Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 566: Sai Lầm Của Lôi Phúc


Đọc truyện Lãnh Địa Huyết Tộc – Chương 566: Sai Lầm Của Lôi Phúc


Cuồng cuộn hắc phong lấy mũi hắc thương làm trung tâm điên cuồng quay tròn tựa như một mũi khoan mang theo sức mạnh xuyên phá khủng bố lao đến…

Toàn trường lập tức bị kỹ năng bá đạo kia làm cho trợn mắt há mồm kinh ngạc…
Bởi lẽ cô bé Phượng Nhi đang dùng năng lực hóa thú, đồng nghĩa với đó một thương cuồng cuộn hắc phong kia là năng lực thứ hai của cô bé hoặc là năng lực của chính thanh hắc thương trong tay nàng.

Nhưng dù có là gì thì một nhân loại sở hữu hai năng lực hay một nhân loại sở hữu một trang bị tím và rất có thể là tím độc nhất đều là chuyện cực kỳ đáng kinh ngạc đến mức khiến người ta phải đố kỵ.
Vô số những ánh mắt nóng rực theo đó đổ dồn về phía một thương cuồng cuộn hắc phong của Phượng Nhi.
Nếu đây không phải trong nội thành Viễn Đông chỉ sợ một mang giết người đoạt bảo đã diễn ra.
Dù sao thì nhân loại tuy có thể trụ được trước vạn tộc nhưng phần lớn là nhờ vũ khí nóng, trang bị của hệ thống và nhất là trang bị cấp cao như tím nhân loại có rất ít, về phần cao hơn như đỏ thì đáng buồn thay đến một cái làm vốn nhân loại cũng không có.

Hiện tại có một trang bị tím mà còn là tím độc nhất trước mặt ai lại không nổi lên tham niệm.

Ngược lại Lôi Phúc thiếu gia người trực tiếp hứng chịu một kích khủng bố của một trang bị tím cũng trừng lớn đôi mắt trâu nhìn chằm chằm vào phong kích đang lao đến kia.
Rất may trong phút ngàn cân treo sợ lông nách, Lôi Phúc vẫn kịp thời đưa thanh ngân kiếm của mình lên đón đỡ, chỉ đáng tiếc là trước đại chiêu trực diện của một trang bị tím Lôi Phúc vẫn không có tư cách đối cứng…
Chỉ nghe Keng…!một tiếng…
Mũi hắc thương sắc bén lấy thế không gì cản được như một trận cuồng phong đâm mạnh vào thanh ngân kiếm trong tay Lôi Phúc phát ra một tiếng chói tai, bảo kiếm phẩm chất lam lập tức run lên bần bật trên thân kiếm hiện lên vô số những vết rạn nứt, dù chưa bị phá hủy nhưng nó cũng không thể trụ được trước sức mạnh xuyên phá khủng bố kia.
Lôi Phúc càng thảm hơn bị kích pháp khủng bố tràn ngập tính xuyên phá đánh cho phun máu rồi tựa như diều đứt dây bay ra xa không ngừng trượt dài trên mặt đất.
Nói về lực xuyên phá một chiêu Phá Quân Kích này của Phượng Nhi nha đầu đã gần như tương đương với một viên đạn pháo rồi.
Ăn ngay một viên đạn pháo tầm gần Lôi Phúc bị đánh lui cũng là điều dễ hiểu, rất may cho cho Lôi Phúc kiếm trong tay hắn là trang bị lam nếu không sẽ không chỉ là bị xung lực đánh lui như thế.
.
Tuy nhiên đúng như những gì Lôi Minh đã lo lắng…
Kẻ địch có đến ba còn Lôi Phúc thì chỉ có một, hắn có đỡ được một kích khủng bố kia của Phượng Nhi thì cũng khó lòng đỡ được hai nha đầu khác thừa cơ đánh lén.

Ngay khi Lôi Phúc vừa bị Phá Quân Kích bá đạo tuyệt luân đầy tính xuyên phá kia đánh bay rồi ngã ầm xuống đất, ba hồn bẩy vía còn chưa kịp ổn định trở lại, lồng ngực còn đang đau đớn kịch liệt thở không ra hơi thì một bóng đen có phần nhỏ bé nhưng lại cầm một cây đại đao rất lớn đã đứng ngay sau lưng Lôi Phúc lạnh lùng chém xuống.

