Bạn đang đọc Lãnh Địa Tại Mạt Thế – Chương 6: Xây Dựng Một Mái Ấm
Lúc ra ngoài anh chỉ mang theo 1 con rối, nhưng khi trở về phía sau lưng lại đi theo mấy người sống sót.Những người này mang theo những bao tải thức ăn, đây là thức ăn được tìm thấy từ kho lạnh và những nơi khác trong khách sạn.
Nơi trú ẩn ban đầu có hàng nghìn người sống sót nếu dựa vào số thức ăn này có thể nói là rất ít.
Đường Vũ cũng biết phần lớn lương thực thực phẩm đã bị đám Ma Thú hủy hoại.Đường Vũ đương nhiên nhận lấy hết những lương thực này, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng những người sống sót sẽ ghen tị với nhóm lương thực này, dù sao trước tiên phát hiện ra lương thực trong kho lạnh là bọn họ nhưng thật ra, hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.Những lương thực này vốn là không có ai sở hữu giống như mọi người đều đi lên rừng hái quả, tuy rằng quả thực có câu nói có trước có sau, nếu Đường Vũ không tới, thì thi thể của những người sống sót này đã ở trong miệng con Ma Thú kia.
Ngay cả khi hắn thực sự chiếm đoạt hết nhóm lương thực này e rằng cũng không ai dám hó hé gì.Hiện tại cũng phải là lúc tận thế vừa mới xảy ra, vẫn có người cho rằng có thể dùng quy tắc, đạo đức thế tục để kìm hãm kẻ mạnh, ngây thơ như vậy sợ rằng sẽ không tồn tại được đến hiện tại.
Những người có thể kiềm chế kẻ mạnh là những kẻ mạnh hơn hoặc là chạm đến điểm mấu chốt của chính kẻ mạnh.Ngay cả như vậy.Đường Vũ vẫn cho những người sống sót này một ít lương thực làm phần thưởng xem như là phí vận chuyển, lập tức những người sống sót thậm chí có rất nhiều động lực.Hắn không nhịn được cảm thán, cái này chính là cảm giác sai người khác đi làm việc ha.Số 1 tuy có sức mạnh cường đại nhưng đối với việc vận chuyển thì vô cùng khó khăn, xét cho cùng, dù sao việc vận chuyển lương thực thì nên để cho con người làm, còn những việc lẻ tẻ thì cho số 1 làm.
Cho dù số 1 có sức mạnh đến đâu thì đối với việc vận chuyển lương thực thì 1 người không thể làm hết được mất rất nhiều thời gian.
Dù gì đối với những người sống sót này nhờ họ vận chuyển lương thực thì hiệu suất tăng hẳn lên, đây là điều hẳn phải làm.Vừa đi trên đường vừa giao tiếp với mọi người, Đường Vũ rất nhanh đối với những người sống sót có 1 chút nhận thức.Những người này thực sự giống với anh ta.
Họ đều là những người sống sót sau khi nơi trú ẩn bị phá hủy bởi làn sóng Ma Thú tấn công.
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên tên là Trần Hải Bình.
Người này là một người đã thức tỉnh và Đường Vũ cũng nghe được 1 tin tức bên phí nơi trú ẩn đã bị hủy diệt.Đối với hắn mà nói, hắn chỉ biết nơi trú ẩn đã bị làn sóng Ma Thú phá hủy, mà Đường Vũ lại không biết gì hết về quá trình, Trần Hải Bình là một người đã thức tỉnh, hơn nữa hắn càng phải biết sự tình nhiều lắm vì sự phát triển của lãnh địa của Đường Vũ trong tương lai nên hắn cần phải biết nhiều thông tin hơn 1 chút.Trần Hải Bình không nghĩ nhiều như vậy.Trong suy nghĩ của hắn, hai người Đường Vũ đều là đại cao thủ từ nơi khác đến, lại cứu được bọn hắn, cho nên tự nhiên là biết chuyện gì sẽ nói chuyện đó cho 2 người nghe.Anh chỉ cười khổ : ” Nơi đây vốn dĩ có một nơi trú ẩn, nhưng đã bị làn sóng Ma Thú tấn công hai ngày trước.
Những người sống sót gần như tuyệt chủng, có lẽ những người sống sót còn lại chỉ có chúng tôi thôi.
“” Thú Triều? Nó thực sự đáng sợ, nhưng mà một nơi trú ẩn khổng lồ, cho dù biết không thể chống chọi lại với Thú triều, thì cũng có phương án rút lui mà đúng không.
“Trần Hải Bình lộ ra càng chua xót hơn, ” Rút lui? Anh có biết tuyến phòng thủ của toàn bộ hầm trú ẩn đã cầm cự với tụi Thú triều bao lâu không? “” Ba phút.
” Hắn duỗi ra ba ngón tay, ” Chỉ 3 phút chứ đừng nói tới rút lui, ngay cả một số người sống sót còn không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ bị Ma Thú đột nhiên giết chết.”Vẻ mặt Đường Vũ lộ ra vẻ sợ sệt.Đây không phải là giả vờ, hắn vốn tưởng rằng nơi trú ẩn đã bị phá hủy sau 1 trận giao tranh ác liệt, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy!” Tôi vốn là một đội trưởng nhỏ ở nơi trú ẩn.
Khi làn sóng dữ xảy ra, tôi đang ở trong trụ sở để nghỉ ngơi.
Khi nghe còi báo động vang lên, tôi chạy ngay đến tuyến phòng thủ.
Nhưng chưa kịp đến nơi thì đã thấy những con Ma Thú đã tràn vào nơi trú ẩn.
