Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4)

Chương 17Chương kết phần 2 (Hết tập 4)


Đọc truyện Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4) – Chương 17: Chương kết phần 2 (Hết tập 4)

Một khắc im lặng, dường như mọi người đều bị sự lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương cuốn hút, chỉ có Thảo Lan dùng hết sức khuấy động không khí. Lúc thì lôi kéo Tạ Tấn Thiên ca hát, lúc thì lôi kéo Cường Tử và bạn gái khiêu vũ, lúc lại bắt Cường Tử cõng bạn gái chạy.
Đây không phải là chơi, mà là bị chơi.
Hữu Hi ngồi bên cạnh Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt mỉm cười, nàng nhìn Thảo Lan đi đầu pha trò, có đôi lúc muốn quay lại nói chuyện với Lăng Khiếu Dương nhưng hắn lại lạnh mặt.
Mọi người chơi đùa, còn Lăng Khiếu Dương lạnh lùng ngồi một chỗ uống rượu, cuối cùng hắn đặt mạnh ly rượu lên bàn, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Mọi người chơi đi, tôi đi trước!”
Cường Tử nói: “Haiz, Khiếu Dương, anh uống rượu rồi không thể lái xe, thôi hôm nay đừng đi nữa.”
“Tôi không đi con tôi làm sao bây giờ!” hình như Lăng Khiếu Dương hơi say, hắn nói một câu xong liền đi ra phía ngoài.
Hữu Hi đứng dậy nói với mọi người: “Em không uống rượu, em đưa anh ấy về, mọi người cứ chơi đi!”
Nàng nói xong theo ra ngoài, nhìn Lăng Khiếu Dương hơi lảo đảo, nàng biết hắn đã khá say.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương mở cửa xe, lúc muốn lên xe Hữu Hi ngăn hắn lại.
“Anh uống nhiều rượu rồi, không thể lái xe.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Lăng Khiếu Dương nhẹ nhàng đẩy Hữu Hi ra, lên xe đóng cửa khởi động xe.
Nàng nhìn chiếc đèn pha biến mất dần trong mắt, bất đắc dĩ bắt một chiếc taxi về phòng cũ của mình.
Vào cửa nàng hất giày cao gót ra, uống một cốc nước rồi khẽ thở dài.
Đi vào phòng ngủ chợt thấy một bóng đen trong phòng, chiếc cốc Hữu Hi cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
Tay bật đèn, nàng nhìn thấy Lăng Khiếu Dương ngồi trên giường, đôi mắt đen mang theo chút lạnh lẽo nhìn nàng.
“Sao anh lại ở trong này? Không phải anh đi chăm sóc con sao?”
Lăng Khiếu Dương đứng dậy tới gần Hữu Hi, Hữu Hi lui về phía sau hai bước, thân mình dán vào vách tường, tay hắn chống lên giam cầm nàng trong lòng.
“An Hữu Hi! Em nói đi! Sao em lại trở về? Không nói một tiếng đã đi, lại không nói một tiếng đã về, em có ý gì? Hả?”
Hữu Hi mỉm cười, không cần hắn nói lời lạnh nhạt nữa, nàng ôm lấy thắt lưng hắn, hít lấy hương vị của hắn, cúi đầu nói, “Bởi vì em muốn ở bên cạnh anh.”
“Đây là cái lý do chết tiệt gì?” Lăng Khiếu Dương đẩy Hữu Hi ra, “Chơi vui không? An Hữu Hi, em chơi như vậy vui không?”
“Em nói thật, Khiếu Dương, em muốn ở bên anh, cho đến lúc em chết…”
Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Thật êm tai! An Hữu Hi! Sao em không nói là em nhớ con nên mới về? Lúc đi em có nghĩ tôi sẽ đau thế nào không? Giờ lại nói muốn ở bên tôi, em xem mình là thánh thần hay xem tôi là đồ ngốc?”
“Khiếu Dương, không phải như thế… không phải…”, Hữu Hi bốc đồng ôm lấy hắn.
