Lãnh Địa

Chương 20: Nhưng Con Vẫn Muốn


Bạn đang đọc Lãnh Địa – Chương 20: Nhưng Con Vẫn Muốn


Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Trần, Trần Cảnh An ngồi xe tới nghĩa trang để tảo mộ cùng ba.

Trên đường, lúc đi ngang qua cửa hàng đồ dùng cao cấp, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, y lại muốn vào xem con dao phẫu thuật kìa có còn hay không.
“Là ngài!” Vừa bước vào, y đã nghe thấy nhân viên cửa hàng gọi: “Rốt cuộc ngài đã đến.”
“Cậu còn nhớ rõ tôi sao?” Trần Cảnh An cảm thấy kỳ lạ.
“Ngài tới tìm con dao phẫu thuật này phải không?” Nhân viên cửa hàng chỉ vào tấm biển “Đã bán” đặt phía trước con dao.
“Ừ.” Trần Cảnh An nhìn nó hồi lâu rồi trầm giọng hỏi: “Có người mua nó rồi sao?”
“Không không không!” Nhân viên cửa hàng vội vàng xua tay: “Là ngài, nó là của ngài.”
Cô giải thích: “Sau khi hai người rời đi, vị Alpha cao lớn kia đã quay lại mua con dao này, sau đó còn nói chuyện với quản lý để thuê chỗ, yêu cầu phải đặt con dao ở nguyên vị trí này, chờ ngài tới lấy.”
“Ngài ấy có đưa ảnh của ngài cho tôi, dặn tôi để ý.” Nhân viên cửa hàng cười nói: “Ngài đẹp thật đấy.”

“Anh ấy…” Trần Cảnh An cứng người, vuốt giải con dao phẫu thuật qua lớp kính: “Anh ấy còn nói gì nữa không?”
“Ngài ấy nói không muốn ngài và nó vô duyên vô phận.” Nhân viên cửa hàng lấy chìa khóa mở kệ kính ra: “Để tôi bọc nó lại cho ngài.”
“Không cần!” Trần Cảnh An ngăn cô lại: “Chờ một chút, tôi sẽ quay lại, lúc ấy tôi sẽ mang nó đi.”
Y đã có quyết định.

Thật ra, Trần Cảnh An đã sớm lường trước được kết quả này từ khi y bảo vệ bụng theo bản năng.
Lúc y tới nghĩa trang, ba Trần đã chờ sẵn ở đó.

Hai người cùng bước lên, tặng hoa cho mẹ Trần.
“Chớp mắt đã qua mười năm.” Ba Trần cảm thán: “Lúc mẹ con vừa qua đời, con đã trải qua cú shock rất lớn, cả ngày không nói lời nào, chỉ ngồi trong phòng đọc sách.”
“Cũng may có Phục thiếu gia nói chuyện cười đùa với con, lần nào hai đứa cũng ầm ầm ĩ ĩ.” Trần phụ nhớ tới chuyện trước kia: “Khi đó ba ngại thân phận chủ tớ nên đánh con, thật ra trong lòng ba rất vui.”
“Hiện giờ con dọn ra ngoài, bận bịu công việc suốt ngày, xung quanh lại không có bạn bè, không biết mấy năm nay của con thế nào.” Ba Trần thở dài: “Đừng chê ba dong dài, ba thật sự rất lo cho con.

Đồng nghiệp cũ của ba có một đứa con là Beta, xấp xỉ tuổi con, các con…”
“Ba!” Trần Cảnh An dập đầu với mẹ Trần xong, thấy ba mình chuyển sang chủ đề này liền ngắt lời: “Chúng ta xuống núi đi.”
Ba Trần vịn lấy cánh tay Trần Cảnh An đứng dậy, vừa chạm vào cánh tay y, ông liền nhận ra có gì đó không thích hợp: “Cảnh An, con mang thai sao?”
“Không.” Trần Cảnh An xoay người bước đi.
Nhưng làm sao y có thể qua mặt được ba Trần, ông nắm chặt cổ tay y, khẳng định: “Con mang thai.”
“Là Beta nào?” Khác với y, ba Trần cảm thấy rất thoải mái: “Hôm nào dẫn tới cho ba xem.”
“Con vẫn chưa quyết định.” Trần Cảnh An nhìn con đường bên dưới: “Mọi chuyện đến quá nhanh.”

“Không nhanh, con lén ba kết hôn mà còn dám không dẫn về cho ba gặp mặt sao?”
“Con chưa kết hôn.”
“Sao? Chưa kết hôn?” Ba Trần giữ lấy tay Trần Cảnh An: “Chưa kết hôn mà đã khiến con có thai rồi sao?”
“Ba đừng…”
Tiếng chuông điện thoại của ba Trần vang lên ngắt lời Trần Cảnh An định nói.

Ông nhận cuộc gọi, giọng quản gia nhà họ Phục ở đầu bên kia vang lên đầy lo lắng: “Ông Trần, ông mau trở lại, Phục thiếu gia chạy về nói muốn kết hôn với một Beta, hiện giờ Phục lão gia đang đánh thiếu gia ở trong thư phòng!”
Quản gia lo lắng: “Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì mất, ông mau quay về, nhỡ có chuyện nghiêm trọng xảy ra cũng có thể xử lý kịp thời.”
Trần Cảnh An cũng nghe được, y căng thẳng, bước nhanh xuống núi.
Dọc đường trở về nhà họ Phục, Trần Cảnh An liên tục thúc giục lái xe, bảo hắn lái nhanh lên.
Ba Trần cảm thấy bất an, nhíu mày hỏi: “Cảnh An, con và Phục thiếu gia…”
Trần Cảnh An không nói gì, chỉ chặt mím môi, dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.
Quan sát cảm xúc trong mắt hắn, ba Trần sao có thể không hiểu.


Ông hít một hơi lạnh, nghiêm khắc nói: “Con có biết mình đang làm gì không?”
Những nếp nhăn giữa hai mắt ba Trần nhíu chặt: “Cậu ấy là Alpha top đầu, là thiếu gia nhà họ Phục, chúng ta…”
Trần Cảnh An nói: “Con biết.”
“Con biết bọn con không phù hợp.” Trần Cảnh An siết chặt nắm tay, không hề che dấu sự lo lắng của mình.

Mặt y trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự quật cường mà Phục Việt rất quen thuộc.

Trần Cảnh An nói với ba Trần:
“Nhưng con vẫn muốn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.