Bạn đang đọc Lãnh quân dạ thiếp (Tập 1) – Chương 14-41-42
Chương 40
Lăng Khiếu Dương trong cơn tức giận, không làm chủ được lý trí, tung chưởng hướng về phía Hữu Hi.
Hoàng Bắc Thiên một mặt né tránh, hai bên quá chênh lệch, hắn biết chính mình không thể đánh lại, nhưng cũng không thể làm ọi chuyện trở nên rối rắm, không cách nào giải quyết, hắn muốn đem Hữu Hi đi cũng không có khả năng.
Nhưng hắn không muốn Hữu Hi bị thương, thân hình to lớn chắn trước mặt Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương dùng một chưởng đánh vào trên ngực Hoàng Bắc Thiên, mà Hoàng Bắc Thiên không hề tránh né, cũng không phản kích, ngạnh sinh tiếp nhận một chưởng của Lăng Khiếu Dương.
“Hoàng Bắc Thiên ngươi có sao không”- Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên trúng một chưởng của Lăng Khiếu Dương, lo lắng, tay nắm lấy ống tay áo của Hoàng Bắc Thiên, kinh hoàng kèm theo lo lắng.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà lo lắng lại càng tức giận, đi về hướng Hoàng Bắc Thiên công tới.
Hữu Hi vọt tới trước mặt Hoàng Bắc Thiên, dang hai tay, thống khổ hét: “Đừng đánh nữa, ta sẽ đi với ngươi!”- Hữu Hi nói xong liền đi về phía Lăng Khiếu Dương.
“Hữu Hi…!”- Hoàng Bắc Thiên căng thẳng muốn đem Hữu Hi kéo vào trong lòng nhưng Lăng Khiếu Dương đã ra tay trước hắn một bước. Bàn tay cứng như thép túm lấy Hữu Hi vào lòng, giữ chặt lấy Hữu Hi mang theo cả sự tức giận, vẻ mặt âm tàn, nhưng cười lạnh nói: “Huynh đệ không nên vì một người phụ nữ mà làm mất hòa khí, Bắc Vương nên trở về nghỉ ngơi”
“Ngươi muốn như thế nào!”- Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt đau đớn tiến lên từng bước.
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi muốn tạo phản sao?”- Lăng Khiếu Dương nhìn Hoàng Bắc Thiên bộ dạng không hề sợ chết, không nhịn được phẫn nộ quát.
Tạo phản là tội danh thiên cổ, Hữu Hi kinh hô: “Hoàng Bắc Thiên đừng xen vào chuyện của ta nữa, ta thật sự không có việc gì, thật sự không có”- Nói xong quay đầu nhìn Lăng Khiếu Dương. “Vương gia, dù sao đây cũng là nơi ở của ngươi nên tha cho Hoàng Bắc Thiên, các ngươi đều là huynh đệ thì không nên vì ta đả thương hòa khí!”
Cặp mắt hồn nhiên của Hữu Hi mang theo hoảng sợ cùng bất an, thành tâm khẩn cầu, trái tim Lăng Khiếu Dương cực kỳ khó chịu, cánh tay siết chặt, như muốn bóp nát thắt lưng Hữu Hi, con ngươi âm trầm nhìn Hoàng Bắc Thiên, trầm giọng nói: “Đương nhiên, Bắc Vương huynh là huynh trưởng rất tốt của bổn vương, làm sao có thể vì một người như ngươi đả thương hòa khí”
Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên có chút phẫn nộ, cam chịu, nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, âm thầm hạ quyết tâm sẽ đem Hữu Hi đi.
Lăng Khiếu Dương hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn gương mặt kinh hoảng của Hữu Hi, trầm thấp nói “Chúng ta trở về nghỉ ngôi thôi”
Hữu Hi cúi đầu, rõ ràng câu nói của Lăng Khiếu Dương có hàm nghĩa, không dám nhìn ánh mắt Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương cong môi cười lạnh, ôm lấy Hữu Hi về phía Nghĩa Hằng Lâu.
Hoàng Bắc Thiên nắm chặt hai tay, căm tức nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn không biết đêm nay, Lăng Khiếu Dương sẽ hành hạ Hữu Hi thế nào, hận chính mình vì qua xúc động, vội vàng hấp tấp, nhưng nhìn Lăng Khiếu Dương sỉ nhục Hữu Hi, hắn không cách nào bình tĩnh.
