Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 30: Trò chơi nói thật lòng!


Đọc truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu – Chương 30: Trò chơi nói thật lòng!

Editor: kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Oán hận? Tự nhiên là có. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đem ta cho người khác, làm cho ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ta còn có thể khóc nói đã yêu ngươi hay sao?

“Vậy sao? Ta nào dám oán hận ngài.” Hạ Lan Phiêu cười lạnh.

“Ngươi nói dối.”

…………

Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, ánh mắt thâm thúy, giống như có thể trực tiếp đi vào linh hồn của nàng. Hạ Lan Phiêu thống hận nhất chính là bộ dáng nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay kia của hắn, tức giận trong lòng càng lúc càng dâng cao. Có lẽ là nàng đã say, đầu của nàng bắt đầu choáng váng, lời nói cũng không qua đại não suy nghĩ. Nàng không muốn biết mình nói như vậy sẽ có hậu quả gì, nàng chỉ biết, nàng đã nhịn hắn lâu rồi.

“Tiêu Mặc, ruốt cuộc ngươi có ý tứ hay không? Trừ nói ‘ngươi nói dối’ ngươi còn có thể nói cái gì? Đúng vậy, ta chính là nói dối, thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc vì ngươi đi quyến rũ nam nhân, lấy được thứ ngươi muốn? Ngươi có biết xấu hổ hay không?” Hạ Lan Phiêu rống to.

“Ngươi say.” Tiêu Mặc cau mày.

“Ta không say.”

“Vậy sao….”


“Thế nào, người anh em ngươi còn chưa tin ta? Nếu không ta tỷ thí lại tỷ thí.”

“Tỷ thí thế nào?” Tiêu Mặc đột nhiên nở nụ cười.

“Không bằng…. Liền chơi trò chơi nói lời thật lòng, mỗi người hỏi đối phương ba vấn đề, hai bên đều chỉ được trả lời thật lòng, được không?”

“Thật muốn chơi sao?” Tiêu Mặc vẻ mặt kỳ quái: “Tốt nhất ngươi không được hối hận.”

“Vậy đi.”

“Bắt đầu đi. Trong trò chơi này, ta với ngươi đều nói lời thật lòng.”

Tiêu Mặc nói xong, lẳng lặng nhìn Hạ Lan Phiêu, dường như chờ đợi câu hỏi của nàng. Hạ Lan Phiêu khẽ giật mình, chậm rãi vuốt ly rượu trong tay, ruốt cuộc hỏi: “Tại sao muốn thả ta đi? Ngươi không sợ ta sẽ một đi không trở lại, làm cho ngươi cả đời không chiếm được Thủy Lưu Ly?”

“Ngươi sẽ không, cũng không dám. Ngươi là một người sợ chết, cho nên, sẽ không buông tha tính mạng của mình.” Tiêu Mặc mỉm cười.

Được rồi, ngươi nói rất đúng! Nhưng ngươi sẽ không biết, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không trở về bên cạnh ngươi – người nam nhân mang đến cho ta vô tận ác mộng…. Trúng độc, ta còn có thể tìm người giải độc, nhưng trở lại, ta liền không thể chạy thoát…. Ngươi đoán sai rồi, Tiêu Mặc.

“Ta trúng độc gì?” Vấn đề thứ hai khẩn cấp xuất hiện.

“Túy Hà Y. Loại độc này sẽ làm cho người ta chết trong giấc mộng, số lần phát tác do thể chất mỗi người quyết định, cho đến bây giờ người có số lần phát tác nhiều nhất là ba lượt.”

“Vậy sau đó hắn thế nào?” Vấn đề thứ ba.

“Chết rồi.”

“Tiêu Mặc, ngươi rất thành thật.” Hạ Lan Phiêu ‘ừng ực’ uống một ngụm rượu lớn, mắt cũng bắt đầu mê ly.

“Ba vấn đề ta đã trả lời xong. Bây giờ, đến lượt ta hỏi. Thủy Lưu Ly ở đâu?”

“Không biết.”

“Vậy ngươi định tìm thế nào?”


“Đi một bước tính một bước.”

“Tốt….” Tiêu Mặc đỡ lấy đầu có chút đau, hỏi câu vấn đề thứ ba: “Ngươi…. Hận ta sao?”

Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn Tiêu Mặc, nghiêng đầu một hồi, cuối cùng nói: “Hận. Ta vô cùng, vô cùng hận ngươi.”

“Vậy sao….” Tiêu Mặc thản nhiên nói.

