Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 19: Trừng phạt, là tất nhiên


Đọc truyện Lãnh Thiếu Truy Thê – Chương 19: Trừng phạt, là tất nhiên

Trong phòng bệnh của bệnh viện cao cấp, hai ông cháu mỗi người một bát súp uống ngon lành.
“Taynghề thật không tệ.”

Sau khi Chúc lão gia uống súp xong chậc chậc lưỡi, có chút suy nghĩ.
“Dạ.”

Chúc Nhan cũng uống đến không thừa một giọt.
“Gia thế cũng rất trong sạch?”

Chúc lão gia dường như lơ đãng hỏi.
“Dạ.”

Chúc Nhan gật đầu.
“Nghe nói là vẽ tranh , còn chưa có tốt nghiệp đại học?”

Chúc lão gia ngay từ lúc lần đầu tiên Chúc Nhan mang
An Ninh đi U Lan uống trà, cũng đã điều tra của cô cho tới cha mẹ ba đời của cô một phen.
“Dạ, ra xuân sẽ phải đi mỹ viện học.”

Chúc Nhan có hỏi sẽ đáp.
“Cháu hai, cháu năm nay bao nhiêu tuổi
rồi?”

Chúc Nhan cũng không phải là cháu trai duy nhất trong nhà, trên
anh còn có một người anh lớn hơn anh bốn tuổi.

Không biết là bởi vì
tưởng nhớ người anh chết non kia hay không, nhiều năm như vậy rồi, ông
vẫn gọi anh là cháu hai.

Chúc gia là lập nên xã hội đen, sưu cao thế
nặng, ban đầu nhất định có tích luỹ sau thuận theo trào lưu cải cách mà
mở ra, ra hải ngoại buôn bán, mới chuyển tới đây một phần gia nghiệp
lớn.

Mười mấy năm trước, Chúc gia vẫn chưa tẩy trắng toàn bộ hết, ở
thành phố A cũng còn chưa đạt tới mức nói một không hai.

Anh trai Chúc
Nhan là Chúc Khuynh ở năm sáu tuổi bị bắt cóc.

Bắt cóc anh ấy đi, là một kẻ thù bị Chúc gia làm cho cùng đường, xuất thân xã hội đen, từng một
lần cùng Chúc gia ở thành phố A thế lực ngang nhau, tài lực ngang nhau.
Nhưng mà, một núi không thể chứa hai cọp, hai nhà làm ăn cũng làm rất
lớn, khó tránh khỏi sẽ một số xung đột nhỏ.

Tích nhỏ thành nhiều, hai
nhà nhìn nhau cũng không vừa mắt, bắt đầu từ quy mô nhỏ mà đấu tranh gay gắt, mãi cho đến sau lại vì quy mô lớn mà bắn giết nhau, thôn tính.
Chúc gia vẫn ở vào thế thượng phong, dùng thời gian bốn năm đem toàn bộ
quyền lợi đối phương bằng không.

Dựa theo ý của Chúc lão gia, ở trên
giang hồ, không thể đem chuyện cắt đứt, luôn luôn cho đối phương một con đường sống.

Nhưng không nghĩ đối phương lấy oán trả ơn, sau khi Chúc
gia thu tay lại tùy thời phản kháng, đem vừa con trai lớn mới sáu tuổi
của Chúc gia bắt cóc, uy hiếp Chúc gia đem một số súng ống đạn dược làm
ăn giao cho ông ta làm.

Chúc lão gia rất tức giận, mang hang ổ
của người nọ đánh giết, sau bắt người nọ mới biết được, ông ta cũng hiểu mình là sa cơ lỡ vận, căn bản đấu không lại Chúc gia, thực sự cũng
không muốn tiếp nhận nhóm làm ăn kia.

Bắt lấy trưởng tôn Chúc gia lão
gia tử đau lòng nhất, hành hạ ông ta, coi như là trừ mối hận trong lòng
ông ta ra.

Nhưng mà, ông ta một người lăn lộn vài thập niên trong xã hội đen, hạ thủ quá ác, hoàn toàn không có ý thức được đối phương chỉ là
một đứa nhỏ sáu tuổi, ra tay giết chết.
Chúc gia tắm máu hang ổ của kẻ thù, một chút huyết mạch cũng không có lưu lại.

Cho dù là như vậy, cũng đổi lại
Chúc Khuynh không trở lại , bởi vì để lại bài học là chuyện Chúc Khuynh, Chúc Nhan từ nhỏ được bảo vệ rất chặc chẽ, ngay cả đi học cũng không
được đi, ở nhà mời một nhóm giáo dục ưu tú, đối với anh tiến hành kiểu
giáo dục ưu tú.