Nhưng, vì sự xúc động của bản thân làm cho Hữu Hi lâm vào biển lửa, nội tâm Hoàng Bắc Thiên lo lắng mà thống khổ.
…
Lăng Khiếu Dương đá văng cửa Nghĩa Hằng Lâu, nổi giận túm lấy Hữu Hi đi vào, tay dùng sức, Hữu Hi té lăn trên đất, như con nai bị chấn kinh, kinh hoảng sợ hãi nhìn Lăng Khiếu Dương tức giận, cố gắng tự nhủ bản thân không nghĩ tới thủ đoạn tàn khốc của hắn, dũng cảm đứng lên đối mặt với cơn tức giận của Lăng Khiếu Dương.
“Sao, chưa đủ lông đủ cánh mà đã vội đi tìm chỗ dựa, bay ra khỏi lòng bàn tay ta?”- Lăng Khiếu Dương tới gần Hữu Hi, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt thị thuyết mà âm tàn, phảng phất muốn đem Hữu Hi xé nát.
Tiếng nói Hữu Hi mềm mại, mang theo sự phẫn nộ giống như tiểu sư tử, con ngươi hồn nghiên mang theo dũng khí, mỗi câu mỗi chữ gầm nhẹ: “Đúng vậy, không ngày nào ta không nghĩ tới cách trốn khỏi đây, thoát khỏi bàn tay ma quái của ngươi, nhưng ta không cùng người khác có bất kì quan hệ gì”
“Tại sao lại bảo vệ hắn?”
“Vậy tại sao vương gia lại quan tâm đến suy nghĩ của tiểu nhân”- Hữu Hi ngửa gương mặt nhỏ nhắn, không nhìn Lăng Khiếu Dương.
Tay Lăng Khiếu Dương nắm lấy cánh tay Hữu Hi, cả giận nói: “Phụ nữ đáng chết, bổn vương tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ là giả?”
Ánh mắt của Hữu Hi hết giận lại lạnh nhạt, thẳng tắp nhìn Lăng Khiếu Dương: “Vương gia tận mắt thấy gì”.
Lăng Khiếu Dương tức giận quát: “Hắn ôm ngươi, bổn vương nếu không nói, thì các ngươi còn gì mà không dám làm?”
Hữu Hi chế giễu nói: “Vương gia tại sao lại để ý đến điều đó, phải chăng, ta có thể giải thích ngươi thích ta”
“Ta thích ngươi?”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, rít gào nói: “Buồn cười, ta làm sao có thể đi thích hung thủ giết người, ta hận ngươi, nói cho ngươi biết ta hận ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Hữu Hi lạnh nhạt, âm thanh mềm mại nhưng: “Nếu hận ta, vương gia cần gì phải quan tâm nhiều như vậy, ta đã ở đây, ngươi còn muốn gì nữa.”
“Ngươi…!”- Lăng Khiếu Dương dần dần tức giận, bàn tay phảng phất muốn bẻ đôi cánh tay Hữu Hi, đau đớn, làm cho Hữu Hi không tự chủ được cau mày, nhu nhược nhưng lại tự làm ình kiên cường, mặc kệ bọn họ sống thế nào, chỉ cần còn sống nàng sẽ trở về thế giới hiện đại, gặp lại Nhất Thần ca ca còn có đệ đệ, đây là động lực sống lớn nhất của nàng.
Lăng Khiếu Dương nhìn thấy Hữu Hi bình tĩnh như vậy, trái tim lại càng nói nên lời cuồng bạo tức giận, âm tàn nói: “Được tốt lắm, như vậy ngươi cũng hãy thực hiện bổn phận làm thiếp, làm cho bản vương xem một chút, vốn là ngươi dâm đãng đến mức nào.”
Lời nói hạ xuống, môi Lăng Khiếu Dương mang theo tia cuồng nộ phủ úp xuống đôi môi đỏ mỏng của nàng, Hữu Hi nhắm hai mắt, đờ đẫn thừa nhận, Lăng Khiếu Dương nổi giận, lòng đau đớn, nhưng tận lực làm cho nó tê dại, tự lừa dối bản thân.
