Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4)

Chương 13


Đọc truyện Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4) – Chương 13

Chương 14
Lăng An bú sữa trong lòng Hữu Hi liền không khóc nữa, Hữu Hi vuốt vuốt mặt thằng bé, trong lòng có một cảm giác khó chịu.
Chuyện Nhất Thần ly hôn vẫn khơi dậy những gợn sóng trong đáy lòng yên bình của nàng, nàng hy vọng hắn có thể hạnh phúc, nhưng mọi chuyện luôn năm ngoài dự đoán của mọi người.
Lão Trương lái xe, Lăng Khiếu Dương ngồi một chỗ, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, đôi mắt đen nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Hữu Hi, hắn cảm thấy rất bất an.
Hắn đã nghe Nhất Thần nói chuyện với Hữu Hi, Nhất Thần đã ly hôn. Vì sao lại ly hôn? Vì Hữu Hi sao? Mà Hữu Hi vẫn còn yêu hắn ta sao?
Hắn nhớ lại những năm tháng tang thương trước đó, kí ức một ngàn năm đã qua, hắn biết sự tình không hề đơn giản.
Hữu Hi biết những gì hắn đều biết, những chuyện Hữu Hi không biết thì hắn càng biết rõ hơn, những chuyện sâu xa của Nhất Thần và Hữu Hi hắn cũng đều biết hết.
Đôi mắt đen âm trầm cuả Lăng Khiếu Dương nhìn khuôn mặt xịu xuống của Hữu Hi mà đau lòng nghĩ, “Hữu Hi, em có biết không? Tuy chúng ta đã kết hôn sinh con, nhưng anh vẫn còn rất sợ hãi, sợ em sẽ bỏ anh đi, vì anh chưa bao giờ chạm đến được trái tim của em.”
Lăng Khiếu Dương nắm chặt tay, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, tâm trạng cũng mờ mịt đi.
Về nhà, Hữu Hi vội vào trong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái. Lăng Khiếu Dương từ phía sau ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng.
Khuôn ngực rắn chắc nóng bỏng, hơi thở của hắn phả trên cổ nàng, mang theo hơi rượu mỏng manh tràn ngập xung quanh nàng.
“Đi tắm rồi ngủ một lát đi.” Hữu Hi vỗ về cánh tay đang ôm trước ngực nàng.
“Hữu Hi!” Giọng hắn khàn khan hơi u ám: “Đừng bỏ anh và Lăng An!”
Hữu Hi ở xoay người trong lòng hắn, những ngón tay xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo của hắn: “Đồ ngốc, sao em lại bỏ anh và Lăng An được! Nơi này là nhà em, em không đi đâu hết.”
Lời nói của Hữu Hi đã hơi xoa dịu cảm xúc bất an của Lăng Khiếu Dương, Lăng Khiếu Dương hít sâu, cảm nhận hương thơm của Hữu Hi, đôi môi ấm nóng di chuyển trên cổ nàng, hôn môi nàng một chút rồi mới buông nàng ra, “Anh đi tắm!”
Lăng Khiếu Dương đi tắm, Hữu Hi đi tới bên cạnh Lăng An, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nàng dịu dàng nở nụ cười, bàn tay vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của nó, cười nói: “Lăng An, bố con thật ngốc, mẹ làm sao rời bỏ bố con con được?”
Lăng An mở mắt, dường như là nhìn Hữu Hi, rồi lập tức lại khép lại tiếp tục mộng đẹp của nó.
Bảo bối Tiểu An đã sinh rồi nhưng Hữu Hi vẫn gác lại giấc mơ đại học của mình, thằng bé còn nhỏ như vậy, nàng phải chăm sóc thằng bé, cho thằng bé tình thương lớn nhất, hàng năm đi họp phụ huynh cho thằng bé.
Hữu Hi thích đứa nhỏ, yêu đứa nhỏ, Lăng Khiếu Dương lại càng yêu hơn, một người đàn ông to xác như hắn lại đi thay tã cho cục cưng, động tác còn thuần thục hơn so với Hữu Hi.
Buổi tối lúc đi ngủ, hắn còn thích đem cục cưng đặt trên vùng bụng rắn chắc của mình, cục cưng nhẩn nha trên bụng hắn, có đôi khi còn có thể ngẫu hứng làm vài bãi trên đó.
Hữu Hi nằm bên cạnh cười khanh khách, sau đó giúp đỡ hắn thu thập tàn cục, thu dọn xong Lăng Khiếu Dương mới có thể để Lăng An trở lại nôi.
Ngoài việc chăm sóc cục cưng, làm việc, Lăng Khiếu Dương còn chọn thời gian thích hợp đưa Hữu Hi ra ngoài chơi cho thoải mái một chút.
Hữu Hi cũng luôn hỏi hắn đem em trai bảo bối của nàng đi đâu, Lăng Khiếu Dương chỉ toàn nói bí mật.
Hắn không nói, tên Gia Tận kia cũng im như thóc, điều duy nhất đáng an ủi là, mỗi tuần Gia Tận đều gọi điện thoại, bằng không nàng thật sự rất nghi ngờ, Lăng Khiếu Dương có phải lừa bán trẻ con rồi không…
Hôm nay trước lúc ngủ, Hữu Hi thật sự không chịu nổi hai người bọn họ trêu chọc nàng, nàng đứng dậy, ngồi trên đùi Lăng Khiếu Dương nhìn xuống hắn, vươn tay tỏ vẻ rất uy hiếp nhéo nhéo áo ngủ của Lăng Khiếu Dương, “Lăng Khiếu Dương! Anh nói đi! Anh giấu em trai em ở đâu, em là chị nó gặp một tí không được sao?”
Lăng Khiếu Dương co chân lên, người Hữu Hi không tự chủ được ngã về phía trước.
“Ừ!” Ngồi trên chỗ mẫn cảm của một người đang có kế hoạch nham hiểm, Hữu Hi lại còn vẫn hồn nhiên không biết.
Đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lăng Khiếu Dương, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, “Lăng Khiếu Dương! Anh nói đi! Có phải có chuyện gạt em đúng không?”
Lén lén lút lút, chắc chắn là có gì mờ ám đây mà, Hữu Hi đột nhiên cười tỏ vẻ đáng thương: “Em bây giờ giống như là không biết gì về anh ấy!”
Lăng Khiếu Dương xoa xoa lưng Hữu Hi, vuốt ve, trên mặt có vẻ cố nhẫn nhịn.

“Quả thật anh có chuyện chưa nói với em!”
Hữu Hi nhíu mày, mặt ỉu xìu, “Thật là có à, tuy chúng ta là vợ chồng nhưng có điều riêng tư cũng là bình thường, anh không muốn nói, vậy em cũng không thích nghe.”
“Rõ ràng là muốn biết mà, viết hết trên mặt em rồi này! Là vợ chồng thì cũng phải thật thà với nhau chứ!”
Hữu Hi cười hì hì, “Được, vậy bổn đại nhân đây cho anh cơ hội thành khẩn!”
Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt, tay lần cởi quần áo Hữu Hi, Hữu Hi vội túm lấy áo ngủ. “Này. Lăng Khiếu Dương, anh… anh định… làm gì?”
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt lạnh lùng, tỏ vẻ rất nghiêm túc thành thật: “Anh đang thành khẩn mà, em không chịu thành khẩn, thế thì để anh trước vậy.” Nói xong hắn ngồi dậy, Hữu Hi ngã ra sau nằm ở phía đuôi giường, không phải nàng nói cái loại thành khẩn này! Hữu Hi bức xúc quá mắng nhẹ: “Lăng Khiếu Dương! Anh… đồ xấu xa… ai nói cái này với anh?!”
Lăng Khiếu Dương đã sớm cởi áo ngủ ra, thân mình nóng bỏng đè lên người Hữu Hi, thanh giọng nói có chút gấp gáp: “Anh chưa đủ thẳng thắn thành khẩn sao?”
Hữu Hi xấu hổ: “Lăng Khiếu Dương, anh đáng ghét lắm biết không, dám hiểu ngược ý em!”
“Em không muốn sao?”. Môi hắn dừng trên môi nàng, nụ hôn mang theo ẩn nhẫn và khát vọng đã đè nén bấy lâu, “Chúng ta đã lâu không làm rồi, Hữu Hi, em không muốn sao?”
“Em…” Hữu Hi nói có không được, nói không thì càng khó hơn, cuối cùng cúi về phía trước một chút, cười hì hì nói: “Em mới sinh được có hai tháng, anh không nhớ lời bác sĩ dặn sao?”
Lăng Khiếu Dương cúi đầu than thở một tiếng, vẻ không cam lòng: “Đồ yêu tinh tra tấn người, anh đau lắm, không tin em sờ thử xem.”
Mặt Hữu Hi đỏ bừng, gã đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn, tay nàng trừng phạt véo vào hông Lăng Khiếu Dương  “Đáng ghét, ai bảo anh suốt ngày trêu chọc em?”
Hắn nhếch môi cười cố nhịn, nhịn nào, nhịn nào, nhịn một thời gian nữa đến lúc ấy hắn muốn làm gì thì làm.
Hôm sau, Lăng Khiếu Dương nói muốn dẫn Hữu Hi ra ngoài, giao Lăng An cho Ngô mụ chăm sóc, ngồi trên xe Hữu Hi nhịn không được hỏi: “Khiếu Dương, chúng mình đi đâu vậy?”
Lăng Khiếu Dương một tay lái xe, một tay nắm tay Hữu Hi, “Hôm nay là ngày thẳng thắn thành khẩn.”
“Anh định thừa nước đục thả câu à?” Hữu Hi có chút chờ mong, lại có chút mất mát, Lăng Khiếu Dương… nàng thật sự không biết, nàng đã vắng mặt quá lâu trong quãng đời hắn.
Đường đi rất xa, không biết từ lúc nào Hữu Hi đã mơ mơ màng màng ngủ. Mãi đến lúc bị Lăng Khiếu Dương hôn đến nỗi hít thở không thông mới tỉnh lại, mở mắt ra điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lăng Khiếu Dương, sau khi hắn rời khỏi môi mình nàng mới nhận ra dường như mình đang bước vào một tòa thành mộng ảo.
Xuống xe, Hữu Hi nhìn xung quanh, đủ loại cây cối được cắt tỉa thành những hình dạng đặc sắc, làm Hữu Hi không khỏi liên tưởng đến bộ phim thợ làm vườn Edward.
Trong đó Edward dùng tài nghệ của mình để cắt tỉa, chăm sóc khu vườn trở thành muôn hình vạn trạng.
Hữu Hi cảm thấy nơi này thật sự rất kỳ lạ, nàng nhịn không được liền hỏi “Đây là nơi nào? Đẹp thật!”
Lăng Khiếu Dương chắn trước mặt Hữu Hi, nhìn nét mơ mộng hồn nhiên trên mặt hắn, nàng cười khẽ, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng la hét vui sướng.
“Chị, anh rể!” Chợt thấy thằng nhóc Gia Tận chạy từ trong tòa thành ra.
“Gia Tận?!” Hữu Hi ngơ ngác, “Sao em lại ở trong này?” sau đó chợt nhận ra “Em luôn ở trong này?”
“Chị, nhìn mặt chị ngốc quá”! Gia Tận phì cười, không quên giễu cợt Hữu Hi.
“Tiểu quỷ xấu xa! Dám giễu cợt chị!” Hữu Hi làm động tác định cốc đầu Gia Tận, Gia Tận tót sang bên cạnh Lăng Khiếu Dương, “Anh rể, chị hung dữ quá, trước kia rất dịu dàng mà! Anh rể à, chị em biến thành như vậy không phải công lao của anh chứ?”
Hữu Hi đẩy Lăng Khiếu Dương ra, khoanh tay trước ngực, chau mày, vẻ mặt tức giận hừ lạnh: “Nói đi, hai người một lớn một nhỏ đang làm cái quỷ gì?!”
“Ơ, cái này… để anh rể nói cho chị nha, em còn phải luyện tập, đi trước đi trước đây.” Gia Tận nói xong chạy nhanh như chớp.
Hữu Hi đang định hỏi Lăng Khiếu Dương sao lại thế này, đây là nơi nào, sao Gia Tận lại ở đây, lúc ở đây làm cái gì thì từ trong tòa thành có một tốp nam nữ đi ra.
Nàng không kiềm được liếc mắt một cái, trong đó có một cô gái xinh đẹp, một vẻ đẹp trung tính cảm thấy rất cứng rắn mà lại không mất đi vẻ dịu dàng.

Bốn người đàn ông dáng dấp cao lớn đều toát lên vẻ tuấn mỹ bất phàm, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hữu Hi là. “Bọn họ là ai? Có quan hệ gì với Lăng Khiếu Dương?”
Trong đó một người đàn ông tà tà cười: “Chà… Lăng, bên cạnh anh là ai vậy? Sao không giới thiệu đi?”
Lăng Khiếu Dương thực tự hào: “Vợ tôi!”
Vài người nữa đi tới gần Hữu Hi, trong đó một người đứng cạnh người vừa rồi vươn tay nói: “Tôi là Phong Tứ!”
“Tôi là Vân Phi.”
“Tôi là Nguyệt Chính.”
“Tôi là Cao Lỗi.”
Bốn người đàn ông giới thiệu xong, cuối cùng đến cô gái xinh đẹp, cô gái đưa tay ra bắt tay Hữu Hi. “Tôi là Lưu Vân.”
Tay Lưu Vân dùng sức bóp chặt tay Hữu Hi, Hữu Hi không ngại, chỉ hơi đau, nhíu mày một chút.
Lăng Khiếu Dương dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Vân, lúc ấy cô ta mới buông tay Hữu Hi ra.
Sau khi làm quen với nhau mọi người đều tản ra, Lăng Khiếu Dương đưa Hữu Hi đi thăm quan xung quanh.
Cho tới lúc Khiếu Dương nói cho Hữu Hi biết đây là nơi nào, Hữu Hi chưa từng nghĩ nơi này lại có quy mô như vậy, quả thật khiến nàng ngạc nhiên.
Thì ra đây là nơi chính phủ đặc biệt bồi dưỡng nhân tài, theo lí giải của Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi liền hiểu ra đây là nơi huấn luyện đặc công.
Sao em trai nàng lại lựa chọn cuộc sống thế này? Mà sao Lăng Khiếu Dương lại đồng ý chứ?
Lăng Khiếu Dương không đảm nhiệm chức vụ gì, tuy nhiên hắn là người lựa chọn nhân tài, rèn luyện họ thành những tinh anh, bốn người ưa nhìn vừa rồi và cô gái kia đều là do Lăng Khiếu Dương lựa chọn.
“Nhưng nơi này có tính cơ mật mà”, Hữu Hi hơi lo lắng hỏi Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương nhếch môi cười, “Anh có hỏi ý kiến cấp trên rồi.”
Hữu Hi không biết tâm tình của mình là gì, được tin tưởng nàng rất vui, tuy nhiên nàng chưa bao giờ nghĩ Lăng Khiếu Dương ngoài thân phận chủ tịch một tập đoàn ra lại có thân phận thần bí thế này.
“Em muốn đưa Gia Tận đi!” Hữu Hi không biết vì sao, nhưng nàng không muốn Gia Tận lựa chọn công việc này, nàng hy vọng Gia Tận giống như những đứa trẻ bình thường, có một cuộc sống bình thường, an ổn vui vẻ.
“Hữu Hi, đây là lựa chọn của Gia Tận, thằng bé thích nơi này, hơn nữa thằng bé rất thông minh, nó sẽ trở nên vĩ đại.”
“Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi!”
“Em nên hiểu thằng bé, tâm trí của nó không chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, thằng bé đã hiểu nhiều chuyện, tự mình biết nên làm gì, nên đi con đường nào.”
“Nhưng…”
“Tối nay ở đây đi, em cứ nói chuyện với Gia Tận xem, nếu thằng bé muốn đi thì anh cũng đồng ý”
“Nhưng còn Lăng An…”
“Có Ngô mụ mà, em có thể yên tâm.”
“Vâng!”

Lúc đêm đến Hữu Hi có đem chuyện này nói với Gia Tận, có điều giống như Lăng Khiếu Dương đã nói, Gia Tận không muốn rời đi, thắng bé thích nơi này, thích cuộc sống như vậy, thằng bé thật sự không giống một đứa trẻ nữa.
Cuối cùng Hữu Hi cũng chỉ biết dặn dò Gia Tận, dù sao nơi này cũng không phải hang hùm hang sói gì, nhưng nó không bình thường quá mức khiến Hữu Hi hơi lo lắng cho Gia Tận.
Vì vừa tập luyện xong nên Hữu Hi có bảo Gia Tận đi nghỉ ngơi, có lẽ nàng cũng cần thời gian tiêu hóa sự kinh ngạc bất thình lình này.
Từ phòng Gia Tận đi ra, Hữu Hi ra khỏi khuôn viên, gió đêm lành lạnh thổi vào nàng, dường như muốn thổi tan đi đám mấy đen trong lòng nàng.
Trong cơn gió mát lạnh truyền đến vài âm thanh, là giọng nói của Lăng Khiếu Dương, còn của một người nữa.
“Lăng, cô ấy chính là người anh đã chờ lâu như vậy sao? Anh nói đi! Em có cái gì không tốt? Vì sao anh không chịu đón nhận em?” Giọng nói không cam lòng cùng đau xót, nghe câu nói này lòng Hữu Hi không tự chủ được cảm thấy nhoi nhói.
“Cô rất tốt”, giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng của Lăng Khiếu Dương vang lên, “Nhưng tôi yêu cô ấy!”
Lời nói này nói rõ cho cô gái biết, hắn không yêu cô ta, quả thực làm thương tổn người ta rất đúng chỗ, Hữu Hi dường như nghe thấy tiếng lòng Lưu Vân rạn vỡ.
Lời nói vừa dứt đã nghe tiếng bước chân, Hữu Hi đang định bỏ đi nhưng không kịp, đã thấy Lăng Khiếu Dương và Lưu Vân xuất hiện trước mặt nàng.
“Em chỉ ra ngoài một chút, không phải là…”
“Về thôi!” Lăng Khiếu Dương bước đến ôm lấy Hữu Hi, động tác này đã thành thói quen của hắn, dường như hắn cảm thấy Hữu Hi cần hắn ôm ấp, mà hắn cũng cảm thấy cần được ôm nàng.
“An Hữu Hi, cô yêu anh ấy sao? Cô yêu Lăng sao?” đôi mắt Lưu Vân không hề yếu ớt mà còn có khiêu khích.
Tuy Hữu Hi tính tình đã điềm đạm rồi nhưng cũng không chịu được khí thế ép người của cô ta, nàng nghiêm mặt nói: “Chuyện đó không có liên quan đến cô, tiểu thư Lưu Vân.”
Tay Lưu Vân cào qua mái tóc cắt ngắn. “Cám ơn cô đã nhắc nhở, ngủ ngon!” Lưu Vân xoay người thoải mái bước đi, nhưng trong bóng dáng thoải mái kia lộ rõ vẻ yếu ớt.
“Hữu Hi, nói em yêu anh khó như vậy sao? Yêu anh khó vậy sao?”
Lăng Khiếu Dương nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Hữu Hi, tay nắm lấy tay nàng, trên mặt có chút u buồn, định nói gì đó nhưng khóe môi chỉ hơi cử động một chút rồi lại thôi.
Sáng hôm sau, Lăng Khiếu Dương dậy sớm không biết làm gì, Hữu Hi rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị chờ Lăng Khiếu Dương về liền rời khỏi đây ngay, Lăng An còn đang ở nhà, nàng rất sốt ruột.
Hai lần gọi điện thoại, Ngô mụ đều nói Lăng An vẫn khỏe, rất ngoan, ăn cũng nhiều, nhưng nàng vẫn không yên lòng, chỉ mới một ngày nàng đã rất nhớ Lăng An bụ bẫm.
“An Hữu Hi, ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói!” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói không thoải mái, Hữu Hi buông lược xuống quay lại nhìn thấy Lưu Vân, khuôn mặt mang nét đẹp trung tính rất lạnh lùng.
“Có chuyện gì ở trong này nói cũng được mà!”
“Sao, không dám à?” Lưu Vân nói xong xoay người đi.
Hữu Hi cũng hơi bực mình, có gì mà không dám? Nàng là vợ chính thức còn sợ gì nữa!
Đi ra ngoài, hai người đứng trên một triền cỏ, Lưu Vân mặc một chiếc quần co dãn màu đen, trên thân là một đai đen quấn quanh người.
Thực rất đẹp.
Hữu Hi không nghĩ lung tung nữa, lập tức nói: “Có chuyện gì thì nói đi!”
Lưu Vân hơi cười: “Cô đã nói trực tiếp thì tôi cũng không vòng vo nữa, cô cũng đã biết tôi yêu Lăng, tôi yêu từ rất lâu rồi. Nhưng tôi cũng biết rõ anh ấy yêu cô, Lưu Vân tôi chưa bao giờ thua, cũng không biết thua là gì, cho nên hôm nay chúng ta quyết đấu, cô đánh thắng tôi tôi sẽ tâm phục. Ít nhất cô cũng phải đáng để Lăng Khiếu Dương yêu hơn tôi!”
“Sao phải như vậy? Dù tôi có quyết đấu với cô hay không thì Lăng Khiếu Dương vẫn là chồng tôi, người anh ấy yêu vẫn là tôi.”
Lưu Vân sắc bén nói: “Không dám đánh, sợ thua à? Càng sợ chứng tỏ cô không tự tin!”
Bốn người đàn ông kia không biết đã đến gần từ lúc nào, nghe lời nói của Lưu Vân, Phong Tứ mở miệng khiển trách: “Lưu Vân, không được làm loạn!”
Lưu Vân nói: “Tôi không làm loạn, cô ta căn bản không đáng để Lăng yêu, không có lấy một chút gì đáng để Lăng yêu.”
“Những chuyện cô nói coi như không tính, Lưu Vân, tôi sẽ không quyết đấu với cô!” Hữu Hi nói xong xoay người định rời đi, Lưu Vân lại chạy lên chặn đường nàng.
Hữu Hi nghĩ cô ta định lên quyết đấu với mình hoặc là đánh mình cho hả giận.
Lăng Khiếu Dương chọn người rất chính xác, có lẽ là trước tình yêu con người ta sẽ trở nên mất lý trí, ngốc nghếch, khờ khạo.
Hữu Hi muốn tránh Lưu Vân nhưng cô ta vẫn không buông tha, dây dưa mãi cuối cùng hai người cũng động thủ.

Mà mấy người đàn ông ưa nhìn hiển nhiên là giúp đỡ Lưu Vân, không hề ra tay ngăn cản, có lẽ họ cũng nghĩ giống Lưu Vân, rằng nàng không xứng đáng với Lăng Khiếu Dương!
Lưu Vân cũng chỉ muốn dạy dỗ Hữu Hi, để cho Hữu Hi biết, Hữu Hi không cần tình yêu của Lăng Khiếu Dương thì vẫn có người cần.
Lưu Vân rất tức giận, Hữu Hi có được tình yêu của Lăng Khiếu Dương lại không biết quý trọng, ngay cả lời yêu cũng không dám nói.
Hữu Hi đã như vậy Lăng Khiếu Dương yêu nàng làm gì? Lưu Vân nghĩ vậy nên xuất chiêu hơi mạnh bạo nhưng Hữu Hi đều tránh được.
Tất cả mọi người đều nghĩ Hữu Hi sẽ trúng chiêu, chiêu này của Lưu Vân đánh xuống, người trúng phải nhất định sẽ phải văng đi vài bước.
Nhưng Hữu Hi vẫn không hề hấn gì, điều này làm cho những người đứng xem không khỏi giật mình.
Hữu Hi không biết Lưu Vân có bao nhiêu thực lực, nàng chỉ biết nàng sẽ không để mình mất mặt. Giờ phút này nàng cũng muốn chứng tỏ nàng mạnh hơn cô gái trước mặt này, tuy rằng phương pháp này rất ngây thơ, nhưng vì một chút tôn nghiêm, ngây thơ một chút cũng được.
Lưu Vân không nghĩ Hữu Hi lại nhanh nhẹn như vậy, hơn nữa lại có vẻ rất mạnh mẽ, trong lúc cô ta muốn đánh bại Hữu Hi nên có chút tức giận.
Nhưng mấy chiêu tiếp đến đều bị Hữu Hi hóa giải, Hữu Hi dùng quyền pháp học được ở cổ đại, nàng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, như vậy nàng có thể bảo vệ bản thân mình và con, không phải lệ thuộc vào bất kì kẻ nào.
Nhưng từ lúc trở về hiện đại nàng đã lâu không luyện tập, sức lực tất nhiên là không thể bằng được Lưu vân luyện tập lâu ngày.
Dù vậy, mấy chiêu tới Lưu Vân cũng không chiếm được tiện nghi, công thủ của Hữu Hi vẫn được bảo toàn.
