Đọc truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu – Chương 50: Tiểu Hạ Lan bắt cóc Hoàng đế
.
“Cái gì?” Hạ Lan Phiêu thật sự không tin vào tai của mình.
Tiêu Mặc, hắn nói cái gì? Giúp ta giải độc? Không phải hắn muốn dùng độc khống chế nàng sao? Không, hắn tuyệt đối không tốt bụng như vậy! Hắn lại có âm mưu gì? Ta sợ chết, nhưng ta thà bị độc phát mà chết cũng không muốn ở bên cạnh hắn. Hắn so với tử thần còn đáng sợ hơn vạn lần!
“Ta không muốn!”
Mặc dù theo bản năng khát vọng sinh tồn, tuy rằng trong nội tâm bách chuyển thiên hồi, rối rắm mấu thuẫn, nhưng mà Hạ Lan Phiêu vẫn cự tuyệt đề nghị hồi cung. Nghe được đáp án của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng khổ não lại cố ý làm gia vẻ không cần của nàng, Tiêu Mặc cười: “Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi đảm bảo sẽ không hối hận sao?”
Ta…. Thật không hối hận sao? Mặc dù không biết lời Tiêu Mặc nói là thật hay giả, mặc dù không biết sau khi hồi cung sẽ gặp chuyện gì, nhưng bây giờ ta cự tuyệt hắn, chính là cự tuyệt lấy được thuốc giải. Thuốc giải này, ngay cả Hoa Mộ Dung cũng không thể cho ta, Tiêu Mặc lại đưa đến tay ta, ta lại đẩy nó ra xa…. Ta làm sao có thể cam tâm?
“Hoàng hậu, không nên vì tức giận nhất thời mà mất đi phán đoán đúng đắn. Cùng Trẫm hồi cung, Trẫm giải độc cho ngươi, ngươi còn có cơ hội chạy trốn. Nhưng, nếu bây giờ ngươi cự tuyệt Trẫm, thì đồng nghĩa với việc cự tuyệt thuốc giải. Dĩ nhiên, trên đời này, kỳ nhân rất nhiều, có lẽ ngươi có thể tìm được người giải độc Túy Hà Y cho ngươi. Nhưng mà, nếu như ngươi không tìm được thì sao? Nếu như người chế thuốc có vấn đề thì sao? Ngươi thật sự muốn lấy tính mạng ra mạo hiểm của mình sao?
Nụ cười của Tiêu Mặc chính là mị hoặc, tràn đầy sức hút như vậy, dẫn dắt nàng trầm luân. Giọng nói trầm thấp của hắn dường như có ma lực, làm cho người ta kìm lòng không được đồng ý, trầm luân. Hạ Lan Phiêu nhìn con ngươi đen nhánh của Tiêu Mặc, gần như muốn đồng ý, nhưng lý trí còn sót lại của nàng làm cho nàng rung mình.
Đau…. Mới vừa rồi Tiêu Mặc nắm chặt tay ta, thật là đau…. Tùy tiện nắm như vậy liền có thể làm cho ta đau đớn, nếu như hồi cung, không phải là mỗi ngày của ta đều có thể chết mà không biết sao? Ta không muốn! Tiêu Mặc cũng nói, Túy Hà Y không phải không phải là không có thuốc giải, nhân phẩm của ta tốt như vậy, Mộ Dung nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho ta. Coi như, thuốc giải này không thể cứu mạng của ta, ta cũng nhận….
“Ta cự tuyệt.” Hạ Lan Phiêu ruốt cuộc nói ra.
“Như vậy thật đáng tiếc.” Tiêu Mặc nhàn nhạt nhìn nàng: “Vậy Trẫm chỉ có thể bắt ngươi về.”
Mẹ nó! Nếu không để ý ta có đồng ý hay không đều bắt ta trở về, còn nói với ta nhiều như vậy làm gì? Tại sao lại để cho ta có cảm giác có quyền lựa chọn? Từ lúc bắt đầu, ta liền không có nữa chọn khác.
“Hoàng Thượng muốn bắt ta trở về? Bắt người từ địa bàn của Tề quốc?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.
“Hoàng hậu cảm thấy Trẫm không thể làm được sao?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại.
“Đương nhiên không phải! Hoàng Thượng anh minh thần võ tài trí hơn người như vậy, làm sao có thể có chuyện không làm được? Đúng rồi, ta ở Hỏa Liên cung phát hiện chuyện thú vị….”