Lăng Khiếu Dương cuồng bạo đẩy ngã Hữu Hi mang ôm đến giường, bàn tay dùng lực đè xuống, đem Hữu Hi đặt lên giường, thân thể to lớn cũng đè ép xuống.
Đêm tất cả phẫn nộ, những mâu thuẫn thống khổ buộc Hữu Hi phải chấp nhận. Hắn trừng phạt hôn nàng, làm ôi Hữu Hi đau nhức.
Hai bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi gắt gao siết chặt, mở to hai mắt, nhìn mạn giường, nàng nhất định, nhất định phải rời khỏi đây.
Lăng Khiếu Dương nhận ra thần thái tiêu sái của Hữu Hi, bờ môi hạ xuống, dưới lớp áo mỏng của quần áo, hắn gặm cắn nhẹ vùng da tròn mềm mại, bàn tay thô bạo kéo nát quần áo Hữu Hi.
Hữu Hi gắt gao cắn môi, nhắm hai mắt lại, Lăng Khiếu Dương vội vàng muốn phát tiết lửa giận của chính mình, chuyển động thân chuẩn bị đi vào, thì có tiếng đập cửa phát ra.
“Biến”- Hắn tức giận bạo rống
Bên ngoài truyền đến âm thanh run rẩy nói: “Vương gia… không tốt rồi, bệnh tình quý phi nương nương đã nặng thêm!”
Chương 41
Lăng Khiếu Dương nghe được âm thanh ở ngoài cửa, thân thể đè nặng Hữu Hi cứng ngắc, đột nhiên đứng dậy, không cam lòng quay lại nhìn cơ thể trắng nõn trần trụi của Hữu Hi, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Hữu Hi thẫn thờ ngồi dậy, nhìn quần áo bị xé nát, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy chăn mền che kín thân thể chính mình.
Lăng Khiếu Dương rời đi, nàng như vừa được tái sinh lại, di động thân thể, ôm lấy chăn bàn, bàn chân nhỏ chạm vào nền đất trắng như tuyết, đi tới tủ quần áo của Lăng Khiếu Dương, tìm thấy bộ quần áo màu đỏ sẫm, Hữu Hi tất tả mặc vào, che lại cơ thể chính mình.
Quần áo Lăng Khiếu Dương thật lớn và rộng rãi so với nàng. Hữu Hi kéo tay áo, nàng mặc trường bào đi ra ngoài.
Mùi vị của hắn vẫn còn bao phủ nàng, không cách nào phủi đi.
Mặc dù Hữu Hi không nghĩ tới chuyện nguyền rủa Lan Quý phi, nhưng có thể là lo may mắn, Lan Quý phi ngã bịnh giúp nàng thoát khỏi cơn bạo ngược của Lăng Khiếu Dương.
Thân thể nhỏ nhắn gầy yếu vội và bước đi, nhìn ra được rất rõ ràng nàng muốn rời xa Lăng Khiếu Dương đến mức nào.
Thân ảnh Hữu Hi dần dần biết mất, trong khoảng tối có hai người nam tử, vẻ mặt lạnh lùng khí phách chính là Hoàng Bắc Thiên, còn hài tử đang tức giận là Thiếu Cửu.
Tầm mắt Hoàng Bắc Thiên đuổi theo bóng lưng Hữu Hi, ở phía sau Thiếu Cửu chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm nghĩ, chủ tử đã thay đổi rồi, hành vi trở nên rất thất thường, vì một người phụ nữ mà tự hao tổn tâm sức, lợi dụng sự hiếu thảo của Lăng Khiếu Dương đối với Lan Quý phi giải thoát cho Hữu Hi, chủ từ lại đi bảo vệ nữ nhân đó, không muốn khiến nàng tổn thương, tất cả là vì sao, vì yêu sao?
Nhưng… loại tình cảm này có chút gì đó không ổn, thật lâu sau Thiếu Cửu mới miệng nhắc nhở: “Gia, trở về thôi, có lẽ đêm nay vương gia không rời quý phi nửa bước, sẽ không đếm tìm nàng gây phiền toái đâu.”
Con ngươi đen của Hoàng Bắc Thiên lóe lên, bờ môi mím chặt, bất động thanh sắc xoay người đi về phía Di Hiên Lâu.