Có thể nói là “cất công đứng đợi từ chiều, chỉ chờ trăng xuống vào nhà chôm xe”…
Ngay khi trông thấy Lôi Phúc bị một kích cực mạnh của Phượng Nhi đánh bay, Lan Nhi sớm đã mỏi mòn chờ đợi từ lâu lập tức chớp lấy thời cơ thừa lúc Lôi Phúc còn đang bị đánh cho đầu óc choáng váng không thể đề phòng lao nhanh đến một đao lấy mạng hắn.
Dĩ nhiên dù cũng nắm trong tay một trang bị tím độc nhất nhưng Lan Nhi không máu như nha đầu Phượng Nhi không hề phát động đại chiêu của thanh đao nhìn hơi nát trong tay mình.

Dù sao “hoài bích có tội” để nhiều người trông thấy các nàng sơ hữu nhiều hàng nóng như thế là không hay.

Thế nên một đao kia chỉ thuần túy là mang lực của Lan Nhi.
Tuy nhiên dù là như thế thì một đao nhắm ngay góc chết thế này cũng dư sức lấy mạng Lôi Phúc.
Chỉ thấy ánh đao xanh vàng nhìn hơi giống đồng thau sắt vụn chém xuống tộc độ dù không nhanh nhưng quá bất ngờ đến độ Lôi Phúc chỉ có thể trường lớn đôi mắt nhìn vào khuôn mặt đang phấn khích của Lan Nhi, trong khi cơ thế hắn lại không kịp phản ứng.
.
Rất may trước khi Lôi Phúc sắp lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, một bàn tay tỏa ra cuồng cuộn lôi điện đã vương tới rồi mạnh mẽ bắt lấy cán thanh đại đao đang chiếm xuống.
Ngay lập tức cô bé Lan Nhi cảm nhận thanh đại đao của mình dường như bị kẹt vào một khối cương thiết rắn chắc vô cùng, dù nàng có làm thế nào cũng không thể nhúc nhích ra được.
Nhưng đó mới chỉ là sự khỏi đầu, cuồng cuộn lôi điện từ bàn tay kia theo sự tiếp xúc truyền qua thanh đại đao rồi lan vào người cô bé Lan Nhi khiến cô bé đáng thương lập tức cảm nhận được cái gì là sự khủng bố của dòng điện.

.
– A…!ahhh…
Cơ thể nhỏ bé lập tức bị dòng điện giật cho cứng người, Lan Nhi đáng thương không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn cả người không ngừng co giật hai mắt trợn tròn như ngươi chết cháy…
Dòng điện này rõ ràng là khủng bố hơn điện của Lôi Phúc quá nhiều, thể chất không mấy siêu việt của Lan Nhi hoàn toàn không thể chịu nổi.
.
Rất may trước khi Lan Nhi sắp bị giật cho cháy khét thì Đào Nhi đã chạy đến cứu nguy…
Tuy nhiên kẻ đến cũng biết chơi điện và còn là điện mạnh, Đào Nhi không điên mà đi chơi cứng với hắn quyết định chọn cách đánh lén sở trường của nàng, cơ thể linh lung nhỏ bé bằng tốc độ cực mạnh lao người lên không trung rồi lộn một vòng đạp mạnh vào lưng kẻ không mời mà đến còn làm bị thương tỷ muội của mình.

Dưới một cước của Đào Nhi, tên khốn kiếp sống dơ sống chó không mời mà đến còn ức hiếp tiểu nha đầu kia thoáng bất ngờ mất đà buông thanh đại đao của Lan Nhi ra, nhờ thế cô bé mới có cơ hội thoát thân rồi được Phượng Nhi mạnh mẽ kéo ra sau tránh xa cái ổ điện di động xấu xa này.
Đào Nhi cũng biết khôn hay đúng hơn là biết sợ không dám dây dưa mà mượn lực từ một cước kia lộn ra sau hội ngộ cùng hai chị em của mình.
Ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi lập tức trở nên vô cùng cẩn trọng sánh vai nhau nhìn chằm chằm vào trung niên nhân bất ngờ xuất hiện kia.
….
Bên ngoài vòng chiến…
Không chỉ có ba cô bé mà toàn trường cũng vì sự xuất hiện bất ngờ của tên trung niên nam tử kia mà sôi trào, ai nấy đều kinh ngạc đến rớt cả quai hàm nhìn vào bóng dáng hùng vĩ đang đứng chắn trước Lôi Phúc kia.
Ngược lại Trần Lâm lại vô cùng tức giận đạp bàn đứng dậy như dâm phụ bị người ta hiếp rồi bỏ gào khóc ầm lên:
– Trọng tài…!trọng tài đâu…
– Đm có thằng đến phá đám kìa còn không mau trấn áp hắn…
– Đm trọng tài…
.
Tuy nhiên mặc kệ Trần Lâm sủa thế nào, vị trọng tài đáng kính Mã Hán đại nhân đã sớm biến mất không thấy bóng dáng…
Không chỉ thế dù xung quanh tính sơ sơ cũng gần nghìn người nhưng không một ai dám tiến lên vì tên đầu trọc Trần Lâm và ba cô bé mà đứng ra nói lời công đạo, bởi lẽ trung niên nhân bất ngờ xuất hiện cứu nguy cho Lôi Phúc kia không ai khác chính là Lôi Minh vị vua của pháo đài Viễn Đông.
Ở đây Lôi Minh là lớn nhất dù rõ ràng người ta đang tỉ thí mà nhảy ra là chơi dơ nhưng không một ai dám nói câu nào chỉ chầm chậm lui ra xa.
Chuyện này đã kéo đến cấp đại boss ra mặt đám thợ săn quèn như họ tốt nhất không nên dính vào quá sâu.

