Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) – Chương 16
Chương 12
Hữu Hi len lén trả lại lệnh bài, lại cánh tay to lớn của Lăng Khiếu Dương giữ lấy thắt lưng. Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi bao trùm lấy nàng.
Nếu Lăng Khiếu Dương biết nàng trộm lệnh bài đi gặp Hoàng Bắc Thiên, hắn sẽ làm gì đây? Rút lui bỏ mặc Hoàng Bắc Thiên, hay là? Nàng không dám suy nghĩ xấu hơn nữa, bàn tay nhỏ bé để trên ngực Hoàng Bắc Thiên, vừa định lên tiếng giải thích, thì môi của Lăng Khiếu Dương lại đột nhiên tiếp cận gần môi nàng. Cánh tay to lớn giữ lấy thắt lưng, chế trụ nàng như muốn đem nàng bóp nát thành từng mảnh.
Hắn dùng phương thức này để trừng phạt nàng sao? Trừng phạt nàng không nghe lời, trừng phạt nàng trộm lệnh bài đi gặp Hoàng Bắc Thiên, nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa mang theo lửa nóng làm nàng không thở nổi, mặc kệ nàng có phản kháng hay không.
Tay của Lăng Khiếu Dương mang theo độ ấm dò xét vào bên trong, vừa buốt ve vừa mơn trớn nàng, bàn tay thô ráp cạ vào da thịt nàng gây đau đớn. quần áo bị cởi ra, trái tim Hữu Hi cũng bay đi xa, bàn tay nóng như lửa của hắn đặt trên bụng nang rồi xuống phía dưới tìm kiếm.
Thân thể Hữu Hi thắt chặt lại, cả người toát mồ hôi lạnh, không phải vì khoái cảm mà Lăng Khiếu Dương mang tới, mà vì bụng của nàng vì cảm giác này mà bắt đầu co rút đau đớn, đau đến nỗi cơ thể như bị xé ra làm hai.
Hơi thở của Lăng Khiếu Dương trở nên dày đặc, xoay người đặt Hữu Hi xuống dưới, trên mặt điểm chút mồ hôi, vùi đầu vào cổ nàng, cúi đầu thì thầm, giọng nói rất nhỏ, nhưng Hữu Hi có thể nghe được rất rõ ràng hắn gọi tên “Dạ Lan”
Lúc tay hắn rời khỏi chân nàng, liền cảm giác được lửa nóng cứng ngắc đặt ở nơi mềm mại của nàng. Hữu Hi hoảng sợ mở to hai mắt, cảm được Lăng Khiếu Dương rất lớn đang muốn đi vào trong nàng. Từ sau khi hư thai sống không bằng chết, hoa mật lại bị cưỡng đoạt xé rách đau đớn, sự sợ hãi không hiểu vì sao bao lấy Hữu Hi, nàng đau khổ hét lên một tiếng lâm vào hôn mê.
Trong phòng rất tĩnh mịch. Dưới ánh nến, Hữu Hi nửa mê nửa tỉnh, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy hai nam nhân đứng đó không xe nghe bọn họ lờ mờ nói gì đó.
“Nàng tại sao lại phản ứng như vậy”
Là giọng nói đầy tức giận của Lăng Khiếu Dương. Đề tài mà hắn nhắc đến tựa hồ khiến người kia khó nói.
“Nói”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn tức giận hét lên.
Người kia suy nghĩ hồi lâu mới trở lại: “Phu nhân thân thể suy nhược, về chuyện bất tỉnh có thể trước kia từng bị thương tổn cho nên sinh ra tâm lý sợ hãi, kèm theo đau đớn nên dẫn tới hôn mê.”
“Thân thể của nàng không sao chứ?”- Lăng Khiếu Dương trầm giọng hỏi.
