Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 25: Ghen tuông nghi ngờ (3)


Đọc truyện Lãnh Thiếu Truy Thê – Chương 25: Ghen tuông nghi ngờ (3)

Nếu như ngày đó thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ cả vận mệnh của anh cũng sẽ thay đổi theo.
Lúc An Ninh trở về, bọn họ vừa thảo luận được một đoạn.

An Ninh đi
bộ cả người ra mồ hôi, đến trên ghế sa lon vừa định tháo khăn quàng cổ
cùng cái mũ, bị Chúc Nhan ngăn lại.
“Chờ đổ mồ hôi xong hãy cỡi quần áo.”

Chúc Nhan đem ly nước trà nóng trước mặt mình đưa cho An Ninh sưởi ấm tay.

Lục Sâm cùng Phàn Siêu nhìn nhau, bọn họ nghe nói Nhan thiếu rất cưng chìu An Ninh, chỉ là không
nghĩ cưng chìu đến nước này.
“Chị An Ninh bị cảm?”

Lục Sâm quan tâm hỏi.
“Ừ, cũng sắp khỏe rồi.

Tiểu Sâm vẫn còn đi học chứ?”

An Ninh len lén nhìn Chúc Nhan một cái, cảm giác anh không có ý phản đối, tiếp tục hỏi
Lục Sâm.
“Đại học năm 3, cũng sắp tốt nghiệp.

Bây giờ tôi đang chuẩn bị tự
mình gây dựng sự nghiệp, bây giờ chị còn vẽ tranh chứ?”

Lục Sâm hỏi một
chút.
“Ừ, mình rãnh rỗi không có gì làm sẽ vẽ tranh.

Nếu thích, cả đời
cũng không muốn vứt bỏ.”

An Ninh không biết bây giờ Lục Sâm đã không còn vẽ tranh nữa.
“Ừ, ngàn vạn không thể vứt bỏ, sẽ hối hận .

Bây giờ mặc dù tôi đang

học máy tính, nhưng mà nội dung gây dựng sự nghiệp có liên quan với vẽ
tranh.

Tôi nghĩ chờ sự nghiệp thành công, sẽ tiếp tục vẽ tranh.”

“Vậy trước tiên anh hãy nghĩ làm thế nào mới có sự nghiệp thành công đi! Chuyện ngày hôm nay nói tới đây thôi, các người trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, chờ có tiến triển hãy liên lạc với tôi.”

Chúc Nhan mở
miệng tiễn khách.
“Được, chúng tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận! Nhan thiếu gặp lại sau, chị
An Ninh gặp lại sau!”

Lục Sâm lưu luyến mà nhìn An Ninh một cái, hiển
nhiên ôn chuyện còn chưa đủ.

Phàn Siêu nhẹ nhàng giật Lục Sâm, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
“Cái cậu này không muốn mạng có phải hay không? Bây giờ bất kể trước kia cậu cùng An tiểu thư là quan hệ như thế nào, ở trước mặt Nhan thiếu không nên lộ ra cái loại vẻ mặt muốn bị đánh đi?!”

Hai người ra cửa,
Phàn Siêu liền mắng Lục Sâm một chút.
“Cậu không biết chị An Ninh có ý nghĩa với mình thế nào đâu.”

Lục Sâm thở dài nghiêm túc.
“Bất kể nói như thế nào, An tiểu thư hiện tại cũng là người phụ nữ
của Nhan thiếu, chúng ta không thể chọc.

Ý nghĩa to lớn, chúng ta cảm
kích ở trong lòng có được hay không?”

Phàn Siêu sửng sốt một chút, mới
nói.
“Được rồi anh em, mình biết mình nên làm như thế nào.”

Lục Sâm cười cười, chấn chỉnh Lục gia mới là việc cấp bách.
Ăn cơm tối, An Ninh bởi vì liên quan tới thuốc mà bắt đầu mệt rã
rời, sau đó Chúc Nhan ôm cô lên lầu hai người cái gì cũng không làm,
cùng nhau ôm, nằm ở trên giường đơn thuần nói chuyện phiếm.

Nhưng thật
ra cũng coi như không nói chuyện phiếm, chẳng qua là An Ninh giải thích
quan hệ năm đó của cô cùng Lục Sâm mà thôi.
“Ngủ.”

Chúc Nhan cuối cùng tiêu tan, An Ninh cũng có thể bình yên ngủ.
Tiết nguyên tiêu ngày đó Chúc Nhan vậy mà không trở về nhà chính,
chỉ gọi điện thoại cho bên kia.

Ban ngày An Ninh theo thầy Trần học gói
bánh trôi, Chúc Nhan ngồi ở phòng khách xem báo, lên net.

Buổi tối sau
khi ăn bánh trôi lần đầu An Ninh làm, Chúc Nhan mang theo An Ninh được
bao bọc quần áo kín đi công viên gần đó xem hoa đăng.
Vốn là lái xe đi qua, nhưng mà còn chưa tới công viên, đường đã bị
chắn rồi.

