Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 3) – Chương 21
Chap 23_ Quyển 3
Máu tanh trôi qua, Xích Thành chỉ còn lại những bức tường cuối cùng, người Vô Âu Môn chấn thủ Xích Thành, cũng từ đó cướp được nhiều tiền, chuẩn bị cho cuộc tấn công thành tiếp theo.
Hữu Hi lúc đầu còn kinh hoàng cảm thấy khủng khiếp nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại, cả ngày nhốt mình trong phòng, không hề xuất môn.
Nàng cảm thấy bên ngoài mùi máu tươi quá nặng, thi thể chết đầy, nàng cảm nhận được tính kêu rên đầy đau khổ của những người đã chết đi.
Ngồi ở trước bàn, tỉ mỉ chiết từng hoa hồng đỏ, ánh mắt bình thản không hề có chút gợn sóng. Chiết hoa xong, Hữu Hi thuận tay cắm vào bình rồi đặt lên bàn bát tiên.
Sau đó đi tới phòng bếp, nàng muốn đích thân chuẩn bị vài món đồ ăn Hoàng Bắc Thiên thích nhân, rồi cùng nhau dùng bữa. Người ở phòng bếp bị nàng đuổi đi, chỉ để lại mình nàng tự tay làm thức ăn rất nhiều lần. Mỗi một món đại biểu cho tâm tình của nàng, có ngọt ngào, có cay đắng, có bi thương.
Trong đầu nhớ lại khoảng thời gian vui sướng hai người cùng trải qua, Hoàng Bắc Thiên từng rất dịu dàng từng rất yêu nàng, cũng biết hắn đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng
Bận rộn trên mặt nàng vẫn nở nụ cười, đau khổ thoáng qua, nước mắt rơi xuống. Cho đến khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cũng làm xong, Hữu Hi kêu người mang thức ăn tới phòng.
Trên bàn đầy thức ăn, đều là món hắn thích ăn, dù hắn không thể cảm nhận được mùi vị, nhưng hắn nói thức ăn nàng làm không giống với bất cứ ai, vì trong đó có tâm có nước mắt của nàng, cho nên, hắn có thể dễ dàng nhận ra mùi thức ăn.
Thức ăn đặt vây xung quanh bình hoa hồng mà Hữu Hi đã chiết, trên bàn còn đặt một bát bảo thanh đồng nến, ở trên là cây nến màu đỏ nhưng vẫn chưa đốt lên. Hữu Hi yên lặng ngồi một chỗ, bóng tối vây lấy nàng.
“Hữu Hi sao nàng không thắp đèn”- Hoàng Bắc Thiên trở về, bóng đen bao phủ phòng, hắn lên tiếng hỏi đi về trước kiếm nàng.
Vừa dứt lời, trong phòng phát ra ánh sáng màu vàng, Hữu Hi đốt nến lên, ánh sáng chiếu rọi gương mặt nhỏ nhắn của nàng, làm cho Hoàng Bắc Thiên nhìn đến ngây dại. Hôm nay Hữu Hi rất đẹp, nàng trang điểm lên quả nhiên càng làm tăng sự xinh đẹp của bản thân, trang phục cũng là cố tình mặc.
Hoàng Bắc Thiên không kiềm được đi tới bên cạnh Hữu Hi, cúi đầu, hôn lên môi Hữu Hi: “Hữu Hi, nàng… thật đẹp”
Hữu Hi chỉ đơn thuần mỉm cười, đáp trả hắn: “Ngồi đi, chắc chàng đói bụng rồi”- Giọng nói của nàng tựa như người thê tử nhỏ.
Hoàng Bắc Thiên ngồi đối diện Hữu Hi, ánh mắt dời từ người Hữu Hi xuống bàn đầy thức ăn.
“Hôm nay là ngày mấy?”- Trên bàn đầy món ăn mỹ vị, đối diện với người con gái xinh đẹp đến động lòng, trên bàn còn có hoa hồng đỏ, mọi thứ vừa lãng mạn vừa long trọng.