Đại phu cẩn thận giải thích: “Thân thể trừ suy nhược thì không có gì đáng lo, chỉ là tâm lý có gì đó đè nặng nên e ngại chuyện vợ chồng”
Thân hình cao lớn tráng kiện của Lăng Khiếu Dương đứng trước mặt đại phu thở gấp: “Có cách nào khiến cho nàng không còn bị ám ảnh nửa không?”
“Muốn gỡ được khúc mắc thì cần thời gian”
“Lui xuống đi”- Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn phất tay.
“Vâng thần cáo lui”- Thái y chắp tay lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi, Hữu Hi từ từ nhắm hai mắt lại, chợp mắt một lát, Lăng Khiếu Dương thần sắc phức tạp.
Tức giận, ảo não cùng phẫn hận. Hắn chỉ đơn giản muốn cùng nàng hoan ái, nàng dám bất tình đồng nghĩa với kháng cự hắn. Đáng chết, trong lòng Lăng Khiếu Dương tựa như răng cưa cứa vào, vừa đau vừa giận. Trước kia từng chịu thương tổn?
Lăng Khiếu Dương nhớ lại Hữu Hi hư thai, nàng thiếu chút nữa chảy máu mà chết, lúc ở hoa phường cũng hoan ái một lần nàng cũng bất tỉnh. Sao lại phiền phức như vậy, đáng chết, tay Lăng Khiếu Dương nện xuống bền, dáng vẻ bực dọc. Ánh mắt lo lắng lại hướng về thân thể gầy yếu của Hữu Hi, nhất thời không biết phải làm sao.
Gương mặt tuấn mỹ chưa bao giờ có vẻ lo lắng tức giận đến vậy, đi tới trước mặt Hữu Hi, ngồi xuống. Nắm lấy tay Hữu Hi, giận dữ hét lớn: “Ta biết ngươi đã tỉnh, đừng giả vờ”
Hữu Hi mở hai mắt, nhìn thấy đôi mắt tức giận của Lăng Khiếu Dương, hạ giọng nói: “Xin lỗi, ta không cố ý đâu, nếu như ngươi muốn thì không cần bận tâm đến cảm thụ của ta”- Hắn không phải thường xuyên làm vậy sao? Mỗi lần chiếm đoạt nàng lại như dã thú, có bao giờ quan tâm xem nàng đồng ý hay không, có đau đớn hay không.
Nghe thấy lời nói của nàng, khí nộ bao phủ toàn thân hắn, hai mắt đều là lửa giận, gầm nhẹ nói: “Ta đối với thi thể có cảm giác hứng thú sao?”
“Xin lỗi”- Hữu Hi cúi đầu cụp mắt xuống, nàng chỉ có thể nói được hai chữ này, mặc dù lỗi không phải do nàng.
Lăng Khiếu Dương buông Hữu Hi ra: “Cút, cút đi cho ta”- Nếu còn đối mặt với Hữu Hi, hắn nhất định sẽ hộc máu mà chết.
Hữu Hi mặc quần áo vào, mang giày, sau đó xoay người rời đi, lúc tới cửa, nàng không khỏi nghĩ, hắn chẳng lẽ không thấy kì quái khi đêm đó xuất hiện ở phòng hắn sao, lại còn lôi nàng lên giường.
Nàng tự ngẫm một mình nhưng cũng không suy nghĩ sâu hơn, mở một cánh cửa đi về phía nơi ở của mình.
Trong khi đó Lăng Khiếu Dương vẫn tức giận ngồi trên giường, thân thể ngồi phịch xuống, tức giận nhìn đống chăn mền.
Trong đầu nhớ lại mọi thứ phát sinh tối qua, hắn đang muốn giải thoát dục vọng nhiều ngày qua, phụ nữ đáng chết lại ngất đi trước mắt hắn. Đáng chết!! Đáng chết.
Sáng sớm Hữu Hi tới hầu hạ Lăng Khiếu Dương rửa mặt thay quần áo, ngồi trước gương đồng, Hữu Hi đứng ở phía sau hắn
Tay nàng xuyên qua mái tóc đen của hắn, giúp hắn cài trâm ngọc, trên gương đồng phản chiếu nét mặt của hắn. Có vẻ lo lắng, đôi mắt phượng mang theo sự giận dữ giống như đang nhìn chằm chằm Hữu Hi.
