Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 1


Đọc truyện Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt) – Chương 1

Trên chiếc xe buýt đông nghịt người, nam nhân một tay cầm ba lô một tay vịnh lấy thanh sắt, hai mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời ngắm mây, vì không khí ở đây khá ngột ngạt, lại còn người người chen nhau chúc chúc, không khỏi khiến nam nhân kia phải liếc mắt mà hừ lạnh một tiếng.

– Con ơi, cho bà qua được không con? – Một cụ bà trạc khoảng hơn 70 tuổi đang khom người hỏi nam nhân, thỉnh thoảng còn đưa tay lên ho khan vài tiếng yếu ớt.

Nam nhân không nói gì, chỉ xoay người 90 độ né đường cho cụ bà đi qua, nam nhân quan sát vào cụ bà kia, rồi mới tiến tới nắm lấy vai cụ, thanh âm trầm thấp không thể nào trầm hơn, bất quá khi nghe lại cảm thấy vô cùng ôn nhu và ấm áp.

– Con đỡ bà.

– A.. cảm ơn con… – Nam nhân trước mắt này đương nhiên là quá cao đi, khiến cho cụ bà chỉ có thể cố gắng ngẩng cao đầu nhìn y mà nói lời cảm ơn.

Đỡ cụ bà xuống tuyến tiếp theo, nam nhân cười nhẹ vẫy tay chào bà, rồi bước tới thanh sắt đưa tay vịnh lấy, tiếp tục yên lặng nhìn ra ngoài trời ngắm cảnh.

– Trường trung học X, Đài Loan… trường trung học X, Đài Loan…

Nghe đến địa điểm, nam nhân liền vác ba lô lên vai, chậm rãi bước ra khỏi xe buýt. Một tòa nhà cao lớn hiện lên trước mắt nam nhân, không ngờ Đài Loan lại có trường học rộng lớn như vậy a, nam nhân thở dài trong lòng, bước chân đi vào ngôi trường rộng lớn kia.

Dọc theo hành lang đến lớp học S, nam nhân một chút cũng không thấy hồi hộp, trong đầu chỉ mong rằng học ở ngôi trường mới này sẽ không còn rắc rối nào khác nữa. Bất quá……

– Woa.. kia là học sinh mới sao… hảo soái a… cậu ấy là của mình..

– Cậu có bị ảo tưởng không? Woa.. đẹp trai như một nam thần vậy, thế là cậu ấy nối gót đại ca Gia Trình rồi a…

Nam nhân không phải không nghe được những lời bàn tán khen ngợi y, thậm chí y còn thừa biết một tá học sinh nữ đang nhìn chăm chú vào y từ đằng sau, khẽ thở mạnh một tiếng, như thế nào ở đây cũng như vậy a, hảo phiền phức đi.

– A… em là học sinh mới đăng kí vào trường hai ngày trước phải không? – Một vị giáo viên cầm tờ giấy sơ yếu lí lịch tiến tới hỏi nam nhân.

– Vâng. – Nam nhân gật đầu trả lời.


– Hảo, em theo cô nhận lớp. – Vị giáo viên cười nhẹ với nam nhân rồi xoay người bước đến lớp học S, nam nhân cũng theo đó mà đi theo sau.

Thời điểm khi nam nhân đặt chân vào lớp học, đương nhiên là bao nhiêu nữ sinh sẽ trầm trồ mà nhìn y, mà y chính là một chút cũng không hề quan tâm, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cả lớp.

– Cả lớp chú ý, lớp chúng ta từ giờ sẽ có bạn học mới, bạn ấy từ thành phố khác chuyển sang đây. Các em cố gắng hòa đồng với bạn nhé!!

– Dạ vâng ạ. – Cả lớp lập tức hớn hở đồng thanh.

– Hảo, em có thể ngồi đâu tùy thích. – Vị giáo viên hướng nam nhân cười nói.

Nam nhân không nói gì, chỉ tập trung đưa mắt nhìn xung quanh, một lát, nam nhân dừng mắt ngay chỗ ngồi phía đằng kia, chỉ thấy một cậu học sinh đang nằm úp mặt xuống bàn, chính là từ lúc y bước vào lớp đến giờ hắn chưa một lần nhìn y.

Nam nhân ngay lập tức hướng đến chỗ cậu học sinh kia, chậm rãi bước xuống.

– Woa, bạn gì ơi, ngồi với mình được không?

– Hảo soái, bạn tên gì vậy a?

– Cậu ấy thật cao, lại còn đẹp trai nữa chứ.

