Lãnh Địa

Chương 4: Trần Cảnh An Ngay Cả Omega Em Cũng Không Tha À


Bạn đang đọc Lãnh Địa – Chương 4: Trần Cảnh An Ngay Cả Omega Em Cũng Không Tha À


Hôm nay, phòng làm việc của Trần Cảnh An có người mới, là một Omega tên Lý Minh.
Cậu ta hệt như một con thỏ nhỏ, thấy Alpha là trốn vội trốn vàng.

Nhưng đây là cậu ấm nhà giàu được cấp trên gửi xuống để trải nghiệm cuộc sống, nên trưởng phòng không từ chối được.
Là Beta duy nhất trong phòng, Trần Cảnh An không có pheromone, không thể gây áp lực cho Omega, nên trưởng phòng bảo y dẫn dắt Lý Minh.
Nhìn Omega bị pheromone của các đồng nghiệp Alpha khác dọa đến chỉ trực bổ nhào lên người mình, Trần Cảnh An cảm thấy y đã nhặt được một củ khoai lang nóng bỏng tay rồi.
“Cậu nhạy cảm với mùi pheromone như thế, sao còn muốn tới đây?” Trần Cảnh An nhìn Omega bé nhỏ trong bộ quần áo của mình, bỗng cảm thấy đau đầu không chịu được.
Lý Minh dùng cổ áo khoác của Trần Cảnh An để che kín mũi miệng.

Bệnh viện Đế quốc vốn là nơi chữa bệnh cho tầng lớp thượng lưu, rất hiếm Beta, người bệnh lui tới đều là Alpha hoặc Omega.

Trường hợp bị thương, bọn họ sẽ khó lòng khống chế pheromone trong cơ thể mình, nên mùi pheromone ở đây vô cùng hỗn tạp, đặc biệt là trong phòng kín.

Mũi cậu bị đủ loại mùi hương hun đến phát đau rồi.

“Mẹ em nói có thể anh Phục thích bác sĩ, nên bảo em tới đây học hỏi.”
Họ Phục là họ hiếm, Trần Cảnh An gần như đoán được “anh Phục” mà người nọ nói tới là ai: “Cậu nói Phục Việt à?”
“Vâng.” Lý Minh nhíu đôi mày thanh tú: “Nghe nói khi còn ở biên giới, mỗi lần bị thương nặng, anh ấy sẽ nắm chặt một con dao phẫu thuật trong tay, dường như dựa vào nó để sống sót.”
“Nên mẹ em bảo, nếu không phải đã trở thành sĩ quan, có lẽ anh Phục sẽ làm bác sĩ.”
“Thế cậu đến trường mà học.” Giọng Trần Cảnh An lạc đi trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: “Nếu không có căn bản, ở viện cũng không học hỏi được gì đâu.”
“Anh thật ngốc.” Lý Minh giải thích: “Em sắp đến kỳ phát tình rồi, giờ mà đi học chắc chắn sẽ không kịp.

Em học thần thái của các anh thôi, học xong có thể đi tìm anh Phục rồi.”
“Tìm anh ta để làm gì? Cậu sắp phát tình cơ mà?”
“Ôi, anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu thế!” Lý Minh đỏ mặt: “Còn để làm gì nữa, cô Phục đã đồng ý tác hợp cho em và anh Phục rồi.”
“À!” Trần Cảnh An sửng sốt vài giây: “Thế anh ta có đồng ý không?”
“Em không biết, chắc là đồng ý.” Lý Minh cười rộ lên: “Pheromone của em thơm lắm, Alpha bình thường chưa chắc đã có thể từ chối đâu.”
Trần Cảnh An gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tan tầm trở về, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, Trần Cảnh An liền biết Phục Việt vẫn chưa đi, không khỏi càng thêm đau đầu.
Y lặng lẽ mở cửa, định tắm rửa thay quần áo trước rồi mới gặp mặt đối phương.
“Sao phải lén lút thế?” Nhưng Trần Cảnh An vừa đi đến cạnh sô pha, Phục Việt đã ra khỏi phòng ngủ.

Thấy y định vào nhà vệ sinh, hắn lập tức sinh nghi: “Vội đi tắm như vậy?”
Hắn đi về phía Trần Cảnh An: “Chẳng lẽ em lén làm gì sau lưng tôi à?”
Trần Cảnh An nhấc chân toan chạy vào phòng tắm, nhưng giây tiếp theo y đã bị Phục Việt ấn xuống ghế sa lông.

