Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1)

Chương 37 phần 1


Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) – Chương 37 phần 1

Chương 77
Ôm nhau một lát, hai người dần dần bình tĩnh lại, Hữu Hi dựa vào người Hoàng Bắc Thiên, nghe thấy tiếng trống ngực của hắn, cảm nhận được hắn đang ấm dần lên.
Hoàng Bắc Thiên do dự một lát, sau đó mới mở miệng: “Hữu Hi…”
“Uh…”- Hữu Hi cúi đầu, trả lời
“Chúng ta… chúng ta…”- Bình thường hắn lúc nào nói chuyện cũng lãnh đạm, không chút e ngại, bây giờ lại nói chuyện cà lăm như vậy.
“Chuyện gì?”- Hữu Hi rầu rĩ hỏi.
Hoàng Bắc Thiên đẩy Hữu Hi ra, nhìn đôi mắt vẫn còn đọng nước nói: “Chúng ta hẹn hò đi?”
“Hẹn hò?”- Hữu Hi kinh ngạc, từ này là nàng chỉ cho Hoàng Bắc Thiên
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên vội vàng giải thích: “Hay giống như ngươi nói làm bạn gái ta đi”- Hoàng Bắc Thiên bối rối giải thích, cảm giác khẩn trương giống như là đang cầu hôn.
Hắn muốn làm bạn trai của nàng? Muốn cùng nàng hẹn hò.?
“Hoàng Bắc Thiên… ta”
“Chẳng lẽ ngay cả làm bạn trai cũng không thể sao?”- Hoàng Bắc Thiên biết, hoàn cảnh hiện tại không thề mong muốn gì nhiều hơn, mẫu thân hắn chắc chắn sẽ không đồng ý để Hữu Hi gả vào Bắc Vương phủ
Trong khi đó Hữu Hi lại quá kiêu ngạo, nhất quyết không chấp nhận lấy hắn, quan trọng hơn cả là trái tim Hữu Hi vốn không thuộc về hắn.
Hữu Hi không biết trả lời ra sao, thật lâu sau cũng không nói, Hoàng Bắc Thiên thất vọng thở dài, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt Hữu Hi:  “Ngủ đi, ta sẽ ở bên ngoài canh cho ngươi”
Hữu Hi cầm tay Hoàng Bắc Thiên, mỉm cười nói: “Chúng ta đi xem tuyết đi”
Ở trên nóc nhà, hai người ngồi gần nhau, trên người khoác chiếc chăn bông thật dày, nhìn bông hao tuyết bay tán loạn, hung cảnh hết sức lãnh mạn, Mặt đất đã khoác lên mình bộ quần áo màu trắng, giống như cô dâu mặc váy cưới rất xinh đẹp và thanh khiết.
Hai người không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, nhưng lại cùng nhau làm chuyện rất lãng mạn. Giờ phút này, Hữu Hi quên mất chuyện cũ, quên cả những đau khổ trong lòng, không thèm nghĩ đến việc Lăng Khiếu Dương đã ngược đãi cơ thể nàng. Trong tim chỉ muốn đem hình Hoàng Bắc Thiên khắc sâu. Một nam nhân chung thủy, một người nam nhân tốt.

