Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2)

Chương 9


Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) – Chương 9

Chương 5
Giọng nói lạnh lẽo vang lên phá tan không khí vui vẻ, mọi người quay đầu lại nhìn Lăng Khiếu Dương từng bước đi đến, theo sau là thị vệ Cao Mạc. Hoàng Bắc Thiên nhìn kỹ Lăng Khiếu Dương nắm thật chặt thành ghế xe lăn đứng lên
Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương tức giận, đôi mắt đỏ ửng như muốn đem Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên xé nát ra thành từng mảnh. Hắn quét mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, sau đó lại nhìn Hữu Hi, trên người bộ y phục màu đỏ, đau đớn tràn ngập trong mắt hắn.
“Vương gia ngài đây là có ý gì?”- Lão phu nhân kinh ngạc nhìn Lăng Khiếu Dương, trong nhất thời bà không biết nên làm sao cho phải. Vương gia trong một thời gian dài không hề có động tĩnh, vốn tưởng đã buông tay, cũng không nghĩ tới việc sẽ tới vào ngày đại hôn, hơn nữa còn không cho phép bái đường, nghênh ngang đường hoàng đi vào trong đứng cách Hữu Hi một bước ngắn.
Hữu Hi mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được áp bách mà Lăng Khiếu Dương gây ra. Trái tim thắt lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt dây vải đỏ, Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay nàng an ủi giúp nàng an tâm trở lại.
“Tiếp tục đi”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng ra lệnh, không để ý đến sự tồn tại của vương gia.
Đôi mắt người chủ trì không yên, một người là Bắc Vương chủ tử của mình, người còn lại là vương gia, thật đúng là làm khó người khác, hắn đang do dự thì Hoàng Bắc Thiên phẫn nộ quát: “Nghe không hiểu sao, mau tiếp tục cho ta!”
Chủ trì nhìn Hoàng Bắc Thiên, sau đó to gan dõng dạc hô: “Phu thê giao bái”
Sau tiếng hô, Hữu Hi vừa tính cùng Hoàng Bắc Thiên đối bái thì bị Lăng Khiếu Dương kéo lại, cả trang phục màu đỏ khoác trên người Hữu Hi đều bị hắn ôm chặt trong lòng.
Hữu Hi tức giận xấu hổ la lên: “Buông tay!”
Mặc cho Hữu Hi giãy dụa, Lăng Khiếu Dương vẫn không buông. Hoàng Bắc Thiên ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương, miệng hô to: “Người đâu mời vương gia ra ngoài!”
Hoàng Bắc Thiên vừa hô lên, từ bên ngoài một đội quân lính được trang bị nhung trang vọt tới bao vây lấy Lăng Khiếu Dương. Ra là Hoàng Bắc Thiên sớm đã có sự chuẩn bị, dù Hoàng Bắc Thiên không có quyền hành, nhưng trong tay Bắc Vương cũng có vài kho nhân mã, không đối phó nổi triều đình nhưng một người một ngựa như Vương gia thì thừa sức.
Mọi người ai cũng thất kinh không biết nên làm thế nào cho phải, một bữa tiệc hỉ lại biến thành một cuộc đao binh chém giết. Lăng Khiếu Dương liếc mắt nhìn, đôi mắt đen trầm xuống nhìn kỹ Hoàng Bắc Thiên, lạnh lùng nói: “Thế này là sao? Bắc Vương muốn tạo phản ư?”
Hoàng Bắc Thiên không chút kiêng dè nói: “Ban ngày ban mặt, đường đường là Vương gia của Lăng Triều lại cố tình gây khó dễ muốn cướp người nên ta đành phải làm vậy?”
Lăng Khiếu Dương tỏ ra không hài lòng, tay kéo miếng vải phủ trên đầu Hữu Hi xuống, mũ phượng cũng rơi xuống.
“Lăng Khiếu Dương, khốn khiếp, ngươi muốn thế nào đây?”- Trên mặt Hữu Hi nồng đậm sự tức giận, đôi mắt xinh đẹp đầy hận thù, hắn dám ngang nhiên phá hủy hôn lễ của nàng, nam nhân đáng chết.
“Ta muốn thế nào”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh. “Ngươi quên thân phận của mình rồi sao? Ngươi là thiếp bổn vương, không có sự cho phép của bổn vương ngươi dám tái giá, xem ra bổn vương trong mắt ngươi chẳng là gì”
“Ta là An Hữu Hi không phải Lãnh Dạ Hủy, linh hồn của ta chỉ mượn tạm khối thân thể này thôi”- Hữu Hi muốn giải thích rõ ràng như thế sẽ chấm dứt mọi day dưa với Lăng Khiếu Dương, nàng có thể cùng nam nhân mình yêu ở bên cạnh nhau.
