Đọc truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu – Chương 7: Yến tiệc
Hạ Lan Thụy còn trẻ tuổi tuấn tú hơn trong tưởng tượng của Hạ Lan Phiêu. Dung mạo của ông ta theo kiểu thanh tú nhã nhặn, nhưng ông mặc khôi giáp bạc, thoạt nhìn có vẻ cao quý, máu lạnh tựa chiến thần. Ông ta lạnh lùng nhìn Tử Vi, thấp giọng nói:
“Tử Vi, nhìnPhiêu nhi sắc mặt ốm yếu, lại còn gầy đi nhiều, ngươi chăm sóc chủ nhân mình thế này sao? Ngươi nói xem đáng phạt tội gì?”
“Nô tỳ… Nô tỳ biết tội!”
Tử Vi cắn chặt môi, nhắm chặt hai mắt, lại tự lấy tay ra sức vả vào hai gò má trắng nõn của mình. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được:
“Dừng tay.”
Tử Vi dừng lại. Nàng ngạc nhiên nhìn Hạ Lan Phiêu, trên mặt Hạ Lan Thụy cũng hiện chút lo lắng:
“Phiêu nhi, sao lại chống lại mệnh lệnh của vi phụ? Trước đây con chưa bao giờ dám nói nửa chữ “không” với vi phụ.”
“Con… Con chỉ nghĩ nếu Tử Vi bị thương, danh tiếng của nữ nhi sẽ chỉ tệ hơn, cũng sẽ khiến Hoàng thượng càng thêm chán ghét.”
Lời nói của Hạ Lan Phiêu, khiến cho Hạ Lan Thụy nguy hiểm nheo hai mắt lại. Ông ta cẩn thận quan sát đứa con gái đã hoàn toàn khác so với trước đây mình từng nhận biết, đột nhiên nở nụ cười:
“Phiêu nhi, con đã có thể nghĩ thông suốt, có thể không cố ý chọc giận Hoàng thượng, vi phụ thật vui mừng. Được, vi phụ tạm tha cho Tử Vi, nhưng con cũng phải đáp ứng vi phụ một việc.”
“Việc gì?”
“Nội trong một năm phải mang thai Long chủng.”
“Cái gì? Mang thai? Không, ý của con là dù con có muốn mang, hoàng đế không cho con cũng không có cách nào để mang!”
“Hoàng đế không vào tẩm cung của con, vi phụ tự có biện pháp.”
Hạ Lan Thụy không nhịn được khoát tay: “Tóm lại, con phải nắm chắc mọi cơ hội, nhất định phải nhất cử đắc nam *sinh một lần được luôn con trai*. Nếu như con có gan dám chống đối vi phụ, con khắc biết thủ đoạn của vi phụ.”
Nghe Hạ Lan Thụy nói xong, Hạ Lan Phiêu còn chưa có phản ứng gì, Tử Vi đã hoảng sợ run lẩy bẩy. Sự hoảng sợ của nàng ta, khiến cho trong lòng Hạ Lan Phiêu cũng nảy sinh nỗi sợ không tên, cuối cùng nàng nhu thuận nói: “Nữ nhi tuân mệnh.”
“Vậy thì tốt. Hy vọng con nhớ rõ thân phận, nhớ rõ sứ mệnh của mình.”
Hạ Lan Thụy ý vị sâu xa liếc mắt nhìn con gái ông ta, sau đó rời đi đầu cũng không ngoảnh lại. Hạ Lan Phiêu thở dài một tiếng, nâng Tử Vi dậy, dùng nước lạnh làm tan vết bầm giúp nàng, xót xa hỏi: “Đau không?”
“Nô tỳ không sao, dù sao cũng đã quen rồi.” Tử Vi cười làm bộ thoải mái, nắm chặt tay Hạ Lan Phiêu: “Nương nương, người ngàn vạn lần chớ nên chống đối lão gia. Mỗi lần người chống lại ông ấy, đều sống không bằng chết, nô tỳ thật sự không đành lòng…”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chống đối ông ấy. Bởi vì, ta muốn sống.”
“Vậy là tốt rồi… Nương nương, đêm nay Hoàng thượng sẽ chuẩn bị tiệc mừng lão gia, người sẽ tham gia chứ?”
“Ta được lựa chọn sao?” Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng thở dài.
“Không được.” Tử Vi thấp giọng nói: “Nếu như người không tham gia, Hoàng thượng và lão gia đều sẽ không bỏ qua cho người.”
“Vậy thì hỏi ý kiến của ta có ý nghĩa gì nữa đâu?” Hạ Lan Phiêu cười khổ: “Trang điểm thay quần áo cho ta, Tử Vi. Bất kể đêm nay xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ sống thật tốt—— chỉ vì mình mà sống.”
