Đọc truyện Lãnh Quân Dạ Thiếp FULL – Chương 74
Trời đã vào đêm, những ánh nắng còn lại chiếu lấp lánh trên mặt đất.
Hữu Hi cuộn mình trong lòng Hoàng Bắc Thiên, nheo nheo mắt, xe ngựa bị sóc làm nàng thức giấc.
Đôi mắt nhíu lại nửa mở nửa nhắm, nhìn Hoàng Bắc Thiên.
Tuấn nhan khí phách, mũi cao thẳng, môi mỏng, mắt phượng hẹp dài, đen nhánh, hai mắt nhắm lại để lộ ra lông mi dài.
Quả là một nam nhân rất tuấn tú.
Hữu Hi đánh giá Hoàng Bắc Thiên, không hiểu tại sao bản thân mình lại nhàm chán như vậy chứ, không nhịn được cười khẽ.
Hoàng Bắc Thiên đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen dừng lại trên Hữu Hi.
Nhất thời trái tim Hữu Hi không ức chế được nhảy lên, gương mặt thẹn thùng.
“Rất đẹp phải không?”- Giọng nói trầm ấm của Hoàng Bắc Thiên mang theo tia mị lực, hàm chứa sự trêu đùa.
Hữu Hi quay đầu, nhíu mày, đè những bất an cùng rung động trong lòng xuống, nói: “Ai nhìn ngươi chứ!!”
Hoàng Bắc Thiên nhíu mày, muốn nói gì đó, ánh mắt đột nhiên đấy sát khí, ôm chặt lấy Hữu Hi khiến nàng không biết Hoàng Bắc Thiên tính làm gì, vừa định mở miệng hỏi, từ đáy xe ngựa phát ra tiếng nổ, nàng bị Hoàng Bắc Thiên ôm chạy ra khỏi xe ngựa, Hữu Hi hồi hộp, nàng có thể xác định có người mới vừa từ đáy xe ngựa phóng ra.
Thiếu Cửu nhảy khỏi ngựa, phi thân về phía Hoàng Bắc Thiên, đứng phía sau hắn, hai người đưa lưng vế phía nhai quan sát động tĩnh bốn phía.
Hữu Hi hoang mang hai mắt nhìn xe ngựa đột nhiên phát ra tiếng nổ, nát vụn, một bóng đen từ dưới đất phóng lên cao, loan đao giơ lên hướng về phía ba người.
Thiếu Cửu trong tay cầm một con dao, đưa lên chặn đường tấn công của tên áo đen.
Tên áo đen bị Thiếu Cửu ngăn lại, thân ảnh vội vàng lui về sau đứng vững trên mặt đất.
“Chủ tử người đi trước đi, nơi này để ta ứng phó”- Thiếu Cửu che chở Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.
Hữu Hi sợ ngây người.
“Còn muốn chạy, không dễ vậy đâu”- Trên không trung truyền đến một giọng nói hư ảo nhưng âm thanh rất rõ.
Hữu Hi định thần, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy một thân ảnh cao ốm từ không trung ưu nhã đáp xuống trước mặt ba người.
Từ phía sau hắn cũng xuất hiện mười mấy hắc y nhân, tay cầm khí giới, ý đồ rõ ràng là không tốt.
Tên đầu lĩnh mặc một bộ bạch sam, để lộ ra gương mặt âm tàn, đôi mắt nhìn chằm chằm Hữu Hi ẩn chứa sự thèm muốn thứ gì đó.
“Các ngươi là người từ đâu đến, sao lại cản đường bọn ta”- Thiếu Cửu cầm khí giới, giận dữ hỏi.
“Phía sau có phải là Bắc Vương không!”- Bạch y nam tử cầm một cái quạt, ra vẻ nho nhã, tay chỉ vào Hoàng Bắc Thiên.
Trời đang lạnh, lại đi cầm quạt, thật quái dị, nhưng rồi Hữu Hi nhớ ra, trên tivi người ta thường dùng cây quạt làm vũ khí? Chẳng lẽ cây quạt trên tay hắn là vũ khí, tại sao họ lại ngăn cản nàng? Hữu Hi suy nghĩ, khó khăn vừa việc qua, lại gặp chuyện chắc chắn liên quan đến nàng? Chẳng lẽ vì trên lưng nàng có bí mật gì đó? Dường như có rất nhiều người muốn mạng của nàng.
Hoàng Bắc Thiên đẩy Thiếu Cửu ra, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, đôi mắt đen lộ ra sát khí kinh người.
“Không biết các hạ có gì chỉ giáo”- Giọng nói băng giá mang theo sát khí..
