Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 564: Vì Phút Yếu Lòng Đào Nhi Đã Thi Rớt


Đọc truyện Lãnh Địa Huyết Tộc – Chương 564: Vì Phút Yếu Lòng Đào Nhi Đã Thi Rớt


– Đcmn vậy mà thật “quýnh” nhau rồi…
Nhìn khoảng sân đang đánh nhau tưng bừng khói lửa trước mặt, một hán tử râu rậm không nhịn được trố mắt kêu lên.

Ngay bên cạnh hắn những người xem đang chen chúc nhau cố gắng leo lên cao tìm một nơi thích hợp xem xiếc thú cũng cảm thán kêu lên.

Cả khu phía đông pháo đài Viễn Đông từng vắng tanh như chùa Bà Đanh thoáng chóc biến thành một cái chợ trời vô cùng đông vui.

Tất cả đều đến từ một vụ cá cược hoang đường và một trận chiến cũng hoang đường không kém.

!
Bằng sức mạnh của truyền thông và dư luận vụ cá cược nho nhỏ của Trần Lâm và Lôi Phúc đã lan ra khắp Viễn Đông, song lúc đó không một ai nghĩ đôi bên sẽ đánh thật mà chỉ nghĩ hai bên máu chó sủa dơ mà thôi.

Dù sao Lôi Phúc cũng là người có thân phận, với một trận chiến mà thắng hay thua gì đều nhục mặt thế này chả ai điên mà tham gia.

Về phần team đầu trọc càng không có ngu mà đi đánh một trận chiến phần thắng còn thấp hơn tỉ lệ trúng vé số thế này.

Tuy nhiên trái với suy nghĩ của mọi người trận chiến hoang đường kia vẫn diễn ra đúng hẹn và với sức hút của Lôi Phúc thiếu gia cả Viễn Đông làm sao không thể không quan tâm được kéo nhau đến khu đông thành xem trò vui.

Chỉ là khi đến nơi rồi thì truyện vui kia lại hóa thành chấn kinh.

Trận chiến nghiên ép như trong tưởng tượng của rất nhiều người một lần nữa không diễn ra mà đó lại là một cuộc chiến sòng phẳng của hai phe.

Lôi Phúc thiếu gia không ngờ lại không thể bán hành cho ba cô nhóc kia mà chỉ đánh ngang với các nàng.

Ngược lại ba cô nhóc xinh xắn loli phe bị đánh kèo dưới trong cuộc chơi này lại tỏa ra mình không phải kẻ yếu, mặc dù cấp độ không cao nhưng bằng sự phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn lại có thể đánh ngang với Lôi Phúc một người chơi có cấp độ khá cao ở Viễn Đông khiến người xem hết kinh ngạc này lại đến kinh ngạc khác.

Những tiếng vô tay ủng hộ các cô nhóc không ngừng vang lên!
Dù sao ai cũng muốn cổ vũ bên bị đánh giá là yếu hơn và nhất là bên yếu đó còn là gái xinh, dù lớn hay nhỏ thì ai cũng thích gái.

Có thể nói dùng kết quả thế nào nhưng ba cô nhóc Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi chắc chắn sẽ trở thành idol giới trẻ mới của Viễn Đông.

Ngược lại người trong cuộc lúc nào cũng sẽ không được vui như kẻ ngồi nhìn…
Nghĩ mình sẽ đập cho ba con nha đầu chết tiệt kia một trận xem như trả thù thằng trọc bố láo sư phụ của các nàng, nhưng cuộc đời lại tác động vật lý vào mặt một cú đau điếng khiến Lôi Phúc hiểu ra tại sao chuột lại kêu chít… chít…
Trước sự phối hợp nhịp nhàng như đẩy xe hàng của ba cô bé Lôi Phúc thiếu gia bắt đầu thấy cha thấy mẹ rồi.


– Đám ranh con chết tiệt…
Gầm lên một tiếng như để phát tiết nổi uất hận của mình, Lôi Phúc thế hiện mình vẫn mang họ Lôi và còn là hàng real vung tay chém một kiếm tràn ngập lôi điện khủng bố về phía nha đầu Phượng Nhi.

Kiếm lôi mang trong mình sức mạnh hủy diệt của dòng điện chiếu sáng cả một góc sân đấu khiến không ít quan khán giả giật mình thầm cảm thán năng lực có phần bá đạo của Lôi gia cũng như cầu phúc cho cô bé miêu nữ Phượng Nhi kia.

!
Tuy nhiên Phượng Nhi lúc này đang trong trạng thái thú hóa, nàng có bản lãnh để không cần ai phải cầu phúc cho mình.

Trước một kiếm không chỉ tràn ngập lôi điện chết chóc mà tốc độ còn rất nhanh, Phượng Nhi lập tức phát huy triệt để độ linh hoạt phi thường của một con mèo.

Gần như phá vỡ mọi quy tắc vật lý học Phượng Nhi uốn người phô ra những đường công mềm mại của thiếu nữ rồi nhẹ nhàng tránh một kiếm kia của Lôi Phúc.

Không chỉ thế hắc thương trong tay Phượng Nhi theo đà đâm tới đáp trả.

!

– Cmn… hay… hay lắm…
Nhìn thấy cô bé miêu nữ nhè nhàng lách người né tránh một kiếm khủng bố kia, bộ dáng thanh thoát nhẹ nhàng kia khiến một tên béo lolicon không nhịn được phấn kích kêu lên.

Toàn bộ những quan khán giả khác cũng sối trào kích động vô tay cho cô bé Phượng Nhi.

Nói gì thì nói tuy thật sự không đẹp thậm chí còn có phần kinh dị khi nhìn ở khoảng cách gần, nhưng nhìn từ xa bộ dáng nữ miêu nhân của Phượng Nhi có tuyệt đối là sức hút trí mạng với rất nhiều nam nhân.

Đáng tiếc sự ủng hộ rất là nhiệt tình của khán thính giả không giúp thể chất miên nhân của nha đầu Phượng Nhi chiến thắng được năng lực lôi điện chảy trong máu của Lôi gia.

!
Trước một thương đâm tới rõ ràng là muốn lấy mạng mình, Lôi Phúc vừa sợ vừa giận cấp tốc đưa kiếm đỡ lấy.

Keng… một tiếng…
Hắc thương và ngân lôi kiếm chém vào nhau ánh lên những tia lửa đỏ.

Ngay lực tức độ khốn nạn của lôi điện Lôi gia lập tức phát huy, vô số tia lôi điện theo va chạm kia tràn qua hắc thương rồi truyền đến người cô bé khiến cô mèo nhỏ Phượng Nhi hiểu được cái gì là điện giật bị dòng điện đầy tính hủy diệt giật cho cứng người lông tóc bốc khói.


Nếu không phải Phượng Nhi sở hữu thể chất trâu bò khi thú hóa sợ là đã bị dòng điện kia giật một phát chín người rồi.

Nhưng tạo cảm giác tê dại khi bị điện giật vẫn quá đủ để con cháu Lôi gia làm nhiều thứ hèn hạ.

Lợi dụng lúc Phượng Nhi bị dòng điện làm cho cả người tê liệt…
Lôi Phúc không chút đạo nghĩa giàng hồ càng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì một kiếm đâm tới muốn đưa nha đầu không biết sống chết này về với ông bà tổ tiên.

Rất may trong trận chiến này cô bé Phượng Nhi không chơi game một mình mà chơi game gia đình.

!
Ngay lúc mũi lôi kiếm sắp đâm xuyên tim cô bé Phượng Nhi thì một thanh đại đao nhìn nơi đồng nát đã phá không chém xuống mạnh mẽ ngăn cản một kiếm sắc lạnh kia cũng như mạnh mẽ chịu đựng dòng lôi điện phụ gia của nó chạy qua.

Lập tức vừa cứu được Phượng Nhi, chủ nhân của thanh đại đao nhìn hơi nát kia không ai khác chính là cô bé Lan Nhi cũng bị dính chưởng tiếp tục bị tia lôi điện kia giật cho tê dại cả người.

Tuy nhiên Lan Nhi cũng không chơi game một mình.

Lúc Lan Nhi xuất thủ chấp nhận để bị điện giật cứu lấy cô bé Phượng Nhi!
Đào Nhi đại tỷ của team cũng ra tay nhưng khác với Lan Nhi nàng chơi trò vây ngụy cứu triệu nhắm vào lưng Lôi Phúc bất ngờ tập kích.

Nhìn chung dù là cô bé duy nhất có ngực trong team nhưng Đào Nhi lại đi theo sát thủ hệ mà còn là hệ chuyên đi “chọt lén”.

Vừa đánh lui Lan Nhi lại bị một chọt vô cùng bất ngờ của Đào Nhi đánh tới đít…
Lôi Phúc lúc này mới ý thức được một đánh ba là chơi ngu cố gắng xoay người đờ lấy một kiếm kia…
Đáng tiếc trước một kiếm đánh lén ngay chỗ hiểm thế này Lôi Phúc sao mà đỡ được bị một kiếm của Đào Nhi chém trúng, những giọt máu đầu tiên trong trận chiến này theo đó tuôn rơi trên nền đất đông thành.

!

– Ahhh… khốn kiếp…
– Tiện nữ dám làm ta bị thường… ta! ta nhất định sẽ lột da các ngươi…
Ăn phải quả đắng mà còn là quả đắng từ ba con nhóc mà mình không xem ra gì, Lôi Phúc tức giận gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi gần như phát điện vung kiếm chém loạn.


Tuy nhiên trước khi Lôi Phúc phát điện, Phượng Nhi ngay khi vừa thoát khỏi trạng thái tê dại đã nhanh tay kéo nhị tỷ Lan Nhi còn đang trong cơn mê của mình lui ra sau tránh xa tên điên này, nên Lôi Phúc chả chém được gì ngoài không khí.

Về phần Đào Nhi cô bé càng không cần phải nói thực hiện vô cùng đúng quy tắc của một sát thủ, một kiếm chém ra không cần nhìn có trúng hay không đã quay người chạy đi mất.

Tính ra Đào Nhi chạy còn trước cả khi Lôi Phúc kêu lên đau đơn.

Đánh xong rồi chuồn quả đúng là có phong thái của vị lão sư đáng khinh của nàng.

!
Tuy nhiên ngồi một bên nhịp giò xem kịch vui, vị lão sư đáng khinh kia của Đào Nhi lại chỉ lắc đầu phán:
– Gà đúng là gà… đánh lẽ phải chọt một phát cho nó chết luôn chứ chém chém làm cc gì…
– Hư… rốt cuộc cũng thiếu cái máu liều…
– Xem ra hôm nào phải phụ đạo thêm mới được…

Hiển nhiên dù nha đầu Đào Nhi làm ăn rất tốt nhưng trước pháp nhãn của Trần Lâm nàng một lần nữa chỉ đủ điểm đạt.

Dĩ nhiên pháp nhãn của Trần Lâm có thể sai nhưng song đồng quỷ nhã trang bị một bên mắt của hắn thì không, phút cuối cùng nha đầu Đào Nhi đã thật sự rén quyết định một kiếm chém vào lưng Lôi Phúc thay vì nhất cử đâm xuyên tim hắn.

Nguyên nhân đúng như Trần Lâm nói nha đầu Đào Nhi thiếu cái máu liều.

Đào Nhi sợ mình đâm hụt hoặc đâm không chết Lôi Phúc thì hắn sẽ cắn trả, thế nên nàng đã chọn một phương án an toàn hơn là vung kiếm chém vào lưng Lôi Phúc, nếu chém không trúng hay chém không chết cô bé có thể thuận lợi bỏ chạy hơn.

Tính ra đây cũng là một suy nghĩ khá là hợp lý, nhưng trong mắt Trần Lâm nói lại đáng phải trừ điểm.

Quan điểm của Trần Lâm luôn là như vậy, nếu đã không chơi thì thôi nhưng đã chơi là phải chơi cho tới bến, thân là một sát thủ thứ mà Đào Nhi nên ưu tiên hàng đầu phải là giết chết đối thủ chứ không phải tìm đường chạy cho bản thân.

Thế nên nha đầu Đào Nhi đáng thương vẫn bị Trần Lâm đánh rớt.

Tuy nhiên ngồi ngay bên cạnh Trần Lâm nghe được những lời than trời trách đất của hắn, lão Mã Hán không nhịn được ngứa cái lỗ đít đưa ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tên trọc nhân này.

Biểu hiện của ba cô nhóc kia đến chính lão còn cảm thấy kinh ngạc không thôi, vậy mà tên trọc này còn chê lên chê xuống đúng là xạo chó hết sức.

Nếu không phải xét thấy mình đánh không lại, lão Mã Hán thật sự rất muốn cho tên thích làm màu tạo nét lạ này một trận.

Ngược lại bên trong trận chiến…

Đào Nhi đánh thương không biết rằng chỉ vì một phút yếu lòng mà bản thân đã phải ở lại lớp vẫn điên cuồng chiến đấu.

Sau khi nhất kích đánh lén khiến đối thủ bị thương, Đào Nhi lập tức phát huy bản lãnh hỗ trợ team của mình một lần nữa vung kiếm tạo ra một trận mây mù bao quanh bản thân vào hai người Lan Nhi và Phượng Nhi vào trong chỉ để lại mình Lôi Phúc đang giận quá mất khôn lộ bên ngoài.

Chiến thuật ẩn thân chi thuật chờ thời đánh lén một lần nữa được phát huy.

Ngay lập tức trông thấy ba cô bé vô cùng là cool ngầu ẩn mình vào làn sương khói, toàn trường được một phen oanh động, thậm chí còn lớn hơn cả một kiếm đánh lén thành công làm bị thương Lôi Phúc trước đó.

Tuy nhiên trái ngược hoàn toàn với sự xạo chó của Trần Lâm, sự cảm thán của lão Mã Hán và sự nhiệt liệt hưởng ứng của quần chúng nhân dân.

Trên một tòa nhá view khá đẹp chỉ cách đó không xa vừa đủ để thấy hết những gì đang diễn ra, Lôi Minh ánh mắt âm trầm đến cực điểm nhìn chằm chằm vào trận chiến bên dưới, cơ thể có phần lực lưỡng ẩn sau lớp quân phục thoáng run lên nhè nhẹ.

Thật ra là mục đích mà lão Lôi Minh đến đây là để “ban phát tình thương”, chỉ cần Lôi Phúc vừa đánh thắng lão sẽ nhảy ra dàn xếp tất cả để đôi bên không ai phải mất mặt hoặc ít nhất thằng cháu trời đánh Lôi Phúc sẽ không bị người ta nói là ức hiếp kẻ yếu.

Chỉ là điều Lôi Minh không ngờ đến lại diễn ra, Lôi Phúc vậy là lại không thể thắng thậm chí còn có nguy cơ bại trận.

Nếu điều đó diễn ra đó sẽ là một cái tác cực đau cho không chỉ chính Lôi Phúc mà là cả chính quyền Viễn Đông.

Mặc dù Lôi Phúc thắng cũng mang cái tiếng không hay ho gì cho Lôi gia, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn là bị ba con nha đầu miệng còn hôi sữa đánh bại.

Thử hỏi thiếu tướng Lôi Phúc kẻ chỉ huy cả một sư đoàn lại bị ba con nhóc đánh bại, như thế thì ai mà phục hắn cho được.

Địa vụ của chính quyền Viễn Đông trong lòng cách quân nhân và nạn dân rồi sẽ ra sao.

Đôi khi một trận chiến không chỉ là cuộc chơi giữa những người trên sân.

!

– Lôi Phúc à Lôi Phúc… tốt nhất là ngươi đừng có thua…
– Nếu không đừng trách ta độc ác không nhìn mặt người thân…
Nhìn Lôi Phúc bị làn sương mù của Lan Nhi bao vây không rõ kẻ thù ở nơi nao, Lôi Minh ánh mắt muốn phun ra lửa nghiến răng két két nói.

Như lão Mã Hán từng cảnh cáo, Lôi Phúc mà thua trận này xem như hắn tới số rồi.

Đáng tiếc cái số này lại rất chi là gần khi ngay trong màng sương chết chóc bên cạnh Lôi Phúc, năm con mắt đầy ranh ma đang nhìn chằm chằm vào hắn như sói đói săn mồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.