“Em đã quên em nói gì rồi sao? Em không muốn gặp tôi, không muốn sống cùng tôi dưới một mái nhà, không muốn tới gần tôi, không muốn… yêu tôi… Nếu tôi đã làm em khổ sở như vậy thì việc gì phải ở bên tôi nữa?” Lăng Khiếu Dương nói xong đẩy Hữu Hi ra đi ra ngoài. Tại sao hắn lại tới đây, vì sao lại muốn tới đây?
Hữu Hi hướng về phía bóng dáng Lăng Khiếu Dương hô lớn: “Không, Khiếu Dương, không phải vậy! Em yêu anh, Lăng Khiếu Dương, em yêu anh!”
“Em yêu anh!”, ba chữ này nặng nề khắc vào lòng Lăng Khiếu Dương, loại cảm giác này không thể dùng lời mà diễn tả được.
Cuối cùng hắn cũng bước, thân hình cao lớn chậm rãi xoay người, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi, một lần nữa đi tới bên cạnh nàng, cánh tay duỗi ra kéo nàng vào ngực. Hữu Hi ôm hắn, hôn hắn.
Sao nàng lại có thể tra tấn người khác như vậy? Hắn đã định buông tay, nàng lại có thể khiến hắn không thể buông tay, đôi môi mang theo vị rượu hôn Hữu Hi say đắm. Một năm! Đã một năm hắn không hôn nàng, hương vị của nàng, sự mềm mại của nàng là điều hắn khát vọng mà quen thuộc.
Vì sao hắn không thể loại bỏ nàng ra khỏi lòng mình, vì sao? Hắn cuồng loạn hôn nàng, đem cả yêu lẫn hận bộc phát ra như muốn nuốt trọn Hữu Hi. Nụ hôn mãnh liệt không chút nhẹ nhàng, là giữ lấy, là trừng phạt, là đòi lấy, hắn xé rách quần áo nàng, hai người cũng ngã nhào trên giường… Khi vật cứng rắn của hắn tiến vào nàng, hắn gầm nhẹ: “Hữu Hi… Anh cũng đã mệt mỏi rồi…!”
Hữu Hi khóc, hắn bỏ nàng rồi sao? Không yêu nàng nữa sao? Nàng ôm chặt hắn không muốn buông tay… Hắn rong ruổi trên người nàng, làm cho nàng trầm luân, mất đi năng lực tự hỏi bản thân.


Ngày hôm sau, người tỉnh lại sớm nhất là Lăng Khiếu Dương, mở mắt ra nhìn thấy Hữu Hi vẫn còn đang trong giấc mộng.
Giống như trở lại cuộc sống một năm trước của họ, mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nằm trong lòng, thật là hạnh phúc biết bao!
Nhưng sau đó tất cả đều thay đổi, Hữu Hi không hề cười với hắn, lạnh lùng, không cho hắn tới gần, giống như trên người hắn có dịch bệnh.
Phân phòng ngủ, trốn tránh hắn… còn nói không yêu hắn, không muốn tới gần hắn, không muốn nhìn thấy hắn.
Thậm chí còn bỏ lại đơn li hôn, không nói một lời biến mất khỏi thế giới của hắn, nhưng đêm qua, nàng nói nàng yêu hắn.
An Hữu Hi, rốt cuộc em đang làm gì? Tại sao phải như vậy? Hắn không biết nàng suy nghĩ gì, quả thật không biết.
Tay hắn dừng lại trên thân thể mềm mại của nàng, vuốt ve mỗi chỗ hắn đã quen thuộc.
Cuối cùng hắn tạm dừng ở ngực nàng, nơi này, trái tim này, thật sự yêu hắn sao? Thật sự yêu sao? Da thịt nàng ấm áp, thậm chí có thể cảm nhận được dòng máu lưu thông. Bàn tay hắn đặt lên trái tim nhưng không hề thấy nó đập, Lăng Khiếu Dương kinh hoàng toát mồ hôi lạnh, hắn vỗ vỗ mặt Hữu Hi, hoảng loạn kêu: “Hữu Hi… Hữu Hi… tỉnh lại đi!”
