Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 37: Dạo Chợ Đêm
Khi hai người ra về thì phố cũng đã bắt đầu lên đèn.
Long Quân Thương kéo Lãnh Băng Châu qua, sau đó nói ám vệ đánh xe về trước.
Lãnh Băng Châu ngồi trên ngựa dựa vào lòng ngực của Long Quân Thương hỏi
“chàng làm gì?” đã trễ rồi không hồi phủ mà muốn đi đâu.
Lãnh Băng Châu lần đầu cưỡi ngựa có chút choáng váng
“đừng sợ! đến Tuyệt Tình cung” Long Quân Thương cần đến đó để quan sát một chút, thấy Lãnh Băng Châu có vẻ căng thẳng liền để ngựa chạy chậm lại.
“Không sợ! chỉ là có chút khó chịu” Lãnh Băng Châu khẽ lắt đầu rồi cúi đầu che đi gió lạnh phất vào mặt
“Vậy được chúng ta không cưỡi ngựa nữa” Long Quân Thương lại ôm người xuống ngựa rồi ra hiệu ám vệ mang ngựa về
“vậy thì đi bằng gì bây giờ?” Lãnh Băng Châu hỏi, xe ngựa cũng đã về phủ rồi.
“chúng ta đi dạo một lúc! sau đó ta mang nàng đi” nhìn dòng người tấp nập trên phố Long Quân Thương đổi ý nắm tay Lãnh Băng Châu đi dạo.
Bây giờ cũng chỉ còn mấy ngày nữa liền đến tết rồi.
Một số sứ thần các nước đã đến, trên đường phố không còn vắng lặng như mấy hôm trước.
Sáng nay tuyết đã ngừng rơi trả lại không khí ấm áp của mùa xuân cho mọi người, vì vậy tối nay liền náo nhiệt.
Dù sao cũng vì tuyết rơi kéo dài làm chợ đêm bị hoãn mấy ngày, đêm này vừa mới mở lại vì vậy mọi người đi lại vô cùng đông.
Hai người quá mức xuất sắc lại dắt tay nhau trên đường liền như vậy nhanh chóng bị nhận ra.
Nhìn thấy đám đông xung quanh ngày càng nhiều Long Quân Thương lạnh mặt ôm người bay lên một tửu lâu gần đó.
Tiểu nhị tiến vào hỏi liền nhận được một thỏi bạc sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
Vốn dĩ chỉ muốn như bao người dắt tay thê tử đi dạo đêm vậy mà lại bị vây xem.
Dù sao mọi người cũng không có ác ý nên Long Quân Thương cũng không thể nổi giận với họ.
Nhìn đám cười hò reo khen ngợi họ đẹp đôi bên dưới Long Quân Thương liền có chút bất đắc dĩ.
“còn đi nữa không?” nhìn y như vậy Lãnh Băng Châu cũng không nhịn được tràn lên tiếu ý.
Cho dù cô không thích ồn ào nhưng chỉ cần có người này bên cạnh cô đều thả lỏng.
“nàng xem sao nàng lại xinh đẹp như vậy? ngay cả đi dạo cũng không được” Long Quân Thương oán thầm cọ mặt vào cổ Lãnh Băng Châu
“cũng không phải lỗi của mình thiếp” Lãnh Băng Châu kéo tên đang làm nũng với mình ra dùng tay chọt chọt mặt y
“thật bất công” nhìn các cặp đôi dắt tay nhau đi trên phố, rồi các tiểu thư công tử cũng đeo mặt nạ chơi đoán đèn đến vui vẻ mắt Long Quân Thương đầy chán nản
“cũng không phải tiểu hài tử! còn ganh tị” Lãnh Băng Châu nhìn đại yêu nghiệt mang vẻ mặt đó liền thấy yêu không chịu được.
Đưa tay xoa xoa má y rồi bật cười
Tiếng cười thanh lãnh đầy vui vẻ vang lên.
Long Quân Thương có chút ngây người nhìn nàng, thê tử của y đúng là bảo bối không tì vết.
Quá mức làm người muốn phạm tội.