Hữu Hi vẻ mặt lạnh nhạt, ngón tay mảnh khảnh giúp hắn cài quan phát, dùng trâm ngọc xuyên qua. Mấy ngày nay, nàng đã có thể làm thuần phục không để tóc bay tán loạn nữa.
Sau khi đã mặc quần áo xong, Lăng Khiếu Dương lại cùng Hữu Hi ăn sáng, không ai nói lời nào, chuyện đêm qua, làm hắn tức giận, ấm ức, bất mãn mọi thứ, vẻ mặt âm trầm, hít thở không thông, cơn giận sắp làm cho hắn không cách nào thở nổi.
Ngồi ăn sáng mà lòng nơm nớp lo sợ, may thay hắn một lời cũng chẳng nói, ăn điểm tâm xong liền vào triều sớm.
Hữu Hi từng ngày đều hy vọng Lăng Khiếu Dương sớm vào triều, lúc Lăng Khiếu Dương vào cung nàng mới cảm thấy hắn đang cố gắng giúp Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi thu nhập bát đũa, nhàn hạ đứng lên, sau đón đi xung quanh vương phủ cho khuây khỏa lòng.
Xung quanh vương phủ đều là sân vườn đi đến đâu cũng giống nhau. Nha hoàn nhìn thấy nàng đều hành lễ, nàng từ hiện đại tới đối với lễ tiết không câu nệ, mọi người cứ bình thường nói chuyện,
Hữu Hi bị trang chí tao ngã của một tiểu viện hấp dẫn, sân trước cửa có hai cây đinh hương thơm ngát trên vách tường đều là dây leo xanh một mảnh.
Hữu Hi không kiềm được tiến vào, trong vương phủ ít người thế này, sao lại xây nguyên sân lớn như vậy, nhiều phòng để trống, không ai qua lại, thật sự lãng phí.
Hữu Hi đi vào đó, quả thật có chút thất vọng, bên trong cỏ dại mọc thành bụi, mọi thứ đều hỗn độn, hình như lâu rồi chưa có ai tới đây quét dọn.
Cửa phòng không khóa, nhưng lại đóng chặt, Hữu Hi bước tới, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bố trí rất tinh tế, trong lòng Hữu Hi có chút thích nơi này, nhìn cách bày trí thì chủ nhân căn phòng là nữ, chỉ có điều bụi bám khắp nơi, không biết bao lâu rồi chưa dọn dẹp.
Đi xuyên qua phòng chính, là nội thất, đập vào mắt là giá sách rất lớn đựng đầy sách. Nếu như nàng có thể hiểu được những chữ phức tạp này thì có thể đọc sách giết thời gian.
Hữu Hi đi tới, tùy ý cầm lấy cuốn sách để xem, hai phần quyển sách bị chia ra. Văn tự hình như phải xem từ trái qua, còn phải dựng thẳng lên mới xem được, không biết chữ đúng là bất hạnh mà, càng nhìn càng khó hiểu.
Hữu Hi khép lại, tùy tiện mở cái khác, từ trong cuốn sách bay ra phong thư, cúi người lượm lên, Hữu Hi tinh tế nhìn, nhiều chữ không hiểu nên nàng không cách nào hiểu thấu ý tức bên trong.
Nhìn qua có thấy vài chữ như tình hình thực tế, rồi nhắc tới ai đó, hình như còn có tên Dạ Lan.
Hữu Hi cau mày, chẳng lẽ đây là nơi ở của Dạ Lan
Nhưng thư này do ai biết, nàng đã từng nhìn thấy chữ Lăng Khiếu Dương, chữ hắn đẹp hơn rất nhiều. Có ai giúp nàng hiểu những chữ này là gì không?