Bạch Y nam tử cười khẽ nói: “Tên Bắc Vương như sấm bên tai, không chỉ tướng mạo đường đường, mà còn là người giàu có nhất nước, hôm nay lại có được phụ nữ kia, chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh”
Hữu Hi nhìn bạch y nam tử, sau đó nhìn Hoàng Bắc Thiên, có ý gì, ý hắn là Hoàng Bắc Thiên muốn bí mật trên lưng nàng? Không, không, nàng không tin.
“Chỉ cần Bắc Vương để người phụ nữ này lại, chúng ta sẽ không làm khó dễ, để cho Bắc Vương rời khỏi đây an toàn”
“Nằm mơ!”- Hoàng Bắc Thiên hừ lạnh, tức giận nói
“Vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí”- Bạch y nam tử phất tay, hắc y nhân từ phái sau đồng loạt tấn công Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên bảo vệ Hữu Hi, lúc thì xuất hiện bên trái rồi lại bên phải tốc độc cực nhanh, rút thanh kiếm bên hông liều mạng bảo vệ Hữu Hi.
Đao trước bóng kiếm, máu tươi văng khắp nơi, Hữu Hi sợ hãi nhắm chặt hai mắt, hai tay giữ chặt áo Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên từ nhỏ đã bái một cao thủ giang hồ làm sư phụ, võ công dĩ nhiên không kém, đối với những kẻ này tuyệt đối không sao.
Hơn nữa ở đây không phải chỉ có Hoàng Bắc Thiên biết võ công mà còn có Thiếu Cửu cũng đang ra sức chống lại kẻ tập kích.
Bạch Y nam tử tựa hồ rất nhàn nhã, đứng ngoài cuộc, xem cuộc chiến, ngón tay xảo diệt chơi đùa với quạt.
Mắt lại lặng lẽ quan sát người bên mình cùng Hoàng Bắc Thiên giao tranh mấy hiệp vẫn chưa đoạt được Hữu Hi, kiếm chế không được hét lên.
“Một đám phế vật!”- Không muốn làm ô uế bạch sam, nên không muốn ra tay, bây giờ xem ra hắn đánh giá quá thấp năng lực Hoàng Bắc Thiên, bên này mấy thị vệ theo sau cũng không dám khinh thường.
Hắn phi thân lên, chiêu thức sắc bén, cây quạt mang theo sát khí đại thịnh hướng về hữu Hi.
Hoàng Bắc Thiên đại kinh, trong tay cầm kiếm ngăn cản sự công kích của bạch y nhân, nhưng hình như vô ích.
Bạch y nhân xuất chiêu, cây quạt lại kì sao, giống như khí giới cực kỳ sắc bén, đâm vào ngực Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên đau đớn lui về sau, muốn ôm lấy Hữu Hi tránh ra xa, nhưng bạch y nhân l;ại quỷ mị cướp lấy Hữu Hi từ trong tay Hoàng Bắc Thiên.
“Chủ tử”- Thiếu Cửu đâm chết hắc y nhân, quay đầu thấy Hoàng Bắc Thiên bị thương, kinh hãi hét lên.
Hắc y nhân liếc nhìn bạch y nam tử biết đã đắc thủ, cũng không muốn dây dưa với Thiếu Cửu, vội chạy tới bên bạch y nam tử.
Hữu Hi giãy dụa, run rẩy, người Hoàng Bắc Thiên đầy máu, làm cho trái tim nàng sợ hãi như sắp ngừng đập.
“Khốn khiếp, ngươi làm hắn bị thương, ngươi là tên khốn khiếp đáng chết”- Hữu Hi giãy dụa nhưng vẫn không thoát khỏi tay bạch y nam tử hắn, nàng cúi đầu cắn vào cánh tay hắ
“Ah”- Nam nhân cau mày, đau đớn, nhưng vẫn không buông nàng ra, chỉ tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
“Thả nàng ra”- Hoàng Bắc Thiên đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, trong mắt chứa đựng sự lo lắng cùng không cam chịu để bạch y nam tử bắt nàng đi.
“Không hẹn gặp lại”- Bạch y nam tử đắc ý bỏ lại bốn chữ, ôm lấy Hữu Hi rời đi.
Hoàng Bắc Thiên vừa tiến hai bước tính đuổi theo thì ngực nổi cơn đau khiến hắn ngất đi.
“Chủ tử!!”- Thiếu Cửu vội vàng đỡ lấy Hoàng Bắc Thiên, nhìn vết thương không chỉ có máu mà còn thâm đen lại.
Có độc!!!
Chết tiệt!!
…
Hoàng Bắc Thiên bị thương không biết có sao không, có nặng lắm không, Hữu Hi cuộn mình trên giường, lo lắng nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên.
Nhìn những cây đuốc đang cháy, còn có hai tên nam nhân đứng cnah giữ nàng, bọn họ đứng yên bất động, cho dù nàng hỏi gì cũng không trả lời.