“Mua mặt nạ đeo vào chả phải được rồi sao?” Lãnh Băng Châu giữ gương mặt đang muốn tiến đến hôn mình lại lên tiếng
“Chờ ta” Long Quân Thương thấy không hôn được vẫn không mất hứng.
Nghe nàng nói vậy liền nhảy khỏi cửa sổ đi xuống phố.
Mọi người vẫn còn ở đó rất đông thấy nhị vương gia quay lại liền quay qua nhìn.
Không thấy nhị vương phi bên cạnh liền lên tiếng hỏi, thậm chí còn có mấy tiểu thư ném hoa cho y.
Long Quân Thương chỉ thấy đau đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đi chọn hai cái mặt nạ sau đó ngay cả bạc cũng không cần thói quay người đi.
Vốn dĩ có thể để ám vệ đi mua nhưng y muốn tự mình chọn lấy.
Trở lại tửu lâu trên người y đã ám đầy hương của hoa hoa cỏ cỏ.
Lãnh Băng Châu nghe mùi hoa phất vào cánh mũi liền nhịn không được ắt xì một cái.
“nàng nói xem bây giờ ta cho ám vệ đến dẹp đường sau đó chúng ta đi dạo có được không” Long Quân Thương nghe mùi trên áo mình cũng chịu không được liền cởi áo ngoài đưa cho ám vệ.
“như vậy thì đâu còn không khí nữa” Lãnh Băng Châu trả lời nhưng lại nhẹ bước cách ra y một chút
Tuy mùi đã nhạt hơn nhưng vẫn còn lảng vảng làm Long Quân Thương có chút chịu không nỗi.
Cũng không có chạm vào ai mà chỉ bị mấy cành hoa ném trúng lại ám mùi nặng như vậy.
Long Quân Thương nhìn Lãnh Băng Châu ghét bỏ mùi trên người mình liền cảm thấy tủi thân
“nàng còn ghét bỏ ta” nếu không phải Lãnh Băng Châu không đồng ý thì mấy người ở dưới làm gì dám lớn mật như vậy.
Đã không cho dẹp đường thì thôi còn ghét bỏ y
“không có! chỉ là mùi có hơi nồng….ắt xì” Lãnh Băng Châu cũng đành chịu, cô không chịu nỗi mùi phấn hoa quá nồng.
Cũng không biết mấy cô nương đó dùng cái gì trên hoa nữa chỉ dính vào mà đã nồng như vậy
“Ám nhất! hồi phủ lấy một bộ y phục khác cho ta” Long Quân Thương cũng hết cách.
Nếu không thay y phục thì cũng không cần dạo nữa.
Rất nhanh Ám nhất mang y phục quay trở lại.
Long Quân Thương nhanh chóng đi vào trong thay y phục.
Đưa lại y phục cho ám vệ y đi ra ngoài kéo Lãnh Băng Châu vào lòng cắn lên mặt nàng
“nàng dám ghét bỏ ta! sao nàng dám ghét bỏ ta” y gặm gặm mấy cái sao đó hài lòng nhìn gương mặt đỏ lên của nàng
“cái người này sao lại như vậy! mau chóng đi dạo! còn ở đây liền đến sáng” Lãnh Băng Châu kéo tay áo y lên chùi chùi mặt mình.
Sao lại nói cắn là cắn vậy không biết
“không cho chùi” Long Quân Thương lại hôn một cái rồi đeo mặt nạ cho nàng.
Lần này cả hai đều thuận lợi xuống phố.
Tuy vẫn có vài người quay lại nhìn vì khí chất của hai người nhưng cũng không đến nỗi như lúc nãy.
Xung quanh đèn lồng treo rất nhiều sáng rực cả con đường.
Rất nhiều đồ ngọt và điểm tâm làm thủ công bán trên đường.
Mấy thứ linh tinh như ngọc bội, trâm cày, lượt cũng được bày bán khắp nơi.
Lãnh Băng Châu lần đầu tiên đi chơi ở nơi đông người một cách vui vẻ như vậy.
Cô nhìn mấy người bán đồ ăn đều làm thủ công cảm thấy có chút thú vị.
Hai người đi qua một quầy kẹo đường có rất nhiều người vây xung quanh.