Lăng Khiếu Dương điên cuồng cười to, tiếng cười dừng lại hắn phất tay hỏi mọi người xung quanh: “Các ngươi có tin không? Tá thi hoàn hồn, có người tin sao?”
Không rõ là vì có quỷ xuất hiện hay sợ hãi thân phận Lăng Khiếu Dương mà không ai có dũng khí lên tiếng, chỉ hồi hộp quan sát vẻ mặt dữ tợn của Lăng Khiếu Dương.
Tay Lăng Khiếu Dương gắt gao giam cầm Hữu Hi đang liên tục giãy dụa, càn rỡ nói: “Người bổn vương mang đi!! Bắc Vương lấy vợ cứ việc chọn người khác là được!”
Hữu Hi lo lắng, tức giận đá Lăng Khiếu Dương: “Ta không phải thiếp của ngươi, ta không muốn đi theo ngươi, buông ra, ta đã là tân nương của Hoàng Bắc Thiên, ngươi không thể tách rời bọn ta đâu”
Lăng Khiếu Dương hừ nhẹ: “Ta cũng không sợ ngươi!!”- Nói xong tay liền ôm lấy Hữu Hi đi ra ngoài.
Binh lính thấy Lăng Khiếu Dương ngang nhiên đưa người đi, đao trong tay đều chỉ về hướng Lăng Khiếu Dương. Cao Mạc cũng rút kiếm bảo hộ bên người Lăng Khiếu Dương.
“Vương gia đừng ép người quá đáng, Hữu Hi đã là thê tử của ta. Ta tuyệt đối không cho ngài mang nàng ấy đi”- Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên ngưng đọng nhìn Lăng Khiếu Dương không chút khoang nhượng

Lăng Khiếu Dương nhìn thẳng từng mũi đao đang hướng về mình, mắt không hề chớp: “Ngươi nghĩ như thế có thể uy hiếp bổn vương sao?”
“Vương gia thử nhìn xem”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng đáp trả
“Đem những người ở Bắc Vương phủ bắt lại”- Ngoài cửa vang lên giọng nói dõng dạc. Một toán binh lính đông đảo cùng tiếng bước chân hòa vào nhau làm không gian xung quanh trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều hướng ra ngoài, quanh sảnh phủ viện, ngoài sân đều bị quân lính bao kín, có tiếng bước chân bỏ chạy vang lên. Mọi người kinh ngạc nhìn tình thế, trong đám người đi tới có một người mặc áo giáp, tay cầm đau, là Trấn bắc tướng quân Lý Hạo.
Hữu Hi bất an nhìn những người ở ngoài, rồi nhìn Hoàng Bắc Thiên, cảnh tượng này Hữu Hi chưa từng trải qua nên không biết xảy ra chuyện gì.
Trấn Bắc Tướng quân căm hận nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Hoàng Bắc Thiên nhiều lần phạm thượng, hôm nay lại dám công khai tập kích vương gia, xem vương pháp không ra gì, nhiều lần có ý định mưu phản, không thể không nghi ngờ, các ngươi đem từng người liên can ở đây bắt lại, dám phản kháng giết ngay tại chỗ”
Lý Hạo vừa ra lệnh xong, thủ hạ của hắn liền tiến vào, bao vây lấy Hoàng Bắc Thiên, khống chế tất cả. Tình thế càng trở nên khẩn trương, khi lực lượng Hoàng Bắc Thiên cùng quân Lý Hạo phản kháng, mặc dù Hoàng Bắc Thiên không mưu phản, nhưng với cách ăn nói ngang ngược của Lý Hạo, hắn sẽ tiền trảm hậu tấu. Đúng rồi, Lý Hạo kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sớm đã ghi hận chuyện Hoàng Bắc Thiên không lấy nữ nhi của hắn. Huống hồ, hoàng thượng lại có vài phần tính toán, ai cũng biết.
Hôm nay Vương gia lại cố tình đến cướp người, chắc chắn đã cùng Lý Hạo mưu tính, buộc Hoàng Bắc Thiên động thủ sau đó vu cho tội bất kính, mưu phản?
