Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 14


Đọc truyện Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt) – Chương 14

Trong phòng tắm nghe thấy tiếng xả nước, Dương Đình Phong thở dài, đứng dậy choàng khăn tắm che lấy hạ thể, đi tới bàn học cầm máy tính, ngồi xuống giường, tra cứu về một số đề thi Đại học về ngành Luật. Đang tập trung cao độ, chợt nghe thấy tiếng quát của Mạch Quai từ phòng tắm vọng ra.

– Dương Đình Phong! Vì cái gì phía sau của tôi lại xuất tinh thế này!?

Dương Đình Phong sửng sốt, dở khóc dở cười, còn chưa kịp lên tiếng, thanh âm giận dữ của Mạch Quai phát ra.

– Kháo! Đêm qua cậu dám thao tôi!?

Dương Đình Phong hơi nhếch miệng, vừa đánh bàn phím vừa trêu chọc.

– Không phải chính cậu tự nguyện sao?

– Đừng gạt tôi! Có chết tôi cũng không tình nguyện để người khác thao tôi đâu! – Mạch Quai ở trong phòng tắm vừa kỳ cọ thân thể vừa hì hục quát tháo.

Dương Đình Phong ngừng động tác, khóe miệng cong lên cười tinh ý.

– Đêm qua cậu rất sung sướng kia mà. Tự chính mình nhớ lại đi.

Trong phòng tắm nhất thời yên lặng, không có tiếng đáp lại, Dương Đình Phong biết tỏng Mạch Quai ở trong kia hẳn đã nhớ lại toàn bộ sự kiện, nghĩ đến bộ dạng kia của hắn, Dương Đình Phong đột nhiên cảm thấy có điểm cao hứng.

Rầm.

Cửa phòng tắm bị đá văng, Mạch Quai mặt đen như củi than bước ra ngoài, trên người trần như nhộng, toàn thân từ đầu đến cuối ướt sũng, ánh mắt tràn ngập sát khí nhắm thẳng vào Dương Đình Phong. Dương Đình Phong ngừng đánh máy, giương mắt nhìn sang hắn, trên mặt không biểu hiện gì.

– Làm sao vậy?

– Mẹ kiếp, cậu phải đền lại trinh tiết cho tôi đồ hỗn đản! – Mạch Quai hung hăng xông tới, đem máy tính trên đùi Dương Đình Phong ném sang một bên.

Dương Đình Phong phiền toái thở mạnh, ánh mắt lạnh như băng quét qua biểu tình của hắn.

– Cậu đâu phải nữ nhân, trinh tiết ở đâu mà tôi phải đền?

Mạch Quai đưa tay nắm chặt thành quyền, hung hăng bóp lấy cổ Dương Đình Phong, trong lòng phẫn nộ gào lên.

– Cậu còn dám nói! Tóm lại cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho tôi!

Dương Đình Phong dời tầm mắt, không đáp ứng nói.

– Không thích.


– Không thích cũng phải làm. Còn không, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. – Mạch Quai thả lỏng tay, thẳng thừng tuyên bố một câu.

Dương Đình Phong phiền toái hừ lạnh, dời tầm mắt, không kiêng nể đem khăn tắm trên người ném xuống đất, thanh âm lạnh lùng.

– Cậu thật phiền phức.

Không ngờ chỉ vừa dọa một câu, đối phương lại dễ dàng đáp ứng như vậy, Mạch Quai nhe răng cười khoái trá, kéo lấy cổ chân Dương Đình Phong, đem y nằm xuống giường, tầm mắt dừng lại ở vật thể hình trụ thon dài đang “ngủ say”, khóe miệng càng cong lên, bàn tay Mạch Quai di chuyển xuống dưới, vuốt ve vật thể hình trụ kia.”Tiểu đệ” vốn dĩ đang “ngủ say”, hiện tại bị bàn tay của Mạch Quai làm cho đột ngột “tỉnh giấc” mà ngẩng cao đầu, đồng thời cứng rắn cương to, miệng Dương Đình Phong phát ra hơi thở nhè nhẹ, hô hấp trở nên có chút gấp gáp, nhưng trên mặt không hề tỏ ra biểu tình gì.