Cũng chẳng phải không đoán trước, đến ngày thứ hai thì Hữu Hi bị cảm, ngay cả cơ thể cường tráng của Hoàng Bắc Thiên trong đêm đứng cũng bị đông thành đá.
Kỳ thật đêm hôm đó, Hoàng Bắc Thiên lo lắng quả không sai, Hữu Hi đúng là có ý định rời bỏ Hoàng Bắc Thiên, một mình phiêu bạt chạy trốn khỏi Lăng Khiếu Dương, mặc dù có thể nàng sẽ rất mau chóng bị bắt lại, nhưng ít nhất bây giờ bỏ đi, nàng sẽ không phải xấu hổ, cũng không liên lụy Hoàng Bắc Thiên.
Nhưng, màn đêm chưa buông xuống thì Hoàng Bắc Thiên đã xuất hiện. Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, không nói gì cả, nhưng trong lòng lại sợ hãi nàng sẽ bỏ đi, sợ Lăng Khiếu Dương sẽ làm tổn thương nàng.
Lúc hắn ôm nàng, nói đừng rời đi, nàng không chút do dự nói sẽ không. Nghĩ một đường, nói một nẻo, hay thật sự là nàng không thể bỏ đi, nàng luyến tiếc sao?
“Mua hoa”
Giọng nói ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của Hữu Hi, nàng ngẩn đầu nhìn thấy dáng người cao to của Hoàng Bắc Thiên đứng ở đó, ngón tay chạm nhẹ vào những bông hoa hồng màu đỏ.
Hữu Hi đứng dậy, vui vẻ nói: “Vị công tử này, không biết muốn mua hoa gì, tặng cho ai?”
Hoàng Bắc Thiên chỉ vào bông hoa đó, nghiêm trang nói: “Ta muốn mua nó”
Hữu Hi nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Nó không phải đồ để bán”
Tay Hoàng Bắc Thiên cầm lấy nó, móc ra ngân lượng: “Ta muốn mua, ngươi phải bán cho ta”
“Có cần phải bá đạo như vậy không, là thật hay giỡn vậy”- Nàng từng bán cho Hoàng Bắc Thiên rất nhiều hoa, nhưng riêng hoa hồng thì chưa lần nào hết. Hoàng Bắc Thiên từng cười nhạo Lưu Tuấn đường đường là một nam nhân lại đi mua hoa. Lưu Tuấn lúc đó ủy mỵ nói: “Hoàng Bắc Thiên, ngươi có phụ nữ tặng hoa rồi cần gì phải đi mua”
Có đôi khi, nàng cảm thấy Hoàng Bắc Thiên và Lưu Tuấn vốn là đôi oan gia.
Hoàng Bắc Thiên cau mày, đặt ngân lượng vào tay Hữu Hi: “Ta không phải là người hay nói giỡn, ta muốn mua nó để tặng cho người trong lòng”- Hoàng Bắc Thiên nói xong xoay người rời đi.
Cứ như vậy mà đi sao?
Nhìn theo thân ảnh Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi thừ người ra, người trong lòng? Nhanh như vậy hắn đã có người khác rồi sao? Ngay cả việc hắn khinh thường nhất là nam nhân đi mua, hắn cũng chịu làm.
Hữu Hi thầm suy nghĩ, xoay người đi về phía bàn, vừa mới di chuyển trước mắt đã xuất hiện bó hồng màu đỏ, sau đó một gương mặt tuấn tú lộ ra.
“Làm gì vậy?”- Hữu Hi cau mày, nhìn những đóa hồng cùng gương mặt tuấn tú của Hoàng Bắc Thiên.

“Tặng ngươi”- Hoàng Bắc Thiên đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống, tay cầm hoa đặt trước mặt nàng, có chút không tự nhiên. Hắn vì nàng mà làm mọi việc ngay cả việc bản thân mình khinh thường nhất.
“Tặng cho người trong lòng ngươi đi, ta nào dám nhận”- Hữu Hi đẩy tay Hoàng Bắc Thiên sang một bên, đi về phía trước nhưng bị Hoàng Bắc Thiên ngăn lại.
“Ngươi là người trong lòng ta”- Hoàng Bắc Thiên nói giọng lạnh như băng, đem hoa đặt vào lòng Hữu Hi.
Hữu Hi cầm hoa, trả lại cho Hoàng Bắc Thiên: “Được rồi, ngươi đừng làm phiền ta nữa, ta bận lắm”- Sau đó, thuận tay cầm hoa ở trên bàn
Hắn nghiêm túc, nàng không phải nói, người ở thời hiện đại rất hay làm vậy sao, nhưng sao nàng lại tưởng hắn nói đùa. Gương mặt Hoàng Bắc Thiên dần dần đóng băng, không hề lên tiếng, tức giận thất vọng bỏ đi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói bực tức của Thiếu Cửu: “Gia, người đi đâu vậy, nghe nói Xuân Mãn Lầu vừa xuất hiện tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, hay ta đi xem một tí đi”- Hắn cố ý để Hữu Hi nghe thấy
Hữu Hi không nghe thấy Hoàng Bắc Thiên trả lời, cũng không nghe thấy giọng nói của Thiếu Cửu nữa, chắc là đã đi xa rồi.
“Hữu Hi tỷ”- Hữu Hi vừa xoay người thì nghe giọng Hoàng Bắc Song, thì ra nàng ấy đã đứng sẵn ở cửa.
“Bắc Song”- Hữu Hi mỉm cười, “Mấy hôm nay có chuyện gì mà không thấy tới”
“Ta à, nghe Lưu Tuấn ca nói xong, nên không dám đến quấy rầy ca ca cùng tỷ nói chuyện với nhau”- Bắc Song cười hì hì.
“Lưu Tuấn nói hưu nói vượn, ngươi cũng bị hắn làm cho hóa điên rồi”- Hữu Hi lắc đầu cười khẽ.
Bắc Song nhíu mày, đi tới bên cạnh Hữu Hi: “Hữu Hi tỷ, người đối với ca không phải cũng cảm giác sao, tại sao không tiếp nhận ca ca?”
Nàng đối với Hoàng Bắc Thiên có cảm giác ư? Cho dù có tỉnh táo suy nghĩ cũng không có đáp án.
“Có biết bao nhiêu người mê ca ca, nhưng ánh mắt của tỷ nhìn ca ca có chút không giống với…”
“Quỷ nha đầu, lại ánh mắt gì đây”
Bắc Song nháy mắt nhìn Hữu Hi, tinh nghịch nói: “Quên đi, không nói nữa, nhưng Hữu Hi tỷ, ca ca vừa rồi hình như rất tức giận, tỷ mau đi xin lỗi ca ca đi”