Hoàng Bắc Thiên nhìn thân nhân xung quanh mình, có mẫu thân, có những người bằng hữu tốt đến chúc mừng, trái tim kịch liệt đấu tranh, phẫn nộ tột cùng, đôi mắt đen nhìn Lý Hạo, giọng nói lạnh lùng: “Tướng quân xuất binh ắt hẳn phải có ý chỉ của hoàng thượng, Thay mặt Bắc Gia ta muốn hỏi tại sao ta lại mưu phản, tướng quân một mình định tội hay có thánh chỉ hoàng thượng. Một mình tự ý điều binh, vu oan trung thần, tướng quân đang phạm chính là tử tội.”
Lý Hạo cười to, kiêu ngạo nói: “Hoàng thượng ra lệnh, bình định loạn quân, dù không có ý chỉ sau này trình hoàng thượng anh minh nhất định sẽ tha thứ, ngươi đừng tìm cớ thoát tội, mau ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.”
Mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, híp lại nhìn Lý Hạo, tựa hồ có chút nghi hoặc nhưng tay lại càng giữ chặt Hữu Hi, trầm tư một khắc, cười lạnh nói: “Nơi này giao cho tướng quân xử trí, bổn vương cùng ái thiếp của mình đi trước”
Hữu Hi sắc mặt trắng bệch, hai mắt kinh hoàng, mưu phản là sao, lại còn tru di, nàng và Hoàng Bắc Thiên không phải đang thành thân sao? Tại sao trong chớp mắt lại biến thành như vậy? Tướng quân sao lại đột nhiên xuất hiện trùng hợp như vậy, vương gia trước đến đoạt người, sau đó giằng co?
Hữu Hi tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương, là hắn, nhất định là hắn, vì trả thù mà cùng tướng quân bày gian tính kế, kẻ đạo diễn kẻ làm trò, bức Hoàng Bắc Thiên ra tay, sau đó phán tội danh.
Tay Hữu Hi vẫn nắm lấy dây vải đỏ, không buông, Lăng Khiếu Dương rút kiếm, chặt đứt mối liên lạc của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiên khởi động xe, ra tay ngăn trở, chân không thể đi được nhưng tay không tàn phế, võ nghệ vẫn như trước.
Lăng Khiếu Dương dùng chân đá văng Hoàng Bắc Thiên rồi ra tay ngăn trở, đưa Hữu Hi ra ngoài. Hữu Hi hô hào hoảng sợ: “Ta không đi, ta là tân nương của Bắc Thiên, chết cũng không rời, Lăng Khiếu Dương ngươi là tên khốn khiếp, buông tay, buông tay”
“Lăng Khiếu Dương, buông Hữu Hi ra”- Hoàng Bắc Thiên tức giận gầm một tiếng, hai tay vịn thành xe lăn, thân thể bay lên muốn đem Hữu Hi đoạt lại nhưng bị Cao Mạc cản lại, bay lên đá một quyền. Thân thể Hoàng Bắc Thiên cao lớn ngã xuống đất như trời rung đất chuyển, dù sao hắn cũng tàn phế không thể đi được.
“Bắc Thiên!!”- Nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên bị đả thương, Hữu Hi kinh hô, nổi giận mắng. “Không, các ngươi… tất cả các ngươi đều là động vật máu lạnh, các ngươi là đồ khốn khiếp”
Hoàng Bắc Thiên vừa động thủ, kẻ dưới liền kích động đứng dậy, nhìn Hoàng Bắc Thiên từ không trung rơi xuống bị đả thương phẫn nộ cùng cầm khí giới hướng về phái Cao Mạc mà chém giết. Lý Hạo cùng thủ hạ liền vọt tới, đánh nhau cùng với Hoàng Bắc Thiên.
Trong phúc chốc, tiếng kêu sợ hãi, tiếng khóc, tiếng thét dậy lên, làm cho khung cảnh càng thêm loạn. Hoàng Bắc Thiên dùng binh khí của thủ hạ vừa chết chống xuống đứng dậy ngồi vào xe lăn, ánh mắt đăm đăm nhìn về Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi, lui về sau từng bước, nhất quyết không giao thủ, hỗn loạn ở trong đám người, hướng ra ngoài.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên nhìn Lăng Khiếu Dương mang Hữu Hi đi, nóng lòng gọi to, khởi động xe lăn đuổi theo.
Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương ôm chặt thân bất do kỷ phải đi ra ngoài, đầu ngoái lại nhìn Hoàng Bắc Thiên ra sức chém giết, vừa khóc vừa la hét, giãy dụa, gọi tên Hoàng Bắc Thiên, nàng không muốn xa Hoàng Bắc Thiên, không muốn.
