Bạn đang đọc Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương – Chương 17
Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng ôm cổ Đỗ Minh Nguyệt, nói khẽ với hai người: “Vậy thì ngày khác gặp lại.
”
Hai người Cung Quý Dương và Hoàng Thành Trung trố mắt nhìn nhau, thật khó mà tin được người không thích người khác đến gần như Lâm Hoàng Phong cũng có ngày sẽ ôm một người phụ nữ.
Phải biết rằng đầy người đã thích anh nhiều năm cũng không thể chạm vào anh.
Trong lúc hai người đang hoài nghi việc này là thật hay mơ, chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Hoàng Phong đã ôm Đỗ Minh Nguyệt rời đi.
Buổi sáng hôm sau.
Đỗ Minh Nguyệt còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, vệ sinh rửa mặt đơn giản xong liền đi đến đại sảnh, Lâm Hoàng Phong đang ngồi trước bàn ăn.
Để tránh lúng túng, Đỗ Minh Nguyệt chủ động chào hỏi trước: “Chào buổi sáng.
”
Vậy mà Lâm Hoàng Phong chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó nhẹ giọng lên tiếng: “Không còn sớm nữa, bây giờ theo giờ Việt Nam đã là mười giờ.
”
Thật đúng là không nể mặt xíu nào, Đỗ Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, thấp giọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ dậy sớm hơn.
”
Dù sao người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Huống chi hôm qua Lâm Hoàng Phong đã giúp cô gặp được mẹ, còn nghĩ cách cứu mẹ cô ra.
Phần ân tình này, dù thế nào cô cũng không báo đáp được.
Huống chi anh còn là bệnh nhân.
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong trầm lặng, thấy quần áo của Đỗ Minh Nguyệt, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
“Cô đây là cố gắng nói cho mọi người biết nhà họ Lâm ức hiếp cô sao?”
Bất thình lình bị hỏi một câu như vậy, Đỗ Minh Nguyệt không giải thích được, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lâm Hoàng Phong đột nhiên cảm thấy cạn lời, chẳng lẽ người phụ nữ này giả ngu sao?
Nhìn theo ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người, cô lập tức hiểu ra, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, sáng sớm dậy em không tìm được quần áo nên đành mặc đồ hôm qua.
”
Nói đến đây, cô lại quan sát một chút hoàn cảnh trong phòng ăn, tiếp đó nghi ngờ hỏi: “Đây hình như không phải nhà của anh đúng không?”
Ánh mắt Lâm Hoàng Phong có chút hòa hoãn, dửng dưng trả lời: “Đây là biệt thự riêng của tôi, sau này sẽ ở đây, mỗi tuần phải về nhà cũ một lần.
”
Nhà cũ?
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe đến hai chữ này sống lưng liền lạnh toát, trong đầu nhớ lại bộ dạng phát bệnh của Lâm Hoàng Phong đêm hôm đó, cùng với khí thế khiến người ta khó thở của bà chủ Lâm.
Hai tay xoắn vào nhau, đứng ngồi không yên.
Nhưng saunày mỗi tuần chỉ cần về một lần, vẫn tốt hơn so với việc ngày ngày phải ở đó.
“Chúng ta đi mua quần áo, đừng để mất mặt nhà họ Lâm.
” Lâm Hoàng Phong không muốn nói nhiều, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, để một tấm thẻ vàng lên bàn, sau đó mặc vest vào rồi rời khỏi biệt thự.
Nhà họ Đỗ.
Hồ Đức Huy và Đỗ Thùy Linh tay trong tay từ trên lầu đi xuống, thấy Đỗ Chính Lâm sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế sô pha: “Ba, người bị làm sao vậy?”