Đọc truyện Lãnh Quân Dạ Thiếp FULL – Chương 17
“Nhất Thần ca, ta không chết, ta tưởng mình đã chết, nhưng lại vẫn tiếp tục sống, như vậy có cơ thể gặp lại người rồi, nhưng ta không mong như vậy.
Ta muốn mình tạm thời sống buông thả, sau đó tìm cơ hội li khai nơi này, nhìn thiết vòng trang sức trên chân, ta cảm giác rất thống khổ, rất hận tên nam nhân đó”.
“Nhất Thần ca, ta rất nhớ ngươi, hy vọng ngươi sống vui vẻ, nhưng xin đừng quên ta, đừng đem Hữu Hi quên đi tất cả, rất mâu thuẫn phải không, tóm lại, ta rất nhớ ngươi”
Hữu Hi ghé vào giường, viết xong những lời đó vào một cuốn vở.
Cuốn vở nhỏ đơn sơ do chính Hữu Hi dùng giấy ghép lại, bút cũng chính mình làm, viết một chữ cũng đã rất tốn chi phí.
Nhưng, đó là cách duy nhất để nàng ghi lại những ký ức của mình, nói ra tâm sự của chính bản thân.
Cho dù là nhỡ kỹ như vậy, nàng vừa tỉnh lại một khắc, đã thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.
Ánh mắt tràn ngập sắc huyết.
đang nhìn nàng dần dần tỉnh lại, tựa hồ không nói lời nào, nhưng ánh mắt khó có thể giải thích được.
Ngày thứ hai tỉnh lại, cổ chân nàng đeo thiết vòng trang sức cũng đã đỡ nhiều, nỗi thống khổ vẫn còn, nhưng nàng đã bình tĩnh lại.
bởi vì nàng muốn sống sót, muốn tìm kiếm cơ hội, rời đi nơi này, có một cuộc sống tự do.
Hữu Hi thu lại cuốn vở, trong lòng có chút thê lương, yên lặng tự hỏi chính mình, Nhất Thần, ta có thể gặp lại ngươi không?
Không ai có thể trả lời được vấn đề này, chính nàng cũng không có câu trả lời….
Hữu Hi chìm đắm trong tâm sự của mình, trong lúc đó tại đại sảnh của vương phủ Nghĩa Hàn Lâu đang rất vui vẻ.
Không vì chuyện gì đặc biệt, chỉ là khỏan đãi một người khách quý rất quan trong, có thân phận không bình thường, không chỉ có người vừa uy quyền cao quý, mà còn có kẻ nắm giữ cả ngân sách quốc gia.
Lăng Khiếu Dương ngồi ở đại điện bên phải, chính giữa là một nam tử mặc quần áo màu vàng lãnh đạm.
Bên trái là một người tuấn mý, bất phàm, nhưng lại là nam nhân rất lạnh lùng.
Hai bên đại sảnh còn có một ít đại, mọi người cùng nâng chén đồng., thật là náo nhiệt.
Ngay lúc mọi người vừa hô uống xong chén rượu, một người nam nhân đột nhiên đứng lên cười nói: “Nghe nói trong phủ vương huynh có mất vị cơ thiếp xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại giải ca múa, vũ đạo tuyệt luân, sao không gọi ra cho các vị khách quý xem mặt, cùng các đại thần thưởng thức một bài vũ khúc một chút.”.
Nma tử mặc áo màu vàng lãnh đạm có vẻ mặt chờ mong nhìn Lăng Khiếu Dương: “A?, nhị vương thúc, tam Vương thúc nói có phải là sự thật không?.”
Tam vương gia nhìn Lăng Khiếu Dương, không sợ chết nói: “Nhị Vương huynh sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, không muốn thì cứ nói ra”.
Lăng Khiếu Dương lạnh lùng cười: “Nếu thái tử có hứng thú, có gì không thể”- Lăng Khiếu Dương nói xong phất tay áo ý bảo, quản gia đứng một bên lĩnh mệnh rời đi, trong đại sảnh ai nấy đều chờ mong, mọi người bắt đầu hàn huyên uống rượu
…
Hữu Hi đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cánh cửa lại bị một người mạnh mẽ đẩy vào, Phúc mama đi đến, phía sau là vài tiểu nha hoàn.
Những người này thật sự chẳng có chút lịch sự, tiến vào cũng không gõ cửa, có chút phản cảm nhìn hai nha hoàn: “Có việc gì sao?”.