Chúc Nhan khi còn bé nói cũng không nhiều, sau khi trải
qua mười mấy năm giáo dục như vậy, tính cách càng thêm quái gở.

Chúc lão gia cùng Chúc phu nhân sở dĩ ủng hộ anh nuôi dưỡng một tình nhân cố
định bên người, chính là bởi vì.

Bên cạnh anh trừ người nhà chính là bảo mẫu phụ tá cùng cận vệ, ngay cả một người bạn để nói chuyện cũng không
có, cũng không phải là tốt thế.
Sau khi Chúc Nhan trưởng thành, Chúc
phu nhân vẫn cho tìm kiếm chọn người thích hợp, muốn cho anh mang theo
trên người, nhất định cũng có ý tìm người cùng nói chuyện.

Nhưng mà,
Chúc Nhan một người cũng không hài lòng.

Chúc phu nhân tìm tới, tự nhiên cũng không phải là người bình thường, tướng mạo mỗi người mỗi vẻ không
nói, tính cách gia thế bằng cấp tất cả đều là hạng nhất.

Mặc dù không
phải là chọn con dâu, nhưng mà có thể xứng đôi con của bà, cho dù là
tình nhân, cũng phải là đỉnh cao.

Tiếc rằng, Chúc Nhan một chút hứng thú cũng không có.
Từ mười tám tuổi đến hai mươi tuổi,
Chúc phu nhân lo lắng đề phòng suốt hai năm, sợ đứa con trai này của
mình có bệnh gì không tiện nói ra hoặc là đáng sợ hơn một chút, cùng lời đồn đãi bên ngoài giống nhau, không thích phụ nữ.
Lúc này, Chúc phu nhân ngày ngày cầu
nguyện Chúc Nhan mau tìm một người phụ nữ hài lòng như ý! Cho dù là gia
thế không tốt, bằng cấp không đủ, tính cách không tốt, bà cũng nhận.


lẽ là trời cao mở rộng tầm mắt, trước một thời gian ngắn, rốt cục nghe
được Chúc Nhan tìm một tình nhân bên người.

Chúc phu nhân cùng Chúc lão
gia ngầm tồn không ít thời gian để điều tra về thân thế của An Ninh,
kích động mà nước mắt vui mừng.

Cuối cùng là tìm một người không tệ làm
bạn.
“Hai mươi rồi.”


Chúc Nhan vẫn như cũ rất bình tĩnh.
“Ba của con đã đi trước, tuổi ông cũng
không nhỏ.

Cháu không phải là người tiếp quản gia nghiệp sao?”

Chúc lão
gia nhàn nhạt nói.
“Ngài không phải là có mẹ con giúp đỡ sao?”

Chúc Nhan không nghĩ tới lão gia sẽ sớm như vậy lui về phía sau.
“Mẹ của con một phụ nữ mà, sao có thể
giao cho những việc này? con cũng lớn như vậy rồi, cũng nên để cho ông
cùng mẹ của con nghỉ ngơi một chút.”

Chúc lão gia vừa nhắc tới con dâu
nhà mình, trong lòng đau xót.

Năm xưa con chết, trung niên chồng mất,
may mà nó vẫn kiên cường không nói, lại còn không ngần ngại mà giúp ông
xử lý chuyện của công ty.
Bởi vì nếu tiếp nhận chuyện của công
ty, Chúc Nhan càng thêm bận rộn sau khi thân thể Chúc lão gia khôi phục
khỏe mạnh.

Lúc trước anh chỉ cần ngồi ở trước giường bệnh giúp ông cụ
gọt trái cây giải buồn là được, bây giờ anh còn lại là ngày ngày cùng đủ loại con số liên quan, loay hoay bể đầu sứt trán.

Mặc dù đã về đến nhà
ở, nhưng mỗi ngày không được gặp mặt An Ninh.

Bởi vì, buổi tối lúc Chúc
Nhan trở về, An Ninh đã ngủ; Sáng sớm lúc anh đi, An Ninh vẫn chưa rời
giường.
Hai ngày đầu, buổi tối mỗi ngày An Ninh đều kiên trì ngồi ở trong phòng khách chờ Chúc Nhan trở về.