Tiếng khóc tiếng gọi ầm ĩ làm cho Lăng Khiếu Dương trở nên phiền loạn, càng bước nhanh hơn. Trong sảnh trở nên hỗn loạn, hình ảnh Hoàng Bắc Thiên bị che khuất, trong mắt Hữu Hi trừ hình ảnh của kiếm quang sáng lóe lên không còn gì khác.
Rõ ràng là chuyện vui, tại sao trong nháy mắt lại trở thành kịch chiến, tại sao lại luôn có nhiều điều xui xẻo xảy ra.
Hữu Hi hung hăng cắn vào bả vai Lăng Khiếu Dương, cắn hắn một miếng nhất định không buông. Lăng Khiếu Dương tức giận, đánh ngất Hữu Hi.

Máu, rất nhiều máu, máu thấm đỏ trên quần áo Hoàng Bắc Thiên, máu nhuộm đỏ cả mặt đất, Hữu Hi sợ hãi kêu lên rồi tỉnh lại, trong đầu chỉ toàn hình ảnh hỗn loạn của buổi lễ. Mặc kệ bản thân mình đang ở đâu, Hữu Hi bật dậy chạy về phía cửa đến cả giày cũng không mang. Cánh cửa lắc lư, một bóng đen đi vào, Hữu Hi thấy Lăng Khiếu Dương ánh mắt liền ngập tràn thù hận.
Lăng Khiếu Dương nhìn vẻ mặt kinh hoàng và lo lắng của Hữu Hi, lạnh lùng nói: “Ngươi đáng ra nên an phận ở đây đợi!”
Hữu hI vội vàng hét lên: “Thả ta ra, ta muốn đi tìm Hoàng Bắc Thiên. Tại sao ngươi cứ phải cố chấp vô tình như vậy, tại sao chứ…?”
Lăng Khiếu Dương giữ lấy cánh tay Hữu Hi: “Ta chính là vô tình, cho nên ngươi chỉ có thể ở đây mà đợi, không được đi bất cứ đâu!”
Tay Hữu Hi nắm lấy vạt áo Lăng Khiếu Dương, một tay đánh vào ngực hắn giống như kẻ điên, đánh rồi gào thét: “Ngươi đem Hoàng Bắc Thiên đi đâu, tại sao lại hại hắn… ngươi là tên đao phủ?”
Hắn là đao phủ, hỗn đản, ma quỷ? Lăng Khiếu Dương cất tiếng nói tàn nhẫn: “Thần tử phản nghịch, dưới phạm thượng, trên bất kính, tội này sẽ tru di cả nhà, câu trả lời này chắc người đã vừa lòng?”
Cả nhà đều bị trảm!!! Không!!
Trái tim Hữu Hi co rút kịch liệt, gương mặt mất dần huyết sắc, đau đớn sợ hãi ngập tràn, trong mắt là sự bất an cùng thống khổ, lắc đầu, cuống quít níu không, nàng không tin, tuyệt đối không thể như vậy.
Đột nhiên, Hữu Hi túm lấy áo Lăng Khiếu Dương. “Là ngươi, là ngươi hại họ, là ngươi, ngươi là động vật máu lạnh, là một tên đao phủ. Ta hận ngươi, ta hận ngươi”- Nói xong những lời cuối cùng, Hữu Hi như hóa điên, liên tục đánh vào Lăng Khiếu Dương, khóc như người bị bệnh tâm thần, trên gương mặt tái nhợt chỉ có nước mắt lưu lại, cùng sự bất lực và sợ hãi.
Bàn tay to của Lăng Khiếu Dương giam cầm lấy eo Hữu Hi, mặc nàng chửi mắng, gào thét, tức giận, phát tiết, tùy ý cho nàng đánh như mưa vào người hắn, khóc khản cả giọng.
Nàng hận hắn, hắn cũng hận nàng, lúc này đây trừ hận thù ra giữa hai người không còn gì khác, Lăng Khiếu Dương trong lòng khó chịu, không cách nào giải nổi tâm tình bản thân.
Lăng Khiếu Dương giống như khúc gỗ đứng đó, Hữu Hi cuối cùng cũng ngừng lại, hai tay đau đớn bưng kín mặt, cả người mất đi tri giác, xụi lơ trong lòng Lăng Khiếu Dương. Giọng nói khàn khàn khẩn cầu: “Van cầu ngươi, thả ta ra, cho ta đi gặp hắn, làm ơn cho ta đi”.
