Đọc truyện Lãnh Địa Huyết Tộc – Chương 570: Tổ Đội Bất Hảo
Đêm đã về khuya…
Bất chấp sự biến đổi của thời gian, trên chiếc giường lớn đã sớm biến thành một bãi chiến trường lộn xộn không chịu nổi, Trần Lâm và Chu Lệ Đình vẫn miệt mài quấn lấy nhau như hai con rắn nhỏ đang trong cơn động dục.
Hai cái miệng khát tình nhanh chóng tìm đến nhau rồi trao cho nhau những nụ hôn bất tận.
Hai thân thể sớm đã không mảnh vãi che thân điên cuồng ôm lấy nhau, từng tấc da thịt trần trụi không ngừng chà sát vào thân thể không chút che đây của đối phương tạo nên một khoải cảm lạ thường.
…
Mãi một lúc lâu…
Chu Lệ Đình mời lưu luyến không rời xa tách đôi môi đỏ mộng đã sớm sưng đỏ của mình ra khỏi cái miệng rộng tham lam của Trần Lâm mà thở lấy hơi…
Cơ thể thành thục mê người cũng đã sớm đỏ bừng vì sướng khoái nhẹ nhàng ngã vào bờ vai rộng lớn của Trần Lâm tựa như một con mèo nhỏ làm nũng chủ nhân, cái chân ngọc đẫy đà khẽ ôm lấy đùi Trần Lâm làm lộ ra âm hộ đỏ ao lầy lộ dâm thủy xen lần từng dùng tinh khí trắng đục còn vương vãi nơi mép âm hộ lông lá.
.
Tựa đầu vào vai Trần Lâm thở lấy hơi sau một trận chiến triền miên, cảm nhận từng dư vị thiên thai vẫn chạy rần rần trong âm hộ mình, Chu Lệ Đình cả người ướt át không chịu nổi thở ra từng dòng hơi thở ấm nóng lí nhí nói:
– Làm nhân gia ra nông nổi này rồi…!thật là khốn kiếp…
– Sao này nhất định phải đối tốt với ta…!tuyệt đối không được bỏ rơi ta có biết không…
…
Dù đã trở thành người của Huyết tộc và cảm nhận được sự liên kết kỳ diệu đến từ huyết mạch, song Chu Lệ Đình vẫn cảm thấy không an tâm vừa như thật vừa như đùa yêu kiều nói.
Dường như trong quá khứ xa xăm nàng cũng từng bị người nào đó bỏ rơi, đây là ám ảnh tâm lý không phải huyết mạch Huyết tộc có thể tác động được.
.
Cảm nhận cơ thể thành thục ấm nóng đang ngã lên người mình thoáng run lên nhè nhẹ, Trần Lâm khẽ mỉm cười ôm chặc Chu Lệ Đình vào lòng báo đạo nói:
– Không cần phải nghĩ nhiều…!chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời…
– Cả đời này nàng sẽ là thị nữ bên cạnh bổn Huyết tổ, mãi mãi không rời xa ta…
…
Nhận được lời hứa hẹn của Trần Lâm dù thâm tâm vẫn cảm thấy cái danh “thị nữ” hơi hèn, nhưng tâm tình của Chu Lệ Đình vẫn rất tốt cười duyên nói:
– Được, vậy sao này ta sẽ là thị nữ ngoan bên cạnh ngài…
– Mãi mãi không rời xa chủ nhân…
…
Tuy nhiên trước cái lời tuyên thệ của Chu Lệ Đình, thị nữ cuối cùng trong hội thị nữ trực thuộc Huyết tổ đại nhân.
Trần Lâm chỉ cười hắc hắc không chút khách khí bóp mạnh vào cặp mông to tròn phì nhiêu của nàng nham nhở nói:
– He…!he…!nào có dễ như thế…
– Trước hết phải xem biểu hiện của nàng mới được…
– Nhanh đem mông lớn của nàng nhếch lên cho bổn Huyết tổ…!hôm nay ta nhất địch phải xả hết…
Nói xong Trần Lâm một lần nữa dùng sức vỗ một cái vào bờ mông gợi tình to lớn của Chu Lệ Đình khiến bờ mông màu mỡ co giãn hiện lên từng cơn sóng nhỏ.
Một dấu tay năm ngón đỏ chót tiếp tục hiện lên trên phần mông còn lại của Chu Lệ Đình nhìn khá là cân xứng làm cho nàng vừa đau vừa sướng khoái lạ kỳ, cái miệng nhỏ dâm đãng phát ra một tiếng tên khe khẽ:
– Ahhh…!không phải vừa mới ra rồi sao???
– Ngài đúng là không phải người…
…
.
Rõ ràng Trần Lâm chỉ vừa mới bắn xong, âm hộ của nàng còn đang đau rát sưng đỏ giờ lại đồi chơi tiếp không phải muốn mạng của Chu Lệ Đình nàng sao.
