Bạn đang đọc Lãnh Địa Huyết Tộc – Chương 34: Cô Gái Máu M
Nhóm người Trương Tuấn thấy Trần Lâm lao vào khu trú ẩn đều hoảng sợ muốn xông vào xem tình hình thế nào thì rất nhanh Trần Lâm đã phá vờ một bước tường khác nhảy ra, đứng trước mặt mọi người như trên tay cậu còn xách theo một người khác.
Người đó không ai khác chính là lão mập Chu Cát đang thẩn thờ chưa kịp hoàn hồn.
Qua một lúc lâu lão mới tỉnh lại ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Lâm:
– Là.
.
là cậu, mọi chuyện không! không hề liên quan đến tôi, tôi chỉ là bất đắc dĩ.
– Ồ vậy tôi củng bất đắc dĩ lở làm gảy cổ ông thì sau.
Nghe lão ta biện minh Trần Lâm mỉm cười nói với ông ta.
– Cậu.
.
cậu! cứu cứu tôi, cậu ta không phải con người là thây ma chính mắt tôi thấy cậu ta bị thây ma bao vây cứu cứu tôi.
Biết không thể sinh sự khoan hồng của Trần Lâm lão la hét xin mọi người giúp đỡ.
Tuy nhiên không ai ngu mà đứng ra giúp lão khi không tính gần 100 con quái vật hình người đang bao vây lấy khu trú ấn thì một quyền đấm vở bức tường của Trần Lâm lúc nảy củng đã chấn hiếp không ít người, dù sau thì chuyện của các ngươi nhưng mạnh là của ta có ngu mới lo chuyện bao đồng rồi mất mạng.
Nhưng trên đời không thiếu những thằng ngu thích làm anh hùng, đó không ai khá là kẽ sĩ Thiên Phúc đã ghim Trần Lâm từ rất lâu chỉ chờ cơ hội thể hiện.
– Ngươi tên quái vật mau thả ông ta xuống.
Từ trong nhóm Thiên Phúc nhảy ra rút kiếm chĩa về phía Trần Lâm làm cho Trương Tuấn không khỏi hoảng sợ trước thằng con trai trẻ trâu này.
– Được thôi.
Tưởng như sẽ có đánh nhau nhưng không Trần Lâm mỉm cười thả Chu Cát ra làm lão ngã bịch bò trên mặt đất.
Thấy thế Thiên Phúc không khỏi cười khinh miệt, đang định trào phúng Trần Lâm thì dị biến xảy ra.
– A! A!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên không phải của ai khác chính là của Chu Cát, cơ thể lão không hiểu tại sau tự dưng bốc cháy từ tay chân rồi lang đến mình rồi đến đầu, dần dần cả người lão biến thành ngon đuốc sống nhưng lão không chết hẳn mà phải chịu đựng cảm giác bị thiêu sống, lão điên cuồng cào thét lăn lộn như không cách nào dặp tắc ngọn huyết hỏa quỷ dị, tiếng la đau đớn vang khắp khu trú ẩn làm mọi người run sợ.
– Khốn, khốn kiếp là người làm.
Thấy tình trạng của Chu Cát biết bị Trần Lâm chơi xỏ Thiên Phúc phát điên chém một kiếm về phía Trần Lâm.
Thấy thanh kiếm đang chém tới Trần Lâm đơn giản rút thanh đao bên hông ra chém về phía thanh kiếm.
Keng! Ư!
Một tiếng kêu vang lên thanh kiếm bạc của Thiên Phúc không chịu nổi trước lực đạo to lớn mà thanh đao kia mang đến tuột khỏi tay hắn rồi văng ra xa, không chỉ thế thanh đao uống một đừng công chém vào ngực hắn làm hắn ta đau đớn ngã quỵ xuống đất rên rỉ.
– Hư không chịu nổi một kích.
Nhìn Thiên Phúc bò dưới đất Trần Lâm cười kinh miệt.
Chợt từ xa nữ cảnh sát Hồng Ánh lôi ra một con dao râm như thay vì lao đến Trần Lâm nàng lại đam vào tay mình, một dòng máu đỏ chảy ra nhưng quỷ dị thay máu không hề chảy xuống đất mà là lơ lưỡng trên không trung rồi kết hợp thành một cây súng.
Cầm lấy cây súng Hồng Ánh bóp cò bắng về phía Trần Lâm, từng viên huyết đạn từ nòng súng bay ra hướng về phía cậu.
– Năng lược thật kỳ lạ.
Vừa né tránh các viên đạn Trần Lâm không nhịn được thích thú trước năng lực của Hồng Ánh.
Khẽ mỉm cười Trần Lâm lách người lao đến bằng tốc độ của mình những viên đạn không thể bắng trúng được cậu.
