Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 104: Thân thiết với Văn Đình Tâm! 2


Đọc truyện Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh – Chương 104: Thân thiết với Văn Đình Tâm! 2

Lãng Quên- Diễn Đàn

Vẻ mặt bình tĩnh, Nam Cảnh Sơn không thèm để ý Cẩu Đầu đi theo bên cạnh, trực tiếp đi thẳng đến ghế sô pha đặt đồ ăn xuống, tự mình thở phì phì ngồi xuống.

Vẻ mặt Văn Đình Tâm thú vị cười vỗ vỗ bả vai Cẩu Đầu nói:

“Ngồi xuống đi, cậu nhóc đáng yêu.”

Lúc sau, Cẩu Đầu biết được thân phận của Nam Cảnh Sơn, thế là cậu giải thích với Nam Cảnh Sơn hết cả buổi tối.

Nam Cảnh Sơn thấy cậu nhóc này quá mức phiền phức, ứng phó qua loa rồi bỏ vào trong phòng.

Sau khi ăn xong, trong phòng khách, Cẩu Đầu báo cáo thành tích ngày hôm nay cho Văn Đình Tâm. Đơn giản một ngày hôm nay, Cẩu Đầu mua được một khu vực liền có năm bất động sản. Cậu nói bởi vì cái chân bị thương, khiến cho chủ nhà cảm thấy thương xót, chiếm được lợi ích không nhỏ.

Cầm lấy các chứng từ bất động sản, Văn Đình Tâm nói Cẩu Đầu trước hết khoan mua nhà thêm, chuyện cược đua ngựa, cô muốn ưu tiên giải quyết chuyện này trước.

Viết trên tờ giấy, ghi rõ trình tự trận đua ngựa nào cược tuyển thủ thi đấu đua ngựa nào một cách rõ ràng, ngày mai sau khi trường đua ngựa mở, nói cậu dẫn thêm mấy người anh em theo lời cô đi cược ngựa.

Cẩu Đầu không thể hiểu rõ cuối cùng cô muốn làm gì, nhưng chị dâu đã phân phó, Cẩu Đầu đều đồng ý đi làm.

Sau khi nói xong chuyện chính, Cẩu Đầu hết nhìn đông rồi nhìn tây trong phòng, kiềm nén cả đêm không nhịn được hỏi:

“Chị dâu, nhị thiếu đâu? Sao không thấy anh ấy đâu hết vậy?”

“Anh ấy về nhà rồi, buổi tối không có tới đây.”

Văn Đình Tâm cất vở, tự nhiên trả lời.

“Vậy à. Chị dâu, chị gặp nhị thiếu có thể thay em nói vài câu được không?”

“Ừ….?”

“Lần này em bị thương ở chân thôi, Lãng ##Quên hôm qua nhị thiếu sẽ trả tiền thuốc men gì gì đó, không cần nữa đâu, Kỳ thiếu đã trả giúp em trả hết toàn bộ tiền điều trị rồi.”

Nhìn ánh mắt Văn Đình Tâm lộ ra vẻ kì quái, Cẩu Đầu gãi gãi đầu nói:

“Kỳ thiếu nói sói nhà anh thường hay cắn người, nên tiền điều trị phải do anh ấy đến trả. Đúng rồi, anh ấy có lời muốn nhắn lại với nhị thiếu, hỏi nhị thiếu có muốn nuôi chó không, nếu muốn anh ấy sẽ huấn luyện tốt rồi đưa qua.”


“Trái lại thật có ý tứ, cậu về hỏi lại anh ta có huấn luyện mèo không, tôi đưa con mèo mập này qua cho anh ta huấn luyện.”

“A, chị dâu, con mèo này….” Cẩu Đầu vội vàng từ chối:

“Chị phải suy nghĩ cho kĩ càng. Con mèo này đáng yêu như thế, nếu đưa đến cho Kỳ thiếu huấn luyện mang về sẽ thành một con mèo xù lông hung dữ mất.”

“Đùa cậu thôi.”

Cười cười vỗ vào vai cậu, Văn Đình Tâm lại nói tiếp:

“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, cậu có thể về rồi. Nếu cảm thấy đi về không tiện có thể ngủ lại ở đây cũng được.”

“Được không? Nhà chị dâu còn phòng trống không? Nếu thuận tiện thì em ở lại! Sau này em ở bên cạnh chị dâu cũng dễ dàng phối hợp làm việc.”

Vốn chỉ là lời nói khách sáo, không nghĩ tới Cẩu Đầu lại cho là thật. Nhìn bộ dáng cậu ta vui vẻ, Văn Đình Tâm chỉ có thể gật đầu.

“Được, vậy cậu ở lại đi, vẫn còn một phòng trống, tôi đi thu xếp cho cậu.”

Trong nhà này của cô không ngừng có thêm thành viên mới, tin tưởng về sau sẽ ngày càng náo nhiệt. Như vậy cũng được, vô cùng náo nhiệt sẽ không có lúc cảm thấy quá trống vắng.

