Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 66


Đọc truyện Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi – Chương 66

Tiếu Mặc suốt thời gian qua trốn đông trốn tây, ko nghĩ chính mình lại bị tóm. Y lén nhìn Diệp Minh đang bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác, trong lòng ko khỏi chửi bới Vũ Quân một vạn lần. Quỷ hẹp hòi! Thế nhưng nha đầu kia thật sự đem tung tích của y tiết lộ.

“Tiếu huynh, tìm ngươi cũng thật khó nha.” Diệp Minh nghiến răng nói. Hắn ở biên giới rời đi, lại vô tình bắt được tin tức của tiểu tử chết tiệt này, tuy ko rõ nội tình, nhưng vẫn là cảm tạ người bắn tin kia đi.

“Diệp Minh, ngươi miễn cưỡng cười như vậy thật sự rất khó coi.”

“Ngươi còn biết ta khó coi!” Diệp Minh hận ko thể một chưởng đánh chết tiểu tử ko biết trời cao đất dày kia. Trời ơi, công pháp của hắn…

“Thực xin lỗi! Ta thực sự ko biết!” Tiếu Mặc hiếm hoi nói ra lời hối lỗi. Y quen biết

Diệp Minh mấy tháng, vài lần đụng độ, cũng coi như biết chút ít về con người hắn. Vũ Nhi cũng đã nói, họ Diệp này bề ngoài tuy tùy hứng, thực chất lại tinh tế, tỉ mỉ hơn bất kỳ ai. Tiếu Mặc cũng biết lần này y gây họa, nên mới khắp nơi trốn tránh như vậy. Huống hồ…

“Huống hồ, ngươi cũng đã đem mỹ nhân ôm về, còn trách ta sao?”

Trong lòng bỗng cảm thấy có điểm ủy khuất, chuyện này, y cũng là người bị hại có được ko? Hắn lại nghiễm nhiên ôm về một nữ tử khác, Tiếu Mặc thật sự muốn cắn người.


“Ngươi còn dám nói? Nếu ko phải ngươi đem ta ném vào lầu xanh, như thế nào bị người ta đến tận cửa đòi chịu trách nhiệm?”

Nói đến đây, lửa giận trong lòng Diệp Minh lần nữa bùng lên, muốn thiêu đốt tất cả. Buổi sáng trước khi xuất chinh, từ trên trời rơi xuống một nữ tử đến Vương phủ tìm hắn, nói đêm đó là hắn cường nàng, còn đem cuộc đời ủy thác cho hắn. Cứ như vậy u u mê mê, Diệp Minh hắn bị nữ nhân đeo bám tận tới biên giới Tây Viện. Nếu ko phải Vương gia mạnh mẽ sắp xếp, chỉ e hiện tại hắn cũng ko có thong thả mà ở đây tìm người tính sổ.

Vũ Quân cứ ngỡ sau khi tức giận bỏ đi, Độc Cô Tà sẽ ko làm phiền nàng nữa, lại vạn vạn ko ngờ tới, chỉ ba ngày sau, nam nhân kia lại tìm đến nàng.

“Ta nghĩ đã nói rất rõ ràng với Độc Cô công tử rồi.”

“Lâm cô nương, Độc Cô Tà là ngưỡng mộ khí phách của cô nương, nếu ko thể cho ta cơ hội, có thể hay ko coi ta làm bằng hữu?” Độc Cô Tà cười bình thản, trong mắt là loại chân thành ko tìm ra kẽ hở.

Người ta cũng đã thỏa hiệp như vậy, nếu còn khăng khăng ko chịu, có phải hay ko chính mình trở thành người kiêu ngạo. Huống hồ, hắn đã chịu xuống nước như vậy, nếu nàng còn ko cho hắn bậc thang trở xuống, thì thật quá ko nể mặt rồi.

“Lâm Tiêu trước nay độc lai độc vãng, có thể kết giao cùng ngươi, cũng coi như có duyên.”