– Uy, rõ ràng là rất sướng như vậy, cậu việc gì phải nhẫn nại, đến, rên cho tôi nghe cái nào. – Mạch Quai thấu hiểu tâm tình hiện tại của Dương Đình Phong, động tác nhẹ nhàng liền trở nên mãnh liệt hơn, cao thấp vuốt ve tính khí trương lớn của Dương Đình Phong, miệng cười đắc ý.

– Cậu im đi. – Dương Đình Phong gằn giọng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở một lúc càng gấp gáp.

Mạch Quai cười khoái trá, buông “tiểu đệ đệ” ra, chồm người xuống ngồi giữa hai chân Dương Đình Phong, dương cụ vĩ đại nổi gân lớn dữ tợn, quy đầu màu tím ướt át, khiến Mạch Quai nhịn không được nuốt xuống nước miếng, đem lưỡi vươn nhẹ liếm lên quy đầu trơn mượt.

Ngay lúc Dương Đình Phong còn chưa kịp thở, tiểu đệ đệ to lớn đã bị bao phủ trong khoang miệng của Mạch Quai, côn th*t trướng to đại khái khiến Mạch Quai phải mở to miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh trên đỉnh đầu của tính khí nam nhân, mùi vị dục vọng xông lên, khiến tinh thần Dương Đình Phong và Mạch Quai đều kích thích.

Dương Đình Phong vì sung sướng mà hai mắt ngấn lệ, tay nắm chặt tóc Mạch Quai, tiếng gầm mạnh cùng tiếng thở dốc đan xen, Mạch Quai vì loại thanh âm này mà càng thêm cao hứng, rời khỏi côn th*t Dương Đình Phong, giương mắt hỏi ý kiến.

– Thế nào? Có thoải mái không? – Nụ cười của hắn tràn ngập thâm hiểm.

– Không tệ. – Thanh âm Dương Đình Phong trầm thấp pha lẫn gấp gáp.

– Tốt. – Mạch Quai đắc ý nở nụ cười, há miệng tiếp tục ngậm lấy loại côn th*t nam nhân câu dẫn người kia, đầu lưỡi dùng nước bọt vẽ loạn lên đầu nấm của tính khí màu tím, thỉnh thoảng lướt qua cái điểm nhỏ phía trên quy đầu, Dương Đình Phong thoáng chợt run rẩy, kháo, tên đầu sỏ này nguyên lai cũng thành thạo những việc này, biết rõ vị trí mẫn cảm nhất trên bộ phân sinh dục của nam nhân, quả nhiên đúng là một tiểu dâm đãng.

– Ô… côn th*t của cậu ngậm vào thật sướng… ha. – Mạch Quai cố ý bày ra biểu tình hạ lưu, tay cầm lấy dương cụ to lớn, đầu lưỡi ướt át đảo quanh mọi ngõ ngách quanh vật thể hình trụ thô dài, hai mắt đầy mê đắm giương lên nhìn Dương Đình Phong, vẻ mặt ngoài chữ dâm loạn ra không còn từ khác để diễn tả. Dương Đình Phong bị bức đến tâm lý phát điên, hung tợn nói.

– Dâm phụ! – Nhưng trong tâm can đã sớm hưởng thụ loại tình huống này.

Mạch Quai bật cười thành tiếng, đem côn th*t cắm sâu vào trong miệng, chính hắn cũng bị vô pháp lôi cuốn bởi cái tính khí của đàn ông, miệng càng mở lớn, buông lỏng da thịt để côn th*t tùy ý đâm ra chọt vào ở trong cổ họng.

Đến khi nghe thấy hơi thở của đối phương càng lúc càng đến điểm cao trào, Mạch Quai nhếch miệng cười, nhả ra dương v*t to lớn, tay cầm lấy tính khí bên dưới hạ thể của mình vuốt ve, bò tới trước mặt Dương Đình Phong, dã vật màu hồng của nam nhân kề ngay trước miệng y, thản nhiên ra lệnh.- Ngậm vào đi.

Dương Đình Phong ánh mắt lạnh như băng nhìn Mạch Quai, trên mặt lộ ra biểu tình không chút hứng thú.

