Đọc truyện Lãnh Đế Độc Y – Chương 79: Hết sức căng thẳng
Trong nháy mắt bóng dáng màu lam đằng kia nhanh chóng nâng lên hơi thở huyền khí trong cơ thể, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới phía trước, nhưng, vẫn chậm một bước.
Tử Cầm giơ tay tát Tử Tình nghe thấy rõ ràng thanh âm của đại sư huynh nhưng cũng không chịu dừng tay, ngược lại còn tăng thêm sức lực, tốc độ, bí mật đánh ra một chưởng mang theo huyền khí, Tử tình ăn một tát này thì ít nhất một bên lỗ tai của nàng sẽ bị đánh điếc, mà, đây đúng là ý nàng ta muốn!
Đôi mắt đẹp lóe lên sự hung ác, cái tát bí mật mang theo chưởng phong hung hăng hướng đến Tử Tình, vốn tưởng rằng sẽ nghe được tiếng tát tai vang dội ai ngờ bàn tay vừa hạ xuống đã bị bắt được, lại còn không thể nhúc nhích nửa phần.
“Ngươi cho là ngươi có tư cách giáo huấn ta?” Giọng nói thản nhiên, nhiều hơn ba phần lạnh lùng, ánh mắt khinh thường trào phúng quét qua gương mặt kiều diễm động lòng người, như kiếm lạnh xuyên tim, làm người ta không rét mà run.
Một cái phế vật làm sao có khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy? Một cái phế vật làm sao có được ánh mắt lạnh lẽo như vậy? Người đứng trước mặt đúng là Tử Tình đã cùng sinh sống trên một đỉnh núi với họ 5 năm sao? Trái tim chùng xuống, một sự sợ hãi kinh hoảng không biết từ đâu đột nhiên sinh ra, chưa phục hồi tinh thần cổ tay đã đau đớn làm nàng thảm thiết kêu ra tiếng.
“A… Ngươi, ngươi làm gì vậy? Buông tay! Mau buông tay!” Cảm giác đau nhức tê tâm liệt phế tận xương tủy, một tiếng gãy xương răng rắc thanh thúy vang lên, tay nàng lập tức trở nên mất đi tri giác, lòng nhảy lên một cái, cả người dường như tiến vào vực sâu hắc ám…
“A… Tay của ta…”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt qua phía chân trời, trong lúc đám mây dần tản ra, tiếng thét chói tai quanh quẩn trong không khí sáng sớm, Lăng Phong phá lệ ầm ỹ, vài người đang ở trong phòng nghe được tiếng thét chói tai thê lương này, trong lòng cả đám run lên, bước nhanh chạy đi ra.
Gần đây bọn họ đã bị chuyện của Tử Nguyên làm cho sợ hãi, dường như năm nay núi Lăng Phong so với năm rồi đã dần bắt đầu không còn yên tĩnh, bọn hắn thật sự không nghĩ sẽ chứng kiến cục diện này, hiện tại sáng tinh mơ đã truyền đến một tiếng thét chói tai, rốt cuộc là ai đã xảy ra chuyện?
Ở một nơi khác, Lăng Thành đang chơi cờ với Thần nghe được thanh âm này, tay cầm quân cờ hơi dừng lại, sau đó lại xem như không có việc gì mà tiếp tục chơi, Thần ngồi đối diện hắn thấy vậy, khóe môi không khỏi hơi cong, giọng trầm thấp mang theo vài phần trêu tức không nhanh không chậm nói: “Ngươi có vẻ không lo lắng? Không sợ gặp chuyện không may sao?”
“Bọn họ không còn là trẻ nhỏ nữa, bản thân đã có thể gánh vác hậu quả, ta đã nhắc nhở qua chúng không chỉ một lần, nếu đã không nghe thì cứ việc tự mình xử lý!” Lăng Thành nói xong lại đặt xuống một quân cờ, ngẩng đầu nói với Thần: “Tới phiên ngươi.”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một điểm sáng âm u khó hiểu, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn lướt qua bàn cờ kia, quân cờ trong tay liền cũng đặt xuống. Theo quan sát của hắn, mấy người kia không phải là đối thủ của Tử Tình, Tử Tình dư sức đối phó bọn họ.
“Ván này ngươi đã thua rồi.” Hắn cong môi cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía Lăng Thành, mày mắt tản ra một sự tự tin chói lọi cùng hơi thở tôn quý bẩm sinh.
Lăng Thành nghe nói thế liền chăm chú nhìn ván cờ, sau lại cười: “Đã vậy thì cứ làm thêm ván nữa.” Nói xong lại bày một bàn cờ mới, chuẩn bị bắt đầu thêm một ván.
So với bàn cờ bên này cười nói chém giết thì cảnh tượng bên kia lại đầy áp lực và lạnh lẽo giống như băng tuyết rét thấu xương tháng 12 quét qua làm da dẻ đau rát, xương thịt nhức nhối.
Tử Tình cứng rắn cầm cổ tay đã bị bẻ gãy của Tử Cầm quặt ra sau lưng, tay hơi dùng sức đẩy, lúc này cả người nàng mất trọng tâm ngã ngồi trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết mất tự nhiên ngừng lại, muốn kêu cũng không ra tiếng, cái đau nhức từ trong xương cốt đau đến mức cả người nàng run run, mặt mũi trắng bệch cùng với bộ đồ lụa mỏng màu đỏ trở nên tương xứng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy trên dung nhan diễm lệ, vì nàng mà tô thêm một phần thần thái điềm đạm đáng yêu.