Khi ánh dương chói mắt từ từ lụi tàn, cả hoàng cung được bao phủ bởi ánh trăng hoa lệ. Hạ Lan Phiêu ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, để mặc Tử Vi biến mái đầu dài thành một búi tóc cung đình lộng lẫy. Hạ Lan Phiêu thay chiếc váy dài sắc đỏ,chỉ có hoàng hậu mới có thể mặc, quét nhẹ mày ngài, tô son màu anh đào lên môi . Cô cẩn thận tỉ mỉ cắm lên búi tóc sáu chiếc luy ti kim phượng(*), trên mỗi con phượng hoàng đều rủ xuống một viên trân châu long nhãn, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong màn đêm, gương mặt bình thường của nàng nhờ trang phục lộng lẫy mà tôn thêm vài phần yêu kiều diễm lệ.
“Nương nương, người điểm trang nghiêm chỉnh trông thật xinh đẹp.” Tử Vi cười rất chân thành: “Về sau mỗi ngày nô tỳ sẽ trang điểm cho người như này.”
“Không cần.” Hạ Lan Phiêu bứt rứt khó chịu nói.
“Tại sao?”
“Phiền phức.”
Nếu như nàng không phải con gái nhà Hạ Lan, nàng sẽ không phải làm hoàng hậu của Tiêu Mặc, cũng không phải làm một kẻ bị đứng ở trung tâm phân tranh quyền lực nữa. Hạ Lan Thụy có thể một thân quân phục tùy tiện xông vào hậu cung, thật đúng là không phải kiêu ngạo hống hách bình thường.
Tuy rằng không ưa Tiêu Mặc, không ưa Hạ Lan Thụy, nhưng chính vì họ ở thế không đội trời chung, trái lại đã tạo cho nàng cơ hội được khoan hồng và sống sót. Nhưng nàng cũng chưa quên, từ xưa đến nay cỏ dại leo tường và gian tế có kết cục thế nào, cho nên, nàng thật sự phải vì tương lai của bản thân mà quyết định…
Khi Hạ Lan Phiêu cùng Tử Vi đi tới Minh Nguyệt Lâu nơi tổ chức dạ tiệc, thì ở đó đã tưng bừng ca múa rồi. Các vũ cơ mặc áo quần hồng phấn đang ở giữa đại điện trình diễn kỹ thuật múa điêu luyện, mặc sức phô bày thân hình yêu kiều và dung nhan diễm lệ của mình, hơi thở như lan, mị nhãn như tơ.
Đêm nay, Tiêu Mặc mặc long bào màu vàng, cột tóc bằng hoàng kim quan, ngồi ngay ngắn trên long ỷ cao quý, khuôn mặt bình thản, khí vũ hiên ngang. Hai bên trái phải của hắn, lần lượt là Hạ Lan Thụy và Tiêu Nhiên đang ngồi, tiếp đó là chỗ ngồi của các vị quan viên được sắp xếp dựa theo thứ bậc cao thấp. Phân loại chỗ ngồi như vậy thể hiện địa vị khác nhau của các thần tử trong triều, mà Tiêu Mặc an vị ở trung tâm của chúng nhân, cao cao tại thượng. Hắn cao quý tựa thần linh được tôn sùng, khiến người ta không kìm được mà nảy lòng kính sợ, kể cả Hạ Lan Phiêu.
Không chói lóa rực rỡ như Tiêu Mặc, ngồi ở phía dưới chếch phải Tiêu Mặc là Tiêu Nhiên mặc độc một bộ trường bào trắng sáng, bên hông phối thêm khối dương chi ngọc cùng màu trắng noãn, càng lộ vẻ tao nhã lịch sự. Mặc dù có dung mạo rất giống Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Nhiên dịu dàng hơn, cũng phần nào ân cần hơn hắn ta.
Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Nhiên, nhớ đến y từng dịu dàng chu đáo băng bó cho mình, chỉ thấy trong lòng có thứ cảm xúc khó tả được bằng lời. Đúng vào lúc này, thái giám ở cửa liếc nhìn Hạ Lan Phiêu một cái, kêu lớn: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Giọng nói the thé của thái giám trông cửa không ngờ át cả tiếng đàn sáo, khiến Hạ Lan Phiêu cũng hơi hơi thất thần. Bởi vì đợt yến hội này là để chúc mừng Hạ Lan Thụy đánh bại Tề quốc mà cử hành tiệc khánh công, cho nên cả cung điện ngoại trừ Hạ Lan Phiêu, thì không có nữ tử hậu cung nào tham gia.