Bao nhiêu lời trầm trồ khen ngợi của các nữ sinh đương nhiên sẽ lọt vào tai nam nhân, bất quá y một chút cũng không hề ngó ngàng đến, cứ tiếp tục đi thẳng xuống phía trước.

Nam nhân kéo ghế ra ngồi bên cạnh cậu học sinh kia, cũng không để ý gì đến hắn, chẳng qua y nghĩ rằng nếu như ngồi gần một người không thèm để ý đến y sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều.

Bất quá khi nam nhân vừa mới kéo ghế ngồi xuống, cậu học sinh kia lúc này mới chịu ngẩng đầu dậy, đưa mắt nhìn y. Một lát, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, đối nam nhân quát lớn.

– Ai cho phép cậu ngồi đây, mau tránh.


Nam nhân mặc dù cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ thờ ơ câu nói của cậu học sinh kia, có chút thú vị, y liền bắt chéo chân nhìn hắn múa mép.

– Cậu cư nhiên dám không nghe lời tôi. Tôi nói cút! – Cậu học sinh phẫn nộ chửi lớn, khiến cho cả lớp không ngừng xì xầm bàn tán.

– Mạch Quai, bình tĩnh, cậu ấy chỉ là học sinh mới vào, đừng có nổi nóng như vậy chứ.

Một cô nữ sinh chạy đến nắm lấy áo cậu học sinh, mở miệng khuyên răn hắn. Nam nhân liền bất giác cong khóe miệng, nguyên lai tên hắn là Mạch Quai a.

– Cậu thì biết cái gì? Đây là chỗ ngồi của Tiểu Tinh, tôi không cho phép ai được sở hữu. – Cậu học sinh Mạch Quai kia một phen bỏ tay nữ sinh ra, thẳng thắn tuyên bố.

– Nhưng mà, Tiểu Tinh cậu ấy đã chuyển trường rồi mà… – Nữ sinh khó xử đối hắn nói.

Nam nhân nghe đến đây thì mới hiểu chuyện, ra là chỗ y đang ngồi trước đây là của một người bạn của hắn, nhưng mà như thế nào hắn lại nổi giận thế chứ.

– Tôi không quan tâm. Tên kia, còn không mau biến ra chỗ khác, lớp tôi nhiều chỗ như vậy, tại sao phải ngồi đây? – Mạch Quai tức tối cúi xuống nắm lấy áo nam nhân.

Y tựa hồ có chút tức giận, tên học sinh này quả thực to gan đi, dám túm cổ y sao. Nam nhân hùng hổ đứng dậy, lúc này y mới nhận ra rằng thì ra Mạch Quai lại thấp hơn y nửa cái đầu, y chỉ có thể cúi đầu trừng mắt nhìn hắn.

– Không thích. Nếu cậu không muốn tôi ngồi đây, cậu có thể chuyển sang chỗ khác. – Nói xong, nam nhân ngang nhiên ngồi xuống, từ trong cặp lấy ra cuốn sách, không đếm xỉa gì đến Mạch Quai.

– Cậu.. – Mạch Quai tức giận đưa tay nắm thành quyền, nam nhân kia quả thật chướng mắt mà.

– Mạch Quai, bớt nóng đi, có chuyện nhỏ như vậy cũng làm lớn cho bằng được, đã vào tiết học rồi, có gì từ từ nói. – Nữ sinh bên cạnh không ngừng nài nỉ hắn.

Mạch Quai không nói gì, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hung hăng kéo ghế rồi ngồi xuống, trừng mắt khinh miệt nhìn nam nhân, sau không thèm để ý đến y, hắn đành im lặng trong tức giận.


Nam nhân khẽ liếc mắt nhìn Mạch Quai, nhìn thấy bộ dạng nổi trận linh đình của hắn quả thực buồn cười đi.

– Cậu học sinh mới, cậu tên gì vậy a? – Nữ sinh ban nãy hớn hở quay xuống hỏi tên y.

– Phong. Dương Đình Phong. – Nam nhân ngẩng đầu nhìn cô, rồi tiếp tục giáng mắt xuống cuốn sách, vừa đọc vừa lạnh lùng trả lời.

– A… Dương Đình Phong, còn mình là Tiểu Nhàn, chúng ta làm bạn được không? – Cô đưa tay ra trước mặt nam nhân.

Dương Đình Phong nhìn chăm chăm vào bàn tay thon đẹp của Tiểu Nhàn, rồi ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tươi cười của cô. Y do dự một hồi lâu, rồi chậm rãi bắt tay cô.

