Đọc truyện Lãnh Thiếu Sủng Vợ – Chương 22
Sáng hôm sau, hôm nay Hoắc Tiệp Dao có hẹn với Đường Bách Vy, Ngôn Tiểu Hy và cả An Lam Nhi đến TTTM. Ngôn Tiểu Hy đã có một một bé gái tên Đàm Thiên Hinh năm nay 4 tuổi. An Lam Nhi cũng có một cô công chúa nhỏ tên là Thích Ngọc Phi cũng đã tròn 4 tuổi
Đường Bách Vy và cả Hoắc Tiệp Dao chắc chắn cũng mang theo con trai bảo bối của mình rồi. Tất cả 8 người 4 lớn 4 nhỏ cùng nhau bước vào TTTM
– Dao Dao…. Hôm nay là sinh thần của tiểu Phi nhà tớ. Mong cậu và Bạch Ngôn đến dự! _ An Lam Nhi nói
– Đều đó là tất nhiên _ Hoắc Tiệp Dao cười nhẹ
– Anh tên là Bạch Ngôn hả? _ Thích Ngọc Phi lém lĩnh hỏi
– Ừ _ Hoắc Bạch Ngôn vẫn đang chơi game nên chỉ trả lời cho qua
– Anh Bạch Ngôn… Anh 5 tuổi đúng không? _ Thích Ngọc Phi tiếp tục hỏi
– Ừ _ Bạch Ngôn nhà ta vẫn chơi
– Anh đừng ừ nữa được không? _ Thích Ngọc Phi mếu máo
– Phiền quá _ Hoắc Bạch Ngôn nheo mày lại
– Em xin lỗi _ Thích Ngọc Phi chu môi lên xin lỗi
Hoắc Tiệp Dao và An Lam Nhi cười lớn một tiếng. Cô bước đến khu bán váy. Hoắc Tiệp Dao là nhắm trúng chiếc váy màu đen dài ôm sát cơ thể
– Lấy cho tôi chiếc váy ” Đêm ảo ” _ Hoắc Tiệp Dao và cô gái nào đó lên tiếng cùng một lúc
– Xin lỗi hai vị tiểu thư. ” Đêm ảo” chỉ có một _ Cô nhân viên bối rối
– Lấy cho tôi! _ Cô gái này là Ảnh hậu của Thành Phố T – Mạn Huyền Thanh
– Gói lại cho tôi! _ Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau họ
Giọng nói quen thuộc khiến cơ thể cô đông cứng. Xoay lại nhìn…. Là anh… Là Lãnh Thiếu Phàm anh
– Phàm… Anh mua cho em sao? _ Mạn Huyền Thanh ôm lấy cánh tay của anh
– Cút! _ Lãnh Thiếu Phàm lạnh giọng
Mạn Huyền Thanh sợ hãi rồi buông tay anh ra. Lãnh Thiếu Phàm không nói nhiều trực tiếp ném chiếc áo đó sang cho Lí Khiên rồi bước đến choàng tay ôm eo cô kéo cô vào lòng
– Bà xã… Em không trốn được anh đâu! _ Lãnh Thiếu Phàm thì thầm vào tai cô
– Hừ… _ Hoắc Tiệp Dao hừ lạnh rồi hất mặt
– Mẹ… Sao mẹ lại để cho ông ta ôm mẹ chứ? _ Hoắc Bạch Ngôn nhíu mày lại nhìn cô
– Tiểu tử kia. Ta là cha con đó _ Lãnh Thiếu Phàm mặt mày đen kịt lại nhìn Bạch Ngôn
– Cha? _ Bạch Ngôn nhìn cô
Hoắc Tiệp Dao cũng không đành lòng để cha con họ đấu đá nên cũng gật đầu nhẹ một cái. Hoắc Bạch Ngôn hơi ngớ ngẩn người nhìn anh từ trên xuống dưới. Giống… Quả là hai cha con anh rất giống nhau…. Bạch Ngôn như một bản sao thu nhỏ của anh vậy cả tính cách cũng y chang anh luôn
– Chậc…. Vậy sao con không biết nhỉ? _ Bạch Ngôn tặc lưỡi
– Con đủ rồi. Đừng quấy nữa. Ta về thôi _ Hoắc Tiệp Dao cười khổ
– Để anh đưa em về _ Lãnh Thiếu Phàm vừa dứt câu liền trực tiếp bế thẳng cô đi mất
Hoắc Bạch Ngôn sợ mất mẹ cho nên cũng lon ton chạy theo sau anh, tất cả mọi người ở khu TTTM này liền chết sững lại nhìn anh như sinh vật lạ
Lí Khiêm và Lí Kiên thở dài một cái rồi cũng nhanh chân chạy theo. Còn mấy chị kia thì vẫn tiếp tục mua sắm
Lãnh Thiếu Phàm bế cô ra chiếc xế hộp của mình. Cậu bé Bạch Ngôn cũng tự thân vận động, tự mở cửa tự leo vào ngồi yên vị ở ghế phụ. Lãnh Thiếu Phàm cười một cái rồi nhấn ga chạy với tốc độ ánh sáng về nhanh đến Lãnh Viên
– Nè anh đưa tôi và Bạch Ngôn đi đâu vậy hả? _ Hoắc Tiệp Dao tức giận quát lên
– Đến lúc em nên về nhà của chúng ta rồi vợ à! _ Lãnh Thiếu Phàm không thèm ngó ngàng đến Bạch Ngôn mà cứ ung dung vác cô lên vai và đi thẳng lên phòng
Hoắc Bạch Ngôn lắc đầu một cái rồi đi vào bếp tìm gì đó để ăn. Còn về cô và anh thì sao?
