Bạn đang đọc Lãnh Địa – Chương 12: Ngày Gió Tuyết Ấy Không Ai Thấy Y Thương Hắn
Doanh trại khép kín chỉ còn lại năm Alpha, chỉ cần tiếp tục kiên trì, bọn họ sẽ trở thành Thiếu tướng và Phó tướng của Đế quốc được người người kính trọng.
Bọn họ bước qua sinh tử, chịu đựng ham muốn dục vọng, chỉ cần đi bước ra khỏi nơi này, họ sẽ trở thành thanh đao sắc bén nhất Đế quốc.
Pheromone của Omega vẫn còn quanh quẩn khắp nơi, bọn họ bắt đầu đi đến trước mặt Alpha, chủ động quyến rũ.
Bác sĩ trong phòng cũng tiến lên, tiêm thêm thuốc cho các Alpha, đẩy bọn họ tới cực hạn của giai đoạn nhạy cảm.
Phục Việt từ từ nhắm hai mắt lại, những giọt mồ hôi nóng ran không ngừng chảy xuống từ hai bên trán.
Hương pheromone Omega ngọt lịm trong phòng khiến đầu hắn choáng váng, Trần Cảnh An tới gần càng khiến ham muốn của Phục Việt dâng cao.
Trần Cảnh An không cần tiêm thuốc cũng đủ khiến Phục Việt rơi vào giai đoạn nhạy cảm.
Bàn tay nắm chặt băng ghế của Phục Việt hằn rõ khớp xương trắng bệch, các khớp ngón tay răng rắc kêu vang.
Hắn rất khát, hương vị lạnh giá toát ra từ người Trần Cảnh An không những chẳng thể thỏa mãn cơn khát giúp hắn, trái lại còn khiến Phục Việt ham muốn nhiều hơn.
Kiên trì.
Hắn liên tục nhắc nhở chính mình, vì gia tộc, vì tất cả những thứ hắn mong muốn, phải tiếp tục kiên trì.
“A…”
Phục Việt thống khổ ho khan, Trần Cảnh An tiêm thuốc thử cho hắn.
Tay hắn rời khỏi băng ghế, định vươn ra ôm lấy Trần Cảnh An, khảm y vào trong máu thịt của mình.
“Kiên trì thêm một lúc nữa.” Giọng Trần Cảnh An xa xăm, hiện rõ vẻ không nỡ, y nói: “Chỉ còn lại ba người.”
Kiên trì thêm một chút nữa, chỉ cần một kẻ nữa bỏ cuộc, bọn họ có thể đi ra ngoài.
Omega trong phòng bị pheromone đậm đặc hương bách của Phục Việt cưỡng chế phát tình, nằm dưới chân hắn như chú chó vẫy đuôi gọi chủ.
Omega quyến rũ hắn, đồng thời cũng bị mê hoặc.
Nghe thấy giọng Omega kia, Phục Việt mở đôi mắt bị tơ máu giăng kín ra.
Trong lúc bị tình dục tra tấn đau đớn đến đỉnh điểm, hắn đột nhiên muốn nhìn Trần Cảnh An.
Hắn thấy Trần Cảnh An xoay người tiêm thuốc cho mình, mặt y vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng bình tĩnh như vậy, y vĩnh viễn không bao giờ phát tình vì hắn.
“Vì sao?” Phục Việt siết một góc áo trắng của Trần Cảnh An, giọng khàn đặc, dường như rất hận người trước mặt: “Sao những Omega khác đều bị tôi kích thích đến phát tình mà em lại chẳng bao giờ có phản ứng…”
Hắn giữ chặt Trần Cảnh An, không cho y đi, dụng cụ trong tay Trần Cảnh An bị hắn kéo nên rơi đầy xuống đất.
“Mau buông tay.” Trần Cảnh An không muốn hắn thất bại trong gang tấc: “Buông ra!”
“Rẹt” một tiếng, áo khoác trắng của Trần Cảnh An bị hắn xé rách, Phục Việt nhìn thấy miệng vết thương ghê người trên cổ y.
“Đây là cái gì?” Phục Việt tăng thêm lực, xé mở lớp quần áo bên trong của Trần Cảnh An.
Trên người y hiện rõ từng mảng xanh tím do bị đánh, không chỗ nào lành lặn.
“Ai đánh?” Mắt Phục Việt như sắp nứt ra: “Ai đã đánh?”
“Không sao.” Trần Cảnh An đè hắn không cho rời khỏi ghế, dỗ dành: “Tôi không sao.”
Phục Việt lại đột nhiên nổi giận, hắn nhẫn nhịn đã lâu, chuyện này xảy ra như giọt nước tràn ly.
Hắn đứng dậy, nắm lấy cổ Trần Cảnh An, giận dữ hét lên: “Rốt cuộc là ai đánh?”
Huấn luyện viên doanh trại đi đến, nhìn Phục Việt đang trong cơn thịnh nộ, nói: “Huấn luyện chấm dứt, cậu bị đào thải.”