“Mấy người khinh tôi chết rồi chắc!”
Một giọng nói lạnh lẽo tức giận vang lên, tay Lưu Vân đang đánh về phía Hữu Hi cũng bị Lăng Khiếu Dương chặn lại, cô ta đau đớn vội thu tay lại, Hữu Hi cũng bị nhét vào trong một vòng ôm.
Hữu Hi nhìn khuôn mặt nổi giận lo lắng của hắn, xem ra nàng hơi lo lắng cho Lưu Vân.
Lăng Khiếu Dương tức giận với mấy người đứng đó: “Các người, làm tôi thất vọng quá!”
“Xin lỗi!” Phong Tứ mở miệng, anh ta biết chuyện hôm nay bọn họ quả thực đã quá đà rồi.
Hữu Hi tuy cũng hơi giận hành động bài xích của họ, nhưng cũng không muốn vì nàng mà Lăng Khiếu Dương với họ xích mích liền mở miệng nói: “Chúng em chỉ là so tài, đùa chút thôi mà!”
Ánh mắt Lăng Khiếu Dương làm cho người ta sợ hãi, Lưu Vân nhịn không được cụp mắt xuống, mấy người kia cũng nói: “Lăng..”
“Im ngay!” Lăng Khiếu Dương nổi giận quát, “Biến hết! Tự mình chịu phạt đi!”
Đã lâu chưa thấy Lăng Khiếu Dương nổi giận, Hữu Hi cũng hơi sợ, thần thái này y hệt vương gia lãnh khốc ở thời cổ đại kia, quen thuộc quá!
Không dám làm Lăng Khiếu Dương nổi giận, mấy người kia vội vàng rời đi, lúc này Lăng Khiếu Dương mới quay ra bực tức với Hữu Hi, “Em…”
Hữu Hi co rúm lại.
“Có bị thương không?” Vốn dĩ hắn định quát ầm lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng co rúm của nàng thì lại biến thành dịu dàng quan tâm.
Hữu Hi lắc đầu: “Không có, một chút cũng không có! Khiếu Dương, anh đã làm xong việc chưa, em muốn về nhà, em nhớ Lăng An!”
Lửa giận của Lăng Khiếu Dương bị dập tắt, hắn dẫn Hữu Hi tạm biệt Gia Tận xong cũng về nhà.
Về đến nhà, điều đầu tiên Hữu Hi làm là chạy đến ôm con trai nàng, đón lấy Lăng An từ trong lòng Ngô mụ sang lòng mình, Lăng An nở một nụ cười đáng yêu với nàng, ánh mắt trắng đen rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn chu miệng lên, dụi dụi vào người nàng tìm kiếm cái gì đó.
“Cục cưng ngoan, nhớ mẹ phải không?” Hữu Hi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, lại lẩm bẩm: “Mẹ nhớ con lắm, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con lại nữa.”
Dường như tâm trạng của Lăng Khiếu Dương không tốt, hắn liếc nhìn con một cái rồi đi vào phòng tắm, dọc theo đường đi cũng không nói được mấy câu. Hữu Hi cũng không hiểu lòng hắn, hay là chuyện hồi nãy vẫn khiến hắn để bụng?
Hữu Hi cho Lăng An ăn xong rồi đưa cho Ngô mụ bế, nàng sang một phòng tắm khác tắm xong, mặc quần áo ở nhà đi vào phòng khách thì thấy Lăng Khiếu Dương đang ngồi trước bàn ăn.
Quả thật đã đói bụng rồi, bây giờ cũng đã là năm sáu giờ tối, người hầu đã chuẩn bị đồ ăn bưng lên, Hữu Hi cũng ngồi xuống.
Một bữa cơm thực nặng nề, Lăng Khiếu Dương vẫn lạnh mặt, ăn xong hắn dặn Hữu Hi nghỉ ngơi còn mình thì đi vào phòng sách.
Hữu Hi vẫn ăn tiếp, trong lòng nàng biết Lăng Khiếu Dương không thích nàng động thủ, nhưng chẳng lẽ cứ để cho Lưu Vân dương oai trước mặt nàng sao?
Cũng có khả năng tâm tình hắn không tốt từ trước, mình đã nghĩ nhiều rồi, Hữu Hi cúi đầu tiếp tục ăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.