Ngược lại trở lại sân đấu, không khí vẫn khá mà căng thẳng dù quan khán giả đã lui ra rất xa…
Lôi Minh gần như mặc kệ những tiếng chó tru của Trần Lâm chỉ lạnh lùng nhìn vào ba cô bé cũng đang cảnh giác nhìn mình không chút kém cạnh.
Dẫn đầu vẫn là cô bé Phượng Nhi lông mèo đã dựng hết lên không chút sợ hãi đứng trước hai tỷ của mình nhe răng gầm gừ thị uy, Đào Nhi và Lan Nhi cũng không kém cạnh một trái một phải đứng ngay sau Phượng Nhi lạnh lùng nhìn Lôi Minh, ánh mắt chỉ tràn ngập sát ý sẵn sàng chiến bất cứ lúc nào không chút ít thức hay kiêng dè gì với vị vua của Viễn Đông này.
Nhất là nha đầu Lan Nhi bị giật cho đầu tóc bốc khói lại càng oán hận nhìn chằm chằm vào Lôi Minh.
.
Tuy nhiên cũng có thể do các cô bé hoàn toàn không biết vị trung niên nhân trước mặt chính là vị Lôi đại đoàn trưởng trong truyền thuyết.

Chỉ là dù không biết thân phận nhưng sau một phen giao phong nhẹ ai cũng có thể thấy được vị trung niên nhân họ Lôi trên Minh này rất mạnh, ấy vậy mà ba cô bé vẫn như ba con sói hoang nhìn chằm chằm vào lão, không vì địch mạnh mà nhún nhường vẫn biết cách bày ra đối sách sẵn dàng ứng phó.
Trước cường địch những lòng vẫn không loạn, biểu hiện như thế không chỉ khiến những quan khán giả đang vây quanh xem phải kinh ngạc mà đến cả chính Lôi Minh cũng phản gật đầu tán thưởng.
– Đúng là những hạt mầm rất tốt…
Dĩ nhiên Lôi Minh và toàn thể quan khản giả đều không biết rằng thật ra các cô bé cũng từng sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn trước đàn chuột đen, nhưng kết quả của những lần đó đều rất thảm không bị dí chạy như chó thì cũng bị tập kích bị thương không nhẹ.
Thế nên sau bao lần chịu đau chịu khổ, các cô bé cũng biết khôn rồi nào dám chạy loạn nữa.
.
Tuy nhiên vi sư phụ tiện nghi của các nàng lại không có được tố chất như thế…
Thấy thằng trọng tài chạy mất, quần chúng nhân dân lại không dám đứng ra tố giác kẻ xấu, Trần Lâm chỉ có thể tự mình đứng ra đòi lại chính nghĩa chạy lên sân đấu chỉ vào mặt Lôi Minh mắng to:
– Lôi đại nhân người là người lớn chơi như vậy hơi bẩn đó nha…
– Đám nhỏ đang đánh nhau, thắng bại sắp phân người nhảy ra là muốn gì đây???
– Hay là Lôi gia thua rồi không chịu phục???

Ở trên cái đất Viễn Đông này dù có lý cách mấy mà dám chỉ vào mặt Lôi Minh mắng lớn như thế thì chỉ có thể là hảo hán.
Ngay lập tức toàn trường đều bị những lời nói đầu chính nghĩa nhưng cũng không kém phần liều mạng kia làm cho giật mình ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa nhìn vị trọc nhân không khác gì siêu nhân hạ thế này.
Dĩ nhiên tên đầu trọc kia nói không sai và mọi người ở đây đều không có đui đều thấy được một đao kia của Lan Nhi đã kết thúc trận chiến, nhưng đây là Viễn Đông ở đây Lôi Minh chính là luật.

