Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 17: Ranh giới cuối cùng của tự do


Đọc truyện Lãnh Thiếu Truy Thê – Chương 17: Ranh giới cuối cùng của tự do

Chúc Nhan cũng cảm giác được tầm mắt
của An Ninh, đột nhiên có chút ngượng ngùng, vì che dấu lúng túng của
anh, anh mạnh mẽ kéo An Ninh vào trong ngực, hung hăng mà hôn…… Từ trong dư âm cao triều khôi phục như cũ, An Ninh không thể tưởng tượng mà nhìn cái ghế bình thường kia, cô chưa bao giờ biết, trên ghế cũng có thể……
Mặc dù đã nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi, nhưng Chúc Nhan yêu cầu An Ninh đợi đến lúc đầu mùa xuân lại tiếp theo chương trình học năm 3.

Đã là cuối tháng mười hai, cho dù đi
học, cũng học không được mấy ngày.

An Ninh tự nhiên không có ý kiến,
cũng không dám có ý kiến.
Đêm giáng sinh An Ninh được Chúc Nhan
dẫn tới trôi qua trong phương thức.

An Ninh không nghĩ tới có lần nữa cô ở trong phương thức gặp được Bạch Sa Sa.

Lúc ấy Chúc Nhan dặn dò người
bí mật bố trí một phần bữa ăn tối dưới ánh nến, nhưng bọn họ vừa mới bắt đầu, Trầm Khinh đột nhiên đi tới, ở bên tai Chúc Nhan nói gì đó.

Chúc
Nhan đối với An Ninh nói:
“Em ăn trước, anh lập tức trở lại.”

An Ninh đưa mắt nhìn Chúc Nhan sau khi
rời khỏi, cũng buông xuống dao nĩa trong tay.

Người có quyền không có ở
đây, là sủng vật như cô tại sao có thể ăn được?
Chúc Nhan mới vừa đi không bao lâu,
Bạch Sa Sa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt An Ninh.

Cô muốn tiến lên
cùng An Ninh nói chuyện, lại bị Tương Sinh ngăn cản.

Ngay từ lần trước
lúc phụ nữ Bạch gia cùng An Ninh gặp mặt sau, Chúc Nhan liền dặn dò
người bên cạnh An Ninh, không thể để cho bọn họ cùng An Ninh gặp lần
nữa.
Bạch Sa Sa từ đầu tháng mười hai đã trở lại, vẫn chờ tới bây giờ thật vất vả mới nhìn thấy An Ninh, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội lần này.

Cô cố gắng mà giãy dụa,
nghĩ tránh ra Tương Sinh kéo vai cô, bất đắc dĩ thể lực hai người cách
xa quá lớn.

Cuối cùng Bạch Sa Sa bất đắc dĩ, hiển nhiên mình bị Tương
Sinh mang đi cách An Ninh càng ngày càng xa, cô cũng không kịp nghĩ có
thể kinh động Nhan thiếu hay không, la lớn:
“An Ninh, cô không nên quá ích kỷ! Cô
đừng hành hạ Lăng Thu nữa – ngô ngô ngô”

Bạch Sa Sa bị Tương Sinh không
chút khách khí mà che miệng lại, khiêng trên vai, nhất thời toàn bộ hình tượng không còn.
“Tương Sinh, cậu buông cô ấy ra!”

Nghe được tên La Lăng Thu, An Ninh đứng lên.
“An tiểu thư, thiếu gia đã dặn dò,
không thể để cho ngài cùng phụ nữ Bạch gia tiếp xúc nữa.”


Tương Sinh
thành khẩn nói xong, khiêng Bạch Sa Sa giãy dụa không ngừng mà đi hướng
cửa lớn.
An Ninh rơi xuống giống như ngồi vào
trên ghế sa lon, trong đầu rối loạn.

Bạch Sa Sa đến tột cùng là có ý gì? Nếu Chúc Nhan nói La Lăng Thu đã trở về trường học đi học, anh tuyệt
đối không cần lừa gạt cô.

Nhưng mà, bây giờ Bạch Sa Sa còn nói cô hành
hạ Lăng Thu, đây cũng là nói từ đâu?
An Ninh hiểu, cô muốn đi ra ngoài đi
học, bây giờ là thời khắc quan trọng, ngàn vạn không thể chọc Chúc Nhan
tức giận.