Nàng cầu xin hắn để nàng đi.
Đi… không, hắn sẽ không để nàng đi.
Cầu xin cũng vô ích.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, kéo lấy Hữu Hi cùng bộ y phục tân nương lại gần, tay năm chặt lấy tay nàng, đôi mắt đen mang theo sự âm tàn, gằn từng tiếng một: “Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi và hắn không có bất cứ quan hệ nào, ngươi là thiếp của ta, ta không cho ngươi gặp hắn, ngươi đợi mà đi nhặt xác hắn!”
Hữu Hi ngẩng đầu vẻ mặt bàng hoàng bất lực, đôi mắt đau khổ bình tĩnh nhìn Lăng Khiếu Dương, đột nhiên cười rộ lên. Bắc Thiên chết đi, nàng cũng không muốn sống, trên đường xuống hoàng tuyền, nàng và Bắc Thiên sẽ gặp nhau, một vòng luân hồi, kiếp sau lại là vợ chồng cùng nhau đời đời kiếp kiếp ở một chỗ.
Ánh mắt Hữu Hi lộ lên vẻ kì quái làm cho trái tim Lăng Khiếu Dương băng lại, đem Hữu Hi giữ chặt, hắn không muốn mất đi nàng, đừng…
Hoàng Bắc Thiên cuối cùng cũng bị lý Hạo bắt giam, vài ngày sau sẽ áp giải về kinh đô, nghe hoàng đế phán tội.
Hữu Hi như một con rối, một người mất đi cả sức sống và linh hồn, suốt ngày chỉ biết hối lỗi, bị Lăng Khiếu Dương giam ở trong phòng. Lăng Khiếu Dương cử hai người phụ nữ lớn tuổi, lúc nào cũng ở bên cạnh ngăn cản Hữu Hi đào tẩu. Hữu Hi trốn cũng không thoát, càng không biết làm cách nào cứu Hoàng Bắc Thiên, đả kích lớn như vậy làm cho Hữu Hi suy sụp.
Nàng ngay cả chết cũng không màng, chỉ an tĩnh nằm trên giường, không ăn không uống, không nói một lời, không ngủ được, mở to hai mắt, trống rỗng nhìn về nơi hư không, ngơ ngắc nhìn chằm chằm về một hướng liên tục trong vài ngày.
Lăng Khiếu Dương lo lắng không biết nên làm thế nào, Hữu Hi làm cho hắn sợ hãi, nóng lòng. Chỉ trong vài ngày, Hữu Hi trở nên gầy gò, hai mắt trũng sâu, tròng mắt càng lúc càng lớn mà vô thần, tiền tụy giống như người chết.
Lăng Khiếu Dương bắt nàng ăn cơm, ăn canh, nhưng ăn bao nhiêu ói ra bấy nhiêu, ăn cơm với nàng là sự hành hạ không phải niềm vui.

Trong lòng Lăng Khiếu Dương nóng như kiến bò trên chảo lửa, Hữu Hi như vậy hắn không có cách nào, hận không thể để thức ăn trực tiếp vào dạ dày nàng. Hắn chán ghét nhìn Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên một lòng mà chết, tình sâu nghĩa nặng, cực kì cực kì chán ghét.
Lăng Khiếu Dương ngồi bên giường, nhìn vẻ tiền tụy của Hữu Hi, tay vuốt ve sợi tóc của nàng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngươi ăn cơm đi rồi ta sẽ để cho ngươi gặp hắn”
Hai mắt Hữu Hi mở to trống rỗng cuối cùng đã có tia phản ứng.
“Ngươi đáng ra nên vui mừng vì ta đã đồng ý cho ngươi gặp hắn”- Lăng Khiếu Dương thảo hiệp, hắn đã chấp nhận.
Hữu Hi khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Ta, ta có thể gặp Bắc Thiên sao?”
Lăng Khiếu Dương cười khổ, gật đầu: “Ăn cơm, ngày mai ta sẽ cho ngươi gặp hắn.”
Ánh mắt Hữu Hi lại trở nên vô thần, hắn sợ đối tượng trả thù chết đi nên lừa nàng ăn cơm thôi. Tuấn nhan Lăng Khiếu Dương tràn đầy thống khổ cùng thất bại, tay nắm lấy tay Hữu Hi, không thô lỗ dùng sức, vì Hữu Hi giờ đây gầy yếu, chỉ cần chạm nhẹ nàng sẽ vỡ nát.