Thế nên dù có khinh bỉ biểu hiện không ra gì của Lôi Phúc cách mấy, sự lạm quyền của Lôi gia cách mấy nhưng tất cả cũng chỉ dám nói sau lưng không ai dám trước mặt Lôi Minh nói như thế cả.
Giờ lại có kẻ dám bật lại Lôi Minh đây Đmn là đại sự…
.
Tuy nhiên trước khi Lôi Minh kịp phản ứng, Lôi Phúc thiếu gia đã từ dưới đất bò dậy tức giận gầm lên:
– Ai bảo ta thua…!ta không có thua là…!là đám nha đầu kia gian lận….
– Ta…!ta làm sao có thể thua đám nha đầu kia được…
– Không…!tuyệt đối không…

.
Lôi Phúc hắn không thể thua được, tuyệt đối không thể thua trong tay ba cô nhóc miệng còn hôi sữa như vậy được, danh dự của hắn, địa vị của hắn, sau này ai sẽ phục vị thiếu tướng mà đến cả ba con nha đầu cũng không thắng được.
Mất hết tất cả chỉ vì một trận chiến hoang đường Lôi Phúc sao có thể chấp nhận cho được, rất may hắn vẫn còn đứng đây ba cô nhóc vẫn chưa đánh bại được hắn, sự thật kia Lôi Phúc tuyệt đối không thừa nhận xem ai làm gì được hắn.

Chỉ đáng tiếc là kết quả của trận chiến này không phải do trọng tài quyết định, cũng không phải do Lôi Phúc có thừ nhận hay không, mà là do gần nghìn quan khán giản đang xem quyết định và tất cả đều không có đui đều thấy được Lôi Phúc hắn đã bại.
Mặc dù không dám bật lại Lôi Minh hay thậm chí là Lôi Phúc nhưng tất cả đều đã có đáp án của riêng mình và bắt những quân nhân đầy tính kiêu hãnh cúi đầu trước một kẻ thua mà không dám nhận đó chắc chắn là một điều rất thú vị trong mắt Trần Lâm.
Màn cởi quần chạy vòng vòng gì đó có cũng được không có cũng không sao, Trần Lâm đã có được thứ mình cần.
Dĩ nhiên tất cả đều tại Lôi Phúc ai bảo hắn dám đụng vào gấu của Huyết tổ đại nhân, mặc dù không thành những ngày tháng trước khi bị giết nhất định không để Lôi Phúc sống an nhàn vui vẻ được, Huyết tổ đại nhân xưa nay vẫn luôn rất xấu bụng.
.
Thế nên trước cái sự chơi dơ thua không chịu nhận của Lôi Phúc, Trần Lâm chỉ thoáng cười cười thích ý rồi đột nhiên tỏa ra vô tận sát ý nhắm vào Lôi Phúc rồi hừ lạnh một tiếng nói:
– Hứa…!vậy là Lôi thiếu gia không phục muốn chiến tiếp???
– Tốt…!tốt thôi…!vậy bước ra đây TA với NGƯƠI làm trận giao hữu sương sương ăn mừng.
– Thế nào dám chơi không?

Bộ dáng phách lối nhưng lại ẩn chứa khí độ bất phàm, một sự hào sảng khiến không ít kẻ phải ngước mình.

Trước mặt cường quyền, Trần Lâm như một kiếm khách lạnh lùng đứng đó thạch thách đấu Lôi Phúc.
Trong cái thời đại có thể xem là cường giả vi tôn này, nói nhiều sủa dơ đều vô ích muốn chứng minh bản thân dễ thôi lấy bản lãnh ra mà đánh muốn trận.
Vô cùng đơn giản nhưng cũng vô cùng thuyết phục khiến người ta sục sôi ý chí.
.
Ngay lập tức gần như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt chờ mong nhìn vào Lôi Phúc, muốn xem vị thiếu tướng Viễn Đông này dám chiến một trận với trọc nhân Trần Đại Kê sư phụ của ba cô nhóc hay không…
Dĩ nhiên nếu Lôi Phúc thắng hắn sẽ lấy lại được tất cả.
Đánh tiếc trước sự chờ mong của mọi người, Lôi Phúc thiếu gia chỉ ngã bịch xuống đất không ngừng bò ra sau không dám đối mặt với Trần Lâm.
Đáp án đã quá rõ ràng đến cả khí thế Lôi Phúc còn thua nói gì đến đánh nhau.
Trong vô thức nhiều người đều không nhịn được lắc đầu thở dài một tiếng.
.
Đứng một bên chứng kiến tất cả mọi chuyện…
Lôi Minh cũng nặng nề thở dài một tiếng song ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Trần Lâm.
Dù muốn dù không, dù cố tình hay vô ý nhưng thắng cháu này của Lôi Minh xem như bị tên trọc kia phế đi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.