Lãnh Vương Phi

Chương 39: Đại Yến


Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 39: Đại Yến


Cứ như vậy vài ngày nhanh chóng trôi qua.

Hôm nay là ngày sứ thần vào cung tiến cống.

Sáng sớm cả hai thay hai bộ triều phục vào cung.

Hôm nay Lãnh Băng Châu mặc bộ triều phục màu đem thêu hoa mai vàng vô cùng sống động và tinh tế.

Long Quân Thương cũng mặc hắc y hoa mai nhưng lại là bộ mà Lãnh Băng Châu may làm quà sinh thần cho y.

Bộ triều phục đó Lãnh Băng Châu may rất dung tâm nên vô cùng hoàn mĩ.

Từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng hoàn hảo.
“thật xứng đôi” Long Quân Thương từ phía sau ôm lấy Lãnh Băng Châu nhìn vào gương cảm thán
“không biết xấu hổ” Lãnh Băng Châu nói, cái tên này lại tự dát vàng lên mặt mình
“Thật sự rất đẹp đó vương phi” quản gia đứng bên cạnh lên tiếng
“Đúng đó! vương gia và vương phi của nhị vương phủ bây giờ đang chiếm đầu bảng nhan sắc của kinh thành rồi” Tiểu Tâm vừa nói vừa thầm nghĩ, không chỉ ở Long Thịnh Hoàng Triều mà có khi đảo mắt khắp thiên hạ cũng không có cặp đôi nào đẹp đến vậy.
“Thấy không? Bọn họ đều nói vậy” Long Quân Thương nắm lấy cái tay đang sửa cổ áo cho mình hôn một cái
“Đi thôi” Lãnh Băng Châu thấy hạ nhân cúi đầu cười khẽ liền có chút xấu hổ.

Cô kéo cái tên vẫn muốn dính tới mình ra ngoài.
Sáng nay Lãnh Băng Châu vốn muốn mặc một đôi triều phục màu xanh nhưng Long Quân Thương lại không chịu.

Cứ một hai nói muốn mặc bộ triều phục của cô may, cuối cùng cô cũng hết cách lấy bộ triều phục màu đen của mình ra.
Nhìn lại thì từ lúc quay về đến giờ Long Quân Thương đều mặc y phục của cô may.

Hôm nay hoàng đế cũng muốn ăn mừng hoàng đệ mình trở về nên đại yến lớn gấp nhiều lần.

Đây cũng là đại yến lớn nhất từ khi Long Quân Thiên lên ngôi tới nay.

Vừa để các sứ thần tiến cống đến, vừa muốn họ cùng chúc mừng nhị vương gia hồi kinh.
Xe ngựa của nhị vương phủ bây giờ sẽ được đi khắp hoàng cung không bị ngăn cấm.

Ai cũng biết hoàng đế vì muốn bù đắp cho nhị vương phủ chịu khổ bao nhiêu năm nên vô cùng ưu ái.


Bây giờ nhị vương gia còn là phu quân đáng mơ ước của bao người.

Các tiểu thư ai ai cũng muốn gả đến nhị vương phủ, số lượng còn nhiều hơn muốn vào cung.
Dù sao thì ai cũng biết hoàng đế đã ra chiếu chỉ, còn nhị vương phủ thì vẫn chỉ là lời nói suông.

Hơn cả là nhị vương gia quá mức tuấn lãng, gương mặt thật của ngài ấy còn đẹp hơn hoàng đế một phần.

Một người vừa tài giỏi vừa tuấn lãng lại còn sủng vương phi như vậy thì ai cũng muốn gả vào.

Cho dù chỉ với gương mặt đó thôi cũng đã để rất nhiều nữ tử tình nguyện làm thiếp.
“đi thôi” Long Quân Thương chỉ cho xe ngựa đi vào một đoạn rồi dừng lại.

Y xuống xe đỡ Lãnh Băng Châu xuống.
“sao lại dừng ở đây” Lãnh Băng Châu nhìn dòng người đang đi vào hỏi.

Họ vừa xuống xe liền trở thành tâm điểm của mọi người xung quanh.

Cũng chưa đến chỗ lại dừng ngay con đường lớn đi vào buổi tiệc liền thành tâm điểm là đúng rồi.
“Ta muốn đi bộ” Long Quân Thương nói rồi vui vẻ dắt tay Lãnh Băng Châu đi vào.

Nhìn các ánh mắt ngưỡng mộ và kinh diễm nhìn tới y vô cùng hài lòng (Tử Nhi: muốn đi bộ là giả! rãi cơm chó mới là thật)
“Chàng thật là” Lãnh Băng Châu nhìn vẻ mặt của Long Quân Thương liền biết ngay y đang nghĩ gì.