Đêm nay, hắn dùng thủ đoạn nhỏ để bảo vệ nàng, ngày mai đây, hắn sẽ nhờ hoàng thượng an bài mọi việc
Lăng Khiếu Dương túc trực bên cạnh quý phi, tay không ngừng thúc dục thái y điều trị bệnh, dần dần cũng tốt lên. Lăng Khiếu Dương buồn ngủ nên thiếp đi, trái tim lúc này mới giải thoát, trời lúc này cũng đã sáng hắn phải vào triều…
…
Sáng sớm, sau khi Hữu Hi rửa mặt, hướng đến phòng ăn vương phủ, đến cửa, chứng kiến mọi người bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng.
Khai mama nhìn thấy Hữu Hi tới, hướng về phía nàng gọi: “Hủy phu nhân, người tới thật đúng lúc, thuốc này là của Lan Quý phi, đành phải phiền người mang tới.”
“Ta phải đi sao?- Hữu Hi nhìn Khai mama trên tay cầm chén thuốc, không nghĩ tới việc gặp quý phi kia.
“Không thấy mọi người đều bận rộn sao, nơi này mọi thứ đều do ta an bài, kêu ngươi đi thì cứ đi, để thuốc nguội thì sẽ mất công hiện”- Khai mama vừa nói vừa bưng bát thuốc đặt trước mắt Hữu Hi: “Nhanh lên đi”
Hữu Hi nhíu mày, tiếp nhận chén thuốc, dùng mâm gỗ bưng tới Di Tâm Cư. Đêm qua nghe Quý phi lâm bệnh nặng, không biết có nghiêm trọng lắm không. Hữu Hi không nhịn được suy nghĩ, rồi đi về hướng Di Tâm Cư.
Đẩy cửa ra, đi vào, chứng kiến bảy vị thái giám, cùng hai tiểu cung nữ đứng ở ngoài phòng.
“Còn không mau bưng vào, đứng đây làm gì”.
Một đạo âm thanh bực mình cúi đầu nhắc nhở, Hữu Hi lúc này mới phát giác chính mình dừng lại, tầm mắt rơi vào người vừa nói, là vị thái giám đang đứng tay cầm phất trần.
Hữu Hi không nói gì, hít một hơi thật sâu, hướng vào bên trong tẩm.
Lan Quý phi đang khép hờ mắt, nằm ở đó, Vân San đứng bên canh giữ, vẻ mặt lo lắng.
“Quý phi cát tường”- Hữu Hi thi lễ, rồi nói: “Xin mời, quý phi dùng thuốc”.
Mi mắt quý phi giật giật, Vân San đứng dậy đi về phía trước hai bước “Đem thuốc lại đây”.
“Vâng ạ”- Vì để tồn tại để có thể tiếp tục sống, có thể nhìn thấy người mình yêu mến, Hữu Hi ép chính mình phải thích ứng với cuộc sống cổ đại, cúi đầu lên tiếng đi về trước.
Vân San nhìn mặt Hữu Hi, trong lòng vẫn là chán ghét, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhìn Hữu Hi đi từng bước đến gần giường quý phi, vẻ mặt lạnh nhạt, vươn tay cầm bát thuốc, chân lại nhanh chóng vươn ra trước chân Hữu Hi, Hữu Hi không phòng bị, nửa dưới cơ thể không kịp giữ thăng bằng té về trước.
“Ah”- Hữu Hi kinh hô, chén thuốc trong tay rời đi, bay về phía người Quý phi… Quý Phi muốn tránh né, nhưng không kịp, Vân San xông lên ngăn cản chén thuốc. Bát thuốc thì trong tay Vân San, nhưng nước bắn tung tóe trên người quý phi.
“Chuyện gì xảy ra vậy, nương nương!”- Mấy người nô tài nơm nớp lo sợ hỏi.
Hữu Hi nhìn chén thuốc chạm vào tay Vân San, hơn nữa thân thể suy yếu của quý phi đột nhiên tức giận. Hữu Hi bối rối, mặt trắng bệch.
“Vân San, tay ngươi sao rồi, mau cho di nương xem”- Lan Quý phi đau lòng nhìn Vân San, kéo tay nàng lại.
Vân San cau mày, lắc đầu nói: “Di nương đừng lo, San Nhi không có việc gì, chỉ bị bỏng nhẹ?”
“Mau đi tìm thái y”- Quý phi vội vàng phân phó, người tỳ nữ cuốn quýt gật đầu chạy đi tìm thái y.