– Cậu còn chậm chạp cái gì, tôi nói ngậm vào là ngậm vào! – Mạch Quai mất kiên nhẫn quát.

Dương Đình Phong nhếch mép cười khinh thường, không tình nguyện ngậm vào tính khí của hắn, dùng lực hút lấy côn th*t của hắn, đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ lên đỉnh đầu hình nấm. Mạch Quai ở bên này vô cùng thỏa mãn, cười khoái trá.


– Tốt lắm. Cứ tiếp tục đi.

Trên mặt Dương Đình Phong tỏ vẻ mất hứng, liền ngoảnh đầu sang một bên, lạnh lùng nói.

– Không làm nữa. Chán muốn chết.

– Cậu! Cậu đừng khiến tôi nổi cáu nha!? – Gương mặt Mạch Quai vì tức giận mà đỏ bừng.

– Việc cậu muốn làm không phải chỉ thao tôi hay sao, dài dòng làm gì. – Thanh âm Dương Đình Phong càng lạnh hơn.

– Cậu rõ ràng đồng ý đáp ứng yêu cầu của tôi rồi. – Hai mắt Mạch Quai nổi lên gân đỏ, hung hăng nhìn Dương Đình Phong.

Dương Đình Phong hừ lạnh một tiếng, thờ ơ nói.

– Không muốn thì thôi. – Liền cầm lấy máy tính cầm tay bên cạnh đặt lên đùi, mở màn hình laptop, ngón tay thon dài chuyên chú đánh máy, hoàn toàn ngó lơ Mạch Quai đang bừng bừng sát khí ở bên cạnh.

Mạch Quai lúc này nhịn không nổi nữa, miệng không ngừng thở dốc, tay bóp chặt thành nắm đấm, hai mắt của hắn chờ đợi nhìn Dương Đình Phong, nhưng đáp lại chỉ là biểu tình lạnh như băng của y, một cái liếc mắt cũng không dành cho hắn. Mạch Quai giận đến mức hai mắt ngấn lệ, muốn tìm một thứ để phát tiết, tầm mắt quét quanh một lượt trên giường, rốt cuộc dừng lại ở gối nằm bên cạnh Dương Đình Phong, liền cầm lấy hung hăng ném về phía y, bò tới ngồi co ro ở góc giường, lưng xoay về phía Dương Đình Phong.

Gối bị ném tới trước mặt, ánh mắt Dương Đình Phong càng trở nên lạnh nhạt hơn, toan tính đứng dậy bỏ ra ngoài, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thút thít nho nhỏ, Dương Đình Phong nghi hoặc nhìn sang Mạch Quai, bờ vai gầy không ngừng run rẩy, kháo, đừng nói tên đầu sỏ kia đang khóc đấy chứ.?

– Mạch Quai. – Dương Đình Phong trên mặt lộ ra nghi vấn, trầm giọng nói.

Không có tiếng đáp lại, Dương Đình Phong đem laptop đặt sang một bên, chậm rãi vươn người qua, bàn tay chạm nhẹ lên bờ vai hắn.

– Cậu khóc sao?

Tay Dương Đình Phong lập tức bị vai Mạch Quai hất về phía sau, thần sắc Dương Đình Phong biến đổi, một phen đem Mạch Quai đối diện với mình, quả nhiên đoán không sai, trên mặt của hắn đều là lấm lem nước mắt.

– Không cần cậu quản. – Mạch Quai hung hăng ném một câu, gạt bỏ bàn tay Dương Đình Phong cúi xuống nhặt quần áo bỏ ra ngoài. Dương Đình Phong nặng nề thở ra một tiếng, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, đứng dậy đuổi theo sau hắn. Ra đến phòng khách, phía sau bị một cỗ tay đột nhiên kéo lấy, Mạch Quai còn chưa kịp phản ứng, cả cơ thể đã an bài nằm trong lồng ngực Dương Đình Phong, môi bị Dương Đình Phong trụ lấy.- Ân… mau… buông. – Mạch Quai liều mạng ra sức giãy dụa, hướng đến tấm lưng Dương Đình Phong điên cuồng đập loạn.