“Không.” Trần Cảnh An nghiêng đầu sang chỗ khác, khẩu trang che mất nửa gương mặt, nhưng ánh mắt y vẫn kiên định lạ thường: “Cậu ấy không hề phạm quy.”
“Cậu ta đã rời khỏi băng ghế.” Người đi tới khinh thường nói với Beta đối diện.
“Bài test này kiểm tra về ham muốn tình dục.” Trần Cảnh An nói: “Cậu ấy đã nhẫn nhịn, không làm bất kỳ chuyện gì Omega dưới kia, nên cậu ấy không bị đào thải.”
“Cậu xác định cậu ta đã kiềm chế chứ?” Huấn luyện viên chỉ túp lều nhỏ dưới thân Phục Việt, cười nhạo: “Cậu ta chỉ mụ mị đầu óc nhìn lầm đối tượng động dục thôi.”
“Dù vậy, cậu ấy cũng chưa làm gì tôi.” Trần Cảnh An đứng giữa phòng, gằn từng chữ: “Không thể đào thải cậu ấy.”
Huấn luyện viên nhìn tên Beta chẳng biết từ đâu nhảy ra, còn phải chịu đựng bao nhiêu mà vẫn chưa chết này, thương hại nói: “Nhưng cậu ta đang bóp cổ cậu đấy.”
Trần Cảnh An siết chặt tay, y nhìn vào đôi mắt không còn minh mẫn của Phục Việt, hạ giọng nói: “Là tôi dụ dỗ cậu ấy.”
“Hả?” Huấn luyện viên bỗng cảm thấy hứng thú: “Chà, vậy thì không hay rồi, dựa theo quy củ, cậu ta sẽ không bị đào thải, nhưng cậu thì phải chết.”
“Ra đây!” Huấn luyện viên giơ gậy sắt trong tay lên: “Chịu được mà không chết thì tôi sẽ giữ lại cái mạng hèn của cậu.”
Trần Cảnh An cắn chặt răng, đang định cùng hắn ta ra ngoài thì Phục Việt bất ngờ cản lại.
Hương pheromone trên người hắn rất nồng, mang mùi gió cuộn mưa dông: “Để tôi xem ai dám động vào cậu ấy.”
Huấn luyện viên thay đổi sắc mặt: “Phục Việt, bây giờ nếu dừng lại, cậu sẽ chỉ bị đào thải.
Nhưng nếu dám ra tay với tôi, cậu sẽ phải chết.”
Phục Việt nhìn chằm chằm cây gậy sắt trong tay huấn luyện viên, nghiến răng nói: “Để tôi xem, ai – dám – động – vào – cậu – ấy.”
“A! A a a…” Tiếng kêu khóc của Omega bị đánh dấu hoàn toàn bên cạnh đã phá vỡ trạng thái bế tắc, quyết định thắng bại cuối cùng.
Trần Cảnh An cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, y sắp không đứng nổi.
“Phục Việt.” Giọng huấn luyện viên trầm trầm: “Tóm lại cậu đã phạm quy, cho dù chỉ còn lại hai Alpha cũng không thể phá vỡ quy tắc.”
“Đi ra!” Hắn nói: “Để xem cậu có thể chịu được mấy gậy của tôi.”
Gió trên pháp trường rất lớn, thổi tới người Phục Việt, để lộ bóng dáng gầy gò của hắn.
Trần Cảnh An bị ngăn lại, không cho chạy tới pháp trường.
Huấn luyện viên nện từng gậy sắt xuống người Phục Việt, mang theo sự đau đớn như rút gân rút thịt.
Phục Việt kêu lên thành tiếng, dường như hắn có thể nghe thấy giọng Trần Cảnh An vừa khóc vừa kêu, nói thật không công bằng, không công bằng.
Hắn nở nụ cười, An An ngốc, làm gì có sự công bằng hay không công bằng chân chính chứ.
Hắn được trường Quân đội chọn bồi dưỡng là nhờ vào gia thế, hiển nhiên sẽ phải trả giá lớn cho chính con đường tắt của mình.
Doanh trại khép kín này không có tình người, càng không nể nang quyền thế, đó cũng là lý do vì sao bọn họ có thể tuyển chọn được Thiếu tướng chân chính.
Phục Việt phun ra ngụm máu cuối cùng, huấn luyện viên cũng dừng tay lại.
Hắn nhìn Phục Việt nằm rạp trên tuyết như một đám bùn lầy, hừ nhẹ: “Nếu cậu có thể chịu được, vậy cũng coi như tôi không nhìn lầm.”
Trần Cảnh An được thả ra, y lảo đảo chạy tới, nhìn Phục Việt ngã phục dưới đất, lưng đẫm máu, đau đớn khóc thành tiếng.
“Phục Việt, Phục Việt…” Trần Cảnh An đi tới muốn dìu hắn, nhưng y lại không thể ôm được một Phục Việt bất động.
Trần Cảnh An đành phải giúp Phục Việt lau tuyết trên mặt đi, xoa gương mặt đông cứng của hắn, vừa khóc vừa nói: “Phục Việt, anh phải sống, nhất định phải sống sót…”.