Lan Quý phi nhìn tay Vân San, vừa đau vừa giận, quay đầu nhìn Hữu Hi tức giận nói: “Ngay cả cầm một bát thuốc cũng không xong, ngươi muốn hại người khác bị bỏng chết sao?”
“Không phải do ta, ta không cố ý, là nàng cố ý ngáng chân nên ta không thể đứng vững được”- Hữu Hi bối rối lắc đầu, không nhịn được mà biện hộ.
“Ngươi… bản thân ngươi không tốt, lại còn muốn đổ tội cho người khác…”- Vân San vừa vội vừa tức, ủy khuất đến cực điểm, trong mắt nổi lên tia lệ quang, tay đau đớn run rẩy, vẻ mặt thống khổ, làm Lan Quý phi một trận đau lòng.
“To gan… ngươi cho rằng có vương gia che chở, thì bổn cung không có biện pháp trị ngươi sao”- Vì quá kích động, Lan Quý phi ho khan đứng dậy.
Vân San vội nói: “Di nương, đừng giận, San Nhi đau cũng không sao, chỉ cần người đừng giận mà tổn hại thân thể”
Lan quý phi lắc đầu, thanh âm trầm thấp: “Thật vô phép vô tắc, không biết sao lại để loại phụ nữ này hầu hạ vương nhi!”.
“Di nương. Quên đi, Khiếu Dương ca tự có suy nghĩ của chính mình, không nên vì vậy mà hại thân, cũng không nên vì việc này làm Khiếu Dương ca mất vui”.
Lan quý phi nhìn Vân San, cúi đầu ho khan vài cái, trách cứ nói: “Ngươi à… chỉ biết nghĩ tới hắn”
Vân San cúi đầu, khóe mắt lại quét về Hữu Hi.
Lan Quý phi nhìn Hữu Hi, chung quy có cảm giác hành vi của Hữu Hi rất quái dị, không biết lễ nghi, quát lạnh nói: “Tốt lắm, vì Vân San bổn cung không xử trí ngươi, đi xuống đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi”
Con mắt ngây thơ của Hữu Hi khó hiểu nhìn Vân San, nàng không ngờ lại có kẻ hèn hạ đến vậy.
Làm như vậy với nàng có ích gì, Hữu Hi ấm ức chịu đựng, không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Hữu Hi vừa ra đến, một đạo nhân ảnh hiện lên, bá đạo giữ lấy tay nàng: “Ngươi không sao chứ?”
Hữu Hi nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoàng Bắc Thiên, nghe hắn ân cần thăm hỏi lo lắng khiến trái tim nàng bình yêu trở lại: “Ta không sao”
“Đi theo ta”- Hoàng Bắc Thiên bá đạo lôi kéo Hữu Hi đi về phía chỗ không người.
“Hoàng Bắc Thiên… ngươi muốn làm gì?”- Hữu Hi bị Hoàng Bắc Thiên lôi kéo, thân thể không tự chủ mặc hắn kéo dắt đi về trước.
“Ta có lời muốn nói với ngươi!”- Hoàng Bắc Thiên không quay đầu lại, Hữu Hi chỉ nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của hắn, thanh âm mang theo chút lo lắng.
Có chuyện gì muốn nói? Sao lại khẩn trương như vậy, Hữu Hi nhìn ra được sắc mặt của Hoàng Bắc Thiên cực kỳ nghiêm trọng, trái tim mơ hồ có chút không yên.
Chương 42
Bàn tay to lớn mang theo lực nắm lấy nàng, bá đạo mà ấm áp, lôi kéo nàng đi tới chỗ không người, một nơi chưa từng có ai sống.
Hai người đứng ở đây, trái tim Hữu Hi thẳng thắn nhảy loạn, tầm mắt phiêu hốt không ngừng, rơi vào nơi hai bàn tay giao nhau, từ góc độ của nàng nhìn lại, có cảm tưởng hai bàn tay dính chặt giống như chung một lòng.
Trước đây nàng cũng cùng Nhất Thần nắm tay, nhưng chưa từng phát sinh hai bàn tay cùng đan lại một chỗ phối hợp nhuần nhuyễn.