Tử Tình đứng trước mặt nàng, ánh mắt lạnh buốt từ trên cao nhìn xuống nàng, đôi mắt trong vắt như băng sương sắc bén, thân người mảnh khảnh, dung nhan thanh nhã trắng trong thuần khiết, cả người quần áo đơn giản tới độ không thể đơn giản hơn lại làm cho cả người nàng tản ra một hơi thở tôn quý cao xa không thể chạm vào, cặp mắt trong suốt kia cứ như lạnh nhạt hết thảy mọi thứ trên thế gian nhưng lúc này lại lộ ra một chút tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Cầm trước mặt đang ngã ngồi dưới đất.
Lúc này tên đệ tử đưa đồ ăn sáng đứng phía sau hai người đã chứng kiến một màn hoàn toàn kinh sợ, hắn chỉ đưa điểm tâm tới đây lại thấy được một màn lại một màn làm hắn khiếp sợ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mấy người trên núi Lăng Phong này hả?
“Tử Cầm, ngươi sao rồi?” Tử Nghiên vội chạy đến nhưng vẫn chậm, thấy Tử Cầm ngã ngồi dưới đất, cả người run run, nước mắt chảy trên dung nhan diễm lệ, lòng không khỏi sinh thương tiếc, lại thấy nàng một tay cầm gắt gao tay kia cánh môi run nhè nhẹ, đỡ lấy dung nhan trắng bệch đang nhìn về phía hắn.
“Đại, đại sư huynh, ta, tay của ta, đau quá…”
Đã gãy, tay nàng bị bẻ gãy một cách thô bạo. Vừa rồi nàng rõ ràng nghe được âm thanh xương gãy, thanh thúy như vậy, làm nàng kinh hãi như vậy. Bỗng nhiên, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Tình đứng trước mặt nàng, sự ngoan độc phẫn nộ trong mắt nhảy lên! Sao nàng ta dám? Làm sao mà nàng ta dám hả! Dám đối xử với nàng như vậy! Tử Tình! Nàng và nàng ta không thể đội trời chung!
“Không có việc gì hết, ngươi không cần lo lắng, dược sư có thể giúp ngươi chữa khỏi, sẽ không có việc gì, không cần lo lắng.” Tử Nghiên nhẹ giọng an ủi, đỡ nàng đứng lên, cau mày nhìn Tử Tình trước mặt nói: “Cho dù nàng mắng ngươi, ngươi cũng không nên xuống tay nặng như vậy chứ! Đã ở chung năm năm, chẳng lẽ ngươi không có một chút tình cảm đồng môn hay sao?”
Nghe vậy, Tử Tình hơi nhếch khóe môi, một nụ cười tươi thật nhạt tràn trên môi, nhiên, trong cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia không hề mang theo ý cười, nàng chậm rãi nâng mắt, tầm mắt dừng lại trên người cả hai, như cười như không nhìn bọn họ.
Tình cảm đồng môn? Như vậy mà dám nói với nàng tình cảm đồng môn? Năm năm trôi qua, nàng đều bị cô lập, cho tới bây giờ cũng chưa từng ở cùng một chỗ với bọn họ, cứ như vậy, tình cảm đồng môn sẽ có sao?
“Đại sư huynh? Tử Cầm? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên giọng Tử Kiệt truyền đến, ngay sau đó, Tử Lập và Tử Sa cũng nhanh chạy tới, khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Tử Cầm trắng bệch được Tử Nghiên đỡ, ánh mắt Tử Lập khẽ tránh né, vẻ mặt phức tạp, Tử Sa cũng kinh ngạc nhìn Tử Tình, trong mắt hiện lên một tia khiếp ý rụt lui về, còn Tử Kiệt lại phẫn nộ rống to ra tiếng.
“Lại là ngươi? Lại là ngươi gây sự phải không? Ngươi không thể an phận sao? Ngươi phải làm hại bọn ta đều tàn phế ngươi mới vui vẻ phải không? Rốt cuộc ngươi muốn gì? Vì sao cứ gây ra nhiều chuyện như vậy?”
Đôi mắt trong vắt khẽ sáng, nét cười trên môi dần tan, ánh mắt nhanh chóng trở nên sắc bén, đúng là cá mè một lứa, sao mà nàng cảm thấy cái điệu bộ này giống với màn đánh đập tàn nhẫn lúc vừa lên núi Lăng Phong trước kia? Mấy năm nay nàng không đi chọc người, tự mình trải qua cuộc sống nhưng cũng không có nghĩa là để yên cho bọn này tùy ý trêu chọc!
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua bọn họ, cuối cùng mới nhìn đến Tử Nghiên đang đỡ Tử Cầm, như cười như không hỏi: “Tự ngươi ra tay? Hay để ta tự mình ra ta?” Nếu cần thiết, nàng không ngại làm bọn họ ấn tượng cả đời khó quên!
Tử Nghiên nghe vậy thì nhíu mày: “Có ý gì?” Nàng đã làm Tử Cầm bị thương thành như vậy, chẳng lẽ còn chưa chịu buông tha sao?
“Vả miệng.” Nàng nói xong, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một sự trào phúng liếc qua khuôn mặt đây nước mắt của Tử Cầm một cái: “Ngươi đừng nói mình không nghe được vừa rồi nàng mắng ta như thế nào, cũng đừng nói không biết vừa rồi nàng định ra tay, ta không chọc người nhưng cũng không có nghĩa là để cho người chọc ta!” Nàng dứt lời, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự lạnh lẽo bắn về phía bọn Tử Kiệt.
“Ta cho ngươi cơ hội động thủ, bằng không, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Giọng nói thản nhiên lại lộ ra khí thế lạnh như băng, đem theo uy hiếp làm Tử Nghiên giật mình.