Có đôi khi
chờ lại chờ mà kiên trì không nổi, vùi ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Chúc Nhan trở về thấy An Ninh giống như con cừu nhỏ vùi ở trên ghế sa
lon ngủ, trong lòng ấm áp .

Anh vừa ôm lấy An Ninh, cô liền tỉnh.
“Anh đã về.”

An Ninh xoa xoa ánh mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh hơn một chút.
“Sau này không cần chờ anh trở lại, mệt thì về phòng ngủ.”

Chúc Nhan đem An Ninh đặt ở trên giường, hôn nhẹ cái trán của cô, đứng dậy đi tắm rửa.
Chờ Chúc Nhan tắm rửa xong, An Ninh đã
mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh rồi.

Mệt mỏi một ngày Chúc Nhan cũng
không có tâm tư làm những chuyện khác, chẳng qua là đem An Ninh ôm vào
trong ngực, yên lặng ngủ.

Có đặc xá của Chúc Nhan, An Ninh cũng
không cố ý chờ anh trở về nữa mà ngủ.

Bất quá An Ninh làm theo thông lệ, mỗi ngày đổi lại hình thức nấu súp cho Chúc Nhan.

Mỗi ngày để cho thím
Diệp giữ cửa hầu hạ Chúc Nhan uống cạn.
Nửa đêm hôm nay, An Ninh bị Chúc Nhan
lăn qua lăn lại mà tỉnh.

Đã năm sáu ngày không có hoan ái, Chúc Nhan lộ
ra vẻ vội vàng mà thô bạo.Taycủa anh vói vào trong áo ngủ của An Ninh,
vuốt ve lung tung một trận.

Ngại y phục cản trở, Chúc Nhan cũng không có kiên nhẫn mở từng nút một, anh vung bàn tay to lên, bùm bùm, nút nho
nhỏ rơi đầy đất .
“Nhẹ một chút……”

An Ninh giống như là
lá cây trong bão táp, mặc cho Chúc Nhan ở trên người cô quạt gió thổi
lửa, thờì gian cách nhau quá dài, động tác trên tay Chúc Nhan có chút
thô bạo.

Bộ ngực của cô cùng cái mông cũng bị chà đạp tàn bạo giày vò,
trong lúc nhất thời có chút chịu không nổi.
“Lật qua đi.”

Chúc Nhan vỗ vỗ cái mông
An Ninh, để cho cô nằm lỳ ở trên giường, nhưng ngay sau đó anh cũng phủ
lên.

Cánh tay cường tráng có lực của anh vòng qua thân thể An Ninh, ôm
lấy phần eo của cô, nâng cái mông của cô lên, dạng tư thế cường tráng mà có lực mà đẩy vào, tiến vào vô cùng sâu rất sâu.

Anh động một cái, An
Ninh liền nhịn không được lên tiếng rên rỉ.
Chúc Nhan hung hăng mà va chạm mười mấy cái, đột nhiên bởi vì nhìn không thấy nét mặt của An Ninh còn đối với
động tác này có chút bất mãn.

Anh lật An Ninh qua đã bị kích thích mềm
như không có xương, cùng cô mặt đối mặt tiến vào.

Cường lực mà nhún đồng thời phần eo mềm dẻo có lực, Chúc Nhan ôm nửa người trên của An Ninh,
vội vàng mà hung ác hôn lên.
An Ninh bị Chúc Nhan lăn qua lăn lại
chỉ có phần thở dốc, trong mũi phát ra khóc ròng cùng rên rỉ, càng thêm
kích thích Chúc Nhan.
Chúc Nhan động tác quá hung ác, An Ninh thậm chí rất nhanh đến điểm giới hạn, cô nâng lên cổ xinh đẹp ưu nhã,
thân thể mỉm cười nói dừng, thét chói tai rồi xụi lơ ở trong ngực Chúc
Nhan.

Chúc Nhan cố nén dừng lại động tác, tinh tế mà hôn lấy mặt cùng cổ đầy mồ hôi của An Ninh.

Ở trong dư âm An Ninh cũng không ý thức hôn tóc cùng vành tai của Chúc Nhan.

Còn chưa thỏa mãn Chúc Nhan cũng dừng chưa bao lâu, bắt đầu mãnh liệt va chạm lần nữa, An Ninh cảm thấy cô như bị
dục vọng vô cùng kịch liệt xông đến tiêu diệt, không tự chủ được mà dùng hai tay nắm thật chặc lấy phần lưng bền chắc có lực.