Nơi này là đâu? Kỳ thật nơi này là ở đâu cũng chẳng thay đổi được gì, dù sao nơi này đối với nàng cũng rất xa lạ.
Nàng chỉ biết Hoàng Bắc Thiên bị thương rất nặng, đồng thời có ai đó đang muốn bí mật trên lưng nàng.
Đang nghĩ tới, từ ngoài cửa một nam nhân cùng một lão nhân trên mặt nhìu nếp nhăn, da khô, tóc bạc dài bù xù, thoạt nhìn như những lão nhân kì quái trong câu chuyện hồi xưa nàng đọc.
Bình tĩnh, bình tĩnh lại, nàng nuốt nước miếng xuống, tay túa ra mồ hôi.
Lão nhân đi lại gần nàng.
Cách đi của hắn không giống như người già, động tác linh hoạt, chỉ vài bước đã đến bên người nàng.
Lão nhân này ngoại trừ râu tóc bạc phơ thì ánh mắt lại tràn đầy sức sống, nhìn Hữu Hi, sau đó cười lớn, làm người ta muốn thủng màn nhĩ.
“Sao? Ta rất đáng sợ đúng không!! Ánh mắt của ngươi nhìn ta như nhìn thấy quỷ”- Giọng nói của lão nhân vang lên như khiển trách.
“Ngươi là kẻ muốn bắt ta?”- Hữu Hi thầm đoán.
“Đúng vậy, ta muốn ngươi”- Lão nhân thừa nhận.
“Ngươi muốn giết ta sao?”- Hữu Hi đứng lên, mở to mắt nhìn lão nhân, hi vọng nhận ra điều gì đó, nhưng đôi mắt lão đen thẫm hoàn toàn không đọc được.
“Không, không, không!”- Lão nhân cuống quít lắc đầu.
“Có thể lựa chọn cách khác, ví dụ như sống không bằng chết cảm giác đó phải chăng rất tuyệt”- Vừa nói vừa phát ra tiếng cười quái dị, chói tai, khó nghe, dọa người.
Hữu Hi hạ mắt xuống, vậy thì chết đi cho xong.
Nhưng Lãnh Dạ Hủy là thiếp của vương gia, sao trong người lại mang bí mật lớn như vậy trên lưng chứ, lại còn một đám người kì lạ muốn giành lấy nó.
Nàng ngẩng đầu nhìn lão nhân: “Được rồi, tóm lại vẫn là chết, vậy chết đi cho xong, sống làm gì, bí mật của ta rốt cuộc là gì mà khiến ngươi ham muốn đến thế”- Hữu Hi không hề khẩn trương hay sợ hãi, lúc này sợ chỉ là vô dụng,
Lão nhân trong mắt lóe lên tia kim quang, như nhìn thấy thứ đồ bắt mắt, hai tay vung lên, kích động nói: “Trên lưng ngươi có bí mật, không nhiều người biết lắm, nhưng chỉ như thế thôi đã đủ làm nhân loại phải điên cuông tranh đoạt”
“Là cái gì”- Hữu Hi hỏi tới.
“Bì mật đó là có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, thanh xuân vĩnh viễn, hơn nữa có khả năng hủy diệt mọi thứ, thống lĩnh tất cả mọi người, có thể hiểu được mọi chân lý… chỉ cần có nó chính là chúa tể của thế giới này mãi mãi”
Chỉ vậy thôi sao, Hữu Hi nhìn hai mắt lão nhân lộ ra tia sáng chớp động, quyền lực có thể khiến tất cả mọi người điên cuồng, muốn chinh phục nó đạt được thỏa mãn được dục vọng bản thân.
Trường sinh bất lão, thật sự có bí quyết đó sao?
“Ngươi vẫn còn sống là tốt lắm rồi”- Hữu Hi cau mày.
“Nhìn đi, những người bên cạnh ngươi lần lượt chết đi, nhìn bằng hữu gia đình từ từ già yếu biến mất, chứng kiến sinh ly tử biệt, mỗi lần như thế lại đau khổ.
Tất cả mọi người đầu luân hồi, thế giới luôn chuyển động, chỉ có ngươi không thay đổi, vĩnh viễn đứng một chỗ, không phải rất kinh khủng sao”
“Câm miệng”- Thoạt nhìn vẫn giống như lão nhân tốt bụng, nhưng sau đó tức giận quát lên: “Ngươi biết cái gì, muốn thuyết phục ta thả ngươi sao, đừng nằm mộng.
Nếu ta vô tình thì ngươi đã chết sớm rồi, người đâu, lôi ả xuống!”
Hữu Hi bị kéo xuống, trong lòng thầm mắng, lão yêu quái!!
Hoàng Bắc Thiên hôn mê tỉnh lại thì nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng đơn sơ.
Hữu Hi đã bị bắt đi, không khỏi đau lòng, bỏ mặc vết thương xoay người xuống giường.