Nhưng Hữu Hi lại không hề phản ứng, nàng vẫn nhắm mắt lại giống như đang ngủ. Lăng Khiếu Dương sợ hãi, tim Hữu Hi không đập.
Sợ hãi quét qua hắn, tay hắn thử hơi thở của Hữu Hi, hắn ghé tai lên ngực nàng, không có nhịp tim! Không có!
“Không, Hữu Hi!” Hắn sợ hãi ôm chặt Hữu Hi vào lòng, “Hữu Hi… em sao vậy? Hữu Hi!!”
Hữu Hi hấp háy mắt, tay chạm vào da thịt màu đồng trên cổ hắn, vẻ mặt buồn ngủ mông lung. “Khiếu Dương… Có chuyện gì vậy?”
Lăng Khiếu Dương đẩy Hữu Hi ra, ánh mắt mở to nhìn nàng đang trước mắt, “Em không sao chứ? Hữu Hi!”
Hữu Hi ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói: “Em không sao mà! Khiếu Dương, anh làm sao vậy?”
Trên Lăng Khiếu Dương mặt có vui mừng, có thương tâm, hắn nói năng lộn xộn: “Nếu vậy… sao vừa rồi tim em không đập?… Không có việc gì thật sao? Anh tưởng…”
“À, nhất định là anh nhầm rồi, sao tim em không đập được? Không có tim mà em còn sống được sao? Thế này không phải em rất khỏe sao?” Hữu Hi nói tỉnh bơ, không hề né tránh Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương đang kinh hoàng nhìn thấy Hữu Hi bình yên vô sự mới bình tĩnh trở lại, cả người toát mồ hồi lạnh liền đi tắm.
Hữu Hi ngồi một chỗ, khuôn mặt mỉm cười bị cô đơn thay thế, tay đặt lên trái tim hồi lâu không buông xuống.
Lăng Khiếu Dương tắm xong quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy Hữu Hi ôm trái tim dáng vẻ ngơ ngác.
“Nếu em về rồi thì hôm nay về nhà đi, Lăng An cần em!” Lăng Khiếu Dương lạnh nhạt nói, mặc quần áo xong không hề nói lời nào đi ra ngoài, kỳ thật hắn muốn nói không phải chỉ có Lăng An mới cần nàng.
Lăng Khiếu Dương vẫn nghiêm mặt, nhưng người trong công ty vẫn cảm thấy có chút hơi thở mùa xuân.
Hữu Hi đã trở lại, Hữu Hi là mùa xuân của hắn, mỗi lúc rảnh rỗi hắn đều nhớ nàng. Cô gái đó! Mẹ của con hắn! Vợ hắn đã trở lại! Nàng nói nàng yêu hắn, nàng nói nàng muốn ở bên hắn!
Tuy rằng đối với hành động của Hữu Hi hắn vẫn không thể giải thích nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Có lẽ giờ này Hữu Hi đang giống như dạo trước, ngồi trên giường bế con của họ.
Làm việc xong, Lăng Khiếu Dương quyết định về nhà.
Tâm trạng nặng nề một năm qua cuối cùng đã nhẹ đi, hắn dừng lại trước đèn đỏ ở ngã tư, lúc chờ đèn đỏ hắn thấy rất sốt ruột, những ngày này tuy vội vàng nhưng khóe môi hắn cũng hơi nhếch lên.
Hắn vô tình quay đầu, nhìn thấy người trong xe bên cạnh xong khóe môi vừa mới nhếch lên lại hạ xuống.
Chỉ thấy Hữu Hi và Nhất Thần ngồi bên trong xe, vừa nói vừa cười, thậm chí không nhìn thấy hắn.

Nhất Thần, Hoàng Bắc Thiên vĩnh viễn chắn giữa tình yêu của hắn và Hữu Hi sao? Đang lúc hắn muốn gọi Hữu Hi, xe của Nhất Thần và Hữu Hi đã chạy, đèn xanh rồi.