Vừa rồi hắn thấy Tử Cầm vung tay đánh ra chưởng phong sắc bén, nếu ăn một tát này, phỏng chừng nhẹ nhất cũng sẽ điếc tai, bằng khả năng quan sát của Tử Tình sao có thể nhìn không ra chứ? Cứ tưởng rằng bẻ gãy một bàn tay xong thì sẽ không truy cứu, không ngờ nàng vẫn không chịu buông tha cho.
Bắt hắn ra tay vả miệng Tử Cầm? Cái này, sao hắn làm được đây? Còn nếu không đánh thì chính nàng sẽ đánh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng! Nhất thời cảm thấy lo lắng vô cùng, tình thế khó xử , không biết rốt cuộc mình phải làm cái gì bây giờ?
Tử Lập và Tử Sa thấy thế, hai người biết rõ Tử Tình chỉ giỏi dùng dược, nhưng nói ra lời này, rõ ràng chính là uy hiếp, nhất thời cũng không biết làm gì cho phải, chỉ trầm mặc đứng một bên, cùng nghĩ thầm, Tử Cầm đã làm gì mà chọc phải nàng?
Mà Tử Kiệt nghe nói thế, lại nhìn vẻ mặt Tử Nghiên do dự, tức thì hét lớn: “Đại sư huynh, rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì? Nàng kêu ngươi đánh ngươi phải đánh sao? Dựa vào cái gì mà phải nghe lời nàng ? Không phải chỉ là một nha đầu nho nhỏ sao? Ta không tin mấy người chúng ta sẽ không trị được nàng! Chỉ cần ngươi nói một tiếng, cho dù sư phụ sẽ trách phạt nhất định ta cũng không để nàng sống yên thân!”
“Tử Kiệt ngươi câm miệng đi!” Tử Nghiên trầm giọng quát, căm tức liếc Tử Kiệt một cái.
Tối hôm qua bị hắn quát thế nào thì hôm nay lại bị hắn quát như vậy, nhìn sang đôi mắt đẹp mờ mờ nước mắt của Tử Cầm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Tử Kiệt không khỏi giận dữ, tức giận hô: “Nếu Đại sư huynh ngươi không dám đánh nàng vậy thì để ta! Hôm nay thế nào ta cũng phải cho nàng một cái giáo huấn!” Lửa giận lên cao, hắn nhanh bước đến, giương bàn tay, hội tụ năng lượng Huyền Khí nhắm đánh Tử Tình.
“Tử Kiệt không thể được!” Tử Nghiên kinh hô ra tiếng, thân hình bước nhanh định ngăn hắn lại.
Trong mắt Tử Lập đầy lo lắng liếc nhìn bọn họ, mà Tử Sa đang vội vàng giúp đỡ Tử Cầm, đồng dạng lo lắng nhìn. Nếu Tử Tình hiểu y thuật, tất nhiên ở phương diện dùng thuốc sẽ có nghiên cứu, mấy năm này đều vô sự mà sống, nhưng hiện tại lại biến thành như vậy, nàng thực sự lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra mà cả bọn sẽ không thể nào tiếp nhận được.
Nhị sư huynh đã nằm trên giường, mà Ngũ sư tỷ cũng bị bẻ gãy một bàn tay, nếu ngay cả Đại sư huynh và Tam sư huynh gặp chuyện không may thì đúng là phiền toái rồi .
Thấy bóng dáng đang đánh về phía mình, Tử Tình di chuyển, chợt nghiêng người né ra, thoải mái tránh được chưởng kia làm cả người hắn suýt nữa ngã ra, đồng thời ống tay áo nhẹ nhàng phất trong nháy mắt, một thứ bột phấn không màu không mùi không dấu vết bắn ra, nàng hơi nhếch môi, lộ ra ý cười thản nhiên.
Nếu tự động dâng lên cửa thì nàng đành đem bọn họ thí nghiệm thuốc vậy, để xem thứ thuốc nàng mới nghiên cứu tạo ra sẽ có hiệu quả thế nào?
“Tử Kiệt! Ta bảo ngươi đừng làm chuyện xằng bậy ngươi có nghe thấy không hả!” Tử Nghiên khống chế hắn, tức giận la mắng, trong mắt lộ vẻ tức giận.
Nhưng cũng trong lúc đó, đôi mắt Tử Tình đang nửa híp bỗng lạnh lẽo, môi hơi cong, chân dời một bước, lách người lướt qua hai bọn họ nháy mắt đi tới bên người kẻ bị gãy tay là Tử Cầm, bàn tay trắng nõn giơ lên, dùng mười phần sức lực tát vào mặt nàng ta, vài tiếng bạt tai vang lên, nhất thời mọi người đồng loạt cả kinh.
Một màn này xảy ra quá mức đột nhiên, cũng quá sức làm người ta khó lòng phòng bị, ngay cả Tử Lập cùng Tử Sa bên cạnh Tử Cầm cũng cơ hồ không nhận ra nàng làm gì để xuất hiện trước mặt bọn họ, còn Tử Cầm bị ăn bạt tai tức thì choáng váng, kinh ngạc đứng phỗng ra, quên cả hô to, chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, đến khi phục hồi tinh thần thì Tử Tình mặc áo trắng đã bỏ tay xuống đứng cách bọn họ ba bước dài.