Hữu Hi cảm giác rất kỳ lạ, liền đem thư nhét vào trong áo, nàng có cảm giác nó là chứng cứ quan trọng. Sau đó đi ra khỏi phòng, hướng về phía sân đi về chỗ mình ở. Vừa tới nơi đã thấy Vân San đứng ngoại cửa phòng.
“Hủy phu nhân, xem ra tâm tình của ngươi không tệ, còn tâm trạng để mà đi dạo.”
“Có việc gì sao?”- Hữu Hi lạnh nhạt đáp, không muốn nhiều lời.
“Không có, chỉ vô tình đi qua”- Đôi mắt Vân San mang theo chút kỳ quái đánh giá sắc thái Hữu Hi, sau đó cười nói: “Nghe nói chỉ cần nam nhân chạm vào ngươi liền lập tức bất tỉnh, không biết là thật hay giả?”
Hữu Hi cau mày: “Ta còn có việc, xin mời tiểu thư tự nhiên”
“Không được đi”- Vân San vươn tay cản đường Hữu Hi: “Ngươi quả thật càng lúc càng kiêu căng, ngay cả vương gia cũng không thể đụng vào, chẳng biết ngươi ở lại vương phủ làm cái gì!”
“Chuyện này người nên đi hỏi vương gia, thưa tiểu thư”
“Ngươi có thái độ gì vậy, đừng quên ngươi chỉ là một tiện thiếp, ta là vương phi tương lai, ngươi nên biết rõ thân phận của mình mà tạo con đường lui sau này cho bản thân”
“Nếu tiểu thư đã nói vậy,vậy ta cũng nói cho tiểu thư biết bây giờ Vương gia đã về, tiểu thư nên tốn chút công sức đi lấy lòng Vương gia còn tốt hơn là ở đây lãng phí thời gian với ta”- Hữu Hi nói xong đẩy tay Vân San, đi vào trong.
Vân San tức giận nhìn Hữu Hi, hung hăng nói: “Ngươi đắc ý cái gì, ta xem ngươi đắc ý được bao lâu”
Vân San tức giận bỏ đi.
Hôm nay Lăng Khiếu Dương trở về khuya thật khuya, Hữu Hi vẫn chờ hắn, vì nàng muốn biết chuyện của nàng sao rồi, Lăng Khiếu Dương có giúp được không!
Đến khi ngọn nến thứ hai bị thay đi cũng là lúc Lăng Khiếu Dương trở về, mỗi ngày đều mong chờ hắn trở về, đem tin tức quan trọng, hơn nữa còn là tin tốt nói cho nàng nghe.
Nhưng lần nào cũng thất vọng, hôm nay không biết có thất vọng nữa không. “Ta mang bữa tối lên”- Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm Hữu Hi, không nói gì, Hữu Hi bưng thức ăn xuống, trong chốc lát không thấy hắn báo tin tức gì cả.
Đem thức ăn đặt xuống bàn,.
Lăng Khiếu Dương ngồi xuống, Hữu Hi ngồi đối diện: “Vương gia ngài dùng bữa đi cho nóng”
Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói: “Bổn vương ăn xong rồi, ngươi là đồ ngốc sao, tại sao không ăn trước”
“Ta chỉ là…”
Lăng Khiếu Dương không kiên nhẫn nói: “Bớt sàm ngôn, mau ăn đi”
“Oh”- Hữu Hi đáp ứng, cầm bát lên ăn, cúi đầu, ăn xong lại uống thuốc,
Thuốc này đã uống rất lâu, nhưng Lăng Khiếu Dương vẫn tiếp tục bắt nàng thuốc, uống đến phát ngấy.
“Lại đây”- Lăng Khiếu Dương vẫy tay, Hữu Hi cắn môi đứng lên, đi tới bên cạnh Lăng Khiếu Dương.
Cánh tay dài của Lăng Khiếu Dương chụp lấy Hữu Hi vào lòng, nàng bị giam cầm, ngồi trên đùi hắn.
