Bạn đang đọc Lãnh Vương Phi – Chương 13: Đêm Động Phòng
Long Quân Thiên tay ôm hoàng hậu nhà mình nhìn đệ đệ trêu chọc, ai mà ngờ được cái tên đệ đệ lạnh lùng của mình thật sự thành thân rồi a, còn cao hứng đến vậy.
Lúc đầu cứ nghĩ đệ ấy đối phó mẫu hậu nên thành thân nhưng thật không ngờ là thật lòng, mặc dù đệ muội nhan sắc có chút….
“Sao còn ở đây”
Long Quân Thương vô cùng chán nản hỏi.
“Chờ huynh uống rượu mừng a”
Thẩm Tuệ vô cùng thích chí nói, cái tên này lúc trước nói với y là thành thân giả, nhưng xem ra bây giờ không phải giả rồi trước sau gì cũng sẽ đem người bắt lấy.
Đúng là đáng uống một bữa ăn mừng, cho dù bằng hữu mình có chút khó ưa nhưng thấy y cuối cùng cũng có người để quan tâm thật lòng y cũng rất cao hứng.
“Đúng đó, ta và hoàng tẩu của đệ cố tình vòng lại để uống rượu mừng”
Long Quân Thiên tiến đến vỗ vai đệ đệ mình trong mắt cũng đầy ý cười.
“Chẳng phải lúc nãy uống rồi sao” Long Quân Thương hỏi.
“Rượu lúc nãy không giống, với lại ta và hoàng huynh của đệ cũng muốn gặp đệ muội để tặng lễ vật”
Tần Vô Sương lên tiếng, cô cũng rất tò mò người thế nào mà có thể chinh phục được Long Quân Thương.
Cô thường xuyên nghe hoàng đế phàn nàn về đệ đệ này, đây là người duy nhất làm cho Long Quân Thiên đau đầu không cách trị.
“Được rồi vào thôi”
Long Quân Thương hiểu lời hoàng hậu, rượu lúc nãy ai ai cũng biết là của hoàng thượng chúc nhị vương gia của hai người không hợp nhau, chén rượu đó mang quá nhiều giải tạo.
Lúc này đây mới là sự chén rượu chúc mừng của đại ca, đại tẩu và huynh đệ cho mình.
Tuy là vậy nhưng trong lòng Long Quân Thương chỉ biết thở dài, ít nhiều gì cũng là đêm động phòng lại nháo như vậy.
Bên trong tân phòng Lãnh Băng Châu đã bỏ xuống khăn hỉ, tháo luôn mão phượng, tẩy trang luôn cả mặt mình.
Dù gì cũng không phải thành thân thật nên không cần chờ tân lang dỡ khăn trùm đầu.
Tiểu Tâm và hỉ nương đã sớm bị đuổi ra ngoài, mọi người vô cùng lúng túng nhưng thấy Lãnh Băng Châu không kiên nhẫn nên đành ra ngoài.
Lãnh Băng Châu ngồi trước bàn trang điểm nhìn cái vết màu đỏ hằn trên trán đầy cảm thán.
Không biết mão phượng có đẹp không nhưng khi lễ toàn bị che bởi khăn trùm đầu.
Chẳng những không ai nhìn được mà còn làm hằng một vệt đỏ trên trán của cô.
Lãnh Băng Châu chạm nhẹ lên trán thấy cũng không nghiêm trọng cũng mặt kệ.
Cô tiến đến bàn ăn nhìn thấy thức ăn được chuẩn bị phong phú vì vậy có chút đói bụng.
Long Quân Thương đúng là chu đáo, thức ăn được phân phó chuẩn bị theo sở thích của cô, đồ ăn vẫn còn ấm nóng.
Lãnh Băng Châu hài lòng thưởng thức, xem ra thành thân cũng không tệ.
Khi Long Quân Thương dẫn mọi người đến thì thấy hỉ nương và Tiểu Tâm đứng bên ngoài, mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, vương gia”
vì những người này đều là của Tuyệt Tình cung nên không ai ngạc nhiên khi thấy hoàng thượng và hoàng hậu xuất hiện ở đây.