Cho nên lúc Chúc Nhan trở về, cái gì cũng không có hỏi, cũng
không nói, tựa như không có chuyện gì phát sinh mà an tĩnh ăn cơm.
Chúc Nhan nhìn qua tâm tình không tốt
lắm, anh không tiếng động mà ăn hai phần thức ăn lại im lặng để dao nĩa
xuống, sau đó nâng càm An Ninh lên, hơi mãnh liệt mà hôn cô.

An Ninh bị
Chúc Nhan hôn đầu óc thiếu dưỡng khí, cảm giác được cả đại sảnh đều trời đất quay cuồng.
“Biết điều một chút, ngày mai anh dẫn em đi Mỹ quốc.”

Chúc Nhan hôn nhẹ khóe miệng An Ninh, buông cô ra, tiếp tục ăn cơm.
Chúc Nhan vừa nói như thế, An Ninh tự nhiên lại càng cái gì cũng không dám hỏi.
Buổi tối trở về, An Ninh hầu hạ Chúc
Nhan tắm rửa xong, Chúc Nhan ôm An Ninh đã bị anh trêu chọc đến đỏ mặt
thở hổn hển sải bước mà trở lại trên giường.

Chúc Nhan đem An Ninh đặt ở trên giường, đưa tay tắt đèn sau đó anh cúi người xuống hôn môi An
Ninh.

Ngay lúc gươm súng sẵn sàng, đột nhiên có người gõ cửa.
“Thiếu gia, phu nhân điện thoại.”

Vốn là Chúc Nhan không có ý định để ý
tới nhưng nghe những lời này sau đó hổn hển mà đập giường một cái, hung
hăng mà hôn An Ninh một cái mới vội vàng mặc quần áo vào rời đi.
Trong bóng tối, An Ninh hít một hơi
thật sâu, trở mình, nằm lỳ ở trên giường vô cùng khổ sở.

Gặp phải Bạch
Sa Sa, phát sinh chuyện như vậy, trong lòng rối loạn, nhưng còn muốn làm bộ như không có chuyện gì phát sinh mà nghênh hợp với Chúc Nhan, làm
cho cô hết sức mỏi mệt.

Trong lòng rõ ràng là kháng cự loại chuyện này , thân thể lại đang dưới sự trêu đùa của Chúc Nhan mà tư thái quyến rũ
liên tục xuất hiện.

An Ninh chán mình như vậy, chán ghét phát ra từ nội
tâm.
An Ninh không có chờ Chúc Nhan tới, ngược lại chờ đến tiếng gõ cửa khuôn phép.
“Ai?”

An Ninh dùng chăn che phủ kín thân thể không có mặc quần áo.

“Báo cáo An tiểu thư, thiếu gia dặn dò
ngài ngủ trước, ngài ấy phải về nhà chính một chuyến.”

Phía ngoài là
thanh âm quy củ của thím Diệp.
“Ừ, đã biết rồi.”

Biết được Chúc Nhan
sẽ không trở lại, thân thể An Ninh trong nháy mắt buông lỏng xuống,
giống như là đánh một trận đánh ác liệt vậy mềm yếu vô lực mà nằm lỳ ở
trên giường.
An Ninh vẫn biết cái biệt thự xa hoa
này cũng không phải là nhà chính của Chúc gia, mà là chỗ sau khi Chúc
Nhan mười tám tuổi sống một mình.

Nhưng mà nàng cũng không biết cấu trúc gia đình của Chúc gia, cũng không biết Chúc Nhan còn có thân nhân nào
không, cũng không phải là cô nên chú ý , cô cũng lười biết, bởi vì Chúc
Nhan không nói những chuyện này, cũng khiến trong tiềm thức An Ninh thở
phào nhẹ nhỏm, biết mình chẳng qua là sủng vật tạm thời của Chúc Nhan,
theo lời của anh mà nói, chính là tình nhân cố định.

Mà Chúc Nhan sớm
muộn cũng kết hôn, đến lúc đó, anh sẽ thả cô sao? Đây là hy vọng duy
nhất của An Ninh.

An Ninh mỗi ngày trông mong Chúc Nhan kết hôn, nhưng
cũng không thích anh kết hôn quá sớm, ít nhất phải đợi cục cưng trị hết
bệnh rồi hãy kết hôn.

Đến lúc đó, cô thật sự được tự do.