Nghĩ lại trước đây bọn cô từng ngày trôi qua chỉ có một người, mặc kệ là trước hôn nhân hay sau hôn nhân, cô đều cảm thấy quá cô độc.

Thậm chí bởi vì trong nhà có đám người kia, nên mỗi ngày cô không muốn trở về nhà, chỉ muốn ở bên ngoài náo nhiệt đến nửa đêm mới về, có đôi khi không có chỗ để đi, cô đứng ở ngoài cổng tiểu khu tìm bác gái nói chuyện phiếm, hoặc ở ngoài quảng trường cùng nhau ca múa, cho đến khi đêm khuya thanh tĩnh mới về nhà ngủ một giấc.

Sinh hoạt giống như thế, Văn Đình Tâm cảm thấy quá mức cô đơn. Vẫn là có người ở bên nói chuyện, mặc kệ cùng ăn cơm hay cùng xem TV, cô cảm thấy cứ có người là tốt rồi.

Giống như đêm nay không có Nam Thế Dương ở đây, $#LangQuen%$LQĐ*$ còn có Cẩu Đầu cùng cô xem TV, tán gẫu nội dung đang xem. Cảm thấy được bản thân không quá buồn bực, sẽ không giống như đây, một mình cô ngồi chờ anh về.

Tóm lại có người ở bên cạnh trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh hơi nhiều.

Mà giờ phút này, ở bên Nam Thế Dương vốn không giống như cô không được vui vẻ.

Tối khuya, Nam Thế Dương mở máy tính lên để ở bên cạnh, cùng với một tên đàn em trò chuyện trao đổi qua QQ.

Ông cụ cho anh mười người để xem mắt, bọn họ đều là danh môn thiên kim tiểu thư, Nam Thế Dương cùng với đàn em đang phân tích tuyển chọn người nào thuận tiện an toàn nhất.


Cứ như vậy phân tích một hồi, lại không tìm được người nào phù hợp.

Dù sao đây cũng là chuyện lớn, đàn em kia không dám vội đưa ra kết luận, tuy cậu ta có nhân mạch lớn, nhưng không có biện pháp thao túng lòng người, ai biết được tiểu thư nhà kia sau này có thể đột nhiên thay đôi hay không, quấn lấy Nam Thế Dương.

Một lượng lớn không được, anh lại nói ông cụ đổi đám người khác anh xem, xem không hợp lại xin đổi tiếp.

Trái lại ông cụ không nghĩ Nam Thế Dương cứ nghiêm túc chọn người như vậy, nhưng nghe được lần lượt lí do từ chối của anh, ông cụ lại cảm thấy có lí, tên nhóc xấu xa này quả thật xem người rất rõ ràng. Nếu không sao có thể nói cô này quá mức xấu, cô kia quá quê mùa chứ?

Như vậy cũng được, nếu có lúc liếc mắt nhìn đến, đến lúc đó tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.

Nghĩ như vậy, ông cụ lãng phí cả một buổi tối xem với anh.

Đưa đến một đống tài liệu vào phòng anh, một thoáng chốc lại đưa ra một đống khác….

Cuối cùng….

Ngay lúc ông cụ có chút không kiên nhẫn muốn tức giận, ngay cả đầu óc Nam Thế Dương đang tuyển chọn muốn bùng nổ, ngay tại lúc trong vòng lẩn quẩn chọn người không có tia sáng….

Cuối cùng tên đàn em kia cũng chọn được một người thích hợp.

“Nhị thiếu, người này!”

Trên QQ xuất hiện một tin nhắn trả lời khẳng định chắc chắn, tiếp sau đó trên màn hình nhảy ra thêm tin nhắn:

“Cô nhóc này anh phải đưa thêm ít tiền nhà, bởi vì em ấy bảo đảm chắc chắn rồi!”

“Vì sao? Nam Thế Dương hỏi.

“Bởi vì em ấy là em gái em!”

“Được được, nếu là em gái cậu, cả tiền thuê cũng không cần trả nữa!”

“….” Nhị thiếu, vậy cũng được sao?

bbs..cn LãngQuên- DienDan bbs..cn


Cứ như vậy, công cuộc tuyển người làm bạn gái nhanh chóng được quyết định, vì tránh cho ông cụ hoài nghi, Nam Thế Dương chọn thêm bốn năm người nữa, sau đó chú trọng cho thấy, người này là người lựa chọn phù hợp nhất.

Ngày hôm sau đến trường học, vẫn tiếp tục cái đề tài này như cũ.

Người em kia của Thế Dương cường điệu giới thiệu chọn người bạn gái này đáng tin cậy bao nhiêu.

Thời gian nghỉ giữa giờ, Văn Đình Tâm đến tìm, lúc đó cô vừa tới, mọi người giống như bị cấm thanh không nói, mang theo vẻ mặt cười che giấu.