Khẽ giật mình, sững sờ, kinh ngạc cùng không thể tin mở to hai mắt nhìn, trong lòng bị này một màn kinh động, khuôn mặt vốn diễm lệ vô song lúc này lại đỏ bừng, thậm chí còn có chút sưng phù, xưa nay chưa từng chịu nhục và đau đớn như vậy làm nàng oa một tiếng khóc rống lên: “Ô ô ô… Đại, đại sư huynh, đại sư huynh… Nàng, nàng, ô ô ô…” Lần này, Tử Cầm trực tiếp bổ nhào vào lòng Tử Sa khóc lớn .
Nghĩ rằng nàng chính là tiểu thư thế tộc, chưa từng có người dám như vậy đối đãi nàng? Cho dù là đi vào Thanh Sơn học võ, bái ở sư phụ nhiều năm người cũng chưa từng đánh nàng như vậy, trong lúc nhất thời, tức giận cùng ủy khuất không kiềm được mà chạy thẳng lên não!
Tử Nghiên và Tử Kiệt lấy lại tinh thần, hai người phải sợ hãi kinh ngạc nhìn Tử Cầm, tiện đà phẫn nộ nhìn về phía Tử Tình mặc một thân áo trắng, muốn tiến đến xả giận cho Tử Cầm nhưng lại không thể! Rũ tay áo, nắm chặt hai bàn tay, gân xanh hiện lên, rất khiến người ta sợ hãi.
“Đại sư huynh! Ngươi buông! Buông! Thân là sư huynh, làm sao có thể nhìn Tử Cầm bị người bắt nạt như vậy! Ngươi mau thả ta ra!” Tử Kiệt phẫn nộ gào thét lớn, không ngừng giãy dụa, muốn lên đánh Tử Tình một hồi lớn lại bị Tử Nghiên giữ chặt lấy, không thể vùng ra.
Tức giận xông lên đầu, thẳng đến óc, sắc mặt vì lửa giận thiêu đốt mà đỏ quạch, cứ nhìn đến cái bộ dạng đánh người rồi không để ý gì nữa của Tử Tình, Tử Kiệt ước gì có thể một kiếm chém chết nàng!
Tử Tình liếc nhìn Tử Nghiên một cái, thần sắc lạnh lùng thản nhiên, không nhanh không chậm nói: “Ngươi đã do dự thì ta phải tự mình đánh thôi, bất quá nếu là ta đánh, sợ là 10 ngày nửa tháng không tiêu sưng.” Nói xong, phất áo xoay người đi về phòng mình.
Nhưng cũng trong lúc này, Tử Cầm đang tựa vào lòng Tử Sa bỗng ngẩng đầu, khuôn mặt sưng vù dường như trở nên giống cái đầu heo, đã vật còn đỏ rực làm cho người ta nhìn thấy phải giật mình kinh hãi.
“Ta giết ngươi!”
Giọng nói độc ác không hề che giấu hận ý, một đôi mắt bị lửa giận làm cho nổi tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người áo trắng đang rời đi, buông cái tay bị gãy ra, nàng nắm chặt bàn tay còn lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, môi đỏ mọng khẽ nhếch, giọng nói ngập trời thù hận phẫn nộ quát một tiếng: “Hồng xà! Ăn nàng cho ta!”
Giọng nói thù hằn ngập trời vừa dứt, bỗng nhiên một luồng sáng màu đỏ lóe lên từ cơ thể của nàng ta, một con rắn lớn màu đỏ thẫm bay ra, trên thân đỏ sẫm có một đường hoa văn màu đen càng khiến người ta sợ hãi quỷ dị, đôi mắt rắn màu vàng hung ác lóe sáng, cái miệng lớn dọa người há lớn, lộ ra hai cái răng nọc khát máu, thân rắn hết cong lại duỗi nhào tới ác ý đánh Tử Tình.
“A…”
Tên đệ tử đưa điểm tâm bị bỏ quên đứng một bên chứng kiến một con rắn lớn hung tan từ đâu thoát ra đánh tới thân người mảnh khảnh kia thì cả kinh kêu to ra tiếng, hai mắt hoảng sợ mở lớn, một đôi tay gắt gao bưng kín miệng, vẫn là không che giấu được thanh âm kinh hoảng của mình.
“Tử Cầm!”
Tử Nghiên cùng Tử Lập kinh hô, nhìn Tử Cầm mất đi lý trí trong mắt chỉ có hận ý ngập trời, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, xong rồi, lần này thật sự xong rồi!
Tuy rằng Tử Cầm cùng Tử Tình là cùng âm nhưng nàng biết hai tiếng kinh hô kia tuyệt đối sẽ không phát ra vì mình mà là dành cho Tử Cầm xảo trá thành tính. Đôi mắt hơi híp khẽ sáng lên một chút bất chợt xoay người, vừa vặn tránh khỏi con rắn kia đang đánh tới, thấy con rắn hung tàn độc ác há rộng miệng, răng nọc phát ra màu đen khát máu, nàng thản nhiên quét tầm mắt qua mấy người kia, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua người bọn họ cuối cùng mới nhìn đến Tử Cầm đang phẫn nộ ngập tràn.
Thật sự là không biết tự lượng sức mình! Thực lực nàng hiện nay tuy rằng không phải là mạnh nhất trên Thanh Sơn nhưng để đối phó nàng thì thì dư sức!
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt lóe sáng, bàn tay trắng nõn vừa nhúc nhích, ba cây ngân châm dài mảnh bí mật mang theo một hơi thở Huyền Khí nhàn nhạt vọt tới chỗ bảy tấc của con rắn đỏ, vút một tiếng xé gió xẹt qua, nháy mắt ba cây ngâm châm kia đã hóa thành ba tia ánh sáng trắng bắn thẳng đến thân rắn.