“Chủ tử người muốn đi đâu”- Thiếu Cửu vội vàng đỡ lấy Hoàng Bắc Thiên, lo lắng hỏi.
“Ta muốn đi cứu Hữu Hi, nàng không thể xảy ra chuyện được”
“Ngươi như thế này làm sao đi cứu nàng”- Trong phòng một giọng nói thứ ba vang lên.
Hoàng Bắc Thiên cùng Thiếu Cửu nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có hai người đâu còn ai nữa.
Một gương mặt tà mị hiện lên, hắn cười khẽ, đôi mắt nhìn bộ dạng đau đớn của Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên tự hỏi hắn là người hay quỷ, dưới ánh nến không hề nhìn thấy bóng.
“Ngươi là người phương nào”- sắc môi Hoàng Bắc Thiên trắng bệch, chỉ vừa nhìn qua là biết trúng độc.
“Ta”- Hắn bật cười “Ta không phải người, Hữu Hi bị bắt đi, ngươi chẳng phải muốn đi cứu nàng sao?”
Hoàng Bắc Thiên nhìn hắn chằm chằm rốt cuộc là người hay quỷ, quả thật hắn muốn đi cứu Hữu Hi.
Thân thể Hoàng Bắc Thiên xiêu vẹo đi ra ngoài.
“Ngươi như vậy làm sao cứu người, liệu ngươi có biết nàng ở đâu không? Cho dù thì đợi ngươi tới nàng cũng đã chết”- Giọng nói tà mị của nam nhân đó lại nhàn nhã vang lên sau lưng Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên quay đầu lại, thân thể của nam nhân tà mị in trên vách tường, đôi mắt đen của Hoàng Bắc Thiên nhìn hắn: “Ngươi biết nàng ở đâu sao?”
“Ta dĩ nhiên biết, nếu muốn ta nói cho ngươi biết thì phải đáp ứng một điều kiện của ta”
Hoàng Bắc Thiên thở gấp, nhìn chằm chằm vào nam nhân tà mị, nói: “Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả”
“Được!”- Nam nhân tà mị vung cánh tay lên, trên không trung hiện lên hình ảnh, Hoàng Bắc Thiên kinh ngạc, hắn nhìn thấy Hữu Hi đang bị trói trên bàn tế, lưng không mảnh vải che, gương mặt nhăn nhó đau đớn.
Chứng kiến Hữu Hi cứ như vậy mà chết đi khiến trái tim hắn như bị bóp nát.
“Nàng ở đâu”- Hoàng Bắc Thiên hấp tấp đi về phía nam nhân tà mị: “Nói cho ta biết nàng ở đâu, ta muốn đi cứu nàng”
“Ngươi bây giờ có chết cũng chẳng cứu được nàng”- Nam nhân tà mị tựa hồ muốn khiến cho trái tim Hoàng Bắc Thiên bồn chồn lo lắng: “Nhưng ta có thể cứu nàng!”
Hoàng Bắc Thiên nhìn nam nhân tà mị, hắn không còn thời gian đã thắc mắc của nam nhân tà mị, càng không muốn biết vì sao cái gì hắn cũng biết, bên trong hắn còn chứa một cổ lực lượng thần bí.
Nam nhân tà mị tiếp tục nói: “Muốn ta cứu nàng, ngươi phải nổ lực giúp ta vài việc.”
Hoàng Bắc Thiên nhìn hình ảnh dần dần biến mất trước mắt, lòng nóng như lửa đốt, giận dữ hét lớn: “Nói cho ta biết, Hữu Hi ở đâu”
Nam nhân chậm rãi nói: “Ta nói rồi muốn ta cứu nàng, ngươi phải đáp ứng ta một vài điều kiện”
“Nói, ngươi muốn gì cũng được”
“Kể cả mạng của ngươi?”
“Chỉ cần có thể cứu Hữu Hi, mạng của ta ngươi cứ việc lấy đi”
“Chủ tử!!!”- Thiếu Cửu không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, lúc nãy nghe chử tử nói bỏ cả mạng của mình để cứu Hữu Hi thì mới hoàng hồn..
“Không nghiêm trọng vậy”- Nam nhân tà mị mịm cười.
“Ta cần mạng của ngươi cũng chẳng có ý nghĩa, ta chỉ cần vị giác, khứu giác của ngươi thôi, đồng thời ta còn tặng ngươi một thứ…”
Con người này rốt cuộc muốn gì, hắn như nắm rõ chuyện sinh tử trong tay, quen biết Hữu Hi lại không chịu đi cứu nàng.
“Nói xong chưa!”- Hoàng Bắc Thiên chịu đựng vết thương, mạnh mẽ đứng yên tại chỗ.