Dương Đình Phong đối với loại phản kháng vô tác dụng này hoàn toàn không có điểm hứng thú, một bên vừa ôm hôn Mạch Quai vừa kéo hắn đi tới bộ ghế sô pha bên cạnh, đẩy hắn nằm xuống ghế, khống chế hai cổ tay hắn đưa lên cao, môi tiếp tục kìm hãn môi hắn, đầu lưỡi nhanh chóng vói vào bắt lấy đầu lưỡi.

Mà Mạch Quai ở bên này lại không ngừng ra sức giãy dụa, kéo lấy đầu Dương Đình Phong muốn tìm cách thoát khỏi vòng kìm chế của y. Dương Đình Phong đợi đến khi cơ thể Mạch Quai đã mềm nhũn, rời khỏi cánh môi hắn.

– Cút! – Mạch Quai suy yếu nằm trên ghế, môi bị hôn đến sưng đỏ, trừng mắt nhìn Dương Đình Phong, thanh âm khàn khàn nói.

Dương Đình Phong không nói, bàn tay chế trụ quai hàm Mạch Quai, ánh mắt nghiêm túc.


– Cậu không có quyền ra lệnh tôi.

– Quá đáng! Cậu muốn tôi tăng huyết áp chết có phải không? – Mạch Quai thở dốc gào lên.

Dương Đình Phong ngừng hô hấp, thanh âm ôn nhu nói.

– Tôi quá đáng mới thích cậu, Mạch Quai.

Mạch Quai bị lời nói kia nhất thời làm cho kinh ngạc, vành tai đỏ lên, hai gò má nóng như lửa đốt. Nhưng loại suy nghĩ kia rất nhanh liền ném ra sau, hắn ngoảnh đầu né tránh ánh nhìn kia, hạ thấp giọng nói.

– Gạt người! Cậu chẳng qua chỉ muốn tôi nổi cáu mà thôi. – Lại bất tri bất giác rơi một giọt nước mắt, hắn là đang giận, giận đến thẹn phát khóc.

Dương Đình Phong âm thầm thở dài, bàn tay to lớn vuốt ve gương mặt Mạch Quai.

– Thực xin lỗi.

– Tôi không muốn nghe! – Mạch Quai phẫn nộ quát.

Dương Đình Phong cắn chặt môi dưới, xem ra không còn con đường nào khác, miễn cưỡng lên tiếng.

– Hảo, cậu muốn thao tôi, tôi liền đáp ứng cậu.

Mạch Quai dừng lại một lúc, quay đầu nhìn Dương Đình Phong, xác nhận lời nói kia có phải là sự thật hay không?

– Thật?

Dương Đình Phong gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng vốn dĩ không tình nguyện gì. Mạch Quai vừa nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi hẳn, ngay cả Dương Đình Phong cũng như bị dọa cho một phen, miệng hắn cười khoái trá.

– Vậy chúng ta vào phòng làm đi.

– Ở đây cũng được. – Dương Đình Phong nhàn nhạt nói.

– Tôi chính là không muốn. Ở trên giường thoải mái hơn, còn có, lưng của cậu sẽ không bị đau a. – Mạch Quai đưa tay vỗ vỗ sau lưng mình cho thí dụ, cười răm rắp.

– Cậu thật đòi hỏi. – Dương Đình Phong hừ lạnh một tiếng, không kiêng nể đứng dậy đi vào phòng ngủ, Mạch Quai ở phía sau tâm tình vô cùng cao hứng, rốt cuộc cơ hội ngàn năm hiếm có cũng xảy ra, ở bên trong y chắc chắn sẽ thực sung sướng, Mạch Quai âm thầm nghĩ ngợi, tí ta tí tởn bước vào phòng, nhìn thấy Dương Đình Phong đã ngoan ngoãn nằm trên giường.

Khóe miệng khẽ cong, Mạch Quai chậm rãi bò lên giường, ngón tay vuốt ve lồng ngực săn chắc của Dương Đình Phong, lại di chuyển xuống khố hạ của y, lông mao cùng tính khí đập vào mắt, hắn nuốt nước miếng, mở to miệng ngậm lấy côn th*t phát trướng.

Dương Đình Phong trầm mặc quan sát động tác của Mạch Quai, trên mặt hoàn toàn không có chút phản ứng.

