Đọc truyện Lãnh Nữ Thập Nhị Phu – Chương 140: Hội hoa đăng (1)
Có lẽ, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, Tư Nguyệt khẽ lắc đầu, vừa xoay người đã chạm phải tầm mắt của bạch y nam tử. Hắn đứng trong thủy đình phía bên kia bờ hồ, chỉ thấy vạt áo trắng không nhiễm bụi trần, khóe môi hắn dường như cong lên, rõ ràng là cười nhưng ánh mắt lại trong trẻo như thủy tinh, mờ mịt một mảnh.
Nàng thoáng kinh ngạc, cũng khẽ cười đáp lại sau đó cất bước rời đi.
Bạch y nam tử nhìn theo nàng mãi cho đến khi nàng khuất thật xa mới thu hồi tầm mắt. Mâu quang hiện lên một tia trầm tư.
” Tướng gia, bao giờ ngươi mới chịu xuất đầu lộ diện ?” Bạch y nam tử xoay người mới thấy Vô Ngã đại sư ngồi sau lưng tự bao giờ, khuôn mặt ông hiền từ, thản nhiên uống trà.
Bạch y nam tử cũng không có vội vàng trả lời, hắn chậm rãi ngồi xuống đối diện với Vô Ngã đại sư, rót lấy một cốc trà, thổi nhẹ một hơi, sâu kín nói : ” Không vội, xem chừng Thanh Loan quốc sắp tới sẽ có rất nhiều kịch vui.” Hắn như nghĩ tới cái gì đó, bạc môi khẽ nhếch lên, cười như không cười : ” Một tà áo lụa, loạn ba quân.”
Vô Ngã đại sư nhìn hắn, hơi vuốt chòm râu trắng bạc, thoáng nhìn về phía xa nhàn nhạt nói : ” Một tấm kim phong, khơi dậy nam nhân chí khí.”
Bạch y nam tử vuốt cằm, thanh âm trầm thấp, lẩm bẩm : ” Tiêu Dao Vương sao ? Rất có ý tứ.”
Nếu hỏi nhân vật phong ba nhất ngũ quốc hiện nay là ai, chỉ cần là người hiểu rõ chính trị đều có thể trả lời, đó là Tiêu Dao Vương Thanh Loan quốc. Vốn sau khi Phượng Lâm lên ngôi, bốn nước lớn lẫn các tiểu quốc lân cận đều đánh chủ ý lên Thanh Loan quốc, không ai không nhìn chằm chằm xem Thanh Loan quốc là một miếng thịt béo bở. Thế nhưng Tiêu Dao Vương xuất hiện, hai lần dẹp nội phản, đánh bại Thảo Oa quốc, thanh tẩy triều đường hai lần, thiết huyết như vậy, lãnh liệt như vậy, cho dù là nam nhân cũng chưa chắc có thể sánh bằng !
Thời điểm Tư Nguyệt trở về vương phủ, Tư Không Hạ cũng đã quay về. Đám sát thủ làm việc vô cùng kín kẽ, một chút manh mối đều không thể tìm ra vì vậy chỉ có thể trông cậy vào Tà Dung tra xem các bang phái trong giang hồ hiện tại có động tĩnh gì không.
Trời sẫm tối, Tư Nguyệt theo lời hẹn đi đến hoàng cung đón Phượng Lâm. Mà Mạc Khiết Thần như trước một lần nữa “ôm cây đợi thỏ”, nàng đánh bất đắc dĩ mang hắn theo.
Tuy còn cách một đoạn khá xa nhưng Tư Nguyệt vẫn nhìn thấy bóng dáng hơi gầy của Phượng Lâm, đôi mắt hạnh sáng rực như hai vì tinh tú. Bất quá khi đến gần, Tư Nguyệt mới giật mình, bên cạnh Phượng Lâm thế nhưng là Phượng Trầm và Mặc Băng Quân !
Phượng Trầm vận y phục màu nguyệt nha, áo thêu mấy áng tường vân bằng chỉ bạc, tóc búi một nửa, nửa phía sau xõa xuống. Phượng mâu trong vắt mang theo một tia dịu dàng, trầm tĩnh. Sống mũi cao ngất, khuôn cằm như họa, bạc môi đỏ âu, thoạt nhìn là một loại khí chất xa xăm vời vợi nhưng đến gần mới cảm nhận được sự đằm thắm, nhẹ nhàng như noãn ngọc u lan của hắn. Phong thái thanh tao tuấn dật, quý khí thiên thành làm người ta không thể coi thường.