Tuy nhiên dù mồm nói thế nhưng Chu Lệ Đình vẫn phong tình vạn chủng tràn ngập ý dâm liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi ngoan ngoãn nằm úp xuống giường đem của mình to lớn mông bự nhếch lên thật cao như mời gọi.
Ngược lại thấy Chu Lệ Đình ngoan ngoãn chiều chuộn như thế, ánh mắt Trần Lâm không khỏi sáng lên như đèn pha, bàn tay heo nhanh chóng bắt lấy bờ mông to lớn của của Chu Lệ Đình mà thỏa thích nhào nặn rồi nhẹ nhàng tách hai bên mông thịt ra dùng đại côn thịt to lớn không kém của mình một lần nữa cắm vào lỗ thịt ướt át đỏ hồng như mời gọi kia.
Từng tiếng da thịt va chạm, từng tiếng rên rỉ nỉ non, từng tiếng giao hoan đầy kích tình một lần nữa vang lên trong đêm tối lạnh lẽo.
…
Thẳng đến khi hừng đông sáng trận đại chiến màn 1 cảnh 2 mới xem như tạm kết thúc…
Chu Lệ Đình dù võ công cao cường nhưng công lực lại không đủ thảm bại không còn manh giáp, cả người mệt lả không còn chút sức lực sớm đã ngất liệm đi như người chết rồi, trên cơ thể trắng hồng chảy đầy mồ hôi như những giọt sương long lanh của ngày mới khẽ run lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở.
Bên dưới âm hộ lông lá của nàng ửng đỏ lên như cái bánh bao chảy xuống tường dùng mật dịch như một minh chứng hùng hồn cho trận đại chiến không cần sức vừa qua.
.
Trái ngược lại với Chu Lệ Đình gần như không còn chút sức lực trực tiếp ngất xỉu ngay trên giường, Trần Lâm lại thể hiện đẳng cấp trâu bò của mình dù đã ba lần bắn phá gần như liên tục nhưng chỉ có hơi chút thở dóc mà thôi, thậm chí hắn còn sức chơi thêm một trận nữa.
Tuy nhiên Trần Lâm biết Chu Lệ Đình đã đến giới hạn, chơi nữa chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng nên thôi không chọc phá nàng nữa.
Tương lai để có thể tận hứng chắc phải đợi đến khi Chu Lệ Đình tiến cấp cho bằng chị bằng em mới được.
…
– Vậy là thị nữ hội đã có thêm người gánh…!he…!he…
Nhìn Chu Lệ Đình cuộn tròn trong lớp chăn say ngủ không khác gì một con mèo nhỏ, Trần Lâm không khỏi mỉm cười đắc ý, bàn tay heo nhẹ nhàng vuốt ve cặp một siêu khủng to bự của nàng rồi mò lên sống lưng vuốt ve lớp lân giáp màu đen đỏ chạy dọc sống lưng nàng.
…
Có thể nói dưới tác động của huyết hỏa, huyết giáp của Chu Lệ Đình đã tiến cấp giúp nàng có thể thu lớp vảy giáp kỳ dị đặc trưng của nhân loại khi trở thành một thành viên của Huyết tộc xuống dưới da.
Nhưng không biết có phải do huyết giáp bao phủ toàn thân của Chu Lệ Đình quá nhiều hay do sự tiến cấp kia quá vội vàng dẫn đến việc Chu Lệ Đình chỉ có thể thu 90% lớp vảy giáp bao phủ cơ thể mình xuống dưới da.
Phần lưng vảy giáp chạy dọc theo xương sống của nàng vẫn được bao phủ bởi huyết giáp thuần một màu đỏ đen, trông vô cùng nổi bật trên làn da trắng hồng của nàng.
Rất may lớp giáp này không nhiều lại nằm nơi ẩn khuất nên không dễ gì phát hiện, nếu không Trần Lâm chỉ có thể ôm mặt khóc lớn.
.
Tuy nhiên có được tất có mất, dù phần huyết giáp ôm lấy sống lưng này có hơi lạ nhưng không biết có phải do gu mặn hay không mà khi chơi kiểu chó trông thấy lớp giáp này lại khiến Trần Lâm rất chi là thích thú sướng khoái lạ kỳ.
Xem ra độ biến thái của Huyết tổ đại nhân đã lên một tầm cao mới, nhưng nói đi cũng phải nói lại chính cái lớp huyết giáp có một không hai này của Chu Lệ Đình lại khiến Trần Lâm thêm phần đắn đo.
Dù muốn dù không, dù sống hèn như Lâm Mỹ Anh nhưng dưới tác động của huyết mạch Huyết tộc các thành viên của Huyết tộc đều sẽ bắt đầu trở nên máu chiến, Chu Lệ Đình của hiện tại chỉ biết buscu là chính nhưng không sớm thì muộn nàng cũng sẽ cầm đao lên chiến đấu và Trần Lâm cũng thích chuyện đó.