Chúc Nhan dặn dò tài xế đem xe đến một chỗ vắng mà đậu, ở tại
chỗ chờ là được rồi.

Chúc Nhan chỉ đem An Ninh, hai người vào công viên, không để cho cận vệ cùng phụ tá đi theo, bởi vì nhiều người, cơ hồ là
tình trạng người chen người, cho dù cận vệ theo bên người cũng không có
bất cứ tác dụng gì.

Chẳng thà vui vẻ tự do, hai người cùng đi, không cần bận tâm người khác có đuổi kịp hay không.

Lúc mới bắt đầu, Chúc Nhan một tay ôm bả vai An Ninh, ở trong dòng
người thong thả đi.

Sau lại người quá nhiều, Chúc Nhan kéo tay An Ninh,
che cô vào trong ngực chen về phía trước.

Nhưng thật ra lúc đi trên
đường, hai người liền hối hận tới xem hoa đăng ở đâu, quả thực là đến
xem người .

Giống như Chúc Nhan cao như vậy vóc dáng hoàn hảo, phạm vi
nhìn khá rộng lớn.

An Ninh vóc dáng cao 168 cm, đứng ở trong đám người,
chỉ có thể nhìn thấy một mảng lớn cái ót.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu xem hoa đăng, không cẩn thận cũng sẽ bị đạp một cước.

Càng về sau, Chúc Nhan và An Ninh lần đầu tiên đạt thành chung nhận thức, mau kết thúc cái đường
mệt người này!
Đột nhiên, không biết phía trước chuyện gì xảy ra, trong đám người
phát sinh một trận hỗn loạn.

An Ninh nghe được một thanh âm vang lên,
ngẩng đầu nhìn thấy pháo hoa đầy màu sắc khắp bầu trời.

Chính là một cái ngẩn người ra như thế, An Ninh không biết bị ai đẩy một cái lại bị ai
chen chúc một chút, chờ lúc cô cố gắng bảo trì tốt thăng bằng dừng bước, bên cạnh đi tới đi lui đều là người xa lạ.

Chúc Nhan…… Không thấy……
Trong nháy mắt như vậy, An Ninh nhìn dòng người bên cạnh, có một
loại kích động muốn chạy trốn.

Cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ trên người
có bao nhiêu tiền, đi ra ngoài tới chỗ nào đón xe, sau đó chạy đến thành phố nào.

Đầu óc của cô tốc độ xoay chuyển vô cùng nhanh.

Chẳng qua là,
lúc cô nhiệt huyết sôi trào mà bước đi thì trong nháy mắt, cô đột nhiên
nghĩ đến người nhà ở Mỹ quốc xa xôi.

An Ninh đột nhiên cảm thấy thế giới chung quanh ồn ào bỗng chốc yên tĩnh trở lại, cô giống như là một con
diều vậy, có chỗ khác là bị Chúc Nhan nắm trong tay.


Chỉ cần bệnh cục
cưng chưa khỏi hẳn, liền sợi dây giữ Chúc Nhan và cô cũng chưa đứt.
An Ninh lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn nét mặt người đi qua bên cạnh khác nhau, ngoan ngoãn chờ đợi Chúc Nhan tới nhặt cô trở về.
An Ninh chờ cũng không bao lâu, một đôi bàn tay to đột nhiên từ sau
lưng ôm hông của cô.

An Ninh không biết trong nháy mắt kia tại sao mình
đột nhiên rơi lệ.

Cô ngẩng đầu nói với Chúc Nhan:
“Xem, anh vứt bỏ em.”

Sau đó nước mắt liền rớt xuống.

Cô hiểu mình
cũng không phải là bởi vì Chúc Nhan vứt bỏ cô mà khóc, chẳng qua là cô ý thức được tình cảnh bây giờ của mình mà khổ sở, mà tuyệt vọng.

Cô nói
như vậy, chỉ là vì lấy lòng Chúc Nhan, chỉ là lấy lòng.

Giống như là con chó nhỏ thấy chủ nhân nhà mình, giống như vui vẻ mà quẫy cái đuôi.

Bất
kể một khắc trước anh có phải hung hăng đạp cô một cước hay không đó là
số mạng.
“Cả đời này em cũng đừng nghĩ rời khỏi anh.”

Chúc Nhan thở kịch
liệt, trong mùa đông rét lạnh, trên trán thậm chí hiện đầy một tầng mồ
hôi hột tinh mịn.

Anh hung hăng mà ôm An Ninh vào trong ngực, không để ý người bên cạnh chỉ trỏ, cứng rắn mà hôn lên môi hơi mặn của cô.
Lúc từ trong công viên đi ra, Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực
thật chặc, không dám có một chút khinh thường.

Hai người chuyên tâm bước đi, hoa đăng pháo hoa gì đó, hết thảy cũng gặp quỷ thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.