Trong lòng Lăng Khiếu Dương dấy lên một nỗi buồn, đây là yêu sao? Người đàn bà đêm qua còn nói yêu hắn, hôm nay đã lại cùng người yêu cũ nói nói cười cười bên nhau.
Không phải Nhất Thần đi Mỹ rồi sao? Sao lại đột ngột trở về? Lăng Khiếu Dương lái xe mờ mịt chạy trên đường, hắn gọi điện thoại về nhà hỏi Ngô mụ Hữu Hi hôm nay có về nhà không thì được câu trả lời là Hữu Hi vẫn chưa trở về.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trở nên âm trầm, di động cũng vứt xuống ghế ngồi, hắn bất tri bất giác lái xe tới ngoại ô.
Xuống xe tựa vào khung cửa, Lăng Khiếu Dương rút ra một bao thuốc lá và bật lửa. Ngẩng đầu lười nhác nhìn bầu trời đang tối dần.
“Mượn chút lửa!” Một giọng nói vang lên bên cạnh thu hút sự chú ý của Lăng Khiếu Dương, hắn quay lại nhìn, đưa cho người vừa lên tiếng chiếc bật lửa.
“Nhưng tôi lại không có thuốc!” Gã đàn ông kia cười cười.
Lăng Khiếu Dương nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc ném cho hắn ta, tức giận nói: “Được rồi, đừng ở đây làm phiền tôi!”
Ngón tay trắng nõn thon dài của người đàn ông cầm lấy điếu thuốc, lộ ra vài phần tao nhã, hắn hít lấy một hơi thuốc lá rồi tà tà nhìn sang Lăng Khiếu Dương.
“Thuốc lá này sao lại mang vị dấm vậy?”
“Đi đi! Dài dòng nữa có tin tôi cho anh một trận không?” Tâm tình hắn đang không tốt, chẳng lẽ ông trời cho hắn một nơi trút giận sao?
“Này! Vợ anh chạy theo người khác, anh đừng trút giận sang tôi!”
Lăng Khiếu Dương túm lấy vạt áo của hắn: “Anh nói gì?”
Gã đàn ông vẻ mặt không chút để ý, cười cười, “Hữu Hi và Nhất Thần ở bên nhau, anh cho là cái gì?”
Lăng Khiếu Dương buông tay, lạnh lùng nhìn hắn, “Anh là ai, anh quen Hữu Hi và Nhất Thần sao?”
Hắn xoay người nhìn bãi cỏ trống trải, “Anh có nhớ từng lập khế ước với quỷ tôn không?”
Lăng Khiếu Dương chơt nhận ra: “Anh là ai?”
“Tôi gọi là Dạ Si.”
“Dạ Si? Người Dạ gia?”
“Đúng! Tôi biết anh và quỷ tôn lập khế ước, như vậy anh mới có thể mang theo trí nhớ chuyển thế để tìm kiếm Hữu Hi.”
Sau nháy mắt ngạc nhiên, Lăng Khiếu Dương trở nên vô vị, “Anh còn biết gì nữa?”
“Đương nhiên quỷ tôn lúc trước đồng ý cho anh mang theo trí nhớ chuyển kiếp là có điều kiện, có điều anh không nghe, bởi vì bất chấp đại giới gì, chỉ cần có thể chờ Hữu Hi.”
“Sao anh lại nói chuyện này?” Lăng Khiếu Dương ném mẩu thuốc lá xuống.
“Anh phải biết cái giá anh phải trả chính là, vào lúc Hữu Hi yêu thương anh, anh sẽ hồn phi phách tán…”
“Cái gì?” trong đầu Lăng Khiếu Dương chợt xoay vần rất nhiều hình ảnh, hắn không khỏi hỏi: “Anh đem chuyện này nói cho Hữu Hi?”