– Mạch Quai cậu ta hay nổi nóng vô cớ lắm. Cậu thông cảm nha, thực xin lỗi. – Tiểu Nhàn chắp hai tay xin lỗi Dương Đình Phong, ghé sát nói nhỏ.

– Ừ. – Dương Đình Phong vẫn tiếp tục lật lật trang sách, một chút cũng không hề để ý đến Tiểu Nhàn.

– Thực ra chỗ cậu đang ngồi là của Hứa Tinh, cậu ấy đã chuyển trường cách đây mấy tuần, cho nên Mạch Quai mới nổi giận như vậy. Cậu biết tại sao không a? – Tiểu Nhàn ngó nhìn xung quanh, rồi ngang nhiên ghé sát tai Dương Đình Phong thì thầm.

Dương Đình Phong một phen đẩy đầu Tiểu Nhàn ra, thở mạnh nhìn cô, lạnh lùng nói.

– Không biết.

– Hắc hắc.. Mạch Quai rất thích cậu ấy.. – Tiểu Nhàn cười nham hiểm.

Dương Đình Phong nghe đến đây thì có chút ngạc nhiên, mở lớn mắt nhìn Tiểu Nhàn.

– Cậu ta đồng tính luyến ái? – Dương Đình Phong hỏi.

– Phải a. – Tiểu Nhàn gật đầu lia lịa, cười hớn hở.

Dương Đình Phong xoay đầu nhìn Mạch Quai đang chống cằm lên bàn, mân mê xoay chiếc bút cầm trên tay hắn. Chốc lát, tầm mắt hắn lại vô tình dừng lại ngay phía mình, trừng trừng sát khí với y.

Dương Đình Phong khinh bỉ nhìn Mạch Quai một cái, rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.


– Hảo, vào tiết học rồi các em, hôm nay chúng ta sẽ sang bài mới.

Trong suốt tiết học ngày hôm đó, Mạch Quai một chút cũng không hề để tâm đến bài giảng, mà luôn đưa mắt trừng trừng với Dương Đình Phong.

– Cái tên chết bầm đáng ghét, nói đến như thế còn mặt dày cứ khăng khăng ngồi chỗ Tiểu Tinh. Cậu cứ đợi đó, tôi sẽ không cho cậu một cuộc sống yên bình cho xem.

Tiết học kết thúc, cả lớp ngay lập tức đứng dậy, đổ nhào đến chỗ Dương Đình Phong, liên tục hỏi y.

– Cậu tên gì vậy a, cậu từ đâu đến vậy?

– Cậu có dùng Weibo(một loại mạng xã hội phổ biến của Trung Quốc) không? Cho mình xin đi a.

Bao nhiêu câu hỏi không ngừng chất vấn lên đầu Dương Đình Phong, y cảm thấy vô cùng ồn ào và phiền phức đi, liền một phắt đứng dậy, không nói lời nào mà bước chân ra ngoài.

Bất quá Dương Đình phong vừa mới ra khỏi cửa lớp, đã nhìn thấy thân ảnh cao gầy của Mạch Quai đang khoanh tay dựa lưng vào cửa, y không nói gì, chỉ lườm hắn chằm chằm, rồi định ly khai.

“Phập” một tiếng, Mạch Quai nhanh nhẹn đưa chân cán đường Dương Đình Phong, y ngay lập tức mất đà mà chập chững tiến về phía trước, rồi đứng thẳng dậy hừ lạnh, xoay người trừng mắt.

– Cậu cố ý phải không?

– Thì sao? Cậu tính đánh tôi? – Mạch Quai khinh bỉ nhìn Dương Đình Phong, nghênh mặt thách thức y.

– Điên. – Dương Đình Phong thẳng thừng phan cho Mạch Quai một câu, rồi xoay người ly khai.

– Cái gì? – Mạch Quai nổi điên đưa hai tay nắm thành quyền, giận cá chém thớt mà đập mạnh nắm tay vào tường.

Dương Đình Phong vừa đi vừa nhếch miệng cười gian, mới ngày đầu đã có kẻ dám gây cản trở y như vậy rồi, mà đây cư nhiên không phải là nữ nhân đi. Trước đây y có từng biết qua các bộ phim, thường thì nữ chính luôn cố tình gây tâm điểm chú ý cho nam chính. Bất quá lần này là trường hợp cực kì hiếm có, nhân vật chính lại là nam nhân, mà còn là đồng tính luyến ái nữa a.

– Tôi sẽ chờ chiêu thức tiếp theo của cậu, Mạch Quai.

======= HẾT CHƯƠNG 1 =======


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.