Lãnh Băng Châu có chút tò mò liền đứng lại xem, Long Quân Thương chỉ thích cảm giác đi dạo cùng ái nhân trong chợ đêm nên ở đâu cũng không quan trọng.
Quầy kẹo đường này khá nổi tiếng ở đây, thì ra lão bản là một người có kinh nghiệm lâu năm.
Trên bàn có một bàn xoay, mỗi lượt quay một hào.
Dựa vào may mắn mà sẽ trúng được hình thù ngẫu nhiên.
Tiệm kẹo này nổi tiếng là vì lão bản vô cùng nguyên tắc.
Tuy ông làm kẹo rất ngon và tinh xảo nhưng lại chỉ bán theo bàn xoay.
Tức là xoay ra cái gì liền lấy cái đó, chỉ dựa vào may mắn chứ không thể dùng tiền mua.
Bởi vì cho dù có mua ông cũng không bán, bao nhiêu tiền cũng vậy.
Cũng có lẽ bởi vì điều này mà chợ đêm hàng năm địa điểm của ông luôn khá nổi tiếng.
Việc mọi người có thể dùng tiền mua đều sẽ không kích thích bằng thử vận.
Chẳng những vậy giới hạn mỗi người mua chỉ ba lần, tức là được quay ba lần.
Hàng kẹo để rất nhiều hình mẫu từ đơn giản đến phức tạp, từ nhỏ đến lớn.
Trong đó có một hình kẹo được đặt chính giữa là cây kẹo long phượng trình tường.
Cặp long phượng vô cùng tinh xảo và kích thước cũng khá lớn, khoảng hai bàn tay nam nhân trưởng thành.
Đây chính là giải thưởng lớn nhất ở đây, mỗi đêm chỉ vẽ 1 lần.
Quầy kẹo này các tiểu thư và công tử đều rất thích.
Đặc biệt là cây kẹo long phụng, các nam nhân thường sẽ thử vận may để giành được cặp long phụng này tặng cho nữ nhân mà mình thích.
Đây cũng coi như là một cách để thể hiện tình cảm.
Do đó quầy kẹo này mới đông người đến vậy.
“muốn ăn à” thấy Lãnh Băng Châu đứng nhìn khá lâu Long Quân Thương nghiên đầu hỏi.
Dây chuông từ trên mặt nạ hồ ly của y rung rinh chạm vào mặt nạ của cô
“khá thú vị” Lãnh Băng Châu trả lời, sau đó bỗng nghĩ đến gì đó kéo y đi xếp hàng
“ta sẽ quay cặp long phụng đó tặng chàng” Lãnh Băng Châu chỉ vào mẫu kẹo lớn nhất ở giữa quầy nói.
Cũng không ai quy định chỉ có nam tặng nữ
“được” Long Quân Thương khẽ cười nhìn nàng
“cái đó không phải dễ lấy đâu! từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa ai quay được” một cô nương ở bên cạnh nghe vậy lên tiếng
Vẻ ngoài của hai người này quá mức xuất sắc.
Cho dù là đeo mặt nạ hồ ly che hết nữa mặt vẫn không làm mất đi khí chất của họ.
Đặc biệt là nữ tử còn có mái tóc trắng phủ cả lưng.
Hai người xếp hàng một lúc liền đến lượt.
Lãnh Băng Châu lấy ba hào đưa cho ông lão sau đó quay lượt thứ nhất.
Lượt đầu quay trúng một cây kẹo hoa sen, Lãnh Băng Châu có chút tiếc nuối.
Lượt thứ hai lại quay trúng một con thỏ.
Lãnh Băng Châu quay qua nhìn người bên cạnh mình, nghĩ nghĩ kéo tay áo y nói nhỏ
“nếu không chàng lấy cái khác được không?” Lãnh Băng Châu chỉ còn một lần liền có chút chột dạ
“nàng tặng đều được” Long Quân Thương cưng chiều vuốt tóc nàng
Hai người từ lúc xếp hàng đã nhận lấy sự chút ý của mọi người xung quanh.