Vũ Quân nhàn nhạt tiếp lời, nàng ko muốn hắn ôm bất kỳ hy vọng nào, miễn cho làm khó nàng.


Ngay sau đó, Vũ Quân liền hối hận. Nàng đáng lẽ ko nên đồng ý! Độc Cô Tà này như thế nào từ một lãnh khốc nam nhân minh chủ võ lâm, liền biến thành con chó nhỏ ngày ngày quấn lấy nàng ko tha? Vũ Quân phiền muộn lắc đầu, lại đổi lấy cái nhìn lạnh nhạt của Lăng Lăng. Cũng ko biết Ân bá từ đâu nghe được tin tức, liền thuyết phục nàng cho nam nhân kia một cơ hội. Mọi chuyện cứ một cái tiếp một cái, Vũ Quân dần thành lười để ý, mặc kệ tất thảy.

Giữa tháng mười một, tuyết rơi dày hơn, lâu hơn bất kỳ lần nào trước đó, màn đêm đen như muốn nuốt hết tất cả. Vũ Quân đứng trên đỉnh núi, ánh mắt xa xăm nhìn về nơi quân doanh. Đã quá nửa đêm, doanh trướng lớn nhất ở trung tâm vẫn còn sáng, hắn…vẫn chưa ngủ. Vũ Quân từng nghĩ đi tìm hắn, hỏi thăm thương thế, rồi lại thấy chính mình nực cười. Là nàng quyết tâm rời đi, cớ sao còn muốn lưu luyến? Sao còn sợ hãi hắn sẽ quên đi nàng?

“Thì ra Lâm cô nương thích nam nhân như vậy?”

Vũ Quân là bị dọa cho giật mình! Nàng thế nhưng ngẩn ngơ đến mức có người lại gần cũng ko biết!

“Độc Cô huynh ko cần nói đùa.” Vũ Quân nhẹ giọng đáp lại, phát hiện ra chính mình ko biết từ lúc nào đã rơi nước mắt.

“Nếu nàng nhớ thương người đó, sao ko gặp hắn một lần?” Giọng điệu của Độc Cô Tà có chút quái dị, ánh mắt xẹt qua một tia u ám mà Vũ Quân vô tình bỏ lỡ.

“Đó là chuyện của ta!” Vũ Quân lạnh giọng, phất tay áo rời đi, bỏ lại Độc Cô Tà đứng đó bóng lưng tịch mịch, ánh mắt nhìn về doanh trướng hiện lên một tia hận ý.

Kỳ Phong nhăn mày nhìn chằm chằm mật báo được gửi đến lúc tối. Thái tử cứ như vậy mà ngã xuống sao? Hoàng hậu từ lúc nào trở nên vô dụng như vậy? Thái tử xuất cung gây sự đánh người, bị Tam hoàng tử bắt gặp ngăn lại, liền đánh luôn cả Tam hoàng tử, sự việc nháo hoàng cung thành chó gà ko yên. Kỳ Phong biết thân thể Tam ca hắn luôn ko tốt, sau khi được phong vương liền vào cung cũng lười, như thế nào lại can thiệp vào chuyện của Thái tử? Huống hồ Thái tử cũng ko phải là kẻ ngu ngốc, cái hố này cũng sa chân sao?


Giữa mùa đông tuyết rơi giá lạnh, cây đào đang sum suê hoa nở trong bức họa thật dễ khiến người ta bị mê hoặc. Vũ Quân nhìn chăm chăm vào bức họa, nàng thế nhưng vô thức vẽ ra cây đào ở Cô Vân các. Nàng nhớ rõ, nàng rất thích ngủ dưới tán đào này. Cây đào ở Vương phủ, có phải hay ko hiện tại cũng đã xơ xác tiêu điều?

“Lâm cô nương tựa như một đóa tuyết liên, thật ko nghĩ tới cô nương lại thích đào.” Độc Cô Tà ko biết từ lúc nào đã đứng cạnh Vũ Quân, chăm chú đánh giá bức họa.