Phục Việt cúi người, cẩn thận ngửi mùi hương trên cơ thể đối phương.
“Ắt xì!” Phục Việt hắt hơi: “Mùi gì ngọt thế? Phòng em có bệnh nhân Omega đang phát tình?”
“Dễ ngửi lắm đúng không? Tôi hiểu mà.” Nói xong, y đẩy Phục Việt ra, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
“Từ từ.” Phục Việt gọi Trần Cảnh An lại: “Cởi áo khoác ra.”
“Cần gì phải thế?” Trần Cảnh An nhíu mày.

“Cởi ra.”
Trần Cảnh An không nghe lời, còn cố tình đi về phía phòng tắm.

Phục Việt lập tức đuổi theo, vươn tay lột áo khoác của y ra.
“Em nói đi.” Phục Việt ngửi cả trong lẫn ngoài chiếc áo, trầm giọng hỏi: “Tại sao trong áo cũng có mùi.”
“Đồng nghiệp mới tới là Omega.” Trần Cảnh An không muốn Phục Việt nổi điên, chung quy người chịu khổ vẫn là y thôi.
“Đồng nghiệp?” Phục Việt cúi người ngửi từ áo sơ mi đến thắt lưng y: “Đồng nghiệp nào lại dán vào ngực em, còn ôm thắt lưng em?”
“Trần Cảnh An!” Trong khoảnh khắc, giọng nói của Phục Việt lạnh đi mấy độ: “Tốt nhất là em đừng có gạt tôi.”
“Không gạt anh.” Trần Cảnh An day huyệt Thái Dương.

Mệt cả một ngày rồi, y không muốn cãi nhau với hắn.
“Em ôm nó?” Phục Việt không tin, dứt khoát cởi áo sơ mi của người nọ ra.

Bên trên đều là pheromone của kẻ khác, Trần Cảnh An không ngửi thấy, nhưng hắn lại cực kỳ cay mũi.
“Không.” Trần Cảnh An ngừng một lát, nhớ đến chuyện Lý Minh bám dính lên người mình, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: “Cậu ấy ôm tôi.”
Bàn tay đang cởi cúc áo của Phục Việt đột nhiên dừng khựng lại, thậm chí còn phát run.

Giây tiếp theo, áo sơ mi của Trần Cảnh An bị hắn xé “roẹt” một tiếng.
“Trần Cảnh An!” Phục Việt biến sắc: “Em giỏi lắm.”

Phục Việt đột nhiên ném người kia xuống sàn nhà cứng ngắc: “Ngay cả Omega em cũng không tha, đúng là rất giỏi.”
“A…” Trần Cảnh An bị đau, cả giận nói: “Anh nổi điên cái gì?”
“Tôi nổi điên?” Phục Việt tức giận bật cười: “Em ở ngoài mèo mỡ lăng nhăng, có phải cho rằng chỉ cần tắm một lần là tôi sẽ không phát hiện?”
Hắn kéo quần Trần Cảnh An xuống, ấn mạnh ngón tay vào cửa hậu của đối phương: “Rất tốt, làm cũng bài bản lắm, còn biết phải móc dãi dớt của chó hoang ra.”
“Sao hả? Tôi làm em ít quá à?” Phục Việt dùng một tay giữ Trần Cảnh An, tay còn lại tự kéo khóa quần mình xuống, thả vũ khí hung tàn của mình ra: “Em dâm đãng như thế, Omega có thể thỏa mãn được em không? Con gà nhép kia chắc gì đã có thể giúp em gãi ngứa?”
Thấy hắn càng nói càng quá đáng, Trần Cảnh An cũng nổi giận, đấm thẳng vào mặt đối phương, phẫn nộ nói: “Còn không phải vì anh? Tên khốn nạn này!”
“Vì tôi?” Phục Việt nhịn đau, kéo y tới cạnh sô pha, cầm tuýp bôi trơn kẹp ở khe đệm, bóp một đống vào cửa sau của Trần Cảnh An.
Người nọ bị lạnh, không khỏi co rúm lại.

Phục Việt tức đến mức cổ họng cũng xì khói đen: “Chẳng lẽ em cảm thấy mình chặt quá, cố ý tìm người nới lỏng giúp tôi?”
Dứt lời, hắn xông thẳng vào động thịt của Trần Cảnh An, lại cúi đầu cắn môi y, không cho y cơ hội há miệng.

Nếu để đối phương nói tiếp, hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà thọc chết người ta luôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.