Ngay khi thấy Hạ Lan Phiêu đến, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Hạ Lan Phiêu, có tìm tòi nghiên cứu, có kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là sự khinh thường gần như không che dấu được. Hạ Lan Phiêu chỉ thấy bản thân như bị lột trần. Cơ thể bị người ta xăm soi, cảm giác toàn thân bứt rứt khó chịu. Nàng bất giác cúi đầu, Tiêu Mặc đã chú ý tới nàng, mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, điệu cười gần như là yêu chiều:
“Phiêu nhi, lại đây ngồi cạnh Trẫm.”
Phiêu Phiêu… Phiêu nhi? Tên cẩu hoàng đế này gọi nàng ám muội như vậy? Rốt cuộc hắn có ý đồ gì?
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân trong nháy mắt dựng đứng, vẻ mặt cảnh giác. Còn Tiêu Mặc, bất ngờ rời khỏi long ỷ, cười cười đi về phía Hạ Lan Phiêu. Hắn mỉm cười nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh như băng của Hạ Lan Phiêu, cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Phiêu nhi, tay nàng làm sao mà lạnh thế?”
Tại sao lạnh thế? Đấy là do bị ngươii hù dọa được chưa.
“Tới ngồi cạnh Trẫm nào.”
Tiêu Mặc mỉm cười dắt Hạ Lan Phiêu đang ngây ra như phỗng trở lại chỗ ngồi, đưa nàng tới long ỷ của mình. Toàn bộ đám hạ thần nhìn Tiêu Mặc không thể nào tin nổi, còn Hạ Lan Thụy dần dần lộ chút ý cười trên khuôn mặt lạnh lẽo. Ông ta chậm rãi nâng ly rượu lên, tiếng nói như chuông ngân:
“Hoàng thượng sủng ái tiểu nữ như vậy, thật là khiến lão phu thụ sủng nhược kinh.”
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn phụ thân và phu quân mình, chỉ thấy bản thân sẽ bị ánh mắt của họ giết chết mất. Mà đúng lúc này, Tiêu Mặc đột nhiên cười ôm thắt lưng Hạ Lan Phiêu: “Phiêu nhi, chắc là nàng đói bụng rồi. Giờ tiện thể bày thức ăn luôn, được không?”
Áaaaaa, bỏ hết cái tay lợn của mi ra. Đồ khốn.
Hạ Lan Phiêu tức điên người gần như trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, dùng ánh bày tỏ sự bất mãn của mình. Thế nhưng, nỗi tức giận của nàng, sự bất mãn của nàng đều tan thành mây khói khi nhìn thấy đôi mắt sâu khôn lường của Tiêu Mặc. Một thứ sợ hãi, tự nhiên nảy sinh trong lòng, để rồi cuối cùng nàng cứng ngắc ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, một câu cũng không dám nói.
Ngay khi thấy hoàng đế cưng chiều Hạ Lan Phiêu thanh danh bê bối tư sắc lại tầm thường như vậy, tất cả đại thần đều bày ra vẻ mặt “thương người bất hạnh, giận người không tranh”. Hạ Lan Phiêu biết rõ nam nhân ngồi cạnh mình này đầy bụng gian trá, tuyệt đối sẽ không tự nhiên lại đối xử tốt với mình. Hắn làm như vậy, hẳn là để xoa dịu mâu thuẫn với Hạ Lan Thụy, tạm thời trấn an Hạ Lan Thụy thôi. Nếu đã thế, vậy thì nàng tạm thời giúp hắn diễn cho trọn màn đùa giỡn này là được.
“Được.” Hạ Lan Phiêu nhu thuận nói, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng Tiêu Mặc. Nhưng là, Tiêu Mặc không hề có một chút giật mình như nàng dự liệu, mà thuận thế ôm lấy nàng, tiếp tục mê đắm nhìn nàng:
“Nếu Phiêu nhi đói bụng, thì bây giờ bắt đầu dâng thức ăn.”
Vì vậy, đủ loại thức ăn giống như thủy triều hiện ra trước mặt mọi người, các vị đại thần cũng bắt đầu tập trung tâm trí vào sự nghiệp ăn uống vĩ đại. Cả đại điện yến tiệc linh đình, bầu không khí vừa nhiệt liệt lại vừa ấm áp. Hạ Lan Phiêu mắt thấy hai người kia cuối cùng cũng không tỏa ra sát khí hù dọa người nữa, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc nàng đang suy nghĩ xem mình nên giả vờ mắc bệnh gì thì mới thoát thân được, Tiêu Mặc đột nhiên dịu dàng nói bên tai:
“Phiêu nhi, sao nàng không ăn gì? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Không phải thức ăn không hợp khẩu vị, mà là nhìn thấy lão nhân gia ngài nên cái gì cũng không ăn nổi.
“Thức ăn rất ngon miệng, nhưng thần thiếp hôm nay không có hứng ăn uống.” Hạ Lan Phiêu vội vàng mỉm cười: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”
“Nếu không có hứng ăn, thì nếm thử chén canh ngân nhĩ hạt sen này xem. Trẫm đút cho nàng.”