Hữu Hi nhướng mày, tay đưa li rượu cho Hoàng Bắc Thiên, sau đó cũng tự mình rót vào li một ít rượu nữ nhi hồng
“Cũng không phải ngày đặc biệt gì, xem như là chúc mừng chàng thành công”- Hữu Hi dịu dàng mỉm cười, nhìn không ra có chỗ nào không đúng,
Tay Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi, ánh mắt nghi ngờ đánh giác nhìn nàng: “Nói cho ta biết nàng đang suy nghĩ gì?”- Trước đây tâm ý tương thông, chỉ cần một cái ánh mắt, một cái mỉm cười đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau; lúc này hắn lại không biết, Hữu Hi thầm suy nghĩ trái tim cảm thấy sững sờ.
“Ta đang nghĩ ta nên giải thích sao với chàng”- Hữu Hi rút tay mình ra, đôi mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, gằn từng chữ một. “Phụ nữ luôn quá coi trọng tình yêu, một khi đã yêu rồi, thì sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ người nam nhân mình yêu, những thức khác cũng không quan trọng. Nghĩ lại, hai người yêu nhau ở bên nhau không cần lo gì cả, nhưng ta quên mất nam nhân trừ cái gọi là tình cảm còn có dã tâm, có sự nghiệp, cần phải có được thiên hạ rộng lớn của bản thân, đây chính là khác biệt của nam nhân và nữ nhân”
“Hữu Hi, nàng vẫn còn giận sao?”- Hắn thật sự không thể không tìm hiểu nàng đang nghĩ gì, càng không biết hàm nghĩa chân thật trong câu nói của nàng là gì, lúc này đây hắn cảm giác hai người ngày càng trở nên xa lạ, không, hắn không thích loại cảm giác này, không thích.
“Lời ta nói đều là những gì mình suy nghĩ”- Hữu Hi cười cười. “Ta đến đây, điều may mắn nhất là gặp chàng, là chàng đã cho ta mọi thứ, chua xót đau khổ đắng cay, hỉ nộ ái ố, ta đã cảm nhận hết. Bắc Thiên chàng còn nhớ không, khoảng thời gian vui vẻ trước đây, chàng là luồng sáng rực rỡ trong cuộc đời tăm tối của ta, trong mắt ta chàng hoàn mỹ nhất, là nam nhân ta yêu nhất”
“Bây giờ thì sao?”- Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên tối đen trở nên căng thẳng, khẽ cau mày. “Ta có phải là người nàng yêu nhất không?”
Hữu Hi không đáp, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Nhớ kỹ lúc ta đến thời đại này, người đầu tiên ta gặp là Lăng Khiếu Dương, hắn từng tổn thương ta, khiến ta sống không bằng chết, ta đã tự sát nhưng ngay cả chết cũng không được. Cuối cùng chàng là người cho ta dũng khí sống tiếp. Ta vẫn hận hắn, hận hắn làm ta tổn thương, nhục nhã. Nhưng sau đó, hắn thay đổi, hắn từ từ chuộc lại lỗi lầm, giúp ta, cứu ta, thậm chí hi sinh tất cả. Ta cảm kích hắn, ta cũng nghĩ không cần hận hắn nữa, nhưng hắn luôn khiến ta phải giận, khiến ta cũng hận hắn, cảm giác đó thật mâu thuẫn.”
“Còn chàng Bắc Thiên, ngay từ đầu chàng là nam nhân ta yêu, bây giờ chàng đã thay đổi, những xung đột hiểu lầm, thương tổn đều do chàng gây ra, kể cả chàng đã tổn thương ta, ta cũng chấp nhận tha thứ. Bởi vì ta yêu chàng, cho nên cái sai cũng trở thành đúng. Nếu không yêu, bất cứ điều gì cũng biến thành sai, điều đó chứng minh phụ nữ thật mù quáng, yêu chàng, ta không phân rõ đúng sai, thương tổn có thể tha thứ, lừa gạt cũng tha thứ, Bắc Thiên, chàng có bao giờ nghĩ tới, điểm mấu chốt trong trái tim mỗi người là gì không?”