Bây giờ lại nhìn thấy người quay kẹo không phải là nam tử mà là nữ tử tóc trắng, vì vậy mọi người gần đó không nhịn được đều nhìn họ.
“này nhanh một chút còn đến lượt người khác” một vị cô nương nhìn họ lên tiếng.
Cô là công chúa của Bạch Tước quốc lần này chạy theo hoàng huynh đến đây chơi.
Từ lúc hai người này đi dạo cô đã chú ý.
Nhất là nam tử mặc hắc y, gương mặt cho dù bị che ở dưới mặt nạ thì cũng rất xuất chúng.
“Xin lỗi” Lãnh Băng Châu nghe vậy cũng nhẹ giọng trả lời sau đó lại quay tiếp.
Lần này tốt hơn một chút là một cặp uyên ương.
Lãnh Băng Châu tiếc nuối nhìn Long Quân Thương.
“không sao chúng ta lấy cặp uyên ương này” dù sao cũng không phải dễ trúng.
Chỉ cần Lãnh Băng Châu tặng thì với y cái nào cũng thích.
Hai người bọn họ chỉ nhận lấy một cặp uyên ương rồi tránh sang một bên cho cô nương lúc nãy.
“ta cũng muốn quay ra cặp long phượng này” Bạch Minh Nguyệt nói rồi đưa mười hai hào cho ông chủ
“cô nương quy cũ chổ tôi chỉ mỗi người ba lượt” lão bản trả lại cho cô chín hào
“người hầu của ta có ba người nữa” Bạch Minh Nguyệt nói rồi chỉ vào hai nô bọc và một tì nữ đi cùng
“nếu vậy thì mời cô nương quay trước” lão bản nhận lại chín hào sau đó lên tiếng
Bạch Minh Nguyệt quay ba lượt nhưng cũng giống mọi người chỉ trúng mấy thứ linh tinh.
Cô nhìn qua tì nữ để tì nữ vào quay.
Tì nữ lại tiến vào quay ba lượt vẫn như cũ không trúng được kẹo long phượng.
Bạch Minh Nguyệt liền có chút mất hứng tháo luôn mặt nạ xuống nhìn nô bộc bắt đầu quay.
Bạch Minh Nguyệt là mẫu người thiên về ngây thơ hồn nhiên.
Gương mặt cô rất khả ái, đôi mắt cũng long lanh tròn xoe.
Tuy vậy tính tình lại có chút cao ngạo tùy hứng, nhìn hai nô bộc vẫn không quay được kẹo cô tức giận
“lão bản ta muốn mua cái kẹo này” nói rồi còn móc một thỏi bạc đặt lên bàn
“cô nương! lão bán ở đây mấy chục năm rồi quy tắc không đổi” lão bản bình tĩnh làm mấy que kẹo đường họ quay trúng rồi đưa qua
“cô nương hay là để tại hạ quay kẹo tặng cho cô?” một thanh y công tử gần đó nói
“đúng vậy! chúng tôi quay kẹo tặng cho cô” mấy nam tử khác cũng lên tiếng.
Một cô nương vừa xinh đẹp vừa khả ái lại ăn mặt cao quý như vậy họ liền nhanh chóng muốn lấy lòng
Long Quân Thương cẩn thận che chở Lãnh Băng Châu đi ra khỏi đám đông.
Thấy nàng vẫn tiếc nuối liền nói nàng đứng chờ rồi quay lại đưa ba hào cho lão bản
“ta cũng muốn quay” nhìn nàng cứ đứng nhìn mãi không chịu đi y liền muốn thử
“được! được mời công tử” lão bản nhận bạc rồi để Long Quân Thương quay bàn xoay
“công tử đã có ái nhân hà cớ gì lại tranh với chúng tôi” có lẽ là Long Quân Thương lên tiếng quá trùng hợp nên mấy công tử gần đó hiểu lầm y cũng muốn tặng kẹo cho Bạch Minh Nguyệt.
– ———————*********************————————–
Tử Nhi: bàn về đại yêu nghiệt làm nũng thì phải làm gì?
Lãnh Băng Châu: dỗ dành (hôn một cái)
Long Quân Thiên: cút!
Thẩm Tuệ: ngươi là ai???.