“Sao vậy? Một đám…”

Nghi ngờ nhìn từng người, bao gồm cả Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm ngửi được mùi vị không tầm thường:

“Bọn cậu, có phải làm chuyện gì giấu sau lưng tôi không?”

“Không có.”

“Tuyệt đối không có.”

“Làm sao dám, chị dâu!”

Từng người từng người một, đầu lắc lư giống như trống tỏi, thống nhất qui củ như vậy, chứng minh bọn họ đang thương lượng chuyện gì muốn giấu cô.

“Ừ!??”

Ánh mắt coi thường đảo qua trên mặt từng người, cuối cùng rơi trên người Nam Thế Dương, ngón tay chỉ:

“Thế Dương, anh nói đi, bọn anh đang thương lượng chuyện gì vậy?”

Một đám người đàn em này của anh, ai cũng có thể thuận miệng nói ra một lí do nào đó cho cô, nhưng thằng nhóc nhà cô tuyệt đối sẽ không nói dối cô, cho nên Văn Đình Tâm chỉ anh.

“Không có, Văn Đình Tâm, bọn anh không có thương lượng chuyện gì hết, chỉ là… Chỉ là…. Nghe cậu ta kể chuyện cười.”

Tiện tay chỉ đến tên đàn em ngồi phía trước, Văn Đình Tâm thật không ngờ, chồng cô lại có thể nói dối để đối phó với cô rồi?

“Ừ…?”

Nhướng cao lông mày, tầm mắt Văn Đình Tâm nhìn kĩ khóa chặt trên người Nam Thế Dương.

Cậu nhóc bị Nam Thế Dương chỉ lập tức đứng ra nói chuyện:

“Chị dâu, không có gạt chị, mọi người thật sự tụ tập để nói đùa thôi. Chỉ là chuyện kia có phần không đàng hoàng, có phần bạo lực, chị dâu nghe thấy không tốt, cho nên chị vừa tới bọn em đều xấu hổ không dám nói tiếp.”


Cuối cùng cũng là người có năng lực xã giao tốt, liền tìm một lí do qua loa tắc trách nói với Văn Đình Tâm.

Trái lại cô có nghe nói qua, cậu trai này ở một chỗ nói chuyện không phải chơi đùa, nhất định có chút bẩn này nọ, cậu ta vừa nói, cô lại tin vài phần.

“Được rồi, tạm thời tin các cậu một lần.”

Sau đó, Văn Đình Tâm lại nhìn Nam Thế Dương hỏi:

“Buổi tối nay đi đâu?”

“Buổi tối mấy ngày nay đều về nhà của anh, ông nội có sai người đến đón anh, tan học anh không thể đi cùng với em rồi.”

Nói xong, giọng điệu của anh ngày càng ra vẻ tiếc nuối, vụng trộm cầm lấy tay đặt ở trên cửa sổ, mong đợi nhìn Văn Đình Tâm:

“Văn Đình Tâm, mấy ngày nay em nhất định phải an phận đó. Không cần lại đi ra ngoài chạy ngược chạy xuôi, càng không cần phải đi kết giao bạn bè loạn thất bát tao khác đó, biết không?”

Trong tâm tư của anh, vẫn sợ Văn Đình Tâm ở bên ngoài kết giao với bạn bè khác phái khác.

Phải biết rằng, một Nam Dư Kiêu đã khiến anh tức giận đến mức đó, rất không dễ dàng mới có thể có quan hệ yêu đương với cô, anh cảm thấy, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] thân là bạn trai anh có quyền làm vậy, sử dụng được phải sử dụng.

Nhìn thấy bộ dáng ngốc ngóc của nhị thiếu, tên đàn em ngồi bên cạnh nhếch miệng phát ra từng tiếng nhỏ ghét bỏ “Ai ui~”

Nói thật ra, nhìn thấy cảnh này khiến cho một đám người độc thân oán hận không thôi.

n ái trước mặt công chúng, đáng xấu hổ!

“Được rồi, được rồi, em biết rồi.”

Lắc lắc cổ tay rút ra, Văn Đình Tâm bị mấy tên tiểu gia hỏa trêu ghẹo xấu hổ, đành phải vội vàng nói:

“Anh cũng phải ở nhà đó? Không được đi ra ngoài, vốn đã không nhìn rõ đường, đi ra ngoài một mình có bao nhiêu nguy hiểm đó.”

“Ừ.”

Biết điều gật đầu một cái trả lời, khiến cho một đám tiểu gia hỏa không an phận ở một bên vang lên tiếng “Chậc, chậc….”

Hôm này đám đàn em gan lớn, lại có thể ra vẻ mặt chán ghét nhị thiếu trước mặt chị dâu.

Có thể bởi vì gần đây tâm tình Nam Thế Dương vô cùng tốt, tính tình cũng rất tốt, mặc cho bọn họ trêu ghẹo cũng không tức giận.

Thời gian nghỉ giữa giờ rất ngắn, mới hàn huyên được một chút, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, lúc nghe thấy, Văn Đình Tâm chạy về lớp có chút gấp gáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.