Trái tim Hữu Hi bối rối, hình như, hình như điều này có ý nghĩa gì đó. Bối rối ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên, thì thấy hai mắt hắn cũng dán chặt vào tay nàng.
Hữu Hi dùng sức muốn rút lại tay mình đang bị Hoàng Bắc Thiên nắm lại, Hoàng Bắc Thiên ngay lập tức buông ra.
“Hoàng Bắc Thiên, ngươi tìm ta có việc sao?”- Hữu Hi mở miệng phá vỡ không khí trầm tĩnh bao bọc xung quanh.
“Ngươi… có nguyện ý đi theo ta không?”- Hai tròng mắt xinh đẹp của Hoàng Bắc Thiên không chút thay đổi, phát hiện chính mình đang rất mong đợi, nhìn Hữu Hi. Mặc dù hắn có thể trực tiếp làm như vậy, nhưng hắn hi vọng muốn biết quyết định của Hữu Hi dù là gì đi nữa.
Hữu Hi nghi hoặc nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Đi theo ngươi?”
Hai tay Hoàng Bắc Thiên vội vàng nắm lấy bả vai Hữu Hi, con đen láy không chớp mắt nhìn Hữu Hi: “Đúng vậy, theo ta rời khỏi nơi này.”
Hữu Hi chần chờ nói: “Nhưng mà…”.
“Ngươi không nghĩ tới sao, không nghĩ tới việc rời khỏi đây sao?”- Sự do dự của Hữu Hi làm cho Hoàng Bắc Thiên một trận xao động, vì hắn nói ra ba chữ bất đồng mang hàm nghĩ bên trong “Theo ta rời”, không phải là lời hứa hẹn…
“Ngươi muốn làm thế nào?”- Nàng rất muốn, bất cứ giá nào nàng cũng muốn rời đi. Nhưng Lăng Khiếu Dương sẽ để nàng đi sao, đáp án vốn là không. Nếu Hoàng Bắc Thiên dẫn nàng chạy trốn, không biết phải nỗ lực đến mức nào mới có thể rời khỏi đây.
Hoàng Bắc Thiên buông vai Hữu Hi, ánh mắt bình tĩnh chứa đựng sự kiên quyết: “Ta dĩ nhiên có cách, nhưng không biết liệu có thành công, ngươi cái gì cũng không cần biết”
“Không được, cách của ngươi nhất định có nguy hiểm, ta không muốn liên lụy ngươi, tâm ý ngươi ta biết, nhưng tuyệt đối không thể hại ngươi”- Nàng tìm kiếm thời cơ chạy khỏi vương phủ, nhưng cũng không cần lợi dụng Hoàng Bắc Thiên làm cho hắn liên lụy.
Tuấn nhan Hoàng Bắc Thiên kiên định nói: “Ta chỉ tới để thông báo, khi nghĩ ra cách toàn vẹn lập tức sẽ mang ngươi đi”.
“Không, Hoàng Bắc Thiên…”
“Hu… tin tưởng ta”- Hoàng Bắc Thiên vươn ngón tay thon dài, điểm giữa môi Hữu Hi, không cho nàng tiếp tục nói. “Đừng tự ý bỏ trốn, chờ tin tức, nhớ kỹ lời ta nói, đừng tự tiện hành động, bên ngoài vương phủ có rất nhiều nguy hiểm”- Đây mới là câu quan trọng nhất, hắn lo lắng Hữu Hi lén bỏ đi… Lại bị ai khác bắt đi lâm vào nguy hiểm, hắn sợ hãi không thấy được nàng, loại cảm giác này hắn không muốn xảy ra lần thứ hai.
“Nhớ kỹ lời ta nói”- Hoàng Bắc Thiên dặn dò xong, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên, trái tim mãnh liệt nhảy lên, hắn dĩ nhiên biết tâm tư của nàng, biết nàng toàn tâm toàn ý muốn bỏ trốn.
Nhưng hắn muốn làm gì, làm như thế nào, Hữu Hi không nhịn được lo lắng, Lăng Khiếu Dương sẽ buông tay sao?
Nàng biết là rất khó, rất khó….
Nhưng Hoàng Bắc Thiên, hắn không để ý tới, tựa hồ chỉ biết bảo vệ, cứu vớt nàng, muốn mang lại cho nàng những điều tốt đẹp nhất. Con ngươi Hữu Hi lộ ra tia nhìn say mê hướng về phía Hoàng Bắc Thiên…
“Người đã đi, ngươi còn nhìn không biết mệt sao?”