“Chỉ là thuận tay.”

Ánh mắt Độc Cô Tà dừng lại thật lâu dưới tán đào trong tranh ko có rời đi. Như thế nào, lại là hắn? Bóng lưng thẳng tắp, vững chắc như cây tùng, ở trong bức tranh ko cứng nhắc gượng gạo, ngược lại hòa hợp đến khó chấp nhận nổi. Người có mắt, đều có thể nhìn ra!

“Người này cũng chỉ là thuận tay?”

Vũ Quân giật mình nhìn vào bức họa, nàng từ lúc nào họa ra bóng lưng kia? Trong trí nhớ của Vũ Quân, Mạc Kỳ Phong chưa từng đứng dưới tán đào kia. Có chăng, là do nàng ở dưới tán đào mà nhớ về bóng lưng đó.

“Ngươi quan tâm quá nhiều rồi!” Vũ Quân lạnh giọng thu dọn tranh vẽ rời đi. Nàng vĩnh viễn ko thấy được vẻ mặt mâu thuẫn cùng lạnh lùng đó của Độc Cô Tà.

Nửa tháng sau, Vũ Quân nhức đầu bị Độc Cô Tà lôi đi đâu đó. Hắn nói có điều bất ngờ dành cho nàng, nhất định kéo nàng đi bằng được. Đến nơi, Vũ Quân chợt nghĩ rằng nếu nàng ko đến hẳn sẽ tiếc đến đứt ruột.

Cả một vườn đào đang khoe sắc dưới mưa tuyết giá lạnh. Vũ Quân cảm thấy có phải nàng đang mơ rồi ko? Thực sự đẹp! Quá đẹp! So với hoa đào nở vào ngày xuân còn nhiều hơn một phần khí phách. Kiêu ngạo như vậy, quật cường như vậy, từng đóa đào hoa rung rung trước gió, kiên cường khoe sắc dưới tuyết lạnh.


“Độc Cô Tà, đa tạ ngươi!”

“Nàng đối với ta còn khách khí như vậy sao?” Ánh mắt Độc Cô Tà tràn đầy nhu tình khiến Vũ Quân ko tự chủ né tránh.

“Hoa đào hôm nay rất đẹp! Nhưng ngươi dùng nội lực bức hoa nở sớm, tuy đẹp trong chốc lát, lại hại cả thân cây! Này ko đáng!”

“Vì nàng, cái gì cũng đều đáng!”

“Hôm nay Lâm Tiêu ở đây nhận của ngươi món quà này, cũng coi như chấm dứt quan hệ của chúng ta. Ta và ngươi, từ nay trở đi, bằng hữu cũng ko thể làm!”

Vũ Quân nói lời quyết tuyệt. Độc Cô Tà là một nam nhân tốt, nữ nhân được hắn yêu quả thật hạnh phúc. Mà nàng, ko có phúc hưởng cái đó! Ở ngực trái của nàng hiện tại chỉ có một lỗ thủng. Nơi đó, ko có trái tim!

“Lâm Tiêu…”Độc Cô Tà giọng nói đầy ẩn nhẫn, bàn tay nắm lấy vạt áo nàng, lại vô tình bắt được mấy lọn tóc đang bay trong gió.

“Soạt!” Vũ Quân vung tay, vạt áo trắng từ từ bay xuống mặt đất, lại bị gió thổi cuộn lên, tóc đen cũng nhè nhẹ bay theo gió, còn có lọn tóc trong tay Độc Cô Tà.

Một tháng sau, Minh chủ võ lâm Độc Cô Tà sẽ thành thân cùng Lạc Nhạn Lâu chủ Lâm Tiêu tại Minh Nguyệt sơn trang- thiên hạ đệ nhất trang. Tin tức này như hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, làm dậy lên từng làn sóng lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.