Người này thích show ân ái đến nghiện rồi
“chúng ta đẹp đôi như vậy phải để họ nhìn thấy! cũng phải để họ chết tâm” Long Quân Thương cuối đầu nói khẽ vào tai Lãnh Băng Châu
“chàng mà lại kéo đào hoa ta liền mặc kệ” cái tên này làm vậy cũng không sợ kéo phiền phức đến cho cô
“Châu nhi” gia đình Lãnh thừa tướng thấy hai người liền lên tiếng.

Lãnh thừa tướng vừa gọi xong liền mang phu nhân và các con của mình tiến đến.

Vì Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu đều mặc triều phục nên bọn họ phải hành lễ với hai người.
“phụ thân, mẫu thân” Lãnh Băng Châu khẽ cuối đầu một ánh mắt cũng không cho hai người đứng sau lưng Lãnh thừa tướng và Lãnh phu nhân
“con hơn một năm nay sao lại không về phủ” Lãnh thừa tướng hỏi

“phụ thân ắt đã quên?” Lãnh Băng Châu trả lời
“con việc gì lại để trong lòng, chỉ là nghiệt nữ đó đắc tội con.

Bây giờ nó cũng phải đến am sám hối rồi” Lãnh thừa tướng thở dài, Lãnh phủ của bọn họ đúng là bị Lãnh Băng Vân và Lãnh Y Y làm mất hết mặt mũi.

Kể từ khi đó danh vọng trong triều cũng bị ảnh hưởng.

Đích nữ mà ông không kì vọng nhất lại xuân phong vô hạn, vậy mà cũng chưa một lần về nhà.
“Là con ít kỉ! cho nên mọi người không cần khuyên” Lãnh Băng Châu nói rồi liền cùng Long Quân Thương bỏ đi
“Châu nhi! con sao lại như vậy?” Lãnh phu nhân thấy họ bỏ đi liền lên tiếng
“Tỷ tỷ bây giờ trèo lên cành cao thành phượng hoàng rồi nên cũng quên ân nghĩa” đệ đệ Lãnh Băng Châu đứng sau lưng liền lên tiếng
“vậy sao? có cần bổn vương nhắc lại ân nghĩa mà Lãnh phủ đã cho vương phi không?” Long Quân Thương quay đầu ánh mắt rét lạnh đảo qua bốn người.

Mấy người này chưa thấy quan tài liền chưa đổ lệ.

Lãnh Băng Châu nể tình Lãnh thừa tướng và Lãnh phu nhân nhưng không có nghĩa là y để tình.
“câm miệng” Lãnh thừa tướng trừng mắt nhìn thằng con không bớt lo của mình.

Long Quân Thương bây giờ không còn là nhị vương gia hồi trước nữa.

Nếu mà còn chạm vào nghịch lân của y thì Lãnh phủ liền tiêu rồi.
Lãnh Tần u oán nhìn phụ thân mình sau đó cũng đi im lặng.

Lãnh Băng Ngọc nhìn theo bóng lưng của Long Quân Thương mãi chưa hồi thần.

Lúc trước khi Lãnh Băng Châu gả đi họ đều cười nhạo.

Còn bây giờ người muốn thay thế vị trí của Lãnh Băng Châu rất nhiều.

Cô nhìn nam nhân đầy khí thế lại vô cùng sủng nịnh dắt tay Lãnh Băng Châu liền căm tức.

Nam nhân đó cô cũng muốn, chỉ là Lãnh Băng Châu cứ mãi không hồi phủ nên cô cũng không có cách tiếp cận.


“đi qua chỗ hoàng huynh trước! không gắp vào đó” Long Quân Thương đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ của Lãnh Băng Châu.

Cả hai không vào điện mà đi rẽ qua dưỡng tâm điện của hoàng đế
“vương gia, vương phi” Thường Hỉ thấy hai người đi đến liền bỗng nhiên cao giọng
“ngươi lớn tiếng như vậy để làm gì?” Long Quân Thương đưa tay đẩy cửa hỏi Thường Hỉ
“vương gia, vương phi sao lại đến đây?” Thường Hỉ không chút lúng túng mà bỏ qua câu hỏi
“đến cọ điểm tâm” Long Quân Thương kéo người vào.

Cũng không thể nói là lười ứng phó với đám cáo già ngoài kia liền vào đây chờ hoàng huynh mình.
“Sao hai người lại vào đây?” Long Quân Thiên giọng nói có chút bất mãn
“Làm sao? hoàng huynh đang làm chuyện xấu gì mà lại không được vào” Long Quân Thương nhìn hoàng hậu mặt còn đỏ ửng đang mắt lấp lánh bám chặt vương phi nhà mình liền biết.

Hôn quân không biết xấu hổ còn tuyên dâm ban ngày.
“Nói cái gì đó? đệ đến chỗ của ta hỏi một câu không được sao?” hoàng đế có chút bực bội giơ chân muốn đá đệ đệ mình
“đây là y phục thê tử may cho đệ! không được đá” Long Quân Thương nhanh chóng tránh ra sau đó kéo lấy nhị vương phi nhà mình ôm vào lòng.

Hoàng tẩu của mình đúng là nhan khống thành si rồi.