Hoàng Bắc Thiên nghe Hữu Hi nói, trái tim đau thắt, đúng vậy, vì yêu, Hữu Hi dung túng mọi thứ cho hắn, vì yêu, có thể bỏ qua mọi thương tổn tha thứ cho hắn, vì không yêu, cho nên dùng Lăng Khiếu Dương có làm bao nhiêu nữa Hữu Hi cũng không yêu.
Nhưng trên thế giới này không có tình yêu tuyệt đối như vậy, yêu hận dù bước đi trên một con đường, yêu hoặc không yêu đôi khi đan xen vào nhau.
“Ta biết, ta biết nàng thất vọng nàng đau khổ, nhưng trong lòng ta thật sự…”
Hữu Hi gật đầu: “Phải, ta biết, chàng yêu ta, trừ ta ra, chàng không yêu ai khác cả”- Chỉ là, vị thế của nàng trong lòng hắn vẫn còn kém so với quyền lực.
“Hữu Hi nàng sẽ không rời bỏ ta phải không?”- Hoàng Bắc Thiên nóng lòng muốn chứng thật, vì hắn biết, hắn không còn đủ tự tin đã xác định trái tim Hữu Hi hoàn toàn đặt vào hắn.
“Uống rượu đi”- Hữu Hi nâng li, cười nhạt phóng khoáng.“Chúc chàng thắng lợi”
“Nàng vẫn chưa trả lời ta”- Tiếng hét lạnh lùng xé nát mọi thứ trong đó hàm chứa sự bất an, tay Hoàng Bắc Thiên không hề nâng chén
“Ăn thức ăn trước đi”- Hữu Hi tự mình gắp thức ăn.
Hoàng Bắc Thiên tự nhiên sẽ không gạt bỏ ý tốt của Hữu Hi, ăn những thức ăn Hữu Hi gắp cho hắn. Đáy lòng lại chua xót hắn buông đĩa, đơn độc u uất nói: “Tất cả đều là do nàng làm đúng không?”
“Phải”
Hoàng Bắc Thiên cũng nói không được, hắn cảm nhận được nước mắt của Hữu Hi, nàng khóc, nàng khóc rồi giúp hắn làm nhiều thức ăn như thế.
“Tại sao khóc?”- Hắn hỏi
“Uống rượu đi, lát nữa ta sẽ nói cho chàng biết”- Hữu Hi mỉm cười quyến rũ, Hoàng Bắc Thiên chưa bao giờ nhìn thấy Hữu Hi như thế, hắn nâng li, vòng tay qua nhau, Hữu Hi đổ rượu từ trong tay mình vào miệng hắn, Hữu Hi cũng uống rượu từ tay hắn đưa.
Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, từng bước đi tới bên cạnh Hữu Hi, đem nàng ôm vào lòng. Hữu Hi ôm lấy thắt lưng hắn, nhìn hai mắt hắn, kiễng mũi chân, mùi nữ nhi hồng khắc vào môi hắn.
Hắn không nhịn được hôn thật sâu, khàn giọng nói nhỏ: “Hữu Hi, đáp ứng ta… đừng ly khai”
Không biết bởi vì nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, hay vì rượu, gương mặt Hữu Hi ửng hồng, dịu dàng nói: “Được, ta đồng ý, sẽ không ly khai chàng”
Hoàng Bắc Thiên an tâm mỉm cười, muốn hôn Hữu Hi, nhưng đầu lại mơ màng, ngất huyễn.
“Hữu Hi”- Hắn khó hiểu nhìn Hữu Hi, nhìn bóng người nàng ngày càng mơ hồ, tay không vững ngã ngồi trên ghế.