Hữu Hi không chút nghĩ ngợi nói: “Bắc Thiên không nhỏ nhen vậy đâu!
“Hữu Hi tỷ người bắt đầu bao che cho ca ca rồi”- Bắc Song không nhịn được bật cười. “Nhưng hôm nay là sinh nhật ca ca, tỷ có đi không”
Sinh nhật Hoàng Bắc Thiên? Hắn không hề nói với nàng, xem ra là tức giận thật rồi. Hữu Hi nhìn Bắc Song với ánh mắt nghi vấn.
“Đúng vậy, là sinh nhật lần thứ 24, buổi tối, gia đình ta tổ chức ở khách điếm, chỉ mời mấy vị bằng hữu quen biết, không có trưởng bối, Hữu Hi tỷ có muốn đi không?”
“Được, ta sẽ đi”- Hữu Hi áy náy, nàng không biết hôm nay sinh nhật Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Song vỗ trán nói to: “Được rồi, sinh nhật thì phải tặng quà, Hữu Hi tỷ người cùng ta đi lựa quà nha”
Hữu Hi gật đầu, mang theo chút tiền, cùng Hoàng Bắc Song ra ngoài, hai người chọn lựa rất lâu mới tìm được món như ý.
Sắc trời sớm đã tối, Bắc Song trở về phủ trước, buổi tối mới hội ngộ tại Vọng Giang lầu, còn Hữu Hi thì về hoa phường
Lúc đi rõ ràng nàng đã khóa cửa, nhưng khi về lại không thấy chốt khóa. Trong lòng Hữu Hi có chút nghi hoặc, cảm giác sẽ xảy ra điều không tốt. Hữu Hi do dự đẩy cửa vào, quả nhiên không ngoài dự đoán chính là Lăng Khiếu Dương
Hắn quả thật rất có tố chất của một kẻ trộm.
Hắn nhìn nàng cười, để lộ ra hàm răng trắng, làm cho Hữu Hi ớn lạnh: “Ngươi tới đây làm gì”
Hắn nhìn nàng cười, để lộ ra hàm răng trắng, làm cho Hữu Hi ớn lạnh: “Ngươi tới đây làm gì”
Lăng Khiếu Dương bật cười, đứng dậy, đi tới trước cửa, ánh mắt vốn lạnh như băng nay còn mang theo tia châm chọc.
Hắn từng bước lại gần, áp lực phủ lên không khí xung quanh Hữu Hi, làm nàng không nhịn được lui về sau, muốn thoát đi, hơn nữa chân nàng cũng tự chủ động bước rất chậm
“Sao lại sợ ta như vậy?- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, nắm lấy cánh tay Hữu Hi, kéo nàng từ ngoài cửa vào.
Những người đi đường dùng ánh mắt quái dị nhìn Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương, cuối cùng bị ánh mắt đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương làm cho sợ hãi mà vội vã bỏ đi.
Sắc mặt Hữu Hi trắng bệch, cánh tay bị Lăng Khiếu Dương nắm chặt rất đau, không chịu được phải cau mày, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lăng Khiếu Dương, ánh mắt đó khiến Lăng Khiếu Dương tức giận, cười lạnh nói: “Đừng sợ, bổn vương chỉ tới đây thăm ngươi, ngươi là phụ nữ bên cạnh bổn vương, quan tâm một chút, lỡ có chuyện không hay xảy ra chắc ta sẽ rất đau khổ”
Hữu Hi dùng sức giãy giụa: “Ta dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ngươi, mời ngươi đi cho”
“Sao lại không liên quan”- Lăng Khiếu Dương khoái chí đi tới trước mặt Hữu Hi, giữ lấy tay nàng: “Ngươi là thiếp của bổn vương, bổn vương sao lại không quan tâm, lỡ như ngươi xảy ra chuyện, chẳng lẽ bổn vương mang thi thể của ngươi về sao”.
Tay hắn dùng lực lớn như vậy, hành vi vẫn thô bạo như trước, đôi mắt vẫn giữ nguyên màu đỏ, giống như trước đây, đôi mắt của ác ma.