Mà Mặc Băng Quân đứng bên cạnh hắn, một thân trường bào màu thanh thiên, tóc búi cao bằng trâm dương chi bạch ngọc tao nhã, rõ ràng khóe môi điềm đạm nụ cười song đôi mắt lại trong trẻo mang theo mấy phần lạnh lẽo, tựa như một chiếc mặt nạ, không thể nhìn ra biểu tình. Vạt áo phất lên nhè nhẹ, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều là thanh tao không gì bì kịp.
Nếu nói Phượng Trầm là bạch cúc mang lại cho người ta cảm giác thanh trần tẩy dục, dịu dàng như mây thì Mặc Băng Quân là một đóa quân tử lan, điềm tĩnh nhưng kiêu kỳ, đôi khi lại lạnh lùng như băng.
Phượng Lâm vận một thân hoàng y, tà áo bằng lụa ôm chặt thân hình xinh đẹp. Một đôi mắt hạnh thủy linh, khéo léo chiếc mũi nhỏ nhắn cùng phiếm môi hồng nhuận, là vẻ đẹp sinh động khiến người ta vui mắt vui lòng.
Xe ngựa dừng, Tư Nguyệt và Mạc Khiết Thần bước xuống. Tư Nguyệt vốn muốn mặc nam trang song Mạc Khiết Thần nhất quyết không đồng ý, hắn chọn cho nàng một bộ bạch y bằng gấm, hai bên vạt áo thêu hải đường hoa màu hồng phấn, đai eo đeo dải gấm lụa khảm ngọc. Tóc trắng như tuyết, mờ ảo như sương, nàng tùy tiện buộc lỏng phía sau. Mạo tự thiên tiên, mỹ bất thắng thu, nan ngôn nan họa. ( dung mạo như tiên tử đẹp không sao tả xiết, khó tả khó vẽ ) Phong tư như yên như liễu, khinh vân xuất tụ ( mây nhẹ rời núi), thanh thoát không nhiễm bụi trần.
Mạc Khiết Thần như cũ vận hồng y, giống như nàng ba ngàn sợi tóc trắng tùy ý buông xõa, khóe môi tà tứ nở nụ cười liêu nhân câu họa, cả hai tựa như một đôi bích nhân, trời đất tạo nên.
Phượng Lâm nhìn Tư Nguyệt cũng phải thất thần một lúc, thấy Tư Nguyệt như có như không quét qua Phượng Trầm và Mặc Băng Quân thì vội vàng chạy tới, chột dạ nói : ” A Thiên, lễ hội hoa đăng đi càng đông người càng vui a !”
Tư Nguyệt hơi nhướn mày, nàng nhìn Phượng Trầm một lúc sau đó dừng tại trên người Mặc Băng Quân. Mặc dù cả hai người đứng cách một đoạn nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy hương hoa lan tự nhiên trên người hắn, an tĩnh, tịch mịch.
Mặc Băng Quân chạm phải ánh mắt của nàng, mâu quang luôn lạnh lùng ẩn ẩn một tia ý cười ôn nhu song khóe môi vẫn là nụ cười bình thản như đã được cân đo đong đếm.
Nàng dời tầm mắt, quay sang nói với Phượng Lâm : ” Đến rồi thì cùng đi thôi, lên xe.”
Xe ngựa Tư Nguyệt mang đến rất rộng nên cũng không cần xe ngựa do hoàng cung chuẩn bị, cả năm người ngồi cùng một xe, ngoại trừ Phượng Lâm liên tục líu ríu bên tai Tư Nguyệt thì không khí có chút ngưng trọng.
Mạc Khiết Thần dựa vào vào Tư Nguyệt, đôi mắt hoa đào thi thoảng lại liếc qua Phượng Trầm, đáy mắt ánh lên sát khí dày đặc. Hắn từng nghe một vài người trong vương phủ nói Phượng Lâm muốn ban hôn cho Phượng Trầm với Tư Nguyệt nhưng bởi vì Tư Nguyệt đã có Mạc Thương là chính phu nên Phượng Lâm mới chần chừ đến tận bây giờ. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười mỉa, nếu hắn nhớ không lầm còn có một vị vương gia ở Vệ quốc muốn gả cho nàng ! Bàn tay vốn đang ôm lấy hông của nàng chợt siết lại, mâu quang sâu thăm thẳm nhìn nàng.
Cảm nhận được ánh nhìn rét lạnh của Mạc Khiết Thần, Tư Nguyệt nhíu mày, thấp giọng nói : ” Huynh làm sao ?
Mạc Khiết Thần thu lại sát khí nhưng vẫn khó chịu trong lòng, đưa môi đến bên tai của nàng, giọng nói như gảy nhè nhẹ vào lòng : ” Ta ghen tỵ.”
Nàng nhướn mày, buồn cười nói : ” Ghen tỵ cái gì ?” Như thế nào đang yên đang lành lại ghen tỵ, Hắn không phải rãnh rỗi suy nghĩ linh tinh đấy chứ ?