Hữu Hi đi lên trước ôm hắn: “Xin lỗi, Bắc Thiên, lần này là ta lừa chàng”- Môi đỏ mọng tham luyến hôn hắn, nước mắt cay đắng rớt xuống, rơi vào miệng hắn, hắn ý thức được gì đó, muốn vương tay giữ lấy nàng, nhưng hai tay xụi lơ, bóng Hữu Hi cùng ngọn nến đang cháy rực trở nên mơ hồ, trong phòng một luồng sáng lóe lên, một bóng người màu đen xuất hiện, còn hắn cuối cùng mất đi ý thức.
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên tựa vào bàn ngất đi, trái tim khó ức chế nỗi đau, trong mắt chảy lệ, quay đầu nhìn về phía xa: “Dạ đế, dẫn ta đi đi, ta chuẩn bị xong rồi”
Nói xong đôi mắt nàng lại nhìn Hoàng Bắc Thiên, có lưu luyến có dứt khoát, ánh mắt mâu thuẫn, nỗi đau trong lòng cũng đan xen. Ít nhất nàng để lại một hồi ức tốt đẹp về bản thân, sau đó đi đến thế giới mà nàng không biết.
Ánh mắt Dạ Đế trở nên tà mị khó bắt, hắn phất bào đen bao lấy Hữu Hi biến mất dưới ánh nến vàng lấp lánh trong phòng.
Trời đã sáng, Hoàng Bắc Thiên từ từ tỉnh lại, tay xoa xoa đầu, tìm kiếm bóng Hữu Hi. Xẹt qua mắt chính là cảnh vật quen thuộc, nhưng không thấy Hữu Hi đâu cả, Hoàng Bắc Thiên vội vàng bật dậy.
Trong đầu nhớ tới Hữu Hi cùng hắn uống rượu, nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của nàng khiến bất cứ ai cũng đờ đẫn, còn có cả Dạ Đế. Hữu Hi không thấy đâu, nàng bị Dạ Đế đem đi rồi, nhưng nàng đã hứa sẽ không rời khỏi hắn.
Tại sao lại nuốt lời, tại sao???
Hoàng Bắc Thiên đau đớn, hắn không có cách nào đi tìm Hữu Hi, Dạ Đế rất thần bí, hắn không biết đi đâu để tìm.
“Hữu Hi!!!Hữu Hi!!”- Hoàng Bắc Thiên đau khổ gào to đá ngã lăn ghế, đau khổ rên rĩ. “Hữu Hi, tại sao nàng gạt ta, nàng đã nói sẽ không rời khỏi ta”
Hắn đau khổ, hắn không cam lòng, hắn không thể gặp Hữu Hi được nữa.
Ám dạ chi thành.
Hữu Hi đối với Ám dạ chi thành đã không còn xa lạ, nàng từng ở chỗ này rất nhiều ngày, chỉ là không cách nào thích ứng với hoàn cảnh, lâu lâu Dạ Đế đem nàng ra ngoài.
Người trong ám dạ chi thành khiến Hữu Hi liên tưởng đến quỷ hút máu, ưu nhã mê người, gương mặt tái nhợt, hàm răng sắc nhọn.
Dạ Đế nằm nghiêng trên tháp thương rộng rãi, nhìn Hữu Hi ngồi trước bàn vẻ mặt bình tĩnh kiên định, hắn đứng dậy, đi qua.
“Ta nói tiểu phiền phức nhà ngươi quyết định kĩ chưa?”
“Phải”- Hữu Hi gật đầu, không do dự.
Dạ Đế khó khăn gãi đầu, ngồi xuống cạnh Hữu Hi: “Nhưng mà ta không muốn ngươi chết có biết không?”
Hữu Hi nhìn Dạ Đế, ôn nhu nói: “Đây là chọn lựa của ta, mong ngươi đáp ứng, đừng nói thêm gì nữa được không?”
“Nhưng mà…”- Hắn vẫn do dự.