Tiêu Mặc sủng nịch cầm thìa, múc một muôi canh hạt sen đưa đến bên môi Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu kinh hãi, vừa định cự tuyệt, nhưng lại chạm phải ánh mắt tràn đầy hàm ý cảnh cáo của Tiêu Mặc. Nàng hoảng sợ trong lòng, vô thức há miệng, ngoan ngoãn nuốt canh hạt sen vào bụng, cuối cùng thì trên mặt Tiêu Mặc cũng có thêm chút tươi cười.
“Ngoan lắm.” Tiêu Mặc mỉm cười vui vẻ.
Tiêu Mặc cười rực rỡ như thế, khôi ngô như thế, cơ hồ hàm chứa thâm tình vô hạn. Thế nhưng, Hạ Lan Phiêu không bị nụ cười của hắn làm mê muội, chỉ thấy toàn thân đều đã hóa đá. Nàng rất muốn mượn cớ ốm mà đi trước, nhưng Tiêu Mặc lại giành trước một bước:
“Chốc nữa sẽ có dị nhân từ Tây Vực đến biểu diễn, Phiêu nhi nhất định sẽ thích.”
“Dị nhân biểu diễn?” Hạ Lan Phiêu vô thức hỏi.
“Dạ.” Hạ Lan Thụy đã khôi phục thần sắc, sang sảng cười to: “Đám dị nhân này, là lão phu vô tình gặp được lúc đang trên đường đánh bại Tề quốc, về nước, người nào cũng có tuyệt kỹ. Lão phu dâng họ cho Hoàng thượng, hy vọng có thể giúp Hoàng thượng giải sầu.”
“Hạ Lan Thừa tướng có lòng như vậy, thật sự là phúc của quốc gia.” Tiêu Mặc thản nhiên cười cười: “Vậy thì, mời họ lên đây đi.”
Theo đó, một đoàn nghệ nhân ăn mặc diễm lệ đi tới, trong nháy mắt, Hạ Lan Phiêu đã quên mất gã ác ma đang ngồi bên cạnh mình, tập trung tinh thần xem màn trình diễn tạp kỹ ở cổ đại. Thật ra, họ chỉ biểu diễn những màn xiếc ảo thuật bình thường nhất như nuốt kiếm, chuyển đĩa, nhưng với các đại thần mà nói đã là vô cùng mới mẻ rồi.
Mọi người thi thoảng lại phát ra một tiếng kêu thán phục, chỉ có Hạ Lan Phiêu từ từ cảm thấy nhàm chán. Nàng khẽ ngáp một cái, bắt đầu quan sát phục sức diễm lệ cùng dung nhan tươi đẹp của những nghệ nhân này, bất giác bị hấp hẫn bởi một nam nhân mặc áo xanh có vẻ mặt bình thản trong đám bọn họ.
Vóc dáng người nam nhân này rất cao, trên mặt chi chit vết thương đáng sợ, cũng khiến cho người ta không nhìn rõ được khuôn mặt thật của hắn ta. Hắn ta bình tĩnh biểu diễn màn phun lửa, khiến cho lời ca tụng vang khắp bốn phía, Tiêu Mặc cũng có vẻ tràn trề hứng thú. Mà hắn ta, không ngờ lại chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Mặc, quỳ rạp xuống đất:
“Hoàng thượng, tiểu nhân có một bộ ảo thuật tổ truyền, có thể khiến cho người sống biến mất, không biết Hoàng thượng hứng thú hay không?”
“Thật chứ?” Tiêu Mặc có vẻ hăng hái bừng bừng: “Vậy thử xem nào.”
“Xin Hoàng thượng cho phép tiểu nhân tiến lên, biểu diễn ở trước mặt hoàng thượng.”
“Chuẩn.” Tiêu Mặc dứt khoát nói.
Vì vậy, gã nam nhân áo xanh cầm một miếng vải đen tỏng tay, từ từ đi về phía Tiêu Mặc, dừng lại ở chỗ cách Tiêu Mặc mười bước chân. Hắn ta dùng miếng vải đen tự bọc lấy mình, huýt một tiếng sáo, sau đó trong cung điện bỗng nổi lên một màn sương mù dày đặc. Giữa đám sương mù, gã nam nhân áo xanh biến mất không thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn lại một miếng vải đen. Ngay khi mọi người vỗ tay vì màn trình diễn của hắn ta, gã nam nhân áo xanh không biết nhảy ra từ chỗ nào, bay về phía Tiêu Mặc với tốc độ cực nhanh. Mà tay hắn ta, đang cầm một thanh trường kiếm hàn quang bắn ra tứ phía.
(*) Son môi màu anh đào
images