“Đúng, một ngày cô ấy nhận ra cô ấy yêu anh, là tôi đã ngăn cô ấy không nói ra ba chữ này, cô ấy đã không hiểu rõ lòng mình, đợi đến lúc cô ấy hiểu được thì anh nhất định sẽ ra đi, bởi vì cô ấy vừa nói dứt lời anh sẽ chết, cô ấy dùng trái tim yêu anh đến gần anh, anh cũng sẽ từ từ chết đi, tôi nghĩ vào lúc ấy, người đau lòng nhất là Hữu Hi.”
Lòng Lăng Khiếu Dương dấy lên một trận đau đớn. Hữu Hi… là nguyên nhân này nên mới như gần như xa, mới thống khổ bất lực trốn tránh hắn như vậy?
Yêu cũng không thể tới gần hắn, phải cắt đứt tình yêu này Hữu Hi phải đau đớn đến nhường nào.

Lăng Khiếu Dương đau lòng cười, Hữu Hi không lừa hắn, đêm qua nàng không lừa hắn, nàng yêu hắn?
Nàng nói nàng yêu hắn, nhưng hắn lại không bị hồn phi phách tán.
Dạ Si lại hỏi: “Chắc anh đang thấy khó hiểu vì sao Hữu Hi rời khỏi anh một năm, bây giờ cô ấy quay lại có thể thổ lộ với anh mà anh vẫn không chết phải không?”
Đúng vậy! Tại sao ? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc Hữu Hi đã làm gì?
“Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy không muốn chia lìa với anh nên xin tôi giúp cô ấy xuống địa phủ gặp quỷ tôn, xin quỷ tôn có thể chấp nhận cho cô ấy và anh ở bên nhau. Nhưng đã có khế ước thì quỷ tôn sao xé bỏ, cho nên hắn nói với Hữu Hi, chỉ cần Hữu Hi không có trái tim yêu thương anh thì anh sẽ không bị hồn phi phách tán, Hữu Hi hỏi quỷ tôn như vậy có phải cô ấy sẽ chết không, như vậy cô ấy có thể nói cô ấy yêu anh sao?
Quỷ tôn nói, hắn không cần hồn của cô ấy, không có trái tim thì hắn cho cô ấy một cây sinh mệnh trong người, cô ấy vẫn có thể sống như trước, hơn nữa còn thể nói cô ấy yêu anh, nếu cây sinh mệnh bị héo, Hữu Hi cũng sẽ chết đi…”
Lăng Khiếu Dương đau lòng không nén nổi, thì ra là như vậy… thì ra sự thật là như vậy! Khó trách Hữu Hi không có tim đập, khó trách nàng không nói hết, nàng sợ hắn biết chân tướng sẽ đau đớn tự trách, bất an, bọn họ đều cẩn thận vì đối phương suy nghĩ, nhưng lại đã sớm ngăn cách.
Đây cũng là nguyên nhân Hữu Hi rời khỏi hắn một năm, rời đi một năm, là một năm trái tim Hữu Hi mất đi quyền được nhảy lên.
Hữu Hi… Lăng Khiếu Dương lòng tràn đầy thống khổ, dùng mạng của nàng đổi lấy hắn, hắn sao có thể không khó chịu cho được!
Chân hắn buồn bực đá vào lốp xe.
An Hữu Hi, về sau Dạ gia không nợ cô gì nữa. Thanh toán xong, Dạ Si nở nụ cười rồi biến mất.
Hữu Hi! Lăng Khiếu Dương thống khổ gọi, không còn còn do dự lái xe về nhà.
Mở cửa ra, Ngô mụ ôm cậu nhóc đến cạnh hắn, còn Hữu Hi đang bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra.
Nàng thấy hắn trở về nở nụ cười động lòng người, “Khiếu Dương, anh về rồi à? Cơm tối xong rồi, anh đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Lăng Khiếu Dương nhìn bóng dáng người yêu bận rộn, nhìn đứa con đáng yêu, nhìn đồ ăn ngon lành, đáy lòng chợt thấy ấm áp.
Hắn lại có cảm giác ở nhà.
Tất cả đều quen thuộc mà ấm cúng, hốc mắt nóng nóng, hắn đi đến bên cạnh Ngô mụ ôm Lăng An, mỉm cười: “Lăng An, vui không? Mẹ con… về nhà rồi…!”
Ngô mụ cũng cười, xoay người đi về phía phòng bếp.
Ăn tối xong, Hữu Hi cho Lăng An đi ngủ, Ngô mụ bảo để Lăng An ngủ bên phòng bà, mà Lăng An cũng thực nhu thuận ngủ, không khóc không nghịch.
Hữu Hi nằm trên giường xem album của Lăng An, một năm qua nàng đều bỏ lỡ, chỉ có thể nhìn ảnh chụp tưởng tượng con lớn lên.
Lăng Khiếu Dương tắm rửa xong ngồi bên cạnh nàng, lấy quyển album trong tay nàng, trầm giọng hỏi: “Không có chuyện gì nói với anh sao?”
Hữu Hi xoay người lại ôm thắt lưng hắn, “Anh vẫn còn giận em sao? Giận em đã nói như vậy, giận em bỏ anh đi?”
Lăng Khiếu Dương bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lấy người Hữu Hi, “Hữu Hi, em có biết một ngàn năm này anh làm thế nào tới được đây không?”
Hữu Hi gật đầu, “Nói em nghe đi, em rất muốn biết!”
“Trong cuộc đời em anh luôn luôn đến muộn, luôn bỏ lỡ. Đợi đến lúc anh có thể tìm được em, cũng là lúc nhìn thấy em và Hoàng Bắc Thiên kiếp này qua kiếp khác kết hôn sinh con, hạnh phúc sống từng ngày, còn anh chỉ có thể đứng trong góc nhìn em mỗi ngày một già đi.
Tuy vậy anh không cảm thấy quá đau đớn, bởi chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi, anh tự nhủ đến kiếp sau nhất định sẽ tìm được em sớm hơn Hoàng Bắc Thiên.
Anh chỉ mong một ngày nào đó em có thể quay đầu lại nhìn anh, thậm chí yêu thương anh, chỉ cần có một lần như vậy thì sinh mệnh này cũng không quan trọng nữa.
Cuối cùng anh đã đợi được đến kiếp này, anh đứng phía sau đợi lúc em quay lại, lúc em hôn anh là lúc anh cảm thấy hạnh phúc nhất, một ngàn năm chờ đợi cho dù là hồn phi phách tán anh cũng cam tâm tình nguyện.
Em bỏ anh đi, anh không hận, lời em nói làm tổn thương anh, anh cũng có thể chịu được, vì anh đã trải qua quá nhiều lần luân hồi chuyển kiếp, anh nhìn thấy những gì cũng chưa hề nói ra.
Nhưng anh vẫn là người, cuối cùng vẫn có thất tình lục dục, vẫn có khát vọng yêu và được yêu, anh rất đau đớn, rất khổ sở…
Thực ra anh đã chấp nhận những gì mình có, nhưng anh đã quá tham lam, càng có anh càng muốn nhiều hơn.
Hữu Hi, chỉ cần em còn nhớ, dù là em rời khỏi anh bao nhiêu lần, cho dù em đã đi bao lâu, anh vẫn sẽ chờ em, vẫn sẽ là một người đàn ông yêu em, nếu bỏ lỡ kiếp này anh vẫn còn có kiếp sau, vì vậy sau này xảy ra chuyện gì đều phải nói cho anh biết, vì chồng em có một trái tim mạnh mẽ, có thể đón nhận tất cả….”
Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương nói, nàng không có cảm giác đau lòng nhưng nước mắt không hiểu sao vẫn chảy xuống.

Nàng hỏi hắn: “Nếu kiếp này chúng ta bỏ lỡ, anh còn có thể chờ em sao?”
“Sẽ chờ, nếu cả đời này chúng ta không thể bạch đầu giai lão, như vậy là do anh tu chưa đủ rồi!”
Hữu Hi vùi mặt vào trong lòng hắn, nghẹn ngào hỏi: “Nếu… em là một người đàn bà không có tim, một người trái tim sẽ không đập vì yêu, một người đàn bà không đau lòng vì yêu, anh còn yêu em không?”
Lăng Khiếu Dương nâng cằm Hữu Hi lên làm cho hai người mặt đối mặt, ngắm nhìn lẫn nhau, bạc môi hôn lên nước mắt Hữu Hi, “Anh sẽ dùng tình yêu của anh làm trái tim em một lần nữa nảy lên.”
Hữu Hi càng ôm chặt Lăng Khiếu Dương hơn, nàng cúi đầu: “Lăng Khiếu Dương! Anh thật ngốc! Nhớ kỹ nếu còn có kiếp sau, em nhất định sẽ tìm được anh trước, sẽ không để cho anh ở yên trong góc đâu!”
“Anh sẽ chờ em!”, Lăng Khiếu Dương nở nụ cười, hốc mắt ươn ướt ôm chặt Hữu Hi, “Anh yêu em Hữu Hi!”
“Em cũng yêu anh!”, Không có tim cũng có thể yêu, vì nàng có linh hồn, một người yêu Lăng Khiếu Dương bằng linh hồn, nàng đã không có tim, dùng linh hồn để yêu sẽ không sợ hắn bị hồn phi phách tán.
Hai người yêu nhau ôm chặt lấy nhau, triền miên trên giường
Chờ em nói yêu anh… kì thật anh đã sớm chờ đợi tình yêu của em.
Bắt đầu yêu từ khi nào không quan trọng, quan trọng là giờ phút này.
Một đêm triền miên, một đêm kích tình…
Nắng sớm xuất hiện, hai con người mệt mỏi quá sức vẫn ngủ say.
Một thân thể nho nhỏ chập chững trèo lên giường, trèo vào giữa Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi.
Bàn tay nhỏ bé vuốt mặt Hữu Hi, lại vuốt mặt Lăng Khiếu Dương, bàn tay thật ấm áp.
Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi đồng thời tỉnh lại, nhìn thấy cậu con trai nghịch ngợm trước mắt, đầu tiên Hữu Hi sửng sốt, sau đó cười nói: “Tiểu bảo bối, sao lại không gõ cửa hả?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương cũng hiện lên nụ cười bao lâu không thấy, “Con à, về sau không được đột nhập phòng ngủ biết không?”
Tiểu tử kia cười khanh khách, nha nha gọi: “Bố kìa, mẹ kìa, xấu hổ xấu hổ!”
Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi bị bất ngờ đồng thời ngồi dậy, Lăng Khiếu Dương kích động nói: “Con! Con vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!”
Lăng An cười khanh khách, bàn tay bé nhỏ bụ bẫm vô cùng thân thiết vuốt mặt Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, “Bố… bố… mẹ… mẹ.”
“Oa, bảo bối nhà ta nói được rồi!” Hữu Hi vui mừng ôm Lăng An vào trong lòng.
Lăng Khiếu Dương cũng kéo Hữu Hi vào lòng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Trong phòng ở tràn ngập thanh âm vui mừng của Lăng Khiếu Dương, “Con gọi bố lại một lần nữa đi!”, còn cả tiếng Hữu Hi xen vào, “Con gọi mẹ đi, gọi mẹ!”.
Nắng sớm chan hòa, ba người một nhà chụm vào cùng nhau, tràn ngập hạnh phúc.
Ngàn năm chờ đợi, đổi lấy trọn kiếp bên nhau.
Bên tai dường còn vang lên lời thề kiên định kia của Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi, anh sẽ chờ em, vẫn sẽ chờ em, chờ em quay đầu lại nhìn anh một lần, nhìn tình yêu của anh dành cho em.
Quay đầu trong phút chốc, giống như ở ngay trước mặt nhau.
Đóa hoa hồng leo rực lửa, khuôn mặt anh tuấn.
Chỉ cần trong lòng có yêu, chỉ cần kiên trì, tình yêu nhất định sẽ đậu trên vai các bạn.
Lời thề tình yêu, vĩnh hằng…
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Chimcanhcut100786 – Hải Băng – nangmualachuyencuatroi
(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.