Từ sâu đáy lòng, hắn đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Ngày mai, hắn sẽ bị áp giải về kinh thành, ngươi không muốn gặp hắn sao? Chỉ cần ngươi ăn cơm ta sẽ cho ngươi gặp hắn.”
Trái tim Hữu Hi đau đớn hít thở không nổi, ngày mai, ngày mai, Hoàng Bắc Thiên bị áp giải về kinh thành. Nước mắt chảy xuống rồi khô lại: “Đừng gạt ta, van cầu ngươi, để ta gặp hắn, để ta đi đừng gạt ta”
Tự tôn là gì giờ đây không quan trọng, chỉ cầu xin Lăng Khiếu Dương cho nàng gặp Hoàng Bắc Thiên một lần. Trái tim Lăng Khiếu Dương không nhịn được mà thắt lạ đau đớn: “Được!!”
Hữu Hi miễn cưỡng ăn chút cháo, uống thang thuốc do Lăng Khiếu Dương bưng tới. Không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không, Hữu Hi mơ mơ màng màng thiếp đi, ngày thứ hai tỉnh lại, đã thấy Lăng Khiếu Dương ngồi ngay bên giường.
Hắn vẻ mặt mệt mọi, dường như là cả đêm không bỏ đi, Hữu Hi cũng không muốn quan tâm, chỉ hy vọng hắn để nàng gặp Hoàng Bắc Thiên.
Người hầu mặc vào cho nàng một bộ y phục màu tím lãnh đạm, sau đó chải tóc. Mái tóc trước kia bị nàng cắt ngắn nay đã dài lúc nào không hay. Người phụ nữ thời xưa nếu đã có chồng chẳng phải sẽ búi tóc lên sao.
Hữu Hi nhìn mình trong gương đồng, tóc tai bù xù, nàng thẫn thờ căn dặn người hầu. “Giúp ta búi lên, ta đã thành thân rồi, tóc để xõa không còn phù hợp nữa”.
Nàng vốn đã là tân nương của Hoàng Bắc Thiên, dù đại lễ không thành, dù không động phòng nhưng trong tâm nàng đã coi mình là thê tử của Bắc Thiên.
Hai người phụ nữ nhìn về phía Lăng Khiếu Dương thăm dò ý kiến, Lăng Khiếu Dương cau mày gật đầu, ý bảo cứ theo ý Hữu Hi mà làm.
Tóc búi lên nhờ trâm cài đã xong, Hữu Hi đứng lên: “Chúng ta đi thôi”- Nàng không thể chờ đợi được nữa, nàng muốn gặp Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương không lí giải nổi tâm tình của mình lúc này, chỉ lạnh nhạt đáp: “Đi thôi”
Hai người cùng đi ra ngoài. Phía ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Hữu Hi theo Lăng Khiếu Dương lên xe vẻ mặt khẩn trương. Xe ngựa chuyển bánh phát ra âm thanh lộc cộc, chở Hữu Hi cùng Lăng Khiếu Dương lặng im đi về phía nam của thành.
Hữu Hi thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, mong có thể nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên. “Có thể đi nhanh hơn không”- Thỉnh cầu tự nhiên phát ra từ đôi môi như hoa.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm trầm nhưng cũng phân phó cho Cao Mạc đi với tốc độ nhanh hơn. Xe ngựa chạy nhanh thoáng một lúc đã ra khỏi thành, Hữu Hi mơ hồ nhìn thấy đoàn nhân mã đang đi về trước.
Nàng nhoài đầu ra ngoài, mắt vội vàng đảo về trước, trái tim dày vò, bàn tay nhỏ bé gắt gao giữ chặt một chỗ. Xe ngựa cuối cùng cũng đuổi kịp đoàn nhân mã.
Trái tim Hữu Hi co rút đến đau đớn, nàng vừa thấy được ngựa và xe tù không đợi xe ngựa dừng lại, Hữu Hi đã nhảy xuống. Lăng Khiếu Dương theo phản xạ ngăn cản Hữu Hi, ôm lấy thân thể gầy yếu của nàng mang xuống xe ngựa.