“Trần Hải Bình nhớ lại và tiếp tục, “ Sức mạnh phòng thủ của nơi trú ẩn thực sự không tệ mặc dù ban đầu nó chỉ là một nơi trú ẩn nhỏ, nhưng người thức tỉnh mạnh mẽ nhất của chúng tôi cũng đạt đến cấp mà người đó còn sở hữu kĩ năng đặc biệt.
Sức mạnh của anh ta có thể được xem là cao thủ trong các nơi trú ẩn lớn, đối với xung quanh những nơi trú ẩn nhỏ thì anh ta càng nổi tiếng hon.”” Cộng với súng máy được dựng trên tuyến phòng thủ, những vũ khí như túi thuốc nổ, cho dù tuyến phòng thủ của chúng ta không thể chống chọi được với làn sóng Ma Thú nó sẽ không bao giờ dễ dàng bị xuyên thủng nhanh đến như vậy.
“Trần Hải Bình dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy,” Sở dĩ nói như vậy là bởi vì Vương Tài, giám đốc ban đầu của nơi trú ẩn, hắn cảm thấy tình hình xấu đã nhanh chóng thoát thân khỏi nơi trú ẩn.
“” Không chỉ vậy, việc Vương Tài bỏ trốn đã mang theo những người trung thành của hắn trên tuyến phòng thủ, còn rất nhiều súng ống, đạn dược trên tuyến phòng thủ, chúng cũng đều lấy đi.
Số súng và đạn dược này vốn là do quân đội Lâm Đông cung cấp để hỗ trợ những nơi trú ẩn nhỏ như chúng ta.
Mà bây giờ những vũ khí như vậy lại bị tên khốn Vương Tài mang hết đi 1 nửa dẫn đến khi Ma triều đột kích, toàn bộ tuyến phòng thủ trăm ngàn chỗ hở dễ dàng bị Ma thú xuyên thủng hàng phòng ngự.
“” Ngay cả người thức tỉnh mạnh nhất cũng chết dưới sự tấn công của Ma Thú.
Tôi đã may mắn thoát khỏi được 1 kiếp, nhưng toàn bộ nơi ẩn núp, ngoại trừ những người như Vương Tài, có lẽ chỉ còn lại một mình chúng tôi là người sống sót thôi.
“Tính ích kỷ có thể là bản chất của con người, và nó thậm chí còn nổi bật hơn trong những ngày tận thế.Trước khi đến nơi trú ẩn, Đường Vũ đã cùng với một nhóm hàng trăm người sống sót, nhưng khi cả nhóm đến được nơi trú ẩn, lúc xuất phát thì có hàng trăm người sống sót nhưng khi đến nơi chỉ còn lại chưa đc 100 người đi đến nơi trú ẩn.Nhiều người trong số họ chết trong miệng của Ma Thú, nhưng nhiều hơn nữa là họ chết trực tiếp hoặc gián tiếp trong tay của con người.Hắn cũng không có tư cách để nói cái gì, đối mặt với những chuyện này, hắn thường xuyên ngồi ở 1 bên thờ ơ lạnh lùng, đây là nguyên nhân tại sao hắn mới có thể sống sót đến tận ngày hôm nay.Hắn cũng không có tư cách để trách móc Vương Tài, có lẽ đối mặt với một nơi trú ẩn sắp bị hủy diệt, lựa chọn của Vương Tài không thể nói là sai lầm, nhưng đối với những người bị ruồng bỏ, oán hận cũng là điều không thể tránh khỏi.Là một thành viên trong đám đông bị bỏ rơi, Đường Vũ có phần tức giận nhưng không tức giận nhiều như anh nghĩ.Có lẽ đó là bởi vì hắn đã sống sót và kích hoạt thành công hệ thống, hoặc có lẽ sự tức giận chỉ là nhu cầu của kẻ yếu, mà hắn càng muốn kiểm soát vận mệnh của mình hơn nữa.Khi Trần Hải Bình 1 hơi nói ra những điều đó anh ấy cảm thấy sự ngột ngạt trong lồng ngực trở nên êm dịu hơn rất nhiều, và anh ấy không nghĩ nhiều về quá khứ nữa.
Điều cần làm bây giờ là cố gắng sống sót.Sau khi vận chuyển 1 chuyến đồ ăn, cùng Đường Vũ vận chuyển liên tiếp mấy lần từ khu khách sạn về khu biệt thự.Tuy nhiên, Trần Hải Bình cảm thấy có điều gì đó không ổn sau khi vận chuyển nhiều lần như vậy.Vốn dĩ anh cho rằng Đường Vũ là những người đế từ khu trú ẩn lớn của cường giả cao cấp, họ chỉ đi ngang qua đây và có thể sẽ rời đi sớm thôi, nhưng dần dần từ khi trò chuyện, anh phát hiện ra rằng hai người họ không hề có ý định rời khỏi đây.
Người thanh niên ăn mặc sạch sẽ này, đang có ý định xây dựng một nơi trú ẩn ở đây.Xây dựng một nơi trú ẩn?Lúc đầu anh nghĩ họ chỉ nói đùa cho vui, nhưng sau vận chuyển trả lương xong, Đường Vũ đã thuê bọn họ chở 1 số vật liệu như gỗ và đá, mặc dù Trần Hải Bình không nhìn ra là họ muốn làm gì, nhưng hắn cảm giác rằng 2 người này thực sự nghiêm túc về chuyện này.Anh ta chỉ nói rằng có 1 nơi trú ẩn ở đây vừa bị phá hủy bởi làn sóng Ma Thú, nhưng …Anh ấy đã nói ra tất cả những cảm xúc của mình không vì điều gì!.