Hạ Lan Phiêu nói xong, đột nhiên rút xuống cây trâm, nhắm ngay mi tâm của Tiêu Mặc. Tốc độ của nàng rất nhanh, thị vệ sau lưng Tiêu Mặc cũng không ngờ nữ nhân bị vây bắt lại có cam đảm phản kháng như vậy, tổn thương Hoàng Thượng, rối rít rút kiếm chỉ vào nàng.
“Dừng tay cho ta. Các ngươi nếu tiến thêm một bước, ta liền giết hắn.”
Trâm vàng của Hạ Lan Phiêu rất sắc, làm mi tâm của Tiêu Mặc có điểm đỏ, tay của nàng đang run nhè nhẹ, nàng cắn chặt môi, mà Tiêu Mặc chỉ là mỉm cười nhìn nàng: “Lại có thể biết phản kháng, rất tốt, rất tốt. Hoàng hậu, ngươi tiến bộ. Trẫm rất vui mừng.”
“Ít nói nhảm đi! Xe ngựa cho ta, các ngươi đều lui về sau! Không nghe lời, ta liền giết tên cẩu Hoàng đế này.”
Mắt thấy Tiêu Mặc bị ép buộc, bọn thị vệ không tình nguyện, nhưng vẫn lui ra cách xa xe ngựa. Tiêu Mặc tán dương nhìn Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói: “Bắt Trẫm làm con tin, đuổi thị vệ, lợi dụng xe ngựa chạy trốn, mưu kế này không tệ. Cho dù công phu của Trẫm cùng thị vệ cao hơn, cũng sẽ chạy không qua xe ngựa. Cứ như vậy, tỷ lệ chạy trốn thành công của Hoàng hậu cao hơn một chút.”
“Ngươi câm miệng cho ta! Mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, tại sao ngươi thoải mái như vậy? Thả ta đi, nếu không ta giết ngươi.”
“Không thả.”
…………
“Tiêu Mặc, ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi, có đúng hay không?”
“Không phải là không dám mà là không thể. Lấy sức lực của ngươi cùng độ sắc bén của cây trâm này nói, nếu như ngươi đâm vào mi tâm của Trẫm, trâm chỉ có thể tiến vào một tấc; nếu ngươi đâm vào cổ họng của Trẫm, trâm chỉ có thể tiến vào hai tấc. Coi như ngươi chuẩn xác đâm vào chỗ yếu, nhiều nhất chỉ làm Trẫm bị thương, cũng không làm tổn thương đến tính mạng của Trẫm. Nếu như ngươi thất thủ, đâm vào những bộ vị khác, Trẫm bị thương càng ít, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Cho nên ngươi không uy hiếp được Trẫm.”
Kim trâm của Hạ Lan Phiêu đặt giữa mi tâm hắn, nhưng hắn vẫn khí định thần nhàn mà mỉm cười, giống như mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay. Nụ cười của hắn, làm cho Hạ Lan Phiêu nổi giận. Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói: “Hoàng Thượng nói đúng, ta sức lực nhỏ, không thể giết ngươi, nhưng ta có thể đâm mù mắt ta. Mắt người là bộ phận yếu ớt nhất, nếu ta đâm mù ngươi, hoặc là dứt khoát vạch vài vạch trên mặt, hủy dung nhan ngươi, như vậy cũng không khó. Một mắt bị mù lại xấu xí, ngươi nói ngươi sống có ý tứ gì?”
“Đúng vậy…. Là Trẫm sơ sót.” Tiêu Mặc tán dương gật đầu, lộ ra bộ dáng mặc người chém giết: “Như vậy, Hoàng hậu liền động thủ đi. Trẫm chờ.”
“Ngươi….”
Hạ Lan Phiêu tay cầm kim trâm, chần chờ. Tuy rằng miệng lưỡi nàng lợi hại, mặc dù vì xúc động mà thành công uy hiếp Tiêu mặc, nhưng nàng chưa bao giờ làm chuyện thương tổn người, ruốt cuộc vẫn là do dự, sợ. Trong nháy mắt nàng do dự đó, một trận gió gào thét đánh tới. Đợi nàng hồi phục tinh thần, kim trâm đã rơi vào tay Tiêu Mặc.
“Ngươi thua.” Tiêu Mặc vuốt kim trâm, cười lạnh với nàng: “Rõ ràng ngươi đã có cơ hội.”
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm.
“Ngươi cho rằng Trẫm sẽ sợ hủy dung? Sẽ sợ mắt mù, sẽ biến thành tàn phế?” Khóe miệng của Tiêu Mặc cong lên độ cong làm cho người ta trầm luân, trong mắt lại hiện lên ánh sáng lạnh: “Hạ Lan, ngươi không khỏi quá khinh thường Trẫm rồi.”