Y thậm chí còn nghĩ đến, nếu mình mà không phải hoàng đệ của họ thì hoàng tẩu mình sẽ dùng ánh mắt lắp lánh khi nãy nhìn mình.
“đệ còn khoe khoang! mau cút!” Long Quân Thiên ghét bỏ nói sau đó cũng kéo hoàng hậu của mình lại.

Đôi lúc y cũng nghi ngờ hoàng hậu mình chịu vào cung là vì nhan sắc của Long gia nhà y.
“Hoàng thượng nên ra rồi!” Thường Hỉ bên ngoài nhắc nhở vì vậy bốn người ở trong liền sửa thành bộ dạng đứng đắn cặp trước cặp sau đi ra ngoài.
“có muốn bá quan văn võ quỳ lại không?” Long Quân Thương đi chậm lại hỏi Lãnh Băng Châu
“không muốn” Lãnh Băng Châu lắc đầu cô cũng không muốn thấy họ quỳ lại mình.

“nếu không muốn liền đi trước bọn họ một chút! nếu đi sau liền dính hào quang của hoàng huynh ngay” Long Quân Thương nói xong liền dùng tốc độ nhanh nhất đưa người đến trước cổng điện
“đệ ấy….đang làm cái trò gì?” Long Quân Thiên trừng mắt nhìn hoàng đệ nhà mình đột nhiên phát điên ôm nhị vương phi đi mất
“vương phi lúc nãy nói không muốn nhận lễ lớn” Thường Hỉ tiếng lên trả lời
“haha” Tần Vô Sương nghe vậy khẽ cười.

Hoàng đệ quanh năm mặt lạnh nhà mình kể từ khi thành thân liền trở nên màu sắc như vậy.
“ngu xuẩn!” Long Quân Thiên cũng vỡ lẽ khẽ cười rồi mắng hai tiếng.

Chạy đến dưỡng tâm điện chờ y sau đó lại sợ nếu đi sau y lại nhận lễ chung liền dùng kinh công đi trước.

Hình như từ lúc thành thân xong nhị đệ của mình lại bị giảm trí thông minh đi mất.
“chàng lại mắng! ám vệ mà nói lại đệ ấy lại lật cả long sàng lên” hoàng hậu tri kỉ nhắc nhở hoàng đế nhà mình.


Lúc trước còn phải giấu diếm nhưng dưỡng tâm điện và khố phòng của hoàng đế vẫn không thoát khỏi trấn lột.

Bây giờ lại càng không kiên kị, có khi ngày mai nhị vương gia đốt pháo giữa cung cho nhị vương phi xem cũng có thể xảy ra.
“ám vệ sẽ không báo cáo đâu” Long Quân Thiên nói xong vẫn có chút chột dạ.

Hai người theo bật thang đi lên cửa điện.
Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu ở bên này nhanh hơn nên đã vào trước.

Cho dù không quỳ lại nhưng mọi người vẫn phải hành lễ.

Cả hai tiến vào chỗ ngồi của mình, lần này bàn của nhị vương phủ và bàn của An phu nhân không còn đơn bạc nữa.

Tuy vậy vị trí của bọn họ vẫn là tâm điểm của mọi người.

Cả hai chiến thần đều ngồi đó, chưa kể nhan sắc của bốn người lại nổi bật như vậy.

Nhất là Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu, cả hai từ lúc bước vào liền nhận thấy các ánh mắt vèo vèo phóng tới.

Từ nam đến nữ từ già đến trẻ, mấy lão thần vậy mà cũng không nhịn được nhìn.

Cho dù mấy ngày nay nhan sắc của hai người làm kinh động cả thành, nhưng cũng có một số người đến bây giờ mới gặp được.

Bây giờ họ đã hiểu sao bức họa của hai người lại được bán chạy như vậy.

Nói đến việc này Lãnh Băng Châu cũng có biết.

Kể từ hôm đi chợ đêm đến nay bức họa của hai người họ liền được vẽ bán khắp nơi.

Có vẽ chung cũng có vẽ riêng, tuy nhiên Long Quân Thương chỉ cho bán bức vẽ chung còn bức vẽ riêng đều thu lại hết.
Trả lời cho việc này Long Quân Thương nói với cô
“ta muốn để dân chúng ngưỡng mộ hai chúng ta tích phúc đức” nói xong còn vô cùng hai lòng treo bức họa của hai người trong thư phòng.
Lãnh Băng Châu khi đó chỉ biết lắc đầu, nhìn cái kẻ không tin thần cũng không tin phật lại muốn phúc đức cô thở dài y thấy vui là được rồi.
– ————————*******************————————–
Tử Nhi: tại sao lúc trước bắt Châu tỷ mang mạng che bây giờ lại không?
Long Quân Thương: vì lúc trước bản vương xấu xí không xứng với nàng ấy
Tử Nhi: Ồ!
Lãnh Băng Châu: mặc kệ chàng ấy đi!
Tác giả: tháng ngày rải cơm chó bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.