Lãnh Thảo Hàm Trì

Chương 8: Nguyên nhân phục bút


Đọc truyện Lãnh Thảo Hàm Trì – Chương 8: Nguyên nhân phục bút

Edit + Beta: Krizak

Sở Tụ có chút mờ mịt nhìn khoảng không trong tẩm điện này, hiển nhiên cậu đem nó trở thành một phòng trong cung có thể ngủ. Nhưng là tinh tế chú ý một chút, sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề, gian tẩm điện này vừa rộng lớn lại vừa hoa lệ, thật xứng là ngọa thất(1) của đế vương.

(1)   Phòng ngủ.

Hiện tại một chút ý nghĩ tiêu cực cũng không có tác dụng, nếu đã là sự thật, chỉ có thể hảo hảo giải quyết vấn đề.

Cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, bất chấp thất lễ đối với công chúa, vội vàng nói: “Chuyện ta ở đây, rất nhiều người biết rõ?”

Tần Nguyệt nhìn Sở Tụ lộ ra chút lo lắng, hiểu rằng cậu thật sự không biết đây là tẩm cung của hoàng huynh – Hằng Vũ điện, nàng từ chỗ thái y biết tin cũng cho thấy là cậu ngã bệnh chứ không phải tiếp nhận long ân, cũng vì hàn khí nhập vào thân thể. Đương nhiên chuyện này chỉ vài người biết rõ, phi tần trong cung cùng các đại thần đều cho rằng thái y được đưa vào cung là vì thiếu niên không chịu nổi long ân mà sinh bệnh, hơn nữa còn rất được hoàng thượng ưu ái, để cậu ở lại tĩnh dưỡng trong Hằng Vụ điện, long ân này ngay cả hoàng hậu cũng chưa từng được hưởng thụ qua.

Theo biểu hiện của Sở Tụ, nàng biết cậu thật sự không muốn làm nam sủng, mà là muốn cấp bách ly khai nơi này. Tuy rằng hành vi của cậu có chút không biết tốt xấu, nhưng là nàng vẫn thật thích, dù sao cậu cũng là người duy nhất dám cự tuyệt hoàng huynh của nàng, hơn nữa hoàng huynh đối đãi ra sao với cậu điều này càng làm nàng cảm thấy thật hứng thú hơn.


“Trong cung ngoài cung đều truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều biết ngươi thừa ân (2) tại Hằng Vũ điện, thế nhưng thân thể yếu nhược chịu không nổi, lại còn sinh bệnh; bởi vì hoàng thượng đối ngươi sủng ái vạn phần, thậm chí còn cho ngươi ở lại tẩm cung dưỡng bệnh.”

(2)   Nhận ân huệ.

Sở Tụ nghe Tần Nguyệt chăm chú nói, biết nàng cũng không có gạt cậu, điều này làm cho cậu khó chịu, trong ngực một trận đè nén, xem ra việc này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Những điều này đều phải trách cậu tại vũ Long điện ra sức giảng thuyết quá nhiều, đến nổi té xỉu, người không chút ý thức, liền chuyện gì cũng mặc người khác an bài.

“Ta cùng Hoàng thượng trong lúc đó không có phát sinh qua quan hệ, người khác muốn thấy thế nào, ta cũng vô phương.” Sở Tụ thầm nghĩ sớm ly khai khỏi nơi thị phi này, trong lòng thanh giả tự thanh (3), tự an ủi chỉ cần mình đoan chính là được, về sau cũng sẽ có thời gian cải biến cách nhìn của người khác về mình. Bản thân khởi đầu đã như vậy, cậu chỉ có thể một trận bất đắt dĩ.

(3)   Người trong sạch.

“Ngươi cũng không cần phiền não, làm nam sủng của hoàng huynh cũng tốt lắm nha! Như vậy ta có thể hằng ngày tìm ngươi chơi. Hoàng huynh không cho phép ta ra cung, trong này đều đem người phiền chán.” Tần Nguyệt nói xong tự nhận thấy thoải mái, lại tiến lên lôi kéo Sở Tụ.

Nàng thậm chí đã quên Ngu phi gợi ý chuyện cho nàng, nàng cũng biết Ngu phi lợi dụng nàng là muốn đánh chủ ý gì, chính là dù sao nàng cũng đang buồn chán, giúp người ta làm chút chuyện cho hết thời gian cũng tốt. Bất quá việc này Dịch Sở Tụ đúng là có ý tứ, nàng rất muốn cùng cậu kết giao.


Ở trong cung tùy tiện cùng một người nam nhân cù cưa không dứt khoát tất nhiên là không được cho phép, nhưng mà nàng đã cùng hoàng huynh quen lôi kéo, lần này lôi kéo Sở Tụ làm cho nàng cảm thấy không sai, hơn nửa Sở Tụ cũng không có quá cự tuyệt, so với hoàng huynh nàng chỉ biết trách cứ thì tốt hơn nhiều.