Tà mị nam nhân nói: “Uống thuốc này xong, ta sẽ đáp ứng ngươi, nó sẽ khiến ngươi mất đi khứu giác, vị giác, thậm chí mỗi lần trăng tròn ngươi sẽ phải chịu những cơn đau đớn rất kinh khủng, ngươi vẫn còn muốn uống nó chứ?”
“Chỉ cần có thể cứu được Hữu Hi, những thứ này không đáng gì cả”- Hoàng Bắc Thiên nói dứt khoát không chút do dự.
“Chủ tử đừng”- Thiếu Cửu ngăn lại không cho Hoàng Bắc Thiên làm, nhưng Hoàng Bắc Thiên hung hăng đẩy ra.
“Nếu như tới lúc nào đó ngươi không chịu được nữa, chỉ cần nói không thương Hữu Hi, muốn được giải độc, ta sẽ thành toàn tâm nguyện đó cho ngươi.
Nhưng việc đó cũng đồng nghĩa Hữu Hi sẽ biến mất, tới lúc đó không hối hận chứ?”
Hoàng Bắc Thiên gằn từng chữ nói: “Từ khi sinh ra ta chưa từng biết đến hai chữ hối hận”
Tà mị nam nhân mỉm cười, vươn hai tay, đưa viên thuốc cho Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên không chút do dự nuốt vào, đầu óc Hoàng Bắc Thiên đột nhiên say sẩm ngã xuống đất.
Tà mị nam nhân từ từ thu tay lại, những ngón tay thon dài tái nhợt khẽ cong lên, nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên té xuống đất hắn liền biến mất.
Trong lúc đó chỉ còn Thiếu Cửu vẫn gọi chủ tử mình tỉnh dậy.
..
Hữu Hi biết chuyện mình phải chết đã được định sẵn, còn dao sắc bén đang đặt trên lưng nàng cứa vào từng chút một khiến nàng đau đớn gần chết.
Thiết vòng trói chân nàng lại, cửu động còn không được đừng nói tới chuyện giãy giụa.
Vì quá đau mồ hôi lạnh liên tục túa ra.
Lột dạ khi còn sống, phải hết sức cẩn thận nếu không sẽ phá mất bí mật trên lưng nàng.
Bên cạnh nàng là một nam nhân có tướng mạo y như lão nhân, nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Máu tươi từ trên lưng Hữu Hi chảy xuống vô cùng thê thảm.
Lúc nam nhân tính hạ dao thứ hai xuống thì một trận cuống phong kéo tới, nam nhân bị thổi phăng đi đập vào tường, ngã xuống đất hộc máu chết.
Hữu Hi không biết là vì quá đau hay quá sợ hãi chân tay run rẩy, nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt kinh hải không ít.
“Ngươi là người phương nào dám xông vào Ám Cung”- Lão nhân dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dạ đế.
“Ta là ông nội của ngươi” – Dạ đế nhìn thấy trên lưng Hữu Hi bị rạch một đường nhỏ, hắn tức giận, vung tay áo, trong thoáng chốc lão nhân bị cuốn đi, đập vào tường đá phát ra một tiếng thật lớn.
Lão nhân phun ra máu tươi vội vàng đứng dậy, chạy về cửa, Dạ Đế mạnh như vậy, lão không chạy mới lạ, nhưng ngay cả con đường sống cuối cùng cũng không có.
“Tiểu Phiền phức, ngươi yên lặng hơn ta tưởng, cũng tốt ít ra ta có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân”
Một giọng nói tà mị vang lên bên tai Hữu Hi, không cần nhìn nàng cũng biết là ai.
Đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào lưng nàng, một luồng khí tức lạnh lẽo truyền vào.
“Này ngươi tính làm ma nhát ta sao, mau cởi trói giúp ta”- Đôi bàn tay lạnh lẽo không mang theo chút hơi ấm của hắn đã khiến Hữu Hi nhận ra ngay từ đầu lạ Dạ đế.
Hữu Hi nói xong nhưng không nghe Dạ đế trả lời, nhưng lại cảm thấy tay hắn vuốt ve da thịt nàng, hắn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết thươn trên lưng nàng, giống như là đang hôn nhưng cũng có cảm giác không phải.
“Ngươi đang làm gì vậy” Hữu Hi quay đầu lại nhưng không nhìn thấy mặt Dạ đế, chỉ thất trên lưng không còn đau nữa.
Thiết liên trên tay tự động tách ra, Hữu Hi vội vàng ngồi dậy.
Xoay người kiếm Dạ đế, nhưng nghe tiếng hắn trách mắng: “Này, mau mặc quần áo vào.”
Hữu Hi cứu đầu nhìn, á, nàng hoàn toàn bị lộ trước mắt hắn.
Mặt Hữu Hi nóng như lửa đốt, vội vàng mặc quần áo vào, rồi nhảy xuống khỏi giưởng tế.
Dạ Đế vẫn còn đang che mặt.