“Sao mọi người lại ở đây”
Thẩm Tuệ vẫn là người không nén nỗi tò mò đầu tiên.
“Bẩm là vương phi ra lệnh” hỉ nương nhanh chóng bẩm báo.
“Được rồi lui hết đi”
Long Quân Thương cũng không quá ngạc nhiên, ba tháng qua chuyện làm y ngạc nhiên đã quá nhiều rồi.
“Vương phi của hoàng đệ thật thú vị”
hoàng hậu vô cùng hưng trí đối với người này, một nữ tử cổ đại mà lại có suy nghĩ thật độc đáo.
Đúng vậy Tần Vô Sương cũng là người hiện đại xuyên đến đây, lúc cô xuyên đến chỉ là tiểu thư con nhà thái phó, trong một lần trốn khỏi phủ đi chơi thì gặp Long Quân Thiên.
Lúc đó cả hai không biết thân phận của nhau còn hiểu lầm ầm ĩ với nhau.
Cánh cửa mở ra, Long Quân Thương tiến vào khi vào y bỗng mỉm cười, còn ba người còn lại ngây người nhìn tình cảnh trong phòng.
Tân nương đáng ra nên ngồi chờ tân lang bây giờ ngay cả khăn cũng không đội, mái tóc mềm mượt được cột bằng một sợi lụa, hỉ phục cũng cởi bớt áo khoác ngoài đang ngồi trước bàn ăn và có xu hướng tháo mạng che để ăn tối.
“Khụ” Thẩm Tuệ nhìn sang bằng hữu của mình ho khan một tiếng, tay cầm mấy vò rượu cũng rung lên không được y sắp cười ra tiếng rồi.
“Hahaha” Tần Vô Sương không chút lưu tình cười ra tiếng, Long Quân Thương bất đắc dĩ nhìn Lãnh Băng Châu nhưng ý cười cũng có xu hướng không kiềm được.
Lãnh Băng Châu nhìn mấy người đứng trong phòng vô cùng bình tĩnh thu tay lại, sau đó đứng dậy hành lễ.
“Tham kiến….”
“Nhị vương phi không cần đa lễ”
Vô Sương nhanh chóng đỡ tay cô.
“Nàng cứ ăn đi”
Long Quân Thương săn sóc nói, y không chút mất hứng khi thấy Lãnh Băng Châu tự ý bỏ khăn hỉ.
Mấy cái quy tắc gì đó y từ trước đến nay không để tâm.
“Để mọi người chê cười rồi”
Lãnh Băng Châu tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng cũng có chút lúng túng, cô không biết còn có người đến nháo động phòng, bây giờ thật sự không biết giải thích thế nào.
“Không sao ngồi xuống ăn đi”
Long Quân Thương kéo cô vào bàn, vô cùng săn sóc gắp thức ăn.
Lãnh Băng Châu nhìn mọi người, nghĩ nghĩ vẫn là đưa tay tháo mạng che xuống, mọi người vốn đang gắp thức ăn bỗng yên lặng.
Không khí vốn dĩ đang rất vui vẻ giờ này lại im tĩnh như nghe được cả tiếng kim rơi.
Lãnh Băng Châu thấy mọi người im lặng cầm đũa cũng không nhất lên được.
Cô đưa tay kéo nhẹ tay áo của Long Quân Thương nhỏ giọng hỏi
“sao vậy”
Tiếng nói thanh lãnh hàng ngày giờ lại nhẹ hơn khẽ khàng vang bên tai làm Long Quân Thương thoát ra khỏi tia kinh diễm.
Người này đúng là bảo bối mà.
– ———————-*********************————————-
Thẩm Tuệ: nghe bảo ngươi thành thân giả
Long Quân Thương: đây là kế sách đổi giả thành thật
Lãnh Băng Châu: cái gì thật?
Long Quân Thương: ý trung nhân của hắn đi miêu cương là thật
Thẩm Tuệ:………..