“Vương gia phân phó cho phu nhân ra hiến vũ!”- Một người nha hoàn nhanh miệng trả lời.
Hiến vũ? Hữu Hi không dám tin nhìn quần áo nha hoàn cầm trên tay, cổ đại mà cũng có những chuyện thế này sao.
“Tại sao ta lại phải hiến vũ, ta không đi”- Hữu Hi lui lại, trở về trong chăn.
Phúc mama bực mình nói: “Hôm nay vương phủ có khách quý, mấy vị phu nhân đều phải đi, phu nhân mau chuẩn bị, nếu không sẽ chọc giận vương gia, không chỉ một người bị phạt”.
Hữu Hi khó hiểu hỏi: “Các nàng cũng đi, các nàng ấy chẳng phải là sủng thiếp của vương gi, sao lại phải làm chuyện như vậy?”.
Ph1uc mama tiến lên túm lấy Hữu Hi: “Ngươi muốn chọc giận vương gia sao, ngươi gặp nạn ta không nói, nhưng người khác sẽ không tránh khỏi liên lụy.”.
“Nhưng mà…”.
“Ngươi không có quyền lựa chọn, đây là lệnh của vương gia!”- Phúc mama lôi kéo Hữu Hi xuống giường, mở thiết vòng trên chân ra, hai nha hoàn cũng bước lên giúp Hữu Hi thay quần áo.
Hữu Hi bị bài bố, nàng như thế nào cũng không giải thích được, thiếp ở cổ đại không có nghĩa là thê tử, không cần bảo vệ hay trân trọng, nếu như nam nhân nguyện ý, thiếp có thể tùy tiện tặng người khác, vứt bỏ, bất cứ địa vị gì cũng không có, ngay cả việc sinh hài tử, cũng không thể giúp mẫu thân hô mưa gọi gió, mà người có thể gào là phu nhân chính thức.
Hiến vũ, không phải nàng xấu hổ vì thân phận của mình, dù sao nàng cũng chưa bao giờ thật sự trở thành nữ nhân của hắn, không vì thế mà khó chịu.
Hữu Hi bị Phúc mama cùng nha hoàn kéo túm lấy, hướng Nghĩa Hàn Lâu đi tới, xa xa là những ngọn đèn dầu , những tiểu thiếp sớm đã có mặt trong đại sảnh, đứng ở trung tâm sảnh mà cao quý hành lễ.
Hữu Hi cau mày đứng ở cánh cửa không chịu vào, hai nha hoàn sốt ruột, hung hăng đẩy vai Hữu Hi, thân ảnh Hữu Hi lảo đảo ngã xuống, may mắn rơi vào cơ thể ai đó, nhân tiện té lăn quay xuống đất.
Chỉ là trong nháy mắt, Hữu Hi cảm giác được, ánh mắt mọi người bình tĩnh rớt trên thân thể nàng, nóng rực làm cho người ta không khỏe.
Hai bên sườn là các đại thần, trên cao nhất là chỗ nam tử, còn ngồi bên phải là Lăng Khiếu Dương.
Ánh mắt Lăng Khiếu Dương có chút không thíc hợp, sắc huyết mang theo nồng đậm lửa giận, Hữu Hi ở xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được Lăng Khiếu Dương tức giận, ánh mắt phảng phất muốn đem những thứ trên người nàng cởi ra.
Nàng cau mày tránh né ánh mắt sáng quắc đó, không nhịn được nhìn nam nhân ngồi bên trái, lòng ngẩn ra, không phải là nam nhân ngày đó cứu nàng chứ? Vừa chữa cho chân nàng tốt lên, ban đêm khi sét đánh còn ôm nàng cực kì ấm áp.
Ánh mắt của Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên không tự chủ được mà cùng nhìn nhau.
Ánh mắt của Lăng Khiếu Dương sắc bén nhìn Hữu Hi sau đó là Hoàng Bắc Thiên, tay hắn vịn chặt thành ghế, xương lộ ra trắng bệch.
Mấy người thị thiếp nhìn thấy Hữu Hi xuất hiện, rồi lướt qua bộ áo trên người nàng, lộ ra chút chế giễu như đang xem hài kịch.
Nhưng không nói lời nào, trực tiếp đứng vào vị trí, chuẩn bị hiến vũ, Hữu Hi hoàn toàn không biết, ngơ ngác đứng ở sau cùng.
Nhạc khúc vừa vang lên, năm vị thiếp nhẹ nhàng uyển chuyển di động.
Hữu Hi không tìm được vị trí của mình, càng không biết nhảy múa ra soa.