– Uy, cậu rên cho tôi nghe đi chứ. – Mạch Quai ngừng động tác, ủy khuất ngẩng đầu nhìn Dương Đình Phong.

– Vì cái gì tôi phải rên? – Dương Đình Phong chau mày.


– Cậu rên tôi mới có động lực làm tiếp chứ. Cậu chẳng khác gì một khúc gỗ vậy. – Mạch Quai không kiên nhẫn nói.

– Chán. – Dương Đình Phong lẩm bẩm trong miệng.

Mạch Quai đại khái không nghe Dương Đình Phong nói cái gì, cơ hội ngàn năm vô cùng hiếm có, hắn phải tranh thủ thao chết lão nam nhân chết tiệt này trước khi người nọ đổi ý mới được.

Mạch Quai nhả ra côn th*t của Dương Đình Phong, ngồi thẳng dậy, đem hai cánh đùi săn chắc của y dang rộng sang hai bên, nhìn thấy cái động hắc ám khiến người ta muốn tra tấn, Mạch Quai miệng nở nụ cười nham nhở.

– Cậu làm cái gì? – Dương Đình Phong nhìn ra hành động kỳ quái của Mạch Quai, tâm tình có điểm khẩn trương.

– Còn làm cái gì? Đương nhiên là đâm tiểu đệ đệ của tôi vào mông cậu rồi.

Dương Đình Phong trong vô thức toát mồ hôi lạnh, kháo, vì cái gì lại đáp ứng yêu cầu của tên đầu sỏ này, hiện tại lại cảm thấy hối hận, quả nhiên bị hắn làm cho đầu óc bại hoại rồi.

Dương Đình Phong vội vã ngồi dậy, xoay lưng về phía Mạch Quai, quỳ trên giường, gương mặt không kiên nhẫn nói.

– Nhanh lên.

– Uy, tôi muốn làm tư thế kia. Mau nằm xuống cho tôi! – Mạch Quai không cam tâm quát.

– Cậu còn chậm chạp, tôi lập tức thay đổi chủ ý. – Dương Đình Phong lạnh lùng tuyên bố.

Mạch Quai nghiến răng nghiến lợi, xem như đối phương rất biết cách đe dọa hắn. Mạch Quai hừ nhạt, bàn tay vỗ nhẹ mông Dương Đình Phong, tay cầm tính khí, đặt ở cửa huyệt của Dương Đình Phong.

– Tôi vào đấy nhé. Đau thì cứ nói tôi.

Dương Đình Phong căng thẳng, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Mạch Quai cong khóe miệng, đem phân thân chậm rãi tiến vào động huyệt Dương Đình Phong, cảm giác nóng ấm dội vào nội tạng, thần kinh tê dại, sung sướng đến mức muốn thét lên. Mà Dương Đình Phong ở bên dưới đã sớm toát mồ hôi lạnh, khốn nạn, lần đầu tiên trong đời lại bị kẻ khác đâm vào phía sau, thực sự không thể nào nhục nhã hơn, Dương Đình Phong đau đến hai lông mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, tay siết lấy khăn trải giường. Nguồn :

– Không sao chứ? – Cảm nhận người phía dưới cơ thể đột nhiên cứng đờ, Mạch Quai ngừng động tác, cúi đầu hỏi.

Dương Đình Phong thở ra một tiếng nặng nề, lạnh lùng nói.

– Ổn.

Mạch Quai nhếch miệng cười, vừa đem phân thân tiến vào bên trong vừa trêu chọc.

– Thả lỏng đi. Nhìn cậu chẳng khác gì đang đi ị vậy?

– Im miệng! Nhanh giải quyết đi. – Gò má Dương Đình Phong nóng ran, Mạch Quai thừa nhận người kia chính là đang xấu hổ, liền cất tiếng cười lớn.

– Hảo a hảo a. – Nhưng trong lòng vẫn có chút nể nang Dương Đình Phong, một người cao ngạo lạnh lùng như y, không ngờ chỉ vì hắn và cam tâm tình nguyện như vậy, Mạch Quai thất thần, ánh mắt nhìn Dương Đình Phong ôn nhu đến kì lạ.

====== HẾT CHƯƠNG 14 ======


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.