“Chỉ hy vọng sau khi ngươi có được chú ngữ, hãy đem địa đồ giao cho Hoàng Bắc Thiên, giúp hắn lấy được thiên hạ”
“Ngươi cảm thấy như vậy tốt sao?”
“Hắn muốn thiên hạ, ta đáp ứng hắn, ta không muốn hắn giết chóc nữa, như vậy địa đồ là con đường tắt? Không cần chém giết, không biết tranh, hắn có thể có được thứ hắn muốn, Dạ Đế, ngươi làm được đúng không?”
“Nếu như ngươi đã kiên quyết thì ta sẽ làm”
Hữu Hi cười nhạt: “Ta chuẩn bị tốt rồi, tùy ngươi lúc nào ra tay cũng được”
“Được”- Dạ Đế đáp ứng, giọng nói ngưng đọng.
Chiếc giường màu vàng cực kì lớn, Hữu Hi để lưng trần phía sau, nằm lên giường, hai mắt nàng nhắm lại, giống như đang ngủ, nàng tuy thở nhưng không có ý thức. Dạ Đế dùng loại thuốc đặc biệt khiến Hữu Hi mất đi ý thức, lúc lột da cũng không thấy đau.
Hắn không biết cơ hội sống sót của Hữu Hi là bao nhiêu, nhưng đây là cách duy nhất, lúc lột da lưng ai cũng không thể chịu đựng đau đớn. Hắn không thể bỏ qua cơ hội nàng, nên hắn đành phải tàn nhẫn dùng với Hữu Hi
Hy vọng cách của hắn có thể thành công, Dạ Đế đứng một bên, dùng vải trắng che mặt, trên người mặt bộ quần áo bó chặt tay áo, tay cầm dao sắc.
Dao sắc cứa vào sau lưng Hữu Hi, dù đau đớn đến đâu, Hữu Hi cũng không có phản ứng.
Trái tim Dạ Đế cùng từng đợt thắt lại, máu tươi từ lưng Hữu Hi chảy xuống. Bàn tay Dạ Đế thuần thục nhẹ nhàng nhấn xuống da thịt, mỗi một điểm đều rất cẩn thận.
Sau một lát, lớp da sau lưng Hữu Hi bị bóc hơn phân nửa, da và thịt chia là hai, cả người toàn màu.
Trên trán Dạ Đế toát mồ hôi hột, có người giúp hắn lau đi mồ hôi, cuối cùng dao cũng buông xuống. Trên tay hắn là lớp da người bị hắn cắt ra, thị vệ vội vàng bưng tới một vật.
Dạ Đế cẩn thận đặt lớp da vào thau, trong thao là một loại thuốc màu xanh biếc rất đặt biệt, tẩm bọt ở da người. Lúc này một người đi tới, trong tay cầm đủ loại hình dáng khí giới, phía dưới là một lớp da người nữa.
Nhìn máu sau lưng Hữu Hi chảy xuống, Dạ Đế thong thả lấy miếng da người mở ra cẩn thận đặt lên lưng Hữu Hi. Dạ Đế dùng sức liếm những vất thương do dao cắt để lại, để mảnh da người cùng thịt Hữu Hi từ từ dung hợp, giống như là một, máu trở nên cũng biến mất, trở lại hoàn mỹ như ban đầu, không hề có chút vết tích.
Dạ Đế thở dài, cuối cùng cũng xong, hắn từ trên giường nhảy xuống, đi tới chỗ đầu Hữu Hi, ôm lấy nàng, từ trong túi móc ra chiếc bình nhỏ màu xanh ngọt, để nàng uống vài giọt.
“Hữu Hi tỉnh lại, đại công cáo thành rồi”- Những ngón tay lạnh lẽo của Dạ Đế vỗ vỗ mặt Hữu Hi nhưng nàng không có chút phản ứng.
Hắn căng thẳng vội vàng gọi: “Hữu Hi, ngươi tỉnh lại”- Ngón tay cũng thử dò xét khí tức Hữu Hi