Mấy vị thị thiếp, coi nàng như vật cản trở, mỗi người vừa múa vừa hung hăng dẫm nát chân nàng,
Hữu Hi đau đớn, tránh né, nhưng lại giẫm lên váy của thị thiếp khác, ngã ngồi xuống đất, vị thị thiếp cũng bị Hữu Hi làm cho sẩy chân, ngã ngồi dưới đất, loạn thành một đoàn.
Các vị đại thần ngồi ở bên không biết nên im lặng hay cười, chỉ biết cúi đầu uống rượu.
Vẻ mặt thái tử có ý cười cợt, tam vương gia thì cười lớn nhất định làm càn, châm chọc nói: “Lời đồn nói quả thật không thể tiên, ai nha, nhị vương huynh hôm nay kiến thức của ta cũng được mở rộng ít nhiều, thật sự là làm Bắc vương huynh chê cười.”
Hoàng Bắc Thiên nhìn thoáng qua tam vương giam tầm mắt lại rơi vào người Hữu Hi, nhìn nàng ngã ngồi ở đó, hắn thiếu chút nữa xúc động, nhớ lại quá khứ.
Ngày đó nàng đột nhiên không gặp nữa, như thế nào lại ở vương phủ, hơn nữa là còn thị thiếp của Lăng Khiếu Dương, tâm trí Hoàng Bắc Thiên rầu rĩ đau đớn, không nhịn được uống hết chén rượu.
Mấy người thị thiếp sợ đến run quỳ ở đó, hoa dung thấy sắc, cuống quýt dập đầu, tranh nhau nhận lỗi, hy vọng Lăng Khiếu Dương không trách tội, càng tối hận Hữu Hi
Lăng Khiếu Dương vẫn như cũ nhàn nhã ngồi ở chỗ này, nhấp dài một ngụm rượu, lạnh lùng nói: “Thật xấu hổ mất mặt, còn sống thì để làm gì, kéo xuống, đem đi chém cho bổn vương”.
Một câu nói của Lăng Khiếu Dương, làm mấy người thị thiếp sợ hãi, kêu khóc đứng lên.
“Vương gia tha mạng , vương gia tha mạng”.
Tam vương gia không dám nói thê lời nào, hom nay dù sao cũng vì Hoàng Bắc Thiên mà tới, có ý nghĩa rất lớn, nếu như máu tươi văng khắp nơi, tiệc vui sẽ tan rã, hắn tránh không được bị hoàng thượng trách cứ, thôi thì cứ thu xếp tốt mọi việc đã, hắn cười nhẹ một tiếng ngồi xuống
“Kéo xuống”- Lăng Khiếu Dương lãnh huyết vô tình nói, không thể đem lời cầu khẩn của mấy người thị thiếp để vào lòng
Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, âm thanh chậm rãi nói: “Vương gia không nên vì chuyện nhỏ mà so đo, chỉ là tiêu khiển một chút, cần gì phải làm máu tanh chảy xuống”.
“Bắc vương nói sai rồi, ai làm sai đều sẽ bị phạt”- Lăng Khiếu Dương nói xong, liền ra lệnh: “Kéo xuống”.
Ra lệnh một tiếng, mấy người nam nhân kéo thị thiếp xuống, hướng ra phía ngoài, Lăng Khiếu Dương nói thật sao?.
Vì nàng làm cho phụ nữ kia sẩy chân, các nàng ấy phải chết sao, tính mạng của họ lại bị xem nhẹ đến thế sao, Hữu Hi hoảng sợ ho lớn: “Đừng”.
Một tiếng hô, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Ai cũng không dám nói lời nào.
Nhìn Hữu Hi, nghĩ nàng muốn chết sớm hơn một tí.
Hữu Hi giãy dụa khỏi tay nam nhân, nhìn Lăng Khiếu Dương, phẫn nộ nói: “Là ta sẩy chân, hại các nàng, ngươi chỉ cần xử phạt ta là được, buông tha cho các nàng ấy.”
“Không biết sống chết, ngươi có tư cách gì cầu xin”- Con ngươi của Lăng Khiếu Dương đen lại, âm trầm nhìn Hữu Hi, Hữu Hi ngửa đầu nhìn lại.
“Không phải chỉ là nhảy múa sao, ta nhảy cho các người xem là được”- Hữu Hi vẫn như cũ không cách nào hòa nhập vào thế giới cổ đại, vẫn như lần đầu tiên mới đến.
“Không có hứng thú”- Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt nói.