…
Thế nên không được thảnh thơi nhàn hạ sung sướng phịch xong rồi lăng ra ngủ như Chu Lệ Đình, Trần Lâm phải hảo hảo mà tính toán cho tương lại của vị thị nữ này.
Trong đó vũ khí may thay lại không phải vấn đề đáng ngại, Trần Lâm còn một cây gậy sắt loot được từ trước nhưng ai cũng chê xấu không thèm dùng, Bích Ngọc nghe đồn cũng lấy được ba bảo vật quốc gia khả năng cao cũng là trang bị cam của Viễn Đông, thế nên vũ khí không đáng lo ngại.
Vẫn đề của Chu Lệ Đình ngược lại chính là năng lực của nàng.
Chu Lệ Đình sở hữu một loại năng lực khá là phổ biến của nhân loại đó là “sắt thép cường hóa”.
Tuy nhiên không tính “sắt thép cường hóa” của Chu Lệ Đình hơi phèn khi chỉ cường hóa được một bộ phận trên cơ thể chứ không toàn thân như ba huynh đệ thiết nhân thì đắc tính của nó cũng trùng với huyết giáp dạng da của nàng.
.
Xét về đặc tính mặc dù được gọi là Sắc Thép Cường Hóa nhưng thực chất thứ được cường hóa chỉ là lớp da bên ngoài tựa như được phủ một lớp áo giáp sắt, các bộ phân bên trong vẫn là thịt thật, xương thật và nội tạng thật.
Đơn cử như Trương Thiết khi phát động sắt thép cường hoá thì cũng chỉ thiết hóa được toàn bộ lớp da bên ngoài thành sắt thép, cơ gân, mạch máu, cũng nội tạng bên trong vẫn bình thường.
Thế nên nếu gặp phải một đối thủ quá mạnh, chênh lệch giữa đôi bên là quá lớn thì dù cho thiết hóa 100% vẫn bị đánh nát nội tạng mà chết như thường, đặc tính kia vô tình trùng với huyết giáp dạng da của Chu Lệ Đình.
Nói cách khác như một trò đùa của tạo hóa, năng lực của Chu Lệ Đình có chút thừa thãi.
.
Chính vì lẽ đó Trần Lâm quyết định phá củ xây mới, trên tay hiện lên một viên ngọc màu xanh biếc.
Ngọc hoán đổi một trong bộ ba Bảo Ngọc Cổ Đại đem đến năng lực thay đổi năng lực hiện có thành một năng lực bất kỳ, thứ bị các thành viên Huyết tộc chê lên chê xuống rốt cuộc cũng tìm được đích đến của mình.
Cứ thế dưới sự toan tính của Trần Lâm, một đêm bất ổn chầm chậm trôi quan, đại pháo đài Viễn Đông đón chào một ngày mới…
…!..
.
Sáng sớm ánh quang dương chiếu sáng cả đại pháo đài Viễn Đông hiện lên một khung cảnh thật là hùng vĩ.
Bên dưới tòa đại thành to lớn, một nhóm người đang tụ tập dường như đang chuẩn bị ra bên ngoài săn bắn, một công việc này có thể nói là khá hiếm trong thời điểm hiện tại nhất là khi đàn chuột đen bất ngờ xuất hiện tại đông thành dẫn đến quân đội Viễn Đông không còn đủ tâm lực để giải quyết thây ma lạc đàn bên ngoài, các nhóm thợ săn vừa và nhỏ gần như đã không còn khả năng ra ngoài săn bắn gì nữa.
Tuy nhiên nhóm người này không phải ra ngoài săn bắn hung thú lấy thịt mà đối tượng lại là thây ma, hiển nhiên cái nhóm thành phần bất hảo này không ai khác chính là đội ngũ phải lên đường giải giáp thây ma của Trần Lâm đại sư.
.
Với sự giúp đỡ của Mã Hán đại nhân, Trần Lâm đại sư ngoài ăn chơi sa đọa ra thì chả làm con mẹ gì vẫn tập hợp được một độ ngũ thợ săn rất gì và nầy nọ hỗ trợ mình ra ngoài đánh giết thây ma.
Không chỉ thế cái đội ngũ này trên cơ bản đều là người quen của Trần Lâm, với nòng cốt không ai xa lạ chính là nhóm thợ săn Vương Tài, cái tổ đội thợ săn đầu tiên mà Trần Lâm gặp khi đến Viễn Đông, ngoài ra hai lão bằng hữu của Trần Lâm là Lão Chủ Quán và Vương Tam Thông đều được Mã Hán đặc cách thả ra rồi cho luôn vào tổ đội tìm diệt thây ma này, biến đội ngũ rất chi là hầm hố trở thành đội ngũ ăn chơi du lịch đúng nghĩa đen.
Thành phần cứng nhất trong cái team này chắc chỉ có Ngưu Tam Nương cũng số ít thành viên Kim Ngưu bang ham vui quyết định đi theo.
…
Nhìn đội ngũ nơi bị tạp nham, từ nam cụ lão ấu thiếu niên thiếu nhi đến tròn béo mập lùn bê đê quái thú cái gì cũng có, Mã Hán đại nhân bất giác cảm thấy hối hận vì cái quyết sách chọn người của mình.
Nhưng chuyện đã rồi Mã Hán cũng không biết làm sao cho phải cười khổ nhìn Trần Lâm nói:
– Lần này ra ngoài ngươi nên cẩn thận, đừng có chết mất xác bên ngoài để ta phải tốn công đi tìm là được…
Đang trêu đùa Chu Lệ Đình vì cái tội đi lại khó khăn của nàng thì nghe lão Mã Hán nói thế, Trần Lâm khẽ cười hắc hắc vô cùng tự tin nói:
– Chỉ là mấy con thây ma mà thôi ta giết một hơi là xong đấy mà…!ha…!ha…
…
Quả thật với thực lực của trọc nhân Trần Đại Kê, chừ khi đụng phải siêu cấp đại boss nếu không đúng là chả phải ngán bố con thằng nào thật, mấy trăm thậm chí cả nghìn con thây ma cũng không thể làm gì được hắn.
Mã Hán cũng an tâm nhẹ nhàng gật đầu, lão còn đang chờ tên này về rồi để hắn đánh xuống khu hầm mỏ nữa là, con ngựa chiến này không thể chết sớm được.
Tuy nhiên sau một thoáng suy nghĩ, Mã Hán có phần trầm trọng liếc nhìn ba cô bé Đào Nhi rồi nhìn qua Trần Lâm nhỏ giọng nói:
– Lãnh Phong đã trở về cũng biết được chuyện của ngươi…
– Lần này Lôi đại nhân để người ra ngoài chỉ sợ có huyền cơ trong đó, ngươi là người thông minh chắc biết phải làm gì rồi chứ…
…
.
– Cái gì tên Lãnh Phong của Hắc Phong bang đã trở về???
– Hư…!thảo nào Lôi Minh lại vui vẻ chấp nhận để ta ra người đánh thây ma, thì ra là muốn mượn đao giết người…!he…!he…!đúng là hảo thủ đoạn nha…
Nghe “mật báo” của Mã Hán, Trần Lâm thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã cười lớn nói.
Hiển nhiên một Lãnh Phong kèm theo cả tàn dư của Hắc Phong bang vẫn chưa đủ tuổi để Trần Lâm phải e ngại.
.
Tuy nhiên qua chuyện này Trần Lâm cũng hiểu được tại sao lão già Lôi Minh lại dễ dàng nghe theo ý Bích Ngọc để mình ra ngoài đánh thây ma như thế…
Tất cả đều là kế mượn đao giết người của Lôi Minh, Lôi Minh đã cảm thấy Trần Lâm là mối nguy tiềm tàng cho Lôi gia nên mới bất chấp lợi ích của Viễn Đông muốn loại trừ nhân tốt nguy hiểm này.
Đáng tiếc tình hình lúc đó lại không dễ, thế là Lôi Minh quyết định để Trần Lâm ra ngoài vô tình tạo điều kiện cho một kẻ khác có thù rất sâu với Trần Lâm ra tay.
Đó không ai khác chính là Lãnh Phong, người chỉ mới từ bên ngoài trở về đã nghe hung tinh cả bang bị giết sạch.
Với mối hung thù đại hận như thế này, Lãnh Phong sao có thể bỏ qua chắc chắn sẽ tìm mọi cách trả thù khi có cơ hội và chuyến xuất hành này của Trần Lâm chính là cơ hội mà Lôi Minh đã ban cho.
Chỉ là có đánh chết Lôi Minh lão cũng không tưởng tượng ra được sắp xếp của lão không phải cơ hội mà là tử lộ cho Lãnh Phong.
…
Ngược lại thấy Trần Lâm tự tin như thế lão Mã Hán lại càng không an tâm muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không đợi lão kịp nói gì Trần Lâm đã nhanh miệng nói trước:
– Mã đại nhân không cần phải lo cho ta đâu…
– Ta cũng muốn xem Lãnh Phong gì đó có bản lãnh thế nào…he…!he…
– À mà quên…!bên dưới kia ta phát hiện chút chuyện thú vị, Mã đại nhân tốt nhất nên cẩn thận một chút nha…
– Đừng để khi ta trở về lại thấy ngài đã chết mất xác lại phải tốn công ta đi tìm thì không hay lắm…