Sở Tụ cười khổ một chút. Cậu nghĩ đến khi còn là Dịch Dương thì từng bị nam nhân quấy rầy qua, bị người đụng chạm cái loại cảm giác này khiến y chán ghét rất khó chịu, cho dù là y luôn luôn tao nhã, thì cũng đều có thể xúc động mà đem kẻ kia thiên đao vạn quả.

Cho nên dù là thân thể hay tâm lý cậu đều không tiếp nhận được nam nhân; mặc dù khi đó vị đế vương kia đối cậu vỗ về vuốt ve cũng không quá làm cậu chán ghét như trong tưởng tượng, thế nhưng không thể phủ nhận chính là khi đó cậu bị khủng hoảng cùng ý nghĩ muốn hôn mê bất tỉnh mới không đem tinh lực đi chú ý đến những tiểu tiết trước mắt.

“Cảm tạ ngươi, nhưng mà có thể lấy tư cách làm mưu thần cho hoàng thượng giải ưu, vì vạn dân tạo phúc, là lý tưởng suốt đời của ta, vô luận là thế nào đi chăng nữa, ta đều phải vì thế mà bắt lấy.”

Tần Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Tụ, khuôn mặt ý chí chiến đấu sục sôi, nàng rất lâu trước kia cũng không có gì dao động, lần này vậy mà tâm cũng rung lên.

Nàng hiểu rõ bản thân là một cô công chúa, hưởng thụ xa hoa trong cung, nàng cũng có nghĩa vụ phải làm, kết cục thì chỉ có thể là thông gia, tương lai sau này của nàng thậm chí là không có hạnh phúc đáng nói, nàng cũng hiểu rõ mệnh của nàng.

Chờ đến lúc trưởng thành, nàng sẽ được gả cho một nơi mà chính nàng cũng không biết, có khả năng người kia đáng tuổi phụ thân nàng, nàng biết rõ điều này, đại hoàng tỷ được yêu mến như thế, xuất giá đi nơi khác, sau đó chết ở nơi lạnh lùng như Bắc cực, tuy rằng nàng cũng rất được sủng, thế nhưng nàng  hiểu, vận mệnh nàng cũng không hề vì thế mà thay đổi, đáy mắt hoàng huynh luôn lạnh lùng mà nhắc nhở nàng.


Cho nên mỗi ngày, nàng lúc nào cũng có thể thỏa thích chơi đùa, hoàng cung rất nhỏ, thế nhưng người trong cung cái gì cũng không nghĩ ra được, mà nàng thì cũng không thiếu việc vui.

Lúc này Sở Tụ lại cho nàng cảm giác không đồng dạng, khiến nàng cảm thấy làm người thì không nên ngồi chờ đợi kết quả. Hoàng hậu tỷ tỷ nói cho nàng, nữ nhân thì không nên có nhị tâm (4), cứ bình thường nhàn nhạt sống một đời là tốt rồi. Thế nhưng ở trong lòng nàng lại phản bác không thôi, nàng không nghĩ vậy, như thế nàng không có cảm giác bản thân đang tồn tại, nàng muốn làm chút chuyện, nếu không sẽ không được tự nhiên.

(4)   Tâm không trung thực.

Nàng lúc đầu không biết cái loại tâm tư khát vọng phiền toái này là chuyện gì, thế nhưng hiện tại nàng đã hiểu. Nàng không muốn hiện trạng an nhàn này, nàng muốn đuổi theo mục tiêu của nàng, tuy rằng bây giờ cũng không biết nó là cái gì, thế nhưng nàng rõ luôn luôn có một cái gì đó muốn nàng theo đuổi.

“Vậy ngươi cứ hảo hảo làm là tốt rồi.” Tần Nguyệt giảo hoạt cười, “Ngu phi tỷ tỷ muốn biết ngươi có hay không yêu thích thức ăn, nàng muốn làm một bữa để bái phỏng ngươi nha! Món ăn nàng làm so với ngự trù còn hoàn hảo hơn, ta cùng hoành huynh cũng đều thua ở tay nàng. Nàng để cho ta tới là hỏi thăm yêu thích của ngươi, như vậy có thể thấy đúng là có nhiêu coi trọng ngươi nha! Vì hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nên hảo hảo nói cho ta biết!”

Sở Tụ nhìn này một bộ dạng tiểu cô nương ranh mãnh, hiện ra nét mặt tươi cười, “Ta thích nhất là bánh ga-to chocolate, bất quá e rằng Ngu phi nương nương làm không được. Ngươi nói, ta cảm tạ hảo ý của nàng, thế nhưng nàng cũng không cần vì ta mà làm như vậy.”