Hữu Hi giãy giụa, cau mày hét lên: “Khốn khiếp, buông tay!”
Lăng Khiếu Dương cau mày, tay nắm lấy thắt lưng Hữu Hi, dùng sức kéo lại, khiến Hữu Hi ngã vào lòng hắn, bị giữ chặt, Lăng Khiếu Dương cúi đầu không hề để ý ánh mắt của người đi đường, chuẩn xác hôn lên môi Hữu Hi, khiến nàng đành nuốt tiếng la vào trong.
Một kẻ dùng nụ hôn để trừng phạt thì không mang theo bất cứ sự dịu dàng nào, ngược lại chạm vào nhau liền thấy đau đớn. Hữu Hi đá hắn, lại bị hai chân hắn kẹp chặt, tay bị trói, cả người bị hắn giữ lại từ đằng sau.
“Ta sẽ không ngại dùng cách này để khiến ngươi im miệng”- hắn đắc ý thả môi nàng ra, nhíu mày, tàn khốc bá đạo nói: “Tâm tình bổn vương hôm nay rất tốt, đi, bồi bổn vương uống rượu.”
Ai hầu hắn uống rượu chứ, Hữu Hi thất kinh giãy giụa: “Không, đừng, buông ta ra, buông ta ra”
“Không uống rượu, được, chúng ta cùng làm chuyện bổn vương thích, ví dụ như ở trên giường.”- Lời nói của hắn vô cùng ám muội, mang theo sự uy hiếp, không do dự kéo Hữu Hi ra ngoài.
Cánh tay hắn đặt trên thắt lưng nàng, dùng tay kẹp chặt đầu nàng, hắn lâu lâu lại cúi đầu liếc nhìn nàng một cái mang theo sự uy hiếp. Bàn tay to lớn giữ lấy cằm nàng, chỉ cần nàng kêu lên hắn không ngại ngần mà hôn nàng.
Hữu Hi thừa nhận, nàng không dám gọi, cũng không dám hô, càng không muốn để cho người trên phố nhìn thấy nàng bị Lăng Khiếu Dương hôn. Hai người đi đến trước tửu lầu ba tầng, nhìn lên tấm biển đề Vọng Giang lâu. Hoàng Bắc Thiên tổ chức tiệc sinh nhật ở đây. Lăng Khiếu Dương rốt cuộc có ý định gì đây!!
Căn phòng nhỏ ở trên, Lăng Khiếu Dương dìu Hữu Hi ngồi xuống, cậy sức mạnh của mình làm cho Hữu Hi không cách nào nhúc nhích. Hữu Hi nhìn thấy trên bàn có rất nhiều thức ăn và rượu đã từng ăn qua, trong phòng còn có hai người phụ nữ mặc quần áo nửa kín nửa hở.
Hữu Hi nhìn thẳng Lăng Khiếu Dương: “Ngươi muốn như thế nào đây?”
“Rất đơn giản, uống rượu đi!”
Lăng Khiếu Dương cười đen tối, hai người phụ nữ cũng đi tới bên cạnh Lăng Khiếu Dương rót rượu cho hắn.
Lăng Khiếu Dương đặt ly rượu bên môi Hữu Hi nói: “Uống!”
Hữu Hi vừa để lên môi, đã cau mày, không biết Lăng Khiếu Dương lại phát khùng gì nữa đây, dùng cách mới mẻ này để hành hạ nàng sao?
“Thật là mất hứng”- Lăng Khiếu Dương tự uống hết, sau đó giữ lấy mặt Hữu Hi buộc nàng mở miệng ra, sau đó rượu từ miệng hắn chảy vào trong miệng nàng.
Thật độc ác, Hữu Hi cảm thấy vừa buồn nôn vừa cay. Hữu Hi giãy giụa muốn nôn ra, nhưng lại bị Lăng Khiếu Dương cầm lấy bầy rượu đổ vào.
“Ngươi bị thần kinh sao, buông ta ra”- Hữu Hi ho sặc sụa, giãy giụa, tức giận mắng Lăng Khiếu Dương. Hắn đem nàng đẩy nằm lên chiếc bàn trống.
“Sao, hầu hạ bổn vương uống rượu lại là sỉ nhục ngươi sao, người khác muốn có cơ hội, bổn vương còn không cho”
“Người đó chắc cũng không bình thường”- Dạ dày Hữu Hi bắt đầu nóng rực, mặt cũng nóng. “Buông ta ra, khốn khiếp”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.