Hữu Hi vừa nhìn thấy xe tù đã hận mình giờ phút này sao không chết đi, trong xe tù tất cả đều là bằng hữu tốt nhất, là những người thân yêu nhất. Xe tù vẫn không dừng lại, Hữu Hi vội vàng đuổi theo gọi tên Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương đi trước nói với đầu mục áp giải, không biết nói gì chỉ biết sau đó đầu mục hét lên:“Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút”
Xe vừa dừng lại, Hữu Hi nhìn thấy lão phu nhân tóc tai lão xõa, môi khô khốc, cuộn người trong xe tù lạnh đến phát run. Hữu Hi khóc rống thất thanh, run rẩy la lên: “Nương”- Nàng vốn đã là nương tử Hoàng Bắc Thiên gọi như vậy là đúng.
Lão phu nhân mở mắt, liếc nhìn Hữu Hi một cái rồi nhắm lại, không để ý tới Hữu Hi. Hữu Hi chậm rãi thối lui, thân ảnh không yên đi về trước. Nàng nhìn thấy Bắc Song và Thượng Quan Dã hai người bọn họ dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng. Không có trách cứ, không oán hận, mọi chuyện cũng chỉ bất đắc dĩ.
Trong xe đều là người quen của nàng, còn có cả mẹ Hoàng Bắc Thiên, trái tim Hữu Hi phút chốc đóng băng, những người này, tính mạng nhiều như vậy không bao lâu nữa sẽ là vong hồn sao?.

Hữu Hi giờ đã thấu hiểu cái gọi là sống không bằng chết, những người này vì nàng mà chết còn nàng thì vẫn sống. Nàng sống mà còn khổ hơn chết, Hữu Hi lảo đảo người tìm kiếm Hoàng Bắc Thiên.
“Bắc Thiên!”- Hữu Hi rốt cuộc cũng nhìn thấy xe tù Hoàng Bắc Thiên, hắn tóc tai bừa bộn, vẻ mặt lạnh lùng nghe tiếng Hữu Hi gọi ầm ĩ, vẻ mặt cũng nhu hòa đi chút ít.
Hữu Hi vươn tay, Hoàng Bắc Thiên cũng đón lấy. Hai bàn tay gắt gao nắm lấy nhau.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, nàng tiền tụy quá, tóc lại búi lên.
Nàng là tân nương của hắn, là người phụ nữ cả đời hắn muốn che chở, nhưng kết quả là thế này đây. Muốn ôm lấy Hữu Hi, nhưng bị ngăn cách bởi xe tù, sợi xích trên tay ngăn cản hai người thân mật, tay hắn buông lỏng Hữu Hi, di dời tới mặt nàng vuốt nhẹ.
Hữu Hi thương tâm bật khóc, nước mắt tích lại trên tay hắn, bàn tay nhỏ bé vỗ về gương mặt hắn khiến hắn đau lòng. Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi, hôn lên nó, dặn dò: “Đừng khóc, hứa với ta phải sống thật tốt, quên ta, tìm cách trở về thế giới của nàng, nhất định phải hạnh phúc hiểu không?”
Hữu Hi khóc nói: “Không, ta không về, ta muốn ở cùng ngươi, đừng đừng rời bỏ ta. Là ta, đều là ta, là ta hại ngươi và mọi người”
“Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, chẳng qua là chuyện triều chính, nàng không biết, đừng đổ mọi tội lỗi lên bản thân”
Hữu Hi khóc nức nổ, thống khổ gọi: “Tại sao, ông trời ơi, tại sao, chẳng lẽ ta tới nơi này chỉ để hại chết nhiều người như thế sao”
“Ta không cho phép nàng nghĩ như vậy. Hữu Hi, là ta vô dụng không bảo vệ được cho nàng, cũng không bảo vệ được cái nhà này”
Hữu Hi lắc đầu, khóc nói: “Không, ta không cho phép mọi người chết, ta nhất định sẽ cứu tất cả, ngươi không được nhận tội”
“Lên đường, lên đường thôi”- Phía sau có tiếng la hét
“Không”- Hữu Hi kinh hoàng khóc lớn, cầm lấy tay Hoàng Bắc Thiên không buông, hai mắt chất chứa sự lưu luyến, sợ hãi sẽ phải rời xa, nhìn Bắc Thiên. “Bắc Thiên”
Xe tù không chút lưu tình bắt đầu chuyển bánh, Hữu Hi nắm chặt tay Hoàng Bắc Thiên, chân chạy theo xe, khóc gọi tên Hoàng Bắc Thiên, trái tim đau đến không chịu nổi. Hoàng Bắc Thiên dù kiên cường nhưng gương mặt cũng ngấn lệ, đôi mắt đen lưu luyến, không muốn rời nhìn dung nhan tiền tụy của Hữu Hi.