Hữu Hi nhìn thấy Dạ đế liền cảm thấy rất vui vẻ, đi đến gần hắn kéo tay áo nhè nhẹ: “Ta mặc áo rồi, ngươi đừng che mặt nữa.”
Dạ đế quay đi nói: “Ta phải đi thôi, nếu trời sáng ta sẽ bốc hơi thành nước mất”
Đạ đế vừa nói xong, một tay che mặt, tay còn lấy hôm lấy eo Hữu Hi, bay về phía tường.
“ÁH”- Hữu Hi thất thanh kêu lên, tốc độ nhanh như muốn lao vào tường, nàng sợ mình sẽ nát thành bánh mất liền sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng đợi mãi vẫn không hề có gì cảy ra.
Hữu Hi he hé mở mắt, nhìn thấy mình đã đứng bên ngoài trời, cách đó không xa còn thấy một sơn thôn nhỏ.
Nỗi sợ hãi lúc này mới được trấn an, vui vẻ nắm lấy tay áo Dạ đế: “Sao ngươi lại tới đêy, chẳng phải ngươi đang ở Dạ thành sao? Nhưng vẫn phải cám ơn ngươi đã cứu ta”
Dạ đế không len tiếng, Hữu Hi tinh nghịch nói: “Ngươi không phải đợi chảy máu mũi rồi mới chịu đi chứ?”
“Đã cứu ngươi không nói cám ơn thì thôi, còn trêu chọc ta”- Dạ đế tức giận nói.
“Được rồi, ta chỉ đùa thôi, nhìn thấy ngươi ta rất vui”- Hữu Hi lay lay ống tay áo Dạ đế.
“Cám ơn ngươi đã cứu ta, nếu không ta đã bị lột dạ rồi, ngươi lúc nào cũng đến thật đúng lúc.
Dạ đế nhìn vào mắt Hữu Hi, hắn len lén lau đi máu mũi, cười hì hì ôm lấy thắt lưng Hữu Hi: “Không phải nam nhân nào cũng đối xử với ngươi tốt thế đâu, nếu muốn cảm ơn ta thì hôn ta một cái”
“Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta sao?”- Hữu Hi cau mày, nàng thúc Dạ đế một cái khiến hắn phải buông tay ra.
“Ngươi đúng là không có lương tâm, càng không muốn thì ta càng làm”- Dạ đế gần gần tiến lại
“Này này, ngươi làm ta cảm thấy ghớm quá đi”- Hữu Hi dùng tay che mặt Dạ đế, quay đầu đi chỗ khác, không cho Dạ đế thực hiện được,
“Hôn một cái thôi” Dạ đế chộp lấy tay Hữu Hi, đôi môi lạnh lẽo hung hăng hôn nàng.
Không biết là chỉ đơn thuần chọc ghẹo nàng hay thật, hắn cũng chỉ hôn nhẹ lên môi nàng.
Sau khi thực hiện được, Dạ đế buông lỏng Hữu Hi, đôi mắt tà mị trong đêm sáng ngời càng khiến người khác bị mê hoặc, nhưng Hữu Hi nhìn thấy tận sâu bên trong là nỗi đau khổ, cơ thể hắn không thoải mái sao?
Hữu Hi muốn hỏi, nhưng nhớ tới hành vi lúc này, tức giận xoay người sang chỗ khác, cắn môi không nói lời nào, xú nam nhân này chỉ biết khi dễ nàng.
Dạ đế nhìn Hữu Hi , tâm trạng có chút không vui: “Hôn một cái cũng không khiến ngươi mang thai đâu”
“Ngươi”- Hữu Hi cau mày, không thèm để ý đến ánh mắt Dạ đế đang chăm chú nhìn nàng, hung hăng liếc mắt nhìn Dạ đế, không biết phải mắng hắn thế nào.
“Cứ từ từ tức giận, ta đi đây, ngươi tự đi tìm Hoàng Bắc Thiên đi”- Dạ đế nói xong muốn biến mất, Hữu Hi vội vàng xoay người lại: “Chờ một chút”
Mặc dù tức giận Dạ đế đã hôn mình, nhưng hắn cũng không phải như vậy, mấy lần cứu nàng, nàng lại đi giận hắn quả thật có chút không phải.
Đạ Đế quay lưng lại, hai tay đan trước ngực, đầu hất lên như một đứa trẻ đang giận dỗi, nhìn trời không thèm để ý đến Hữu Hi.
Hữu Hi đi tới trước mắt Dạ đế, nhìn gương mặt tức giận của hắn, muốn cười chết đi được, đây mà là đế vương của Dạ Thành sao, rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử, chính nàng trước mặt Dạ đế cũng trở về với bản chất thật, không gánh nặng không lo âu.
Hai người giống như hai đứa trẻ tinh nghịch đấu võ mồm với nhau, dù là đã hôn nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là trò chơi trẻ con.