Thấy đối phương đang lao đến cây huyết súng trên tay Hồng Ánh vặn vẹo rồi biến đổi thành một thanh huyết kiếm, nàng khẽ vung tay chém về phái Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm củng vung đao phát hết lực chém về phía thanh huyết kiếm, lực đạo to lớn làm thành huyết kiếm vờ vụng nhưng thay vì rơi xuống đất những mảng huyết kiếm vặn vẹo rồi biến đổi thành những cây phi đao bay về phái cậu.
Nhìn những thanh phi đao bay đến Trần Lâm thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh trên tay cậu hiện lên một ngọn huyết hỏa, ngọn lửa bay ra trực tiếp thiêu rụi những thanh phi đao kia.
Thấy phi đao của mình bị thiêu rụi không còn lại gì Hồng Ánh không khỏi hoảng sợ, từ khi sở hữu năng lực này nàng không ngừng luyện tập và tìm ra các yếu điểm của nó rồi tìm cách khắc phục, dần dần nàng nhận ra máu của mình chắc chắn vô cùng không dễ gì có thể phá vỡ nó nhưng hôm nay nó lại bị phá vỡ hai lần trước thanh đao kia và ngọn huyết hỏa làm nàng không thể nào chấp nhận được.
Chợt một cảm giác đau đớn chuyền đến làm nàng bừng tình.
Trần Lâm đã xuất hiện trước mắt nàng rồi vươn tay bốp cổ nàng ánh mắt nhìn nàng như nhìn một con mồi.
– Mỹ nữ đi theo ta đi, gia nhập huyết tộc thế nào, không trả lời là đồng ý.
Trần Lâm mỉm cười vô sỉ nói, ánh mắt đầy chiếm hữu như ăn chắc nàng.
Nghe thấy Trần Lâm nói thế Hồng Ánh muốn mở miệng phản bác như cổ họng đã bị cậu nắm chặc nói không ra lời chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư, thật là vô sỉ đến cực điểm.
Không chỉ thể cánh tay còn lại của Trần Lâm củng không nhàn rồi khi “vô tình” nắm vào đôi nhủ phong cao vút của nàng mà nhào nặn như trêu ghẹo nàng.
.
– Đủ rồi Trần Lâm các hạ, người đã cho cậu, kẻ thù củng bị cậu giết, cậu có thể đi rồi.
Đang vui đùa cùng mỹ nữ thì bất chợt Trương Tuấn từ đâu lấy ra một cây súng chĩa về phía cậu.
Nhìn thấy cây súng như được “sơn” lên một lớp sơn màu lục Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi buông Hồng Ánh ra nhưng củng không quên ngắt một cú đau điếng vào ngực nàng làm nàng không nhịn được rên khẽ trong khoan họng.
Mặt dù tiếng rên rất nhỏ nhưng Trần Lâm ở gần nên vẫn nghe thấy được, cậu khinh ngạc nhìn nàng rồi phát hiện ánh mắt ướt át của nàng đang nhìn mình đầy gợi tình kết hợp với đái quần đang rĩ nước ướt một mảng của nàng làm cậu không nhịn được nghĩ: không lẽ là máu M sau.
Khẽ mỉm cười bí hiểm với nàng rồi leo lên lưng tiểu Hắc dẫn đạo quân huyết tộc nghênh ngan bỏ đi không quên đem theo mẹ con Tuyết Nhi đang luyến tiếc nhìn khu trú ẩn có lẽ đây là lần cuối họ có thể thấy nơi này.
– Hay rốt cuộc củng bỏ đi.
Nhìn thấy đội quân dị tộc đi xa người trong khu trú ẩn không khỏi thở dài may mắn vì đã qua một tai kiếp lớn, tính ra bị đạo quân dị tộc bao vây mà chỉ mất có 3 người đúng là may mắn lớn, thậm chí còn có người thầm cảm kích trước sự “tốt tính” của dị tộc kia chớ là thây ma thì chắc khu trú ẩn này xong rồi.
Tuy nhiên lại có người không nghĩ vậy đó không ai khác ngoài Thiên Phúc đang nằm dưới đất, ánh mắt oán hận nhìn về hướng Trần Lâm đang đi xa, còn gì cay đắng hơn bị người khác đánh bại nằm bò dưới đất còn người mình thương bị tên kia bắt như bắt gà rồi sờ mó trắng trợn trước mặt mình, Thiên Phúc hận hận chết Trần Lâm thề không đội chung trời, sẽ có một ngày y bắt Trần Lâm trả giá cho mối thù này, thù của bản thân và cả của người y thương.
Ấy thế mà hắn không hề hay biết người thương của mình củng đang mình về hướng kia nhưng ánh mắt không hề có một tia oán hận mà chỉ hiện lên tia khát vọng vô hình.