Bao nhiêu đau khổ tất cả đều do hắn, nhìn Hữu Hi gian nan đuổi theo xe tù, trái tim hắn như bị dao cứa. Hoàng Bắc Thiên nhìn vào mắt Hữu Hi, cúi đầu nói: “Hữu Hi, ta yêu nàng”- Nói xong liền bỏ tay Hữu Hi ra.
Không còn nắm tay Hoàng Bắc Thiên, phảng phất như mất đi thứ gì đó rất quý gió, mọi thứ đều biến mất không còn gì cả, không còn nữa rồi.
“Không!”- Hữu Hi giống như người điên đuổi theo, sợ hãi khóc gọi: “Bắc Thiên, đừng bỏ ta, đừng bỏ ta lại, Bắc Thiên, Bắc Thiên!”
Chạy quá nhanh ống quần quấn vào nhau khiến Hữu Hi ngã xuống trên mặt đất, nàng cố nhịn đau đứng lên tiếp tục đuổi theo, giọng nói nghẹn ngào gọi to: “Đừng đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta”
Tiếng khóc bi thương của Hữu Hi làm cho Hoàng Bắc Thiên đau khổ nhắm hai mắt lại, tay ôm chặt đầu.
Hữu Hi đuổi theo bị Lăng Khiếu Dương ngăn lại, vững vàng giam chặt trong lòng hắn, bàn tay nàng đưa về trước muốn níu kéo muốn lưu lại gì đó nhưng cuối cùng chẳng có gì cả.
Bàn tay đau khổ rút về, bưng kín mặt, khóc thật to, gọi tên Hoàng Bắc Thiên, khóc như ruột gan đứt thành từng khúc, đau đớn khiến hai chân hai tay nàng vô lực, thân thể ngã xuống trên mặt đất. Lăng Khiếu Dương chậm rãi ngồi xuống theo Hữu Hi, ôm lấy nàng vào trong lòng.
Hữu Hi đau khổ giữ lấy quần áo, Hoàng Bắc Thiên của nàng vẫn ở phía trước, đi rất chậm, nhưng nàng không nhìn thấy mặt hắn, không nhìn thấy hình dáng của hắn. Hữu Hi đau lòng nhìn Lăng Khiếu Dương, phát điên đánh vào người Lăng Khiếu Dương, khóc thét lên: “Lăng Khiếu Dương, ngươi là tên khốn khiếp, đem Bắc Thiên trả lại cho ta, đem trượng phu trả lại cho ta, trả lại cho ta”
Hữu Hi đánh đâm tới tấp vào người, vào mặt, Lăng Khiếu Dương không chút động lòng, tùy ý để nữ nhân trong lòng hắn phát tiết mọt cách bừa bãi. Hữu Hi đau lòng khóc, bị Lăng Khiếu Dương ôm chặt, mắt nhìn thấy thanh kiếm giắt bên thắt lưng Lăng Khiếu Dương, tay mãnh liệt cầm lấy chuôi kiếm rút ra.
Lăng Khiếu Dương kinh hãi, muốn đoạt lại, nhưng Hữu Hi lại như kẻ điên hướng về hắn đâm chém lung tung tay hắn bị rạch một đường.
Hữu Hi thừa cơ lui về sau, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt đau đớn, trong mắt dường như đã trả hận, hai tay nắm kiếm chĩa về phía Lăng Khiếu Dương: “Là ngươi, tất cả đều do ngươi mà ra”
“Đưa kiếm cho ta”- Lăng Khiếu Dương đưa bàn tay đầy máu về trước. “Ngươi biết rõ, chỉ với mình ngươi cũng không giết được ta, đưa kiếm cho ta”
Trên gương mặt tái nhợt của Hữu Hi nàng cười một cách tuyệt vọng, cuống quít lui về sau, giọng nói khàn khàn, oán hận đáp: “Đúng, ta không thể giết được ngươi, Bắc Thiên chết, ta sống để làm gì, ngươi chờ mà nhận lấy thi thể của ta, rồi đem chôn cùng Dạ Lan của ngươi đi”
Hữu Hi giơ kiếm lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào trái tim mình. Lăng Khiếu Dương vội vàng chạy tới, cũng không ngờ, mũi kiếm trong tay Hữu Hi chuyển hướng, nhắm ngay ngực Lăng Khiếu Dương. Kiếm đâm về trước dùng lực hạ xuống, đêm thật sâu vào ngực hắn, thậm chí còn nghe cả tiếng máu phụt ra khiến người khác kinh hoàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.