Tự do……
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, loáng
thoáng có rất nhiều mộng, bà nội hiền lành, ba ba hung bạo, mẹ lạnh
lùng, còn có Bạch Sa Sa lòng đầy căm hận, La Lăng Thu cười như không
cười, còn có La Lăng Lăng ngây thơ lôi kéo tay cô hỏi:
“Chị Ninh Ninh chị không quan tâm anh của em sao chị không quan tâm anh của em sao chị không quan tâm anh của em sao……”

An Ninh từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, một tay vịn ở trên giường ngồi dậy, vươn tay kia ra xoa xoa cái trán,
trên tay ướt đẫm đều là dính đầy mồ hôi lạnh.
“An tiểu thư, thiếu gia điện thoại.”

Đúng lúc ngoài cửa phụ tá Tiểu Lý gõ cửa.
“Cầm vào đi.”

An Ninh hít sâu một phen, điều chỉnh tốt tư thái.
“A lô?”

An Ninh tận lực khiến thanh âm của mình dịu dàng ngọt ngào.
“An Ninh, chuyện đi Mỹ quốc phải để
sau.

Ông nội bị bệnh, anh phải chăm sóc ông.”


Chúc Nhan là cháu trai duy nhất của Chúc lão gia, người thừa kế hợp pháp duy nhất của Chúc gia.
Lão gia ngã bệnh, người bên cạnh chiếu cố tự nhiên không phải ít, có thể anh là cháu vàng này, cho dù chuyện gì cũng không cần làm, cũng muốn
theo ở bên giường bệnh lão gia.

Truyền thống gia đình Chúc gia ý thức
mạnh vô cùng, điểm này thể hiện nhất là ở tuổi gần bảy mươi của Chúc lão gia.
“Không có quan hệ, anh hãy chuyên tâm
chăm sóc ông nội đi! Bệnh của ông thế nào? Nghiêm trọng không?”

An Ninh
thật đúng là không biết mình nên xưng hô như thế nào với Chúc lão gia
chưa từng gặp mặt, bất quá vì khiến cho Chúc Nhan vui, cô vẫn là theo
quy tắc gọi ông nội.
“Viêm ruột thừa mãn tính, không có
chuyện gì lớn.”

Bất quá, ông cụ lớn tuổi, thân thể căn bản là không chịu nổi đi qua đi lại.

Mà bệnh viện ngại thân phận đặc biệt của Chúc lão
gia, cho dù là giải phẩu một ruột thừa nho nhỏ, vẫn thận trọng cả đêm mở ra một hội nghị hội chẩn của chuyên gia, thảo luận một chút đến tột
cùng có muốn giải phẩu hay không.

Cuối cùng cho ra kết quả là giải phẩu, bây giờ lão gia vừa mới vào phòng giải phẩu, Chúc Nhan chịu đựng cả đêm sau đi ra bên ngoài trong viện mà hít thở không khí một lúc, thuận tiện gọi điện thoại cho An Ninh.
“Nhất định sẽ rất nhanh khỏe, anh không nên quá lo lắng cho ông nội quá đồng thời cũng phải chú ý nghỉ ngơi, em ở nhà chờ anh.”

An Ninh khẽ nói nhỏ nhẹ mà an ủi.

Nhưng thật ra cô cũng không hy vọng Chúc Nhan trở lại.
“Ừ.”

Chúc Nhan không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại.
An Ninh không thể làm gì khác hơn là
tìm chuyện nói, nói lung tung một hồi, cho đến khi bên kia có người gọi
Chúc Nhan, Chúc Nhan mới nói một câu:
“Anh có chút chuyện, không cùng em nói nữa.”

Sau khi giao điện thoại cho Tiểu Lý ở bên cạnh, nhìn cô ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt An Ninh biến mất.
An Ninh thật biết điều, mỗi ngày sớm
hay muộn kiên trì gọi điện thoại cho Chúc Nhan biểu lộ quan tâm cùng an
ủi.

Đa số thời gian, hai người là không có chuyện gì nói.

Đừng nói là ở
trong điện thoại, cho dù là mặt đối mặt, hai người cũng rất ít nói
chuyện.
Kiên trì hai ngày như vậy, buổi tối ngày thứ ba hai người lần nữa ở trong điện thoại trầm mặc nghe tiếng hít thở của đối phương.
“Em không cần miễn cưỡng, muốn gọi điện thoại thì gọi, không muốn gọi cũng không sao.