Hữu Hi giữ lấy gương mặt tức giận của hắn: “Được rồi, khó khăn lắm mới gặp ngươi, ngươi cứ thần bí như vậy, đến hay đi đều vội vàng, coi như hôn ngươi ta cũng chẳng thiệt gì, làm hòa được không”
“Ít ra ngươi còn có lương tâm”- Dạ đế vuốt ve bàn tay Hữu Hi đang đặt trên mặt hắn.
Hai người không còn khúc mắc cười rộ lên.
Lúc nào ở cùng Dạ đế nàng cũng rất vui.
“Ngươi không khỏe sao?”- Hữu Hi không nhịn được quan tâm hỏi.
Nàng quan tâm hắn sao!!!
Dạ đế lắc đầu: “Không có, ta rất khỏe, chẳng phải ta còn đủ sức đánh chết mấy tên khốn khiếp đó sao”
“Không sao là được rồi”- Hữu Hi mỉm cười, quả thật hắn không sao cả, nàng ở trong Dạ thành vài ngày cũng biết không ai dám ra khỏi thành.
Dạ đế mạo hiểm ra đây cứu nàng chắc chắn ảnh hưởng đến hắn không ít.
“Lần này không đùa nữa, ta thật phải đi trơi sắp sáng rồi, ta phải về”- Giọng nói của hắn có chút luyến tiếc không muốn.
“Uhm!”- Hữu Hi cúi đầu nói, tay lại cầm lấy ống tay áo Dạ đế nghịch nghịch, hảo bằng hữu phải về nhà, nàng có cảm giác rất buồn, có chút không nỡ.
“Trở về đi, hắn đang đợi ngươi đó”- Dạ Đế cố gắng chịu đau đớn trong lòng, tay đẩy Hữu Hi ra.
Thân thể Hữu Hu run nhẹ, đầu say sẩm, nhắm hai mắt lại, mở mắt đã nhìn thấy mình ở trong một căn phòng rất đơn sơ.
“Hữu Hi”
Update…………………..
“Hoàng Bắc Thiên” Hữu Hi lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt trắng bệch của Hoàng Bắc Thiên, liền nhớ đến thương thế của hắn, lo lắng hỏi: “Vết thương của ngươi có khá hơn không?”
“Không sao! Ngươi không có việc gì là được rồi”- Giọng nói của Hoàng Bắc Thiên có chút kích động cùng vui sướng, hắn không hề để ý đến bản thân mình đang bị thương mà ôm siết nàng vào lòng.
Hữu Hi không chống cự, nàng vỗ nhẹ lưng hắn: “Đừng lo, ta không sao cả”
Tốt, mọi thứ đều bình an.
Không biết cung chủ của Ám Cung bị Dạ Đế đánh như vậy không biết là sống hay chết, dù sao Hữu Hi cũng không còn nguy hiểm nữa.
Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi, Thiếu Cửu tìm một thị trấn nhỏ lưu lại vài ngày, một người điều dưỡng thân thể, một người dưỡng thương.
Vết thương Hoàng Bắc Thiên sớm đã không còn đáng lo, nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên khỏe lại tinh thần Hữu Hi cũng vực dậy theo.
Có điều, tại sao ở bên cạnh Hoàng Bắc Thiên vào ngày thứ hai, hắn đột nhiên lại nói thức ăn không ngon miệng.
Nàng cảm giác mùi vị rất thơm ngon.
Thậm chí còn rất tuyệt, sao hắn lại không muốn hắn, đang muốn hỏi thì Hoàng Bắc Thiên trả lời rằng thức ăn không hợp khẩu vị.
Vị.
Thiếu Cửu ngồi kế bên không nói lời nào.
Nàng vẫn tưởng Hoàng Bắc Thiên ăn kiêng, nhưng những ngày tiếp theo hắn cũng không thấy ngon miệng.
Ở lại gần một tháng, đợi thân thể Hữu Hi hồi phục hẳn, Hoàng Bắc Thiên quyết định lên đường.
Nàng không muốn bản thân mình liên lụy làm hại đến hắn, một lực lượng thần bí luôn truy sát nàng cộng thêm Vương gia chắc chắn đang tìm kiếm.
Nhưng Hoàng Bắc Thiên mặc kệ, hắn ôm nàng lên xe ngựa, nghiêm mặt, cùng nàng lên đường.
“Thôi mặc kệ, chuyện gì tới sẽ tới”- Hữu Hi thỏa hiệp, chính nàng cũng không biết phải đi đâu.
“Nghĩa Vương phụ”
Sắc thái đau thương bao phủ lấy vương phủ, màu đỏ của đèn lồng thay bằng màu trắng giăng khắp nơi.
Không khí xám xịt.
Trời bắt đầu vào đông nên trở lặng.