Lãnh Thiếu Phàm ném cô lên giường không thương tiếc, nằm đè cô dưới thân
– Em có gì để nói nữa không Bà xã? _ Lãnh Thiếu Phàm tà mị nói
– Thả tôi… Ưm _ Hoắc Tiệp Dao chưa nói hết đã bị anh hôn đến sắp kiệt sức
– Em hư. Phải phạt _ Lãnh Thiếu Phàm cười ôn nhu
– Phạt em gái anh. Cút _ Hoắc Tiệp Dao liên tục vùng vẫy
– Bà xã. Em nên nhớ em vẫn còn là vợ hợp pháp của anh! _ Lãnh Thiếu Phàm nheo mày lại nhìn cô
– Chỉ là trên danh nghĩa _ Hoắc Tiệp Dao cười khẩy
– Không chỉ là danh nghĩa. Anh vẫn yêu em _ Lãnh Thiếu Phàm vẫn nở nụ cười trên môi
– Dối trá _ Hoắc Tiệp Dao xoay mặt sang hướng khác.
– Nhìn anh….. _ Lãnh Thiếu Phàm ra lệnh
– Gì? _ Hoắc Tiệp Dao nhìn thẳng vào mắt anh
– Yêu anh không? _ Lãnh Thiếu Phàm vuốt nhẹ tóc cô
– Không yêu _ Hoắc Tiệp Dao làm mặt lạnh
– Không cho phép không yêu _ Lãnh Thiếu Phàm bá đạo nói
– Anh…. Anh… Anh lấy gì cấm tôi? _ Hoắc Tiệp Dao trừng mắt nhìn anh
– Lấy thân phận là chồng em. Còn là cha của con em! _ Lãnh Thiếu Phàm hùng hồn tuyên bố
– Vợ của anh là Lưu Ái Linh không phải tôi _ Hoắc Tiệp Dao thản nhiên nhún vai một cái
– Sai! Vợ của anh mãi mãi là Hoắc Tiệp Dao. Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai thì vợ của Lãnh Thiếu Phàm này chỉ có thể và duy nhất có thể là Hoắc Tiệp Dao _ Anh bá đạo tuyên bố
– Hứ…. Ai tin được _ Hoắc Tiệp Dao hất mặt
– Bà xã, Lưu Ái Linh từ 5 năm trước đã bị anh tống vào Lãnh Ngục. Tạ Thủy Tinh anh cũng đã trừ khử và làm mồi cho cá. Tạ Viết và Tạ Minh bây giờ cũng không còn trên đời này nữa. Em xem… Anh làm đều là vì em _ Lãnh Thiếu Phàm giở giọng trách móc có vài phần nũng nịu với cô
– Mặc anh…. Mà anh nói cái gì? Lưu Ái Linh đang trong Lãnh Ngục? _ Hoắc Tiệp Dao ngạc nhiên mở to mắt nhìn
– Đúng vậy, anh chờ em về để xử lí cô ta _ Lãnh Thiếu Phàm hôn khẽ lên tóc nó
– Thả đi _ Hoắc Tiệp Dao nhìn anh
– Được thả cô ta, cô ta có thể tha….. Nhưng em thì không….. Nói rời đi liền đi mất 5 năm…. Không thể không xử phạt em… _ Lãnh Thiếu Phàm không chần chừ nữa mà bắt đầu vào bữa tiệc của mình
Chỉ mới sáng sớm mà tinh lực của Lãnh Thiếu Phàm anh khá là dồi dào. Trong căn phòng lạnh lẽo ngày nào giờ chỉ còn phong cảnh ám muội. Tiếng ngâm nga, rên rỉ của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông. Làm cho không khí trong căn phòng càng tăng cao và nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăng……