Đọc truyện Lãnh Thê – Chương 6: Dạo chợ đêm
“Cho nên anh đã quyết định không ly hôn với chị dâu?”
Ôn Tuyền nghe được tin tốt này, ánh mắt như phát sáng, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà hét to, nhảy cẫng lên ngay ở văn phòng Ôn Triệt. Nhưng cô chỉ nhào về phía anh trai, cho anh một cái ôm thật chặt. “Làm vậy mới đúng! Anh, cả hai người rõ ràng đều rất quan tâm đến nhau, làm sao đến mức phải ly hôn đúng không? Như vậy mới đúng a!”
“Xem em vui vẻ chưa kìa!” Ôn Triệt chọc ghẹo ngắm nhìn em gái, thấy cô thiệt tình vì mình mà vui sướng, trong ngực như có dòng nước ấm áp chảy qua.
“Đương nhiên là vui vẻ rồi! Người ta rất lo lắng cho anh, chỉ mong anh được hạnh phúc thôi.” Ôn Tuyền nhún nhẩy nhõng nhẽo.
“Anh biết.” Ôn Triệt xoa xoa đầu cô. “Anh cam đoan lần này nhất định sẽ giải quyết tốt các vấn đề giữa anh và Vũ Đồng, sẽ không tiếp tục né tránh nữa.”
“Ừ, vậy là tốt nhất.” Ôn Tuyền dùng sức gật mạnh đầu, lui ra khỏi ngựcanh trai, rồi như chợt nhớ ra điều gì nhìn anh một lúc và nói “Đúng rồi, anh, anh có từng quen một người bạn gái có tên là Triệu Vân An không?”
“Vân An?” Ôn Triệt thoáng sửng sốt. “Làm sao mà em biết được cô ấy?”
“Như vậy thực sự là có người phụ nữ này.” Ánh mắt Ôn Tuyền trông rất bối rối. “Chị dâu nói vào một năm trước, chị ấy đã gặp Triệu Vân An ở trên đường. Người đàn bà kia đã trách cứ chị ấy đoạt mất anh, còn nói, nếu không phải bởi vì chị dâu, chắc chắn anh sẽ ở cùng một chỗ với chị ta.”
“Cái gì?” Ôn Triệt thật sự không ngờ. “Có việc này sao?”
“Chị dâu vẫn luôn tự trách bản thân. Chị ấy luôn cảm thấy mình đã phá hoại tình yêu của anh. Chị ấy cho rằng anh chỉ vì trả nợ ân tình của chú Tô, nên mới quyết định cưới mình.”
“Cô ấy nghĩ như vậy?”
“Em nghĩ có thể cái cô Triệu Vân An kia đã truyền cho chị ấy cái tư tưởng này đi.” Ôn Tuyền trầm ngâm nói.
Ôn Triệt kinh hãi giật mình, không ngờ vợ mình và bạn gái cũ đã từng gặp mặt nhau, càng không ngờ được cuộc trò chuyện giữa hai người lại như vậy.
Anh ảo não nhíu đôi lông mày. “Vân An cô ta… Ai, cô ta thật sự quá lắm lời.”
“Em nghĩ chị dâu đã tin là anh không yêu chị, nghĩ là anh bởi vì thương hại nên mới cưới mình. Do đó sau này chị ấy mới trở nên kì lạ như vậy. Chị ấy luôn lo lắng rằng một ngày nào đó anh có thể sẽ hối hận mà bỏ đi mất.” Ôn Tuyền nói ra suy nghĩ của mình
“Anh biết.” Ôn Triệt gật đầu đồng ý, khóe miệng nhếch lên đầy chua sót. “Bây giờ, anh đã hiểu ra cô ấy đang lo sợ điều gì.”
“Hai ngươi cần phải trao đổi với nhau nhiều hơn ác!” Ôn Tuyền nghiêm túc dặn dò anh trai. “Hãy rộng mở trái tim mình ra, không được giống như lúc trước cả hai đều không thèm lên tiếng, khiến cho hiểu lầm càng ngày càng nhiều thêm.”
“Anh biết rồi. Cám ơn em, Tuyền Tuyền, lần này nhờ em mà anh đã hiểu rõ mọi chuyện. Nếu không anh thiếu chút nữa đã vuột mất chị dâu của em rồi.” Ôn Triệt thật cảm kích em gái mình.
“Biết được là tốt rồi.” Ôn Tuyền hờn dỗi đập vào ngực của anh. “Hứ, anh đó thân làm anh trai thì cũng đừng có khiến cho em gái phải lo lắng ngược lại chứ.”
“Vâng, rất cảm ơn em.” Ôn Triệt nhéo nhéo chiếc mũi thon của muội muội. “Giúp anh cám ơn Tống Nhật Phi luôn.”
“Đừng khách sáo như vậy!” Ôn Tuyền phất phất tay. “Chúng ta là anh em tốt, nói cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn?” Cô dừng một chút, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, vậy anh còn dự định đếnTokyokhông? Hay là định đem chị dâu đi cùng luôn phải không?”
“Anh cũng vừa mới nói chuyện với Jerry. Anh sẽ không đi nữa.” Ôn Triệt chậm rãi đáp lại.
“Không đi? Như vậy có được không? Anh sẽ bỏ qua cơ hội thăng chức? Làm Phó chủ tịch vùng Viễn Đông đó nha.”
“Anh muốn dành nhiều thời gian ở bên Vũ Đồng hơn, giúp cô ấy vượt qua mọi việc.” Anh chân thành nói. “Thăng chức hay không cũng không quan trọng. Trước đây chính vì anh dành quá nhiều thời gian cho công việc, nên mới bỏ bê cô ấy.”
“Cho nên bây giờ bà xã là ưu tiên số một sao?” Ôn Tuyền chế nhạo anh.
Ôn Triệt không để tâm, chỉ thản nhiên mỉm cười. “Đúng vậy.”
Cô đã làm gì?
Vũ Đồng khuôn mặt tái nhợt hốc hác nhìn trừng trừng vào gương với một đôi mắt sưng phù.
Cô thậm chí còn khóc lóc van xin anh ở lại, thực sự là đã khóc trước mặt anh ấy!
Trời ơi! Anh ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?
Anh có thể sẽ cảm thấy cô thật là phiền phức, thật là vướng víu hay không? Anh đã thật vất vả mới thoát khỏi cô để có được cuộc sống mới. Cô lại cố sống cố chết quấn lấy anh.
Đêm qua anh ôm cô có phải chỉ để an ủi cô? Bởi vì cô khóc, bởi vì cô quá yếu đuối. Anh đã cảm thấy không đành lòng, cho nên mới dịu dàng an ủi cô?
Anh thật ra… vẫn mong muốn rời khỏi cô, phải không?
“Cái đồ ngốc này! Tô Vũ Đồng, mày đã làm gì?” Cô đang bừng bừng trách mắng cô gái xinh đẹp trong gương. “Sao ngươi có thể lợi dụng lòng trắc ẩn của anh ấy đối với mày. Ngươi cho là anh ấy thật sự yêu ngươi sao? Không anh ấy chỉ đang thương hại ngươi mà thôi!”
Lúc này như chợt hiểu ra, bỗng dưng toàn thân Vũ Đồng run lên. Cô bấu vào cạnh bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương bên cạnh, mười đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Tại sao cô luôn nghĩ mình đã lợi dụng sự ôn nhu của anh? Anh thật sự có thích cô không? Có thật sự yêu cô không? Hay chỉ có lòng trắc ẩn còn mạnh hơn cả thích, lòng biết ơn còn mạnh hơn cả tình yêu?
Anh đối với cô, thật sự đúng như lời Tuyền Tuyền nói là rất yêu cô sao?
Hoặc thực sự có thể là không phải…
Anh đối với cô, thật sự đúng như lời Tuyền Tuyền nói là rất yêu cô sao?
Hoặc thực sự có thể là không phải…
Đinh – đoong!
Tiếng chuông cửa vang lên làm cô hoảng sợ, sau một lúc thất thần, đột nhiên xoay người lao nhanh ra ngoài.
Cửa mở, đứng bên ngoài chính là Ôn Triệt với thân hình rắn rỏi, mạnh mẽ, vững chải, anh nhìn cô chăm chú, miệng nở nụ cười thật ấm áp.
Trái tim cô rung lên mãnh liệt, loạng choạng như muốn ngã.
“Anh, anh đã về.” Cô quýnh quáng mở cửa, giọng nói run run. “Anh thật sự đã trở về.”
“Sắc mặt của em thoạt nhìn không được tốt lắm.” Anh vào cửa, cẩn thận quan sát cô. “Em không nghỉ ngơi sao? Không phải cả ngày đều suy nghĩ lung tung chứ?”
“Em… Em không có a.” Cô vội vàng chối biến, cố chấp trưng ra một chút ý cười.
Anh không ngu ngốc đến nổi bị lừa, đáy mắt vụt qua một tia đau lòng. “Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”
“Đói?” Vũ Đồng ngơ ngác, trong nhất thời như thể không thể hiểu được chữ này có nghĩa là gì. Một lúc sau cô giật mình hoảng hốt. “Không xong! Em làm sao lại có thể quên nấu cơm. Aizzz, em đang làm gì thế này?” Cô lẩm bẩm cằn nhằn tự trách, vội vàng xoay người. “Anh chờ một chút, Triệt, em lập tức đi làm ngay … “
“Không cần.” Anh giữ chặt lấy cô. “Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn.”
“Ra ngoài ăn?” Cô ngẩn người. “Ăn ở đâu?”
“Em cứ đi theo anh sẽ biết.” Anh thần bí nháy mắt mấy cái, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Tháng năm, những cơn gió đêm nhè nhẹ mát dịu, thổi qua mặt, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ôn Triệt quyết định không lái xe, nắm tay Vũ Đồng đi qua các cao ốc, đi trên vỉa hè lát gạch đỏ đường giành cho người đi bộ.
Bên đường, trong sân vườn một gia đình có trồng một cây ngô đồng, đang đứng đùa theo gió thả rơi những cánh hoa màu trắng, giống như những bông tuyết, lượn vòng trong không trung thật đẹp mắt.
Ôn Triệt dừng lại, nắm tay Vũ Đồng lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp bên đường ngẫu nhiên phát hiện.
“Cảnh này gọi là tuyết tháng năm.” Anh nhẹ nhàng thầm thì nói. “Em biết không?”
“Đây là hoa ngô đồng sao?” Cô tò mò nhìn anh.
“Ừ, là hoa ngô đồng, đây là hoa cái.” Anh nhẹ mỉm cười, ngồi xổm xuống nhặt lên một đóa hoa xinh đẹp cài lên mái tóc cô. “Đừng nhìn thấy đóa hoa này chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua đã rụng đầy đất, dường như thật sự rất mong manh yếu ớt. Thật ra chúng rất kiên cường, ở đất Đài Loan nơi nào cũng đều có thể sinh trưởng được. Đến cả Đào Trúc chiếm cứ một vùng rộng lớn trên núi nhưng khi nhìn lên vẫn chỉ thấy một màu hoa tuyết trắng bao trùm.”
Vũ Đồng ngơ ngác nhìn chồng. “Ý của anh là …”
“Đừng cho rằng hễ hoa gặp gió thì rụng đã xem nó là không mạnh mẽ.” Anh ôn tồn nói, nắm chặt lấy tay cô. “Chúng ta sinh ra ở trên đời này, vẫn luôn gặp phải thời điểm khốn đốn, những lúc khó khăn mỏi mệt, vì vậy không nên chịu đựng một mình chôn chặt xuống đáy lòng, nói ra cũng không có nghĩa là em quá yếu đuối.”
Cô đã hiểu.
Ý của anh là cô có thể chìa tay ra cầu cứu anh. Anh cũng sẽ không bao giờ xem thường cô.
Cô nháy mắt mấy cái, chóp mũi nhè nhẹ ửng đỏ.
“Em có thích hoa ngô đồng không?” Anh hỏi.
“Vâng” Cô gật đầu. “Thích.”
“Anh cũng thích.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đáy mắt chứa đựng đầy ấp nhu tình mật ý gần như làm cô có thể bị chết chìm trong đó, “Đi thôi.” Rồi kéo tay cô đi.
Cô không có chút nào phản đối, trên mái tóc vẫn đang giắt lên một đóa hoa ngô đồng màu trắng, cùng anh tay nắm tay đi trên đường dưới bầu trời đầy sao.
Cô nghĩ rằng, anh sẽ dẫn cô đến một nhà hàng cấp cao gần đó, ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến mờ ảo, tận hưởng bầu không khí yên tĩnh.
Nhưng thật bất ngờ, anh dẫn cô vòng vo tam quốc, đi thẳng đến một khu chợ đêm náo nhiệt.
“Chính là chỗ này sao?” Chen lấn ở giữa những hàng quán san sát nối tiếp nhau, cô không biết vì sao có hơi chút hoảng sợ.
“Chính là chỗ này.” Anh dường như cảm thấy vẻ mặt của cô rất thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên cười.
” Nhưng … “
“Ừ, đây là giấc mơ hồi trẻ của anh.” Anh giải thích. “Anh nhớ thời gian học đại học, vẫn luôn hi vọng có một ngày như thế này.”
“Như thế nào?”
“Dẫn người phụ nữ anh yêu nhất đi dạo chợ đêm.”
“A?” Cô ngây ngốc. Như vậy sao gọi là ước mơ cho được?
Anh gãi gãi đầu, dường như cũng cảm thấy hơi xấu hổ, càng cười to hơn. “Anh nhớ trước đây từng nói qua với em, ba mẹ anh mất vào năm anh vừa tốt nghiệp trung học. Sau này anh đều phải bươn chải khắp nơi để kiếm tiền sinh hoạt phí nuôi em gái và bản thân anh.”
“Vâng, em biết.” Vũ Đồng gật đầu.
Trước khi kết hôn với anh, cô chỉ biết gia đình của anh cũng không giàu có. Khi đó anh cầu hôn cô, anh đã nhiều lần nói tạm thời vẫn không thể cung cấp nổi để cô có được cuộc sống quen thuộc như trước kia.
Anh rất sợ cô bị tủi thân, nhưng lại không hiểu rằng đối với cô cuộc sống xa hoa trước đây đã không còn …chút quyến luyến nào…
“Anh nhớ thời đại học, trong khicác sinh viên khác đều bận rộn tham gia công tác xã hội, nói chuyện yêu đương, thì chỉ có mình anh mỗi ngày bận rộn lo kiếm tiền. Khi đó anh thường xuyên ở chợ đêm này mua đồ ăn, mỗi lần nhìn thấy các bạn từng cặp từng cặp sóng đôi nhau lại ăn, anh đã không nhịn được thầm ngưỡng mộ.”
“Cho nên anh đã nghĩ, ngày nào đó nếu có bạn gái, sẽ mang cô ấy cùng đi dạo chợ đêm.” Cô thông minh suy đoán.
“Đúng vậy.” Ôn Triệt mặt hơi nóng lên. “Thật nhàm chán phải không? Các chàng trai mới lớn là như vậy đó, luôn muốn những điều vô nghĩa.”
“Không phải .” Vũ Đồng lắc đầu, khóe môi nhoẻn cười, hiện lên một chút ngượng ngùng.
Thật ra cô cũng có một giấc mơ tương tự. Thời gian còn đi học, khi nhìn thấy các nữ sinh khác hẹn hò cùng các nam sinh, nghe các cô ấy kể chuyện hẹn hò của mình với những câu chuyện tình lãng mạn. Cô luôn không ngừng ghen tị.
Cô chưa từng trải qua loại tình yêu trong sáng thuần khiết như vậy. Đàn ông tiếp cận cô luôn luôn có ý đồ riêng.
Thế nào, có muốn thử một miếng ‘ván áo quan’ hay không?” Đi ngang trước một quán ăn bình dân, anh đột nhiên hỏi cô.
“Ván áo quan?” Cô ngạc nhiên. Thật là một cái tên mang điềm xấu a! “Ừ” “Cái đó ăn được sao?”
“Đương nhiên.” Anh ha ha cười. “Hơn nữa còn ăn rất ngon.”
Anh quay về phía ông chủ quán, gọi hai phần “Ván áo quan”. Ông chủ quán đem ổ bánh mì nướng xẻ dọc một bên, ném vào trong chảo dầu đang sôi, một lúc sau đem ra khoét rỗng ruột bánh mì, rồi nhét vào một chút ngô, đậu xanh, thịt gà cùng ứ nự bơ.
“Ván áo quan tới đây.” Ôn Triệt đem món ăn bình dân nóng hôi hổi đưa cho Vũ Đồng. “Có muốn ăn hay không?”
Vũ Đồng nhìn món ăn bình dân kỳ quái trong tay. “Vỏ bánh mì nướng này được xem như là áo quan?”
“Ừ.”
“Vậy những nguyên liệu được nhét trong này chẳng khác nào là … ” xác chết? Cô đột ngột không thể nuốt trôi xuống nghi vấn tràn ngập trong lòng, ánh mắt do dự ngước nhìn Ôn Triệt.
“Ha ha ha … ” thấy cô có những biểu cảm kỳ quái, Ôn Triệt biết rõ cô đang liên tưởng đến cái gì, không khỏi bật cười sang sảng. “Ăn đi, thật sự ăn rất ngon, cảm giác giống như ăn tô súp bánh canh ngọt (*) vậy.”
“Thật vậy không?” Cô cầm “ván áo quan” nắm trong tay xoay qua xoay lại xem xét kĩ, nhưng vẫn không chịu cắn vào miệng. Nói thật là, thoạt nhìn cũng không phải quá khó ăn, nhưng vì cái tên gọi này thật sự làm cho người nghe thấy hoảng sợ.
“Em sẽ không nhát gan như vậy chứ? Chỉ mới nghe tên mà đã không dám thử rồi?” Anh cười nhạo cô.
Cô cong môi, không phục liếc anh một cái bén ngót, quyết tâm cắn một miếng.
Quả thật là tương tự hương vị tô súp bánh ngọt vậy, cô ngập ngừng cắn miếng thứ hai, phát hiện thấy ăn rất ngon.
“Không sai chứ?” Ôn Triệt cười tươi nhìn cô.
“Vâng.” Cô gật gật đầu.
“Trước đây khi lần đầu tiên anh đem món này về nhà, Tuyền Tuyền cũng không dám ăn, còn mắng anh xấu, cố ý tự đặt cái tên đó để dọa con bé.” Nhớ lại việc trước đây, Ôn Triệt cười híp cả mắt.
Cô chăm chú nhìn anh, bất giác trái tim rung động mạnh.
Có đôi khi cô thật sự ghen tị với tình cảm anh em của bọn họ, ngọt ngào khắn khít đến mức dường như không còn chổ cho người khác xen vào.
Có đôi khi cô thật sự ghen tị với tình cảm anh em của bọn họ, ngọt ngào khắn khít đến mức dường như không còn chổ cho người khác xen vào.
“Thật ra khi đó anh cũng hơi bực mình với con bé, tuổi còn nhỏ mà lại nói muốn giảm béo không chịu ăn cái gì, nên mới cố ý mua “ván áo quan” đem về, để dọa nó nếu không chịu ăn cơm nữa thì ăn áo quan người chết cũng được rồi.”
“Anh thật sự nói như vậy?” Vũ Đồng quá sức kinh ngạc, không thể tin được người luôn luôn ôn hòa như anh cũng có lúc đáng sợ như vậy.
“Vì vậy, em cũng phải cẩn thận.” Anh cười cười nhìn cô, nửa đùa nửa thật dọa: “Sau này nhất định phải ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không thì đừng trách anh bắt em ăn ván áo quan.”
Nhận thấy trong lời nói của anh ẩn chứa sự quan tâm nhiều hơn là sự uy hiếp, tim cô cảm thấy thật ngọt ngào. “Cái này ăn thật ngon a, em không sợ.”
“Em nghĩ là em dám ăn cái này anh sẽ hết cách với em sao?” Anh điểm điểm lên chóp mũi của cô. “Anh báo cho em biết, anh vẫn còn có một tuyệt chiêu.”
“Tuyệt chiêu gì?”
“Anh tự nấu.”
“Anh nấu?” Cô đã rất sửng sốt. “Anh biết nấu cơm?”
“Hắc! Em không phải là đã quên chứ?” Ôn Triệt giả vờ bi thương liếc mắt nhìn cô. “Thời gian đầu, khi em mới tới ở nhà anh, anh đã từng vài lần làm cơm mời em ăn a!”
“Thật vậy?” Cô thật sự đã quên. Trong ấn tượng của cô hình như là có, nhưng vì khi đó cô đã quá thất vọng nên không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa.
“Tuy rằng anh sau này vì công việc bận rộn, không có thời gian tự mình xuống bếp. Sau khi kết hôn em lại kiên trì một mình ôm lấy hết việc nhà. Nhưng anh quả thật biết nấu cơm ác, không tin em cứ thử hỏi Tuyền Tuyền.”
“Được rồi, em tin rồi.” Cô vội vàng gật đầu. “Nhưng việc này với cái tuyệt chiêu của anh có gì liên quan?”
“Trước đây nếu Tuyền Tuyền không nghe lời, không chịu ăn cơm, anh đều sẽ đích thân xuống bếp, cố ý nấu món gì đó có hương vị thật 『 đặc biệt 』, bắt buộc con bé từng chút một ăn cho bằng hết.” Anh nói, đáy mắt lóe lên tia sáng tinh nghịch.
Cô không thể tin được. “Anh thật sự chỉnh em gái mình ác như vậy sao?”
“Đó không phải vẫn còn khách sáo sao?” Ôn Triệt lầm bầm nói. “Cho nên, em cũng phải cẩn thận. Một ngày nào đó anh nổi lên hứng thú tự mình xuống bếp, em sẽ gặp rắc rối to.”
Cô lườm nguýt anh, tim không hiểu vì sao đập rộn lên.
Anh tự mình xuống bếp nấu đồ ăn… Sẽ có hương vị gì đây? Cô đã quên rồi, bây giờ cô thật sự mong được nếm lại lần nữa a!
Nhưng cô không nên làm thế. Cô không phải là em gái của anh, dựa vào cái gì mà yêu cầu anh phải chăm sóc cô?
Cô quay đầu không dám nhìn anh, sợ ở sâu trong đáy mắt mình để lộ quá nhiều khát vọng.
“A, có hạt hương dương nướng!” Ôn Triệt đột nhiên kinh hỉ reo lên. “Đây là món anh thích ăn nhất, em có muốn ăn không?”
“Vâng.” Cô gật đầu, từ lúc anh dắt theo cô đi dạo qua các quầy hàng, thức ăn được bầy bán ở đây toàn bộ đều là những món ăn vặt bình dân và đơn giản nhưng lại rất ngon.
Những thức ăn vặt bán hàng rong này, nguyên liệu được dùng để chế biến thật sự rất bình thường, vệ sinh thì phải hoài nghi. Còn nói về mặt dinh dưỡng càng sợ chỉ còn được bảy tám phần. Từ trước đến nay cô vốn sẽ không bao giờ để cho anh phải ăn mấy thứ này.
Tuy nhiên, lúc anh ăn món ăn sang trọng do cô mất công tỉ mỉ chế biến cả một bàn bàn so với đại tiệc xa hoa cũng không kém nhưng vẫn không bao giờ để lộ ra biểu tình hào hứng trẻ con như ngày hôm nay vậy, cũng chưa từng tấm tắc khen như thế, giống như vĩnh viễn ăn không bao giờ thấy đủ.
Không sai, anh vẫn luôn cố gắng ăn hết thức ăn do cô chuẩn bị, một chút cũng không để thừa lại, nhưng đó không phải bởi vì anh thích, mà chỉ vì anh quan tâm cô mà thôi.
“Triệt, trước kia có phải anh đã ăn rất miễn cưỡng không?” Cô buồn bã hỏi anh, không thể che giấu nổi thất vọng. “Em làm những bữa tối sang trọng cầu kỳ như vậy, thế nhưng thật ra anh lại rất không thích ăn?”
Ôn Triệt kinh ngạc nhìn cô, phảng phất không ngờ cô bỗng nhiên sẽ hỏi như vậy, Trầm tư một lát, mới chậm rãi đáp lại. “Không phải là không thích ăn.” Anh vươn tay, vuốt lên đôi mắt ưu thương của cô. “Chẳng qua anh mong rằng em đừng tốn quá nhiều tâm tư để nấu nướng cầu kỳ như vậy.”
“Nhưng mà em… Hi vọng anh thích các bữa ăn.” Cô khàn giọng nói.
“Chỉ cần em vui vẻ làm, cho dù chỉ là một bát mì, anh cũng sẽ ăn rất hạnh phúc.” Anh ôn nhu mỉm cười. “Nhưng khi em làm những món ăn tỉ mỉ như vậy thật sự thấy vui vẻ sao?”
Cô ngẩn ra.
Cô chỉ luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, hoàn toàn muốn biểu hiện mình là một người vợ tài giỏi thế nào. Cô chưa bao giờ cảm thấy thật sự hạnh phúc khi nấu nướng.
“Nếu đã vậy thì tốt hơn là không cần làm.” Anh nhẹ nhàng xoa lên hai má lạnh băng của cô. “Em không hiểu ư? Tâm trạng của em sẽ thấm qua thức ăn đi vào miệng của anh. Nếu như em cảm thấy không vui, anh cũng sẽ nhận thấy như vậy.”
“… Anh cho là anh đang đóng vai “Vua đầu bếp” sao? Nói đến khoa trương như vậy.” Cô trêu chọc lại anh nhưng trong ngực lại càng chua xót.
Anh nở nụ cười, một nụ cười nồng nhiệt cởi mở, thanh khiết như nước suối, rửa sạch nội tâm nồng đậm u ám của cô.
“Có muốn chơi cái kia hay không?” Anh đột nhiên chỉ về phía trước,đó là một cái bể nước hình chữ nhật được đặt trên mặt đất, hàng chục con cá vàng với đủ màu sắc đang bơi lội bên trong bể.
“Đó là trò gì?” Cô không hiểu.
“Em chưa chơi trò này sao? Vớt cá vàng.”
“Vớt cái gì?” Cô ảo não hỏi, rất không muốn để mình có một bộ dạng ngây ngốc như thế.
“Cá vàng a! Đại tiểu thư.” Anh vừa buồn cười vừa nhè nhẹ vuốt lên mái tóc cô. “Thế nào, để anh vớt cho em xem.”
Anh ngồi xổm xuống, xắn ống tay áo lên, thực khí phách hào hứng muốn làm mẫu cho người phụ nữ mình yêu xem, thế nào là cao thủ vớt cá vàng. Đáng tiếc trò chơi vớt cá vàng này tuy rằng lúc nhỏ anh chơi rất giỏi, nhưng lâu rồi không dùng đến, kỹ năng đã giảm xuống một ngàn tám trăm bậc, cầm vợt giấy hầu như lần nào vợt cũng đều bị rách mất.
Anh lo lắng đến độ chảy đầy mồ hôi trán. Còn Vũ Đồng ở bên cạnh thì cười hì hì không ngừng.
Đợi cho anh phá đến cái vợt giấy thứ năm, cô đã chịu hết nổi, tâm tư như bị khiêu khích, khăng khăng tự mình cũng muốn thử.
Anh nói với ông chủ muốn mua một cái vợt giấy cho cô. Cô thật cẩn thận theo dòng nước, chậm rãi tiếp cận, chầm chậm theo sát đuôi một chú cá vàng, nín thở, rồi bất thình lình vớt mạnh lên.
Ôn Triệt khóe mắt run rẩy. Lính mới quả nhiên rất may mắn!
Vũ Đồng tiếp tục vớt. Vợt thứ hai lại thuận lợi vớt được. Cô khanh khách cười tiếp tục vớt lần thứ ba, nhưng cuối cùng lớp màng bằng giấy cũng đã bị rách.
Ôn Triệt lau cái trán đầy mồ hôi. May mắn là cô không quá cố chấp nếu không cứ tiếp tục như vậy, anh còn gì là sĩ diện đàn ông nữa chứ.
Cầm túi nilong trong suốt bên trong có hai con cá vàng vừa vợt được, Vũ Đồng dường như rất hài lòng, đắc ý, nghếch cao cằm, hai má đỏ bừng, đôi mắt long lanh tỏa sáng nhìn anh, giống như cô vẫn còn là một cô bé tuổi mới lớn.
Ôn Triệt vừa nhìn thấy thì những suy nghĩ buồn bực, lo lắng trong lòng thời gian qua đều tiêu tán hết thay vào đó là tình cảm không có cách nào thu hồi lại được.
Anh rất yêu cô!
“Được, lần này xem như em thắng, chúng ta lại tiếp tục so tài cái kia đi.”
Anh đem chiến trường kéo sang trò bắn đạn BB, thi về kỹ thuật bắn súng, xem ai bắn trúng nhiều đồ chơi hơn. Anh rõ ràng là một tay bắn súng thiện xạ so với cô, nhưng vì muốn được nhìn thấy nụ cười của cô nhiều hơn nên đã cố tình bắn trật.
Lần này, lại là cô thắng.
“Có muốn đấu bóng rổ hay không?” Cô chủ động khiêu chiến.
“A! Em nghĩ rằng em đấu thắng được anh sao?”
Đừng đùa chứ! Thật ra từ nhỏ anh đã chơi bóng rổ cho đến lớn, còn cô ngay cả tư thế ném bóng vào rổ cũng không đúng.
“Không phải như thế. Thế này, tay trái nâng bóng, dùng lực ở cổ tay.” Anh quên mất phải ném bóng vào rổ, vội vàng quay sang hướng dẫn cho cô. “Được rồi, làm như vậy, tốt lắm.”
Cô ném trúng được một quả, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Anh cũng không đấu với cô, thật phóng khoáng thừa nhận cô thắng.
“Đây là cái gì?” Cô chỉ những con rối, búp bê vải được xếp theo hàng ngồi trên mặt đất.
“Ném vòng.” Anh giải thích: “Em lấy cái vòng nhựa kia, quăng trúng vào món đồ nào thì có thể mang món đồ đó về nhà.”
“Thật vậy không?” Đôi mắt cô tỏa sáng. “Em muốn chú gấu Teddy nhồi bông kia.” Mục tiêu đang ngồi ở hàng cuối cùng là chú gấu Teddy nghịch ngợm đang nghiêng đầu cười.
Tốt lắm, ước muốn thật lớn.
Ôn Triệt cười cổ vũ cô. “Được, vậy em đến ném thử xem.”
Cô ném từng cái từng cái vòng, nhắm ngay mục tiêu, nhưng làm thế nào cũng vẫn không trúng, không phải quá gần, thì lại quá xa, cũng trúng được một chiếc xe đồ chơi nhưng đó không phải là thứ cô muốn.
“Tại sao đều không trúng? Em không tin!” Cô dậm chân một cái, lấy tiền ra đưa cho ông chủ mua thêm vòng để thử tiếp.
“Quý cô à.” Nhìn thấy cô mua hơn chục chiếc vòng, chụp được một đống lớn nhỏ đồ chơi thượng vàng hạ cám, nhưng vẫn không trúng được cái cô muốn kia, Ôn Triệt không nhịn được cười. “Em trực tiếp đi mua chú gấu Teddy đó có phải là nhanh hơn hay không?”
“Không thích! Em phải thắng được nó cơ.” Vũ Đồng bướng bỉnh cố chấp đến cùng.
“Vậy thì, để cho anh thử đi.” Anh cầm lấy hai cái vòng cuối cùng trong tay cô.
“Nhất định phải trúng!” Cô nhìn anh tràn trề hy vọng.
“Xem anh đây.” Anh mỉm cười, có trời mới biết trong lòng hoàn toàn không nắm chắc thành công.
Trò chơi ném vòng này lúc nhỏ anh vẫn thường chơi, nhưng cũng đã rất lâu rồi không chơi lại, kỹ năng khẳng định sụt giảm đi rất nhiều, huống chi Vũ Đồng còn cố tình chọn mục tiêu quá khó.
Cầm trên tay chiếc vòng nhựa mà dường như so với đầu của chú gấu Teddy kia to bằng nhau, muốn ném trúng, ngay cả một chút lệch cũng không thể được.
Trời cao phù hộ! Đừng làm cho người phụ nữ tôi yêu phải thất vọng.
Anh âm thầm cầu nguyện, hít sâu một hơi, ném đi chiếc vòng thứ nhất…
“A! Thật đáng tiếc! Chỉ lệch có một chút.” Vũ Đồng kinh hô.
Chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
Lạy trời lạy phật, để cho anh ném trúng đi! Anh nguyện ý quyên góp một trăm ngàn chú gấu Teddy như vậy cho cô nhi viện, nhưng với chú gấu này thì làm ơn hãy để lại cho vợ anh.
Anh nheo mắt, giơ tay lên, quăng mạnh ra …
“Trúng trúng!” Vũ Đồng hưng phấn vỗ tay reo mừng.”Triệt, anh thật là lợi hại! Anh quá giỏi!”
Ôn Triệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sâu tận đáy lòng âm thầm cảm tạ ân trên đã giúp đỡ.
Ôn Triệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sâu tận đáy lòng âm thầm cảm tạ ân trên đã giúp đỡ.
Sau khi về đến nhà, Vũ Đồng vừangân nga hát, vừa rửa sạch bể cá bằng thủy tinh mới mua, đổ đầy nước rồi thả hai con cá vàng vào cho chúng tung tăng bơi lượn.
Sau đó cô lại ôm chú gấu Teddy, nhìn đông nhìn tây, tìm một nơi thích hợp để chưng, cuối cùng quyết định đem nó để trên đầu giường.
Ôn Triệt bưng hai tách trà từ phòng bếp đi lên, nhìn thấy cô hớn hở bận bịu, không nén nổi tiếng thở dài.
“Nhìn xem em cao hứng chưa kìa. Nếu sớm biết chỉ cần một chuyện đơn giản như vậy cũng có thể khiến cho em vui vẻ. Từ đầu anh thật sự không nên mỗi ngày chỉ lo làm việc.”
Cô ngoái đầu lại, nhận thấy trong lời nói của anh vô cùng xúc động, kinh ngạc nhìn anh.
Anh kéo cô ngồi xuống sofa, trao cho cô một tách trà.
“Anh vẫn cảm thấy bản thân không xứng với em.” Anh thấp giọng thẳng thắn tâm sự. “Bây giờ ngẫm lại, trước kia anh sống chết làm việc như vậy, cũng chỉ hi vọng có một ngày có thể leo lên vị trí cao để có địa vị ngang hàng với em, làm cho bản thân thật cân xứng với em.”
“Cân xứng với em?” Cô ngạc nhiên.
“Em chắc là không biết?” Anh nhếch môi tự giễu. “Thật ra từ rất lâu trước đây anh đã bắt đầu thầm yêu em.”
“Cái gì? Anh yêu thầm em?” Cô mở to mắt, không thể tin được.
Anh thâm trầm gật đầu. “Em có còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau không?”
“Vâng ở Đài Trung?”
“Không phải, từ rất lâu trước đó, tại nhà em.”
“Nhà em?” Cô càng ngạc nhiên hơn. Bọn họ đã gặp nhau ở nhà cô khi nào? Cô làm sao lại tuyệt đối không hề nhớ rõ?
“Aizz, em thực sự đã quên sạch.” Anh lại thở dài, thật bất đắc dĩ, nhìn vẻ bất lực của cô.
“Rốt cuộc chuyện đã xảy ra như thế nào?”
“Đó là vào thời gian em đang học cao trung …” anh hớp một ngụm trà, bắt đầu từ từ kể lại lần đầu sơ ngộ của hai người. Anh đã nhìn lên cửa sổ lầu hai nhìn thấy cô như thế nào. Cô có bao nhiêu hờ hững xa cách, giống như một vị nữ thần ẩn mình trong đám mây phía xa kia.
“Nữ thần?” Anh dùng từ làm cho cô phải mặt đỏ. “Anh nói bậy bạ gì vậy a!”
“Trong mắt anh, em giống như một nữ thần, trên cao không thể chạm đến, ước ao mà không thể nắm bắt.” Anh thực nghiêm túc giải thích. “Rất kỳ quái, anh rõ ràng lớn hơn em mấy tuổi, nhưng khi nhìn thấy em, lại không tự chủ được tim đập loạn nhịp, sợ em sẽ cười nhạo mình.”
“Cười nhạo anh? Em vì sao lại cười nhạo anh?” Cô không thể tưởng tượng nổi.
“Bởi vì anh đã không lượng sức mình.” Anh thì thầm nói. “Bởi vì anh rõ ràng chỉ là một anh chàng nghèo hèn, nhưng vẫn muốn kết bạn cùng em.”
“Anh đã nghĩ như vậy?” Vũ Đồng khiếp sợ. Ở trước mặt cô, anh luôn luôn là bình thản như vậy, dường như nếu trời có sập xuống thì anh cũng dễ dàng gánh vác được. Cô vẫn không tin anh cũng có mặt không tự tin như vậy.
“Em không biết có thể tốt hơn.” Anh đặt chén trà xuống, ánh mắt mềm mại vờn quanh cô. “Tuyền Tuyền nói với anh, em đã cho là anh vì muốn báo ân cho cha em nên mới cầu hôn với em. Em thật ngốc nghếch, Vũ Đồng. Em hoàn toàn không hiểu rằng khi anh mang em về nhà, trong lòng đã vui sướng đến cỡ nào, hạnh phúc giống như được trúng số độc đắc vậy.”
“Thật vậy không?” Tim cô đập rộn lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đắm đuối nhìn anh.
“Anh vẫn luôn yêu em !” Anh thở dài. “Em có thể hòa nhập vào cuộc sống của anh, đối với anh mà nói, quả thật chính là một kỳ tích.”
“Kỳ tích?” Cô ngây ngốc lặp lại, tâm đã bị treo lơ lững trong không khí, thản thốt bất an.
Anh thật sự yêu cô sao? Đã từ rất lâu trước kia đã thầm yêu cô sao? Vì sao cô một chút cũng không hay biết? Vì cái gì cô lại không nhớ rõ khi học trung học đã từng gặp anh?
Cô thật ảo não, chuyện này quả là khó có thể tin.
Anh lắc đầu, nâng…gương mặt cô lên, thực chuyên chú nhìn cô. “Anh yêu em, có thể em vẫn nghĩ rằng anh bởi vì cảm thông mới cưới em. Có vẻ như những việc anh làm trước kia hoàn toàn sai rồi. Anh không nên nghĩ chỉ cần cải thiện đời sống vật chất của em là đủ rồi, mà phải suy nghĩ làm thế nào để yêu em nhiều hơn.”
Anh yêu cô! Có thật không? Ác, trời ơi!
Vũ Đồng trong vô thức cứng đờ toàn thân, quên cả thở.
“Anh đã quá nôn nóng cưới em đem về nhà.” Ngón tay anh mơn trớn mặt mày cô. “Trước tiên việc anh phải làm là theo đuổi được em, làm cho em thật sự cảm nhận thấy tình yêu của anh dành cho em.”
“Triệt.” Cô run giọng gọi anh, trong lúc này thật sự cảm thấy rất lo lắng.
Quá hạnh phúc, anh nồng nhiệt như vậy, chân thành thổ lộ với cô như vậy. Theo lời anh nói thật lâu thật lâu trước kia đã yêu thầm cô, luôn luôn yêu cô, thật sự đã làm cho cô không dám tin.
Anh không phải vì báo ân, lại càng không phải bởi vì sự cảm thông mà cưới cô, tất cả đều bởi vì anh yêu cô.
Quá hạnh phúc. Suy nghĩ này nổi lên trong tâm trí cô lúc này phình to lên rồi nổ tung ra tất cả cảm xúc ngọt ngào, làm cho cô dương như không thể thở nổi.
Cô có thể tin tưởng vào hạnh phúc này không? Có thể không chút do dự nhận lấy nó không?
“Anh đã quyết định một lần nữa theo đuổi em, Vũ Đồng.” Anh chợt nói.
“Một lần nữa theo đuổi em?” Cô mờ mịt.
“Em có bằng lòng không, Vũ Đồng?” Anh ôn nhu hỏi cô, nhìn sâu vào trong mắt cô, sưởi ấm trái tim cô. “Bỏ qua việc em đã làm vợ của anh, mà trước tiên hãy làm bạn gái của anh được không?”
“Điều này có nghĩa là anh sẽ không ly hôn với em nữa sao?” Cô ngửa đầu mong mỏi hỏi anh: “Anh sẽ ở lại bên cạnh em, không rời đi bỏ lại mình em nữa?”
“Ừ.”
Cô mừng rỡ, ánh mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, kích động kéo lấy ống tay áo anh. “Vậy anh sẽ chuyển trở về sao? Chuyển về cùng chung sống với em?”
Anh chăm chú nhìn cô, thật lâu sau, ảm đạm cười …
“Anh không thể dọn về.”
——————-
(*) Súp bánh canh ngọt