Làm Chúc Nhan rốt
cục thỏa mãn mà đem dịch nóng phun ở sâu trong thân thể cô, cô cũng đã
được anh dẫn tới lần thứ hai □.
Chúc Nhan hiển nhiên còn chưa thỏa mãn, lúc ôm An Ninh tắm rửa, hai người lại đứng ở dưới vòi hoa sen làm một
lần.

Làm xong lần này, An Ninh ngay cả cái đầu ngón út cũng không nhúc
nhích được rồi, mặc cho Chúc Nhan đem cô ôm lên giường, lần lượt mà hôn
vuốt ve.


Sờ tới một lúc, Chúc Nhan nhịn không được lại tới một lần nữa.
An Ninh thậm chí ở trong nửa mê nửa tỉnh mà đạt cao trào.
Ngày thứ hai khi An Ninh tỉnh lại, hai
người giúp việc đã chờ ở bên giường chuẩn bị đấm bóp cho cô.

An Ninh thử trở mình, quả nhiên toàn thân đau nhức.
Ít khi, Chúc Nhan thậm chí ở buổi trưa
sẽ trở về.

Đến khi kết thúc chuyện của công ty, Chúc Nhan tự nhiên sẽ về nhà nghỉ ngơi một phen thật tốt.

Xế chiều, anh ôm An Ninh nằm ở trên
giường ngủ hai canh giờ.

Buổi tối cơm nước xong, An Ninh bị Chúc Nhan
giữ lại trong phòng khách dưới lầu xem tin tức.
An Ninh đang lúc nhìn đến khuôn mặt
quen thuộc trên ti vi, toàn thân cứng ngắc, cảm giác máu cũng đông lại.
Thị ủy thư ký Bạch Lễ Văn bởi vì tham ô mà bị cách chức điều tra, vô
cùng có khả năng bị phán xử ở tù chung thân, cũng tịch thu toàn bộ tài
sản.

Con gái của ông ta Bạch Sa Sa bởi vì tội nhận hối lộ, phán xử tù
thời hạn hai năm.
An Ninh chậm rãi xoay người, ngẩng đầu
nhìn về phía Chúc Nhan sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi xem ti vi.
Anh đã biết rồi, anh biết cô cùng Bạch Sa Sa gặp mặt rồi! An Ninh đột
nhiên cảm giác mình thật khờ, thật đúng là cho là có thể dấu diếm được
chuyện này.

Thì ra là, nhất cử nhất động của cô đều bị Chúc Nhan nhìn
thấy, có tính hay không là mình hại Bạch Sa Sa cùng Bạch Lễ Văn?
Tuy nói một thị ủy thư ký bởi vì tham ô bị cách chức điều tra, từ mặt ngoài nhìn qua là chuyện vô cùng hợp lý.
Nhưng mà, chuyện này liền phát sinh ở Bạch Sa Sa tìm cô sau không lâu,
An Ninh tại sao có thể không nghi ngờ? Hơn nữa, Chúc Nhan biết An Ninh
không thích xem ti vi, giống như ăn xong cơm tối sẽ để cho cô tự do hoạt động, rất ít lưu cô ở lại theo anh xem ti vi, lần này là anh cố ý a! Là cố ý nói cho cô biết, không nên có mờ ám nữa.

An Ninh chưa từng cảm
thấy Chúc Nhan quá đáng sợ như vậy.

Một thị ủy thư ký thành phố trực
thuộc trung ương, cũng hạ gục được.
“Hai ngày này anh có thời gian, ngày
mai chuẩn bị một chút, anh cùng em đi Mỹ quốc thăm người nhà em.”

Chúc
Nhan cố ý quên sắc mặt An Ninh trở nên tái nhợt, đem cô ôm vào trong
ngực, hôn một trận.
“Chúc Nhan, Bạch Sa Sa cô ấy còn trẻ……”

An Ninh run rẩy môi, nhẹ nhàng mà thỉnh cầu.
“Ừ, là rất đáng tiếc .”

Chúc Nhan hiển
nhiên là không muốn cùng cô nói cái đề tài này.

Hành động của Bạch Sa Sa khiến anh rất tức giận, trừng phạt, là tất nhiên .
“Cuộc đời cô ấy cứ như vậy mà bị phá
hủy.”

An Ninh ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt xinh đẹp của Chúc Nhan một đôi mắt độc nhất vô nhị, đến tột cùng bao hàm bao nhiêu âm mưu không
muốn người biết?
“Em muốn cứu cô ấy?”

Chúc Nhan ôm lấy An Ninh, để cho cô ngồi ở trên đùi anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.