Hoa viên của Nghĩa Hằng Lâu chìm trong im lặng, Lăng Khiếu Dương đau khổ ngồi yên một chỗ.
Gương mặt tuấn tú trở nên tiều tụy, tức giận vô cớ, trước kia hăng hái bao nhiều bây giờ hắn lại càng tỏ ra chán chường bấy nhiêu.
Tay cầm rượu, dốc vào miệng,.đau khổ, cay, nồng làm tê dại ý thức,làm cho trái tim mình say đi sẽ giảm bớt đau khổ cùng tự trách bản thân.
Hình ảnh mẫu thân lúc còn sống cho đến lúc chết đi, ôn nhu, bác ái cứ hiện lên, trong đầu Lăng Khiếu Dương xuất hiện gương mặt của Lãnh Dạ Hủy lúc khóc, lúc cười, lúc mắng hắn, lúc tức giận, hai hình ảnh đan vào nhau.
Cái chết của mẫu phi hắn vẫn chưa chấp nhận được, chỉ có thể tự trách bản thân trong lúc bốc đồng đã bỏ đi, hắn chỉ hận một điều là không thể quay ngược thời gian, trở lại thời điểm đó, hắn chắc chắn sẽ nghe lời, không chống đối mẫu phi.
Nhưng ngoài đau đớn tự trách còn có cảm giác đau vì cái gì đó.
Rốt cuộc là gì?.
Mẫu thân đã chết, Lãnh Dạ Hủy bỏ trốn.
Vương Phủ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, hắn mất đi mục tiêu sống, hắn nên yêu ai, nên hận ai, nên trả thù ai đây!!
“Khiếu Dương ca”- Giọng nói lo lắng của Vân San vang lên bên tai Lăng Khiếu Dương.
Hắn vừa uống xong một bình rượu mặt, dù đang cúi mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ nỗi đau khổ xót xa của hắn.
Lăng Khiếu Dương không đáp, tiếp tục uống, đã nửa tháng nay, hắn không nói câu nào, tự phong bế chính bản thân mình.
Vân San bước lại gần, bất lực nhìn Lăng Khiếu Dương.
Nam nhân trước mắt, là phu quân tương lai của nàng, di nương trước khi chết đã muốn Lăng Khiếu Dương lấy nàng.
Ngay trong hoàn cảnh lúc đó, nàng thật sự rất vui, ước nguyện đã thành, Khiếu Dương Ca đồng ý lấy nàng, hắn đã hứa với di nương.
Nhưng Quý Phi đã đi hơn nửa tháng, Lăng Khiếu Dương vẫn không cách nào gạt bỏ được thái độ tự trách bản thân.
Hằng ngày, hắn trầm mình trong rượu, trong đám phụ nữ, hết phát tiết lại đau khổ oán hận bản thân.
“Trời lạnh lắm, mau vào nghỉ ngơi”- Giọng nói quan tâm chứa đựng sự đau lòng,
Lăng Khiếu Dương không hề cảm kích nói: “Tránh ra!”
“Khiếu Dương ca, người đừng tự hành hạ mình nữa”- Vân San dĩ nhiên không hề Lăng Khiếu Dương tức giận, nàng cao giọng nói: “Di Nương chết đi, không phải do ngươi sai, ngươi đừng tự trách mình nữa.
DI nương chết thì cũng đã chết, người sống trên thế gian vẫn phải tiếp tục sống”
“Vậy là lỗi của ai, ngươi nói xem, là lỗi của ai!”- Lăng Khiếu Dương đột nhiên đứng lên, hét lớn: “Ta còn có thể sống vui sướng sao, còn có thể sao!”
Vân San bị cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương làm hoảng sợ lui về sua vài bước, người này không còn là Khiếu Dương ca trước nữa.
Hắn vì cái chết của mẫu thân mà tự hành hạ bản thân, linh hồn như đã chết đi, Vân San không nhịn được lớn tiếng nói: “Là lỗi của Lãnh Dạ Hủy, tất cả đều là do Lãnh Dạ Hủy, nàng ta chính là tai ương, Khiếu Dương ca, Di nương vì nàng ta mới tức giận chứ không phải vì người.
Di Nương bị trúng độc vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu, mặc dù thái y chết.
Khai mama là do thái y sai khiến, nhưng Lãnh Dạ Hủy vẫn rất đáng nghi? Nước sông cuồn cuộn như vậy, làm sao nàng ta có thể sống được, không phải rất kì lại sao? Nếu Di nương không trúng độc, không vì sự xuất hiện của nàng, thì làm sao lại ra đi sớm như vậy.
Tất cả không phải lỗi của ngươi, Khiếu Dương ca tỉnh lại đi”
Lăng Khiếu Dương nắm chặt bầu rượu trong tay, hung hăng ném xuống đất nát bấy