Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 562: Trận Chiến Hoang Đường


Đọc truyện Lãnh Địa Huyết Tộc – Chương 562: Trận Chiến Hoang Đường


Trở lại với tuyến phòng thủ chuột đen nơi khu mỏ của Viễn Đông.
Sau một trận dị biến cực kỳ khủng bố chấn động cả khu mỏ, đại quân Viễn Đông vô cùng hoảng sợ đồng loạt bỏ chạy ra khỏi khu mỏ đang không ngừng xảy ra những cơ địa chấn như sắp sụp đổ đến nơi kia.
Cả Viễn Đông theo đó cũng trở nên hổn loạn trước chấn động kịch liệt của khu đông thành.
.
Rất may sau khi dư chấn kết thúc lại không phát sinh thêm bất kỳ chuyện gì khác, dừng như mọi thứ chưa hề diễn ra.
Song những nạn dân trú tại Viễn Đông vẫn rất lo lắng và hoảng loạn, không ít nạn dân có điều kiện đã chọn cách âm thầm rời đi trở về Vũng Hải hay đến quân khu Phần Thiên lánh nạn.
Kẻ địch bên trong mới là đáng sợ nhất, Viễn Đông hiểu rõ tình hình hiện tại là không ổn nhưng lại không thể làm gì càng không dám phái người tiến sâu vào hầm mỏ thâm dò như tổ đội máu chó nào đó chỉ đành tiếp tục phòng thủ.
.
Tuy nhiên sau bốn ngày trôi qua, đàn chuột bên dưới không hề có biến động gì nữa dường như đã hoàn toàn biết mất, không ít quân nhân bạo gan đã xin ý kiến của Mã Hán muốn đi xuống dưới tìm hiểu tình hình, nhưng tất cả đều bị từ chối…
Nguyên nhân rất đơn giản, Mã Hán đang chờ tổ đội máu chó của tên đầu trọc Trần Đại Kê trở về, đến lúc đó chỉ cần hỏi hắn là xong không tốt hơn sao.
Dĩ nhiên tổ đội gà chiến kia cũng có thể đã bị tiêu diệt, nhưng nếu đã như thế thì việc gì phải phái kẻ khác xuống để rồi cũng phải chịu chết.
Thế nên Mã Hán vẫn chọn cách chờ đợi, song không phải kẻ nào cũng có thể an ổn mà ngồi chờ.

.
Đứng trước cửa vào khu mỏ, nơi đại lượng quân nhân Viễn Đông vẫn đang ngày đêm cảnh giới.
Lôi Phúc một thân quân phục nhưng lúc này lại mỉm cười tươi rói có phần hơi hèn mọn nhìn vào bên trong đường hầm tối đen trước mặt, không ít quân nhân tuần tra đi qua thấy thế đều lắc đầu thở dài.
.
Màn đánh cược cởi quần chạy vòng vòng Viễn Đông giữa ác tăng đầu trọc Trần Đại Kê và Lôi Phúc không phải chuyện gì đại bí mật, thậm chí tin hot như thế đã sớm lan rộng khắp Viễn Đông người người đều biết.

Những quân nhân cảnh giới tại đây còn là người trực tiếp chứng kiến cuộc cá cược đi vào lòng người kia lại càng không lạ lẫm gì.
Thế nên đã 7 ngày trồi qua đồng nghĩa với đó thời gian ước hẹn cũng đã đến, nhưng đối thủ của Lôi Phúc anh đầu trọc Trần Lâm và đồng bọn vẫn chưa thấy xuất hiện, khả năng cao là đã xanh cỏ trong đường hầm kia rồi…
Lôi Phúc thiếu gia phe còn lại trong cuộc chơi hiển nhiên là rất khoái trá còn khoái đến cái độ ngày nào cũng ra đây đứng cười như thằng bệnh trĩ khiến không ít quân nhân cảm thấy gai mắt vô cùng.
.
Mặc dù xét cho cùng thì đối thủ chưa đánh đã đi bán muốn đúng là một thiên đại hảo sự ai ai cũng thích, nhưng cũng không cần phải biểu hiện ra như vậy chứ…
Huống chi đối thủ của Lôi Phúc cũng không phải ác tăng Trần Đại Kê kia mà chỉ là ba cô nhóc miệng còn hôi sữa, không phải đánh nhau với…!ba con nhóc có cần vui vậy không.

Vô hình chung hàng động của Lôi Phúc trong mắt các quân nhân nó cứ phèn phèn thế nào, sự khinh bỉ với hắn theo đó âm thầm lan ra khắp mặt trận phòng thủ chuột đen này.
.
Mã Hán hiển nhiên là cảm nhận được vấn đề không hay kia từng đến khuyên nhủ Lôi Phúc.
Đáng tiếc lúc đó Lôi Phúc nào có nghe chỉ nghĩ lão Mã Hán đang đứng về phía Trần Lâm đối chọi lại mình.
Hiện tại khi đã “chắc kèo” Lôi Phúc nội tâm bành trướng càng không để những lời khuyên kia của Mã Hán vào trong lòng thậm chí còn muốn đáp trả những lời nói kia của lão.
Không phải Mã Hán tin tưởng tên kia lắm sao?
Không phải lão nói Lôi Phúc hắn không cẩn thận sẽ bại sao?
Kết quả ra sao? Người đã không thể xuất hiện Lôi Phúc hắn không thắng thì còn ai khác?
Nội tâm càng nghĩ càng phấn kích, Lôi Phúc vô cùng khoái chí quay người trở về tuyết phòng thủ tìm Mã Hán hảo hảo tâm sự.
Lôi Phúc hắn đã thắng và lý lẽ thuộc về kẻ thắng như hắn, hắn muốn gáy thế nào đều được không ai có tự cách phản bát.
Cái này người ta gọi là khi bạn thắng bạn làm cái L gì cũng đúng…
.
Thế nên ngay khi bắt gặp lão Mã Hán đang chỉ huy đội xây dựng cách miệng hang không xa…
Lôi Phúc tiểu nhân đắc ý vô cùng vui vẻ cười lớn bước lên nói:
– Mã đại nhân không biết tên Trần Đại Kê kia đầu rồi nhỉ…
– Ha…!ha…!không phải người nói hắn sẽ trở lại cho chúng ta một sự kinh hỉ sao???
– Sao đến giờ ta vẫn chưa thấy sự kinh hỉ đó vậy…!ha…!ha…

.
Đang chỉ huy đại quân lắp đặt các ụ súng máy thì nghe những tiếng sủa dơ của Lôi Phúc bên tai, Mã Hán khó chịu ra mặt khẽ liếc nhìn tên tiểu nhân đắc ý này.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu Lôi Phúc đến tìm Mã Hán rồi bày ra cái bộ mặt đắc ý của mình.
Đáng tiếc Trần Lâm không trở về Lôi Phúc tuyệt đối chiếm lấy phần lý, Mã Hán có nói gì thì cũng chỉ là chống chế.

Huống hồ Trần Lâm và đồng bọn có về được hay không chính bản thân lão Mã Hán cũng cảm thấy nghi ngờ.

Tuy nhiên trước cái bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Lôi Phúc, dù có đuối lý hay không lão Mã Hán vẫn cảm thấy vô cùng là khó chịu quyết định cho thằng mặt L này vào danh sách đen cần trọng điểm nghiên cứu.


.
– Không ngờ Mã đại nhân lại tin tưởng ta đến vậy…
– Ây da…!cái phương tâm nhỏ bé của ta cảm thấy thật là cảm động quá đó mà…
Bất chợt ngay lúc Lôi Phúc đắc ý nhất thì một âm thanh vô cùng khốn nạn đã vang lên từ căn hầm tối phía xa xa.
.
Ngay lập tức nhận thấy thanh âm như heo nái chết chìm có phần quen thuộc kia, lão Mã Hán không khỏi thoáng kinh ngạc rồi vui mừng cười lớn.
Ngược lại khuôn mặt của Lôi Phúc trở nên trầm xuống lạnh lung nhìn qua lối vào đường hằm.
Các quân nhân đang cảnh giới xung quanh cũng cảm nhận được có người và còn không phải một người đang đến, dù đã đoán được là ai nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc đồng loạt quay lại nhìn vào đường hầm tối đen như mực kia chờ đợi.