Một đạo âm thanh trầm lắng, mang theo sự chế giễu vang lên sau lưng, Hữu Hi kinh hãi quay đầu lại, thấy gương mặt tà khí của Lăng Khiếu Dương, trái tim sợ hại không khỏi lui vài bước, cố tránh xa khí tức của Lăng Khiếu Dương làm người ta sợ hãi.
“Sao lại sợ ta như vậy?”- Lăng Khiếu Dương chớp mắt, tới gần Hữu Hi, hai tròng mắt lãnh khố không hề mang theo chút ấm áp.
“Ta có việc cần làm, không thể tiếp chuyện với ngươi được”- Hữu Hi hoảng sợ xoay người nghĩ tới việc rời đi, cổ tay bị Lăng Khiếu Dương gắt gao nắm lấy, đem nàng hung hăng kéo vào lòng.
Sắc mặt lạnh lẽ, lòng ngực rộng rãi mà cứng rắn chứa đầy sự tức giận: “Ngươi cho rằng hắn có thể mang ngươi đi sao?”.
“Vương gia dùng thủ đoạn như vậy, ta có thể chạy trốn sao?”- Hữu Hi oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương, giãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.
“Hừ, tội của ngươi còn chưa trả xong, làm sao ta có thể dễ dàng để ngươi đi đây?”- Lăng Khiếu Dương giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt mạnh mặt Hữu Hi: “Mùi vị của ngươi ta nếm còn chưa đủ, lại bỏ cho nam nhân khác nhấm nháp sao”.
“Ngươi vô sỉ”- Hữu Hi dùng sức đẩy tay hắn, Lăng Khiếu Dương vẫn giữ nguyên giam cầm tay nàng.
Tay Lăng Khiếu Dương vuốt ve gương mặt Hữu Hi, lại đột nhiên đi tới sau đầu Hữu Hi, ngón tay xuyên qua sợi tóc nàng, dùng sức kéo xuống, bức bách gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi ngẩng lên, buộc môi nàng mở ra.
Đau quá, Hữu Hi không nhịn được cau mày, ánh mắt phẫn nộ thẳng tắp nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương hài lòng nhìn Hữu Hi. Hắn chính là thích nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của nàng, rất xinh đẹp, cúi đầu, hung hăng hôn vào đôi môi đỏ mọng, mút lấy bị thơm ngọt trong miệng nàng.
Hữu Hi giãy dụa không được, vừa tức vừa giận, cắn răng muốn cắt đứt đầu lưỡi của Lăng Khiếu Dương đang tàn phá bừa bãi trong miệng nàng.
Nhưng hắn linh hoạt tránh né, hai người hôn nhau mà giống như đang chơi kiếm tìm, phát ra thứ âm thanh mập mờ.
Hắn hôn làm cho nàng không thở được, xung quanh đều là mùi vị nam tính của hắn, tâm trí từng đợt mê loạn, bàn tay thúc vào ngực Lăng Khiếu Dương, hắn lại giống như núi không có chút thối lui hay sứt mẻ.
Lăng Khiếu Dương buông lỏng đôi môi như cánh hoa của Hữu Hi hướng xuống phía dưới vùng cổ trắng nõn, gặm cắn, rồi đột nhiên đầy Hữu Hi ra xa: “Ngươi yêu hắn rồi? Ngươi đã yêu Hoàng Bắc Thiên? Vậy còn người nam nhân Nhất Thần ngươi yêu, chẳng lẽ không còn tình cảm?”
Hữu Hi đứng vững, nghe Lăng Khiếu Dương nói, trái tim ngẩn ra, đầu óc mơ hồ trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, thanh âm run rẩy nói: “Không… ta không có yêu hắn…”.
Hữu Hi thì thầm nói, Lăng Khiếu Dương cũng không hề làm khó nàng, tầm mắt dấu đi tia nhìn lướt qua cái thân ảnh ở phía xa xa… giống như có thâm ý cười, rồi vội vàng đắc ý rời đi.
Hữu Hi đứng tại chỗ, không nghĩ tới Lăng Khiếu Dương lại hỏi nàng vấn đề này… Đầu óc mơ hồ bất an…