“~~~… Bánh ga-to, tên kì quái, không có nghe nói qua, bộ ăn tốt lắm sao?” Xem ra vị tiểu công chúa này là một con mèo tham ăn, nghe được cái gì ngon là hai mắt tỏa sáng.

“Hương vị nồng đậm, nhàn nhạt vị đắng, tiếp đó là nhè nhẹ vị ngọt, hum~~~ ta rất yêu thích.” Sở Tụ nghĩ đến mùi vị của chocolate, tràn ngập hoài niệm nhớ nhung, về sau cũng không có cơ hội ăn lại! Sở Tụ sau khi đến nơi này cũng không khó thích ứng, trái lại cảm thấy thân thiết dễ chịu, dường như là cậu nên ở thế giới này, mà thế giới kia nhưng lại chỉ mơ hồ không rõ, ngắn ngủi như mười ngày, ban đầu tất cả mọi thứ cũng đã làm cho cậu cảm giác được xa lạ không quen, hết thảy hồi tưởng lại, như đã xa cách mấy đời, dường như chỉ là gió thổi qua, tan biến không còn, mơn trớn qua khuôn mặt mang theo nhàn nhạt ký ức.


“Nghe qua cũng không phải là ăn tốt lắm, thế nhưng ta sẽ cho người đi hỏi, nói không chừng Ngu phi tỷ tỷ sẽ làm. Đương nhiên, ta cũng sẽ mang đến cho ngươi. Ta ở Lãm Nguyệt cung, ngươi nhất định phải tìm ta ngoạn nha!” Tần Nguyệt còn tinh nghịch tiến lên sờ soạng khuôn mặt Sở Tụ một phen, vô cùng cao hứng mà chạy. Vừa chạy vừa nói, “Lúc nhìn ngươi đã nghĩ muốn sờ, thật là không sai nha, so với chất (5) Ngôn Trí Tiểu còn thoải mái hơn.”

(5)   Cháu.

Sở Tụ nhìn Tần Nguyệt chạy đi, cũng tự sờ sờ khuôn mặt chính mình, dở khóc dở cười. Trước đây da mặt cậu cũng tốt, có một biểu muội cũng thường xuyên sờ lên mặt cậu, nhìn Tần nguyệt lúc nãy nhưng thật ra có chút trùng hợp.

Thân thể Sở Tụ còn chưa có tốt, đứng một hồi liền cảm thấy hư nhuyễn. Cậu nhìn một chút long sàng rộng lớn, rất muốn đi lên nằm, mà lại sợ hãi, nghe xong Tần Nguyệt nói, gian tẩm điện này là long sàng, cũng đã làm cậu thấy không được tự nhiên, vì thế liền cứ như vậy mà đứng, trong lòng tràn đầy lo lắng, cả người cảm giác u buồn lên.

Thịnh Nguyên Đế Mạc Vũ Hạo biết rõ Sở Tụ đã tỉnh, cố ý quay về nhìn xem cậu, ở ngoài điện lại gặp được Tần Nguyệt, nhìn đến tiểu nha đầu cười đến vẻ mặt cổ quái. Hắn ngăn trở cung nhân ngoài điện tuyên báo, tự mình lẳng lặng đi vào nội điện.

Thấy Sở Tụ thân thể phong phanh, đứng lặng ở bên giường, cô đơn mờ mịt lại có chút bất lực, đây là cảm xúc đế vương như hắn chưa từng thấy qua trên người cậu. Phảng phất giống như thời gian đang ngừng trôi, cậu cứ như vậy an tĩnh đứng, hắn nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt có chút u buồn, trong lòng lại sinh ra cảm giác kỳ quái, có chút lo âu cùng chua xót, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ hưởng qua.

Hắn muốn biết trên người Sở Tụ vừa xảy ra chuyện gì, là chuyện gì lại làm cậu lộ ra vẻ mặt này. Đối với Sở Tụ vẫn là cự tuyệt hắn, trong lòng có chút tư vị, dù sao có người dám như thế rõ ràng từ chối hắn, không biết là lòng tự trọng hắn bị tổn thương, chính là một người đế vương uy nghiêm đã bị khiêu chiến, lúc Sở Tụ đối hắn nói ra lời kia, cũng là đã lưu tâm đến mỹ thiếu niên yếu ớt này. Có lẽ khi ở Vũ Long điện, trong mắt Sở Tụ kiên định cùng quang sắc đã hấp dẫn hắn, chẳng qua hắn không phát hiện mà thôi.

Duyên phận đã tại lần đầu tiên chứng kiến đối phương, về sau chỉ càng thêm rực rỡ, hoặc là nhiệt tình hồng sắc, hoặc là ảm đạm tro tàn, hoặc là long lanh lam sắc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.