Muốn nói chuyện gì thì
nói.”

Chúc Nhan chủ động mở miệng.
“Em nhớ anh.”

Mặc dù nói với Chúc Nhan
như vậy, An Ninh dĩ nhiên hiểu mình không thể buông lỏng kinh hãi ở
trong lòng.

Ở trong lòng cân nhắc một hồi, cô vẫn là quyết định tiếp tục lấy lòng Chúc Nhan, câu ấy hiển nhiên rất hiệu quả, điện thoại kia
khiến trong nháy mắt Chúc Nhan hít thở ồ ồ lên.
Cúp điện thoại, An Ninh chậm rãi đi
tắm, sớm một chút liền ngủ.


Chẳng qua là cô không nghĩ tới Chúc Nhan sẽ
trở lại vào nửa đêm.

Bị Chúc Nhan hôn tỉnh, An Ninh có chút mơ hồ, thiếu chút nữa la cứu mạng.
“Đừng kêu, là anh.”

Tay Chúc Nhan hơi
có chút lạnh như băng vươn vào trong áo ngủ An Ninh, thuần thục tìm kiếm lấy điểm mẫn cảm trên người cô.
“Chúc Nhan? Làm sao anh trở về?”

An Ninh buông lỏng thân thể, tiếp nhận Chúc Nhan hôn cùng vuốt ve.
Chúc Nhan không nói gì, dọc theo khóe
môi An Ninh hôn một đường đi xuống, khiến An Ninh nhịn không được cong
thân thể lên, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ.

Tại sao trở về rồi?
Đây không phải là rõ ràng sao?
Chúc Nhan nửa quỳ ở giữa hai chân An
Ninh, cầm lấy một cái gối đầu kê ở dưới lưng cô, bắt đầu điên cuồng tiến công.

An Ninh bị Chúc Nhan tiến vào giống như là cá rời khỏi nước vậy,
há mồm ra, nhưng không phát ra một chút thanh âm.

Chúc Nhan nhìn bộ dáng An Ninh động tình, cúi người xuống hôn môi cùng cổ của cô.
Có lẽ là cảm thấy hôn như vậy không đã
ghiền, Chúc Nhan ôm lấy nửa người trên của An Ninh, tư thế cùng anh dính sát vào nhau một chỗ, An Ninh bị Chúc Nhan tiến vào càng sâu, cô theo
động tác Chúc Nhan lên xuống nhấp nhô, toàn thân không có một chút khí
lực, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt.

Sắp đến điểm cực hạn, hai tay
Chúc Nhan cường tráng có lực nâng eo nhỏ mảnh của An Ninh lên xuống rung rinh.

Mà An Ninh lại bị Chúc Nhan khiến cho ngay cả khí lực đưa tay ôm
lấy anh cũng không có, thân thể không tự chủ được ngửa ra sau.

Chúc Nhan tay mắt lanh lẹ mà nâng lưng An Ninh, đem cô đặt ở trên giường, tiếp
tục công kích.

An Ninh bị Chúc Nhan xông vào ánh mắt mê ly, hai tay nắm
chặc giường phía dưới, thừa nhận khoái cảm sung sướng to lớn.
Chúc Nhan cuối cùng cũng kết thúc, An
Ninh đã bị khoái cảm vô cùng mãnh liệt kích thích nhỏ giọng mà khóc nức
nở.

Chúc Nhan ngã xuống trong nháy mắt ôm lấy lật ngược An Ninh, để cho
cô gục ở trên người anh.

Hai người cuối cùng từ trong dư âm cao triều mà khôi phục như cũ, Chúc Nhan hôn hít gương mặt đầy mồ hôi của An Ninh,
nói:
“Một mình ở nhà nhàm chán, có thể đi ra ngoài đi dạo một chút, để Tiểu Lý cùng Tương Sinh đi theo.”

“Em đây có thể đi phương thức không?”

An Ninh dùng giọng nói đặc biệt hơi lười biếng của mình sau đó cẩn thận mà dò hỏi anh.
Chúc Nhan không nói lời nào, trầm mặc
nhìn An Ninh có chút thấp thỏm.

An Ninh bị nhìn thấy trong lòng sợ hãi,
chủ động mở miệng nói:
“Không đi cũng không sao.

Anh cho em đi nơi nào thì em đi nơi đó.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.