“Tại sao ngươi muốn hỏi ta vấn đề này?” Hạ Lan Phiêu lảo đảo đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiêu Mặc, nắm ống tay áo của hắn lên: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ trả lời là ‘không’ sao? Tiêu Mặc, tại sao ngươi lại tặng ta cho người khác? Ngươi có từng hay không…. Không đành lòng? Dù chỉ là, trong nháy mắt?”

Hạ Lan Phiêu nói xong, trong mắt đã tràn đầy nước mắt. Tiêu Mặc khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, sau đó nói: “Không có.”

“A, thật ra thì đã sớm biết đáp án, tại sao ta còn phải hỏi để tự mất mặt đây? Tiêu Mặc, ta hận ngươi.”

“Ta biết rõ.”

“Ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không biết! Sẽ không biết ta suýt chút nữa đã yêu ngươi…. Hô, thật sự rất nguy hiểm! Nếu như ngày đó ở lễ hoa đăng người cứu ta không phải là ngươi mà là Tiêu Nhiên, hoặc Hạc Minh, thật là tốt biết bao! Ta đã từng nghĩ tha thứ tất cả lỗi lầm của ngươi, nhưng ngươi lại mắt cũng không nháy một cái tặng ta cho người khác…. Ngươi biết ta hận ngươi bao nhiêu không? Không biết bao nhiêu đêm, ta đều nghĩ làm thế nào để trả thù ngươi mới có thể chống đỡ được! Mà ta, tại sao khi nhìn thấy ngươi sẽ cảm thấy vui mừng, sẽ quên mất những vết thương trên người ta do ai mà có?… Tiêu Mặc, ngươi không có trái tim. Thích ngươi, quá mệt mỏi! Cho nên, ta quyết định không bao giờ thích ngươi nữa, không bao giờ… vì ngươi mà khổ sở nữa. Thật. Ngươi không đáng!”

Hạ Lan Phiêu nháy mắt cười với Tiêu Mặc, trong mắt thế nhưng không có một chút thương cảm, một mảnh rõ ràng. Nhìn khuôn mặt ủng đỏ của nàng, nhìn nụ cười trong sáng của nàng, Tiêu Mặc biết là nàng hoàn toàn buông tay. Thế nhưng, chẳng lẽ dễ dàng buông tay như vậy, Hạ Lan Phiêu?

Không, không được! Trên thế giới này, chưa từng có nữ nhân nào dám can đảm nói không quan tâm ta. Nàng là nữa nhân của ta, vĩnh viễn đều như vậy! Xem ra, ta nên lưu lại cho nàng một chút dấu ấn, lưu lại một chút dạy dỗ….

“Ngươi say. Ta đưa ngươi lên lầu nghỉ ngơi.” Tiêu Mặc nói.

“Không cần! Ngươi buông ta ra! Khốn khiếp!”


Hạ Lan Phiêu khua tay múa chân ngăn cản Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc không để ý sự giãy giụa của Hạ Lan Phiêu, bước lên phía trước, bế nàng lên. Hạ Lan Phiêu rất nhẹ, hắn cảm thấy mình như đang ôm một mảnh lông vũ, trong tay không có chút sức nặng. Hắn nhẹ nhàng đặt Hạ Lan Phiêu trên giường lớn của quán rượu, hôn lên đôi môi mê người của nàng. Trên môi nàng có mùi rượu nhàn nhạt, cũng có vị ngọt nhàn nhạt, lại làm cho hắn nhịn không được thưởng thức. Đột nhiên hắn rất muốn có được búp bê đáng yêu này, để cho nàng chỉ thuộc về một mình hắn.

“Làm nữ nhân của ta!” Tiêu Mặc nói.

“Được.” Hạ Lan Phiêu mượn cảm giác say, cười khanh khách, hôn lên môi Tiêu Mặc.

Được, ngài sẽ chống đỡ chết đi! Rõ ràng phương diện kia không được, còn nói như thế, có ý nghĩa sao? Chẳng lẽ là biết từ nay về sau ta không có khả năng yêu thích hắn, cố ý nói những lời này thể hiện hắn không phải không có năng lực, mà là không muốn? Tiêu Mặc, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để ta trở thành nữ nhân của ngươi.

“Ngươi…. Sẽ không hối hận chứ?” Tiêu Mặc khàn giọng hỏi.

“Không hổi hận, không hối hận chút nào! Người anh em muốn thượng liền thượng, ngàn vạn lần không cần khách khí!”

“Như vậy, ta muốn tiến vào.”

“Được! Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Có thể vào ta với ngươi cùng họ! Tiêu Mặc ơi Tiêu Mặc, tại sao ngươi đã là vịt chết còn mạnh miệng? Chẳng lẽ không đến bước cuối cùng ngươi liền không nói thật lòng? Ha ha….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.