Thấy một màn như vậy, mấy người ở đây đều cả kinh, không thể tin nhìn về phía kia Tử Tình áo trắng. Nàng thế nhưng, nàng thế nhưng…
Tử Cầm nhìn thấy ba tia ánh sáng bén ngót nhắm vào bảy tấc của Hồng Xà không chút lưu tình vọt tới lòng không khỏi hoảng hốt, tuy Hồng Xà của nàng là ảo thú nhưng cũng là rắn, nếu bị thương ở chỗ bảy tấc khẳng định sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Nhận ra điều này, tâm trí nàng ta sinh sợ hãi, cả kinh hô to : “Hồng xà mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Vốn Tử Nghiễn còn ôm Tử Kiệt nhìn thấy không khỏi giật mình, vội vàng buông Tử Kiệt ra đồng thời rút ra bội kiếm bên hông lắc mình nhảy lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân kiếm hiện ra hào quang sắc bén đã ngăn được ba cây ngâm châm bắn về phía bảy tấc trên thân rắn, cùng lúc đó tay kia cũng tụ một chưởng phong, mạnh mẽ một chưởng đẩy con rắn to lớn màu đỏ kia dạt ra một bên.
“Phanh!”
“Ti ti…”
Thấy Tử Nghiên đỡ được ba tia sáng bén ngót kia, Tử Cầm liền thở nhẹ một hơi, vội vàng chạy đến chỗ Hồng Xà: “Hồng Xà! Hồng Xà ngươi thế nào ?” Sắc mặt vỗn đã trắng bệch nay còn tăng thêm sự lo lắng làm cho người ta cảm thấy nàng ta có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Thấy ba tia ngân châm bị ngăn lại, ánh mắt Tử Tình lạnh lẽo, đôi mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng bắn thẳng đến Tử Nghiên đứng trước mặt: “Đừng quên, ngươi đã đáp ứng làm mười năm hộ vệ cho ta, nay lại đối lập với ta, hậu quả, ngươi phải có năng lực thừa nhận đấy!” Giọng nói lành lạnh dừng lại, quét nhìn mấy người bọn họ một lần, ống tay áo phất một cái, xoay người rời đi!
Vừa vặn cho bọn hắn một cái cảnh cáo là được rồi, dù sao vẫn phải ở trên núi Lăng Phong, nàng đã có thể nhịn năm năm thì sao tức giận vì mấy lời này được chứ? Nhưng nàng không phản kích cũng không có nghĩa là nàng dễ dàng bị khi dễ, tin rằng lần giáo huấn này sẽ làm cho bọn họ học ngoan một chút, sau này cũng sẽ không tìm nàng phiền toái.
Kết quả này mới là nguyên nhân nàng ra tay vì thật sự muốn đối phó bọn họ thì tuyệt đối không phải ở trên núi Lăng Phong này!
Khi những người khác phục hồi tinh thần nghe nói vậy bỗng cực kỳ khó hiểu, Tử Cầm dùng tay không bị thương ôm hồng xà, kiểm tra trên người nó không có chuyện gì mới yên tâm đưa nó vào huyễn thú không gian trong cơ thể, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tử Nghiễn cảm kích nói: “Đại sư huynh, cám ơn ngươi, nếu không phải lời của ngươi, Hồng Xà nhất định sẽ bị nàng giết chết !”
Vừa rồi nàng thật sự bị dọa, làm sao Tử Tình có thể có thân thủ như vậy? Còn nữa, lúc nàng sắp đi nói như vậy là có ý tứ gì?
Dõi theo bóng dáng Tử Tình rời đi, đầu hồi tưởng lời nàng nói vừa rồi không khỏi cau mày, quay đầu thì thấy ánh mắt những người khác cũng đang tò mò nghiên cứu. Tử Nghiễn nhìn cổ tay bị bẻ gãy của Tử Cầm trầm mặt trách mắng: “Tử Cầm, ngươi đã quên sư phụ nói như thế nào rồi sao? Ngươi đã quên đại sư huynh đã nói gì với ngươi sao? Sao ngươi lại như vậy hả? Một khi chọc vào nàng, nửa phần ngươi cũng thắng không nổi! Nếu không phải mới vừa rồi ta ra tay thì huyễn thú của ngươi đã bị nàng giết, ngươi có biết hay không hả? Nếu nàng thật sự muốn đối phó ngươi, nàng có một trăm cách cho ngươi sống không bằng chết! Cứ nhìn Tử Nguyên tới bây giờ nằm trên giường không nói được đi, hắn chính là ví dụ tốt nhất!”
Giọng nói tức giận bí mật đem theo một ít buồn bực, hắn nghiêm mặt, uy nghi đại sư huynh theo sắc mặt trầm xuống mà hiển lộ ra, bởi vì cáu giận nên ngay cả khi nói chuyện trong thanh âm cũng mang theo một hơi thở Huyền Khí, chấn động màng nhĩ làm bọn họ có chút đau.
Thấy đại sư huynh giận dữ tới mức này, bọn họ không khỏi nhìn nhua, lát sau Tử Cầm cúi thấp đầu xuống, cắn môi thấp giọng nói: “Đại sư huynh, thực xin lỗi, ta biết sai rồi.”
“Đại sư huynh, vừa rồi nàng nói vậy là có ý gì? Cái gì mà ngươi bằng lòng làm hộ vệ 10 năm? Chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, sao nàng có được thân thủ như vậy? Có chuyện gì chúng ta chưa biết phải không?” Tử Kiệt cau mày hỏi, tại sao mà trải qua việc này hắn cảm thấy Tử Tình không giống với trước kia mà bọn họ đã biết? Nàng như vậy thật sự là quá lạ lẫm!