Rất nhanh trước ánh mắt trông mong của toàn thể quân nhân có mặt tại hiện trường, Trần Lâm cùng ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi cũng chầm chậm bước ra xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Thời gian như ngừng trôi, hơn trăm quân nhân cư như thế trố mắt nhìn bốn bóng người một lớn ba nhỏ đứng đó trước căn hầm tối kia không nói nên lời.
AI cũng biết họ đã vào bên trong nhưng không ai có thể nghĩ ra được bốn con người kia lại có thể sống sót mà trở ra, nhưng thật không ngờ đều không thể tưởng tượng được lại diễn ra.
– Cmn vậy… vậy mà trở ra được…
Không biết xuất phát từ ai, một tiếng hét tràn đầy sự kinh ngạc vang lên phá tan không khí yên tĩnh.
Có người mở đầu liên tiếp những tiếng nghị luận cũng vang lên ngay sau đó, không khí của khu mỏ thoáng chóc biến thành một cái chợ.
– Phải, thật là không thể tin được…
– Chấn động mấy hôm trước lớn như vậy không biết hắn có biết nguyên nhân hay không???
– Cái đó thì không biết nhưng có thể chắc chắn tên kia rất là chiến…
– Phải rất là chiến, thảo nào tóc một không nổi, ta nói rồi mà mấy thằng đầu trọc xưa nay nguy hiểm lắm…

.
Xuất hiện bất ngờ cho mọi người hú hồn chơi…
Trần Lâm rất chi là khoái trá dẫn theo ba con đệ thong dong xảy bước tiến đến trước mặt lão Mã Hán.

Khẽ nhìn cái bản mặt ngu người của lão Mã Hán, Trần Lâm thoáng cười có phần châm chọc hỏi:
– Mã đại nhân thấy ta còn sống người dường như rất là ngạc nhiên thì phải?
– He… he…

.
– Hư… ta còn nghĩ ngươi xanh cỏ rồi… vậy mà sống được đúng là thiên lý bất dung trời cao không có mắt…
Nhìn thấy Trần Lâm vậy mà sống được còn lông tóc không chút tổn thương từ bên trong hầm mỏ đi ra, lão Mã Hán rốt cuộc cũng thở ra một hơi an tâm cười đáp.
Dù có hết nào Trần Lâm về được đúng là việc tốt, huống chi hắn cũng có thể cung cấp không ít thông tin về đàn chuột bên dưới.

Ngược lại dù đứng ngay bên cạnh nhưng bị Trần Lâm và lão Mã Hán gần như bỏ qua không thèm nhìn đến.
Lôi Phúc thẹn quá hóa giận liếc nhìn ba cô nhóc Đào Nhi hừ lạnh một tiếng nói:
– Hừ… mấy hôm trước chấn động lớn như vậy mà các ngươi không bị gì…
– Ta thấy các ngươi chỉ sợ là đang làm màu, sớm đã trốn một bên không dám đi vào bên trong.
– Muốn hù qua ta sao? Hư… thập kế này của ngươi không qua mắt được bổn thiếu gia ta đâu.
.
Một lời nói ra khiến toàn trường một lần nữa trở nên kinh ngạc, nhưng lần này không ít quân nhân cũng bắt đầu nghiền ngẫm gật đầu tán đồng với ý nghĩ của Lôi Phúc.
Mặc dù vẫn có chút miễn cưỡng nhưng tính ra thì những lời Lôi Phúc vừa nói rất là có lý.
Dù sao thì cũng không ai rảnh kiểm tra xem Trần Lâm đã đi đâu, thế nên hắn hoàn toàn có thể trốn một góc ngay tại tầng trên cao rồi đến ngày lại nhảy ra làm màu tạo khí thế.
Ngoài ra bên trong đường hầm kia đúng là nguy hiểm, nhưng đàn chuột trên cơ bản đã rút hết chỉ cần không tiến vào sâu bên trong sẽ không mấy nguy hiểm.
Đáng tiếc lý thuyết thì không dùng được với những tên đầu óc có chút vấn đề và Trần Lâm chắc chắn là một trong số đó.

Ngược lại đang vui vẻ trò chuyện với lão Mã Hán người đã luôn tin tưởng mình thì nghe Lôi Phúc khích đểu…
Trần Lâm không có ý giải thích hay biện minh chỉ khẽ nhìn Lôi Phúc một cái nhếch mép cười nói:
– Thời gian vừa đúng lúc…
– Lôi Phúc thiếu gia sủa hơi nhiều rồi đó, muốn đánh muốn cho nóng không?

.
Trước sự nghi ngờ Trần Lâm chả cần giải thích hay biện minh làm gì.
Bởi lẽ giải thích đều là những việc làm của kẻ vô dụng, kẻ có thực lực không cần giải thích mà sẽ dùng sức mạnh để chứng minh đáp án.
Chỉ cần ba cô nhóc Đào Nhi chứng minh thực lực của mình, không một ai sẽ dám có ý kiến gì nữa.

Đó chính là giá trị của sức mạnh tuyết đối.
.
Ngay lập tức toàn trường bị câu nói kia của Trần Lâm làm cho kinh ngạc không nói nên lời lần hai, nhưng lần này ánh mắt của các quân nhân lại ẩn ẩn xuất hiện một chữ “phục” với tên trọc nhân này.
Hắn nói đúng, giải thích nhiều là vô nghĩa muốn chứng minh thực lực đánh một trận không phải là biết rồi sao.
Rất nhanh gió theo đó đảo chiều, ánh mắt của tất cả mọi người quay quắt 180 độ nhìn về phía Lôi Phúc chờ đợi câu trả lời của hắn.
.
Trước ánh mắt của hàng trăm quân nhân nhìn chằm chằm vào mình, Lôi Phúc mặt lúc đen lúc đỏ thay đổi liên tục như con tắc kè.
Mãi một lúc Lôi Phúc mới cắn răng tức giận gầm lên:
– Được, đánh thì đánh ta mà ngán ba con nhóc chết tiệt này sao???

.
– Lôi Phúc ta thấy không nên?
Đứng một bên chứng kiến tất cả và cũng là trọng tài chính trong cuộc chơi này, Mã Hán đột nhiên cảm thấy không ổn muốn tiến lên ngăn cản trận chiến hoang đường này lại.
Mặc dù muốn đem trận chiến này ra làm phép thử với Lôi Phúc nhưng phút cuối cùng Mã Hán đã nhận ra phép thử này quá quỷ dị nên muốn dừng nó lại trước khi quá muộn.
.
Đáng tiếc Lôi Phúc lúc này đã như con gà chọi nào có nghe Mã Hán nói gì.
Thấy thế Mã Hán cũng chỉ đành lắc đầu chấp nhận, song ánh mắt vẫn len lén nhìn ba cô nhóc Đào Nhi từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn không nói câu nào kia.
.
Tuy không có năng lực cũng như trang bị dạng nhãn để có thể nhìn thấu bảng thông tin của người khác nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của mình, Mã Hán vẫn cảm nhận được ba cô bé kia có cái gì đó rất khác, khác hoàn toàn so với 7 ngày trước và trong mơ hồ Mã Hán cảm nhận được sự khác biệt đó là huyết tính.
Một thứ rất đặc biệt chỉ xuất hiện trên cái quân nhân trải qua huấn luyện sinh tử.
Dù không quá tin vào nhận định kia, nhưng những ngày qua ba cô nhóc này tuyệt đối không như lời Lôi Phúc nói chỉ trốn một bên làm màu.

Các nàng khả năng cao là đã trải quan chiến đấu thật sự còn rất kịch liệt.
Nghĩ đến đây Mã Hán vô thức nhớ đến cảnh Trần Lâm lúc đó còn nhiều tóc nhưng lại không kém phần gian ác đã huấn luyện nhẹ nhàn cho đám nhóc Lôi Bảo, Lôi Vệ và Mạnh Linh khiến bọn nhỏ này suýt tí nữa sang chấn tâm lý như thế nào.
Có thể nói dù đã đi tu nhưng tên ác ma kia chỉ sợ vẫn còn tồn tại, khiến cho Mã Hán đáng thương dù cứng cách mấy nhưng khi nhớ đến vẫn không nhịn được hít một ngụm lãnh khí lặng lẽ nhìn qua Lôi Phúc.
Trận chiến sắp đến tuyệt đối sẽ không đơn giản như Lôi Phúc và mọi người đã nghĩ trước đó.

Cứ như thế trận chiến có thể nói là hoang đường bật nhất Viễn Đông ra đời và diễn ra ngay tại quản trường bên ngoài khu mỏ thu hút gần như toàn bộ nạn dân đến xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.