“Ta nên chúc mừng ngươi phải không?”- Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương lóe lên thứ gì đó, tựa hồ có lời muốn nói.
Trái tim Hữu Hi đập thình thịch, điên cuồng nhảy dựng lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ Bắc Thiên có hi vọng rồi sao? Ánh mắt trong mong đợi chờ nhìn Lăng Khiếu Dương, hy vọng hắn nói cho rõ ràng, nên nàng không dám hỏi.
Theo hắn suốt mấy ngày, nàng cũng biết càng hỏi hắn càng không nói, hơn nữa càng không vui.
Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Ngươi thông minh hơn rồi, không hề hỏi ta, nhưng đây cũng chẳng phải tin tốt lắm, ngươi có muốn nghe không?”
“Ta muốn nghe”- Mặc kệ là tốt hay xấu.
“Người nhà Hoàng Bắc Thiên hôm nay đã được thả khỏi thiên lao, lưu đày biên cương”
Như vậy họ không chết. Trái tim Hữu Hi vui đến nỗi muốn nhảy lên: “Còn hắn? Hoàng Bắc Thiên ở đâu?”- Hữu Hi không kiềm chế được kích động lo lắng hỏi.
Quả nhiên, trong mắt Lăng Khiếu Dương hiện lên sự bực mình, tay nắm lấy thắt lưng Hữu Hi. “Hắn!!”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh. “Hoàng thượng nhân từ, ban cho hắn một tòa viện, suốt cả cuộc đời ở đó, ngươi không phải muốn hắn sống sao, chắc là vui lắm? Bổn vương làm được điều ngươi yêu cầu, hy vọng sẽ lấy lại được vật có giá trị”
Tâm tình Hữu Hi trở nên kích động, trong nháy mắt ngã vào hố băng, cả người lạnh run, từng đợt khí lạnh truyền tới giống như đang ở mùa đông.
Trái tim Hữu Hi hít thở không thông, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ mọng run rẩy: “Là giam hãm sao? Đó chẳng phải là giam hãm sao? Hắn cả đời không thể đi đâu chỉ có thể ở trong tòa viện đó, có phải hay không?”
Lăng Khiếu Dương âm tà nói: “Sao vậy,, ngươi không hai lòng với kết quả này sao? Hắn còn sống mà?”
Hữu Hi giống như người điên giãy dụa khỏi Lăng Khiếu Dương, đứng cách đó không xa, cả người run rẩy, khóc rống yếu ớt: “Tại sao, nếu đã tha, sao không cho hắn cuộc sống bình thường, dù là thường dân áo vải cũng được. Nhốt trong tòa viện đó có khác gì chốn lao tù, cuộc sống tương lai của hắn cứ như vậy mà trôi qua sao? Tối thiểu cũng phải để hắn sống với người thân của mình, lúc đau ốm còn có người quan tâm, hắn đau còn có người an ủi, tại sao lại như vậy, tại sao một người như hắn lại chịu cảnh giam lỏng như thế, tại sao?”
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt xanh mét đứng bật dậy: “Ngươi cho rằng hắn sống như thế là khổ, được, vậy ta làm cho hắn chết đi là tốt chứ gì, một kẻ tàn phế như hắn, sống chỉ làm khổ người khác, lại còn phạm tội mưu phản, có chỗ an thân mà sống xem như đã hậu đãi hắn, ngươi còn muốn thế nào? Có phải muốn đích thân tới chăm sóc hắn, đây mới là điều ngươi muốn đúng không, đừng quên, lúc ngươi cầu xin ta ngươi đã hứa không còn bất kì quan hệ gì với hắn nữa!”
“Bốp!” Hữu Hi hung hăng tát vào mặt Lăng Khiếu Dương. Đôi mắt đỏ ngàu sục sôi lửa giận, vẻ mặt Hữu Hi cũng giận dữ bên trong ẩn chứa sự đau khổ. Bắc Thiên của nàng, một nam nhân hăng hái, lại phải sống cuộc đời như tù nhân