“Đúng vậy đại sư huynh, vừa rồi nàng nói vậy là ý gì?” Tử Lập cũng mở miệng hỏi, hắn cảm thấy đại sư huynh tựa hồ giấu diếm chuyện gì đó.
Tử Nghiễn nhìn bọn họ một chút, lát sau mới nhìn đến bóng dáng Tử Tình đã đi xa trầm giọng nói: “Ngay cả dược sư cũng không có cách chữa khỏi Tử Nguyên, lại nói, nếu trị không hết thì tu vi hắn tất dừng ở đây, ta nghe sư phụ nói chuyện với nàng mà biết nàng có thể chữa khỏi cho Tử Nguyên, nhưng dù cho sư phụ đã mở miệng nàng cũng không đồng ý cứu hắn, bất quá nàng đưa ra một điều kiện, ta phải làm hộ vệ cho nàng 10 năm nàng mới đồng ý.”
Nghe vậy, bọn họ cảm thấy phi thường khiếp sợ, giống như một tảng đá lớn bỗng nhiên rơi vào giữa hồ nước tĩnh lặng làm bọt nước lan tràn tung tóe, một sự cảm động nảy sinh trong lòng bọn họ. Đại sư huynh hắn, hắn lại vì Tử Nguyên mà cam nguyện đi làm hộ vệ 10 năm cho Tử Tình sao? Mà bọn họ, mà bọn họ lại cái gì cũng không làm, còn không ngừng khiến đại sư huynh gặp phải phiền toái, nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy áy náy, bọn họ đúng là quá không tốt rồi!
“Đại sư huynh…” Tử Cầm nghẹn ngào nói, trong đôi mắt đẹp nhìn hắn chứa đầy nước mắt, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu.
“Đại sư huynh, thực xin lỗi, chúng ta khiến ngươi rước lấy phiền toái.” Tử Kiệt cũng cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh chưa biết phải không!” Tử Lập hỏi, đại sư huynh làm vậy vì hắn, nếu nhị sư huynh biết thật không biết sẽ thế nào.
“Các ngươi đừng nói cho hắn biết để hắn cảm thấy áy náy, lại nói, mười năm nháy mắt sẽ trôi qua thôi, chẳng có gì lớn lao cả” Dứt lời, Tử Nghiễn cũng không đem chuyện Tử Tình dùng thuốc khống chế hắn nói ra, nếu cho bọn họ biết chỉ sợ lại càng lo lắng thêm.
Hắn nói xong lại dừng một chút, ánh mắt dừng trên người bọn họ, trầm giọng nói: “Nàng không đơn giản như các ngươi tưởng tượng đâu, cứ cách xa nàng hết sức có thể, không được làm gì quá đáng với nàng, nếu không chịu thiệt cũng chỉ có các ngươi đấy.”
Vốn dĩ trong lòng Tử Cầm hận Tử Tình thấu xương lại nghe nói vậy liền rơi vào suy nghĩ, quan sát Tử tình ra tay, thực lực của nàng không thấp là vấn đề quan trọng nhất, không nên vội vã đối đầu mà trước hết phải đề cao thực lực của chính mình, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cho nàng ta biết lợi hại!
Lại nói, nếu không thể vụng trộm đấu thì nàng sẽ đối đầu công khai! Một tháng sau Thanh Sơn và Thiên Sơn tỷ thí chính là cơ hội của nàng, đến lúc đó nhất định nàng sẽ làm nàng ta đẹp mặt!
Quyết định biện pháp xong xuôi liền ngẩng đầu nói với Tử Nghiễn: “Đại sư huynh, ngươi yên tâm đi! Chúng ta biết rồi, chúng ta sẽ không sẽ tìm nàng gây chuyện, cũng sẽ không để cho đại sư huynh gặp phiền phức.”
“Các ngươi dẫn Tử Cầm đi tìm dược sư chữa tay, ta đi xem hôm nay Tử Nguyên có khá hơn chưa.” Tử Nghiên dứt lời, bảo bọn họ trước tiên đem Tử Cầm đi chữa trị.
“Hảo.” Mấy người đáp lời, lúc này mới cùng Tử Cầm đi tới dược cốc.
Đến khi mấy người bọn họ rời đi, ánh mắt Tử Nghiễn mới nhìn đến tên đệ tử còn đứng ngơ ngác cạnh cửa, ánh mắt khẽ chớp, đi lên phía trước trầm giọng nói: “Những chuyện xảy ra hôm nay ta hy vọng không có kẻ khác biết, nếu truyền vào tai ai, hậu quả ngươi biết rồi đấy!”
Vừa nghe mấy lời này, tên đệ tử kai vội vàng phục hồi tinh thần rồi nói với Tử Nghiễn: “Sư huynh yên tâm, cái gì ta cũng không nghe, cái gì cũng không, cái gì ta cũng không biết, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung, sẽ không nói lung tung.”
“Vậy là tốt nhất! Ngươi đi đi!” Tử Nghiễn nói xong trầm giọng thấp quát một tiếng.
“Vâng vâng vâng.” Tên kia đệ tử liên tục trả lời, mồ hôi lạnh đổ ra, thở phào một hơi rồi chạy nhanh đi. Bữa sáng hôm nay thật quá kích thích, suýt nữa dọa rớt nửa cái mạng của hắn.
Bên kia, về đến phong của mình, Tử Tình đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tĩnh tâm tu luyện nội công tâm pháp. Hơi thở Huyền Khí nhàn nhạt trong cơ thể vận chuyển theo tâm pháp mà trỗi dậy bao quanh thân thể nàng, Huyền Khí hùng hậu tràn ngập, vây quanh như hình thành một vòng bảo hộ, mắt thường có thể thấy được hơi thở Huyền Khí xoay quanh thân người của nàng …
Huyền Khí trong cơ thể nàng lưu động, dường như hai huyễn thú ở huyễn thú không gian hấp thu Huyền Khí của nàng mà tu luyện, trụ cột tu luyện là Huyền Khí của nàng, chậm rãi tăng lên thực lực, tiến hành tiến hóa. Thượng Cổ Thần Thú và huyễn thú bình thường khác biệt rất lớn, Thượng Cổ Thần Thú vừa sinh ra đã có thể mở miệng nói chuyện, mà huyễn thú bình thường không tu luyện hai ba năm thì không thể mở miệng nói được tiếng người, nhiều lắm cũng chỉ có thể cùng chủ nhân nó trao đổi thần thức chứ đừng nói tới chuyện có thể biến hóa thành hình người.
Tử Tình nhắm mắt tĩnh tâm tu luyện tâm pháp, mà hai huyễn thú trong cơ thể nàng lúc này lại không nhàn nhã như nàng, bất cứ lúc nào hai huyễn thú đều không ngừng đấu đá, dù là tu luyện cũng phải phân ra cao thấp, muốn so xem ai sẽ biến hóa thành hình dạng người trước…
Thời gian thấm thoắt trôi qua, không biết đã qua bao lâu, một bóng người thon cao tuyệt vời xuất hiện ở ngoài cửa sổ, lẳng lặng đứng nhìn nàng khoanh chân trên giường tu luyện, mắt đen sâu thẳm hắc đồng hơi sáng lên, đứng bên cửa sổ một hồi mới xoay người rời đi, Tử Tình khoanh chân tu luyện trên giường đến giữa trưa bèn thu hồi Huyền Khí, thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở mắt.
Trong giây lát, hào quang trong đôi mắt trong veo rạng rỡ mê người như sao sáng trên bầu trời, bừng lên sáng chói, rõ như thần sao, một đôi mắt trong vắt chói lòa vạn trường khiến cho khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng thoạt nhìn vô cùng tao nhã, dường như đôi mắt sáng rọi động lòng người như thế không hề tương xứng được với dung nhan bình thường như vậy.
Bước xuống giường, nàng mở cửa phòng, dựa vào cửa nhìn bầu trời, suy nghĩ bay đến tận nơi xa. Không biết, trong nhà hiện tại thế nào? Phụ thân có khỏe không? Không có nàng và mẫu thân làm bạn bên người, phụ thân có buồn chán hay không?
Ngày bé trước kia từng nghe mẫu thân nói người chết sẽ biến thành sao trên trời, tuy biết là gạt người nhưng nàng vẫn tin tưởng thật chắc chắn, bởi vì đó là lời nói của mẫu thân, khi mới đến núi Lăng Phong, thật nhiều đêm nàng luôn nhớ đến hình ảnh mẫu thân ngã vào trong vũng máu, thật nhiều đêm nàng đều nhớ đến mẫu thân mà trốn trong chăn khóc, khoảng thời gian đó nàng luôn ảo tưởng rằng giữa những ngôi sao sáng trên trời cao xa kia có bóng dáng của mẫu thân, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm thấy mẫu thân vẫn luôn ở bên nàng, vẫn chưa bao giờ rời khỏi…
Bỗng nhiên trong lòng sinh ra một nỗi nhớ bâng khuâng, nhớ đến mẫu thân dịu dàng đã qua đời, nhớ về ngôi nhà có phụ thân đã mấy năm không gặp, không biết bây giờ phụ thân có khỏe không? Đêm về, có nhớ đến mẫu thân giống nàng hay không?
Khẽ thở dài một tiếng, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, chậm rãi đi vào rừng. Núi Lăng Phong thật sự thực thanh tĩnh, mỗi khi tâm tình nàng không tốt hoặc là nhớ nhà, nàng sẽ chậm rãi tản bộ một mình trong rừng, nghe một chút âm thanh thiên nhiên. Tiếng chim hót, tiếng gió nhẹ cọ vào lá cây đều có thể khơi gợi cho tâm tình người ta sung sướng…
Cũng khi đó, xa tít ở đảo Linh Xà có cảnh sắc mê người giống như tiên cảnh, một bóng người áo trắng tinh khiết lẳng lặng đứng ở nơi cao trên đảo, cả người đều mặc lụa trắng mỏng, sợi tóc màu tuyết trắng mềm mại rối tung ở sau người, dung nhan tuyệt sắc không có một chút lão hóa, vẫn như năm năm trước, xinh đẹp vô song, nàng không phải ai khác đúng là Mặc nương bị rút đi trí nhớ, phu nhân trang chủ Bích Lạc sơn trang Long Tuyết Nhu.
Năm năm, nàng sống 5 năm ở Linh Xà, hết thảy đều tự nhiên giống như bản thân nàng nên sống ở đây, thế giới bên ngoài đối với nàng mà nói, nàng như một gã khách qua đường, vội vàng lướt qua mà không hề dừng lại…
Khi nàng tỉnh, lại sống ở Linh Xà năm năm, tuy người nhà đều đối đãi với nàng vô cùng tốt, đảo dân cũng đều thực lòng kính yêu nàng, nhưng không biết tại sao nàng luôn cảm thấy lòng mình trống rỗng, như có gì đó trọng yếu đã mất đi, rất không có cảm giác an toàn.
Ánh mắt mơ màng nhìn mây mù quấn quít trên mặt biển, biển lớn sâu vô cùng đằng kia ngăn cách đảo Linh Xà với bên ngoài, trừ cư dân trên đảo Linh Xà nàng chưa hề thấy một ai khác, người ngoài không thể đi tới đảo Linh Xà, chỉ có khi gió ngẫu nhiên thổi tan sương khói quấn quanh mặt biển nàng mới có thể từ đây nhìn tới con thuyền lềnh bềnh giữa mặt biển xanh thẳm.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy vướng bận gì đó ở thế giới bên ngoài, sự vướng bần này rốt cuộc đến từ đâu? Rốt cuộc đến từ cái gì đây?
Gió trên đỉnh núi rất lớn, táp vào làm đám tóc trắng bay phấp phới, thổi tung quần áo trắng, tay áo nhẹ phất phát ra âm thanh rất nhỏ, mà nàng đứng thật lâu, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa như tưởng niệm chuyện gì xa xăm…
“Nhu nhi, trên đỉnh núi gió lớn, sao ngươi lại đến đây hóng gió vậy?” Một gã đàn ông khí thế bất phàm khoanh tay đi tới, nhìn đến bóng dáng màu trắng thì ánh mắt trở nên bất đắc dĩ nhưng rất nhanh biến mất làm người khác không thể nhận ra, nhìn lại lần nữa, cặp mắt đen mạnh mẽ chỉ còn lại yêu thương và sủng nịch.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tuyết Nhu xoay người lại, gương mặt tuyệt mỹ trên đầy nét cười ôn nhu: “Đại ca.”
“Sao vậy? Đến chỗ này làm gì vậy?” Long Trấn Minh trầm giọng nói, âm thanh trầm thấp mang theo một ít sủng nịch, cởi áo choàng đen của mình mà choàng lên vai nàng: “Gió lớn, khoác đi! Cẩn thận cảm lạnh.”
Thân người bỗng nhiên ấm áp, áo choàng vẫn còn mang theo hơi ấm, nàng nhẹ giọng cười: “Cám ơn đại ca.” Mấy năm qua, đại ca, nhị ca cùng với cha mẹ đều rất tốt với nàng, người nhà đem đến ấm áp, loại cảm giác này làm nàng rất ỷ lại, trên đời này thân thiết nhất, trao đi nhiều ấm áp chính là người nhà.
Ánh mắt rơi đến mặt biển có mây mù quấn quanh, mê mang khó hiểu nhẹ giọng hỏi: “Đại ca, tại sao ta có chút mơ hồ về những chuyện trước đây? Ta nhớ mọi chuyện khi tu luyện ở trên Thiên Sơn nhưng hình như có chuyện gì vốn phải được nhớ rõ mà ta lại quên.” Nói xong, nàng xoay sang nhìn hắn hỏi: “Tại sao khi ta nhắc tới chuyện tình ở ngoài sắc mặt cha mẹ lại trở nên rất khó xem? Đại ca, có phải ta đã gây ra phiền toái gì ở ngoài đảo Linh Xà hay không vậy?”
“Sao ngươi có thể nghĩ vậy chứ!” Long Trấn Minh lắc đầu, tay ôm bả vai nàng nói: “Nhớ không được thì đừng suy nghĩ nữa, có lẽ sự việc này không nên nhớ, quên mới là tốt nhất, ở đảo Linh Xà ngươi có các ca ca chẳng lẽ không tốt sao? Trước kia ngươi đi ra ngoài học nghệ, nhiều năm không nhìn thấy ngươi, cả ngày cha mẹ cũng giống ngươi bây giờ, cứ đứng ở đỉnh núi mà nhìn ra biển ngóng trông ngươi trở về.”
Nghe vậy, lòng Tuyết Nhu thật áy náy, tuy nàng không nhớ rõ ràng chuyện tình năm đó nhưng lại biết năm đó khi nàng cố ý đi ra ngoài học nghệ thì nương đã khóc rất lâu, lưu luyến đưa nàng ra đảo, lúc ấy phụ thân tức giận đến mức không thèm đi tiễn nhưng sau này nàng nghe các ca ca nói rằng năm đó phụ thân đã đứng ở đúng chỗ này mà nhìn nàng rời đi.
Thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt tự trách và áy náy, không khỏi cười nói: “Tốt lắm, nhìn ngươi như bây giờ nếu để lão nhị thấy, không khéo lại nói ta bắt nạt ngươi đấy! Đến đây, cười với đại ca một cái.”
“Đại ca, cám ơn ngươi.” Nàng nhẹ giọng nói, tươi cười dịu dàng. Có người nhà đau mình như vậy, chẳng lẽ nàng còn có cái gì chưa đủ hay sao?
“Được rồi, nói cho ngươi một tin tốt, ngươi đại tẩu có thai rồi, ngươi nha, sắp được làm cô cô đấy, đại ca thấy ngươi thường chơi đùa với mấy đứa nhỏ trên đảo, nếu sau này ngươi cảm thấy nhàm chán, buồn bực thì cứ đi giúp đại tẩu trông em bé, bảo đảm miệng ngươi ngày nào cũng phải cười rạng rỡ.” Long Trấn Minh cười nói, trong tim cũng cảm thán, nếu đứa nhỏ của Nhu nhi còn sống thì đến giờ đã được mười tuổi rồi chăng?
Quả nhiên nghe được tin này, trong mắt Tuyết Nhu trong mắt, vui sướng hỏi: “Thật sao? Đại tẩu thật sự có thai sao? Thật tốt quá đại ca, ngươi sẽ làm cha, đúng rồi, mẫu thân và phụ thân đã biết chưa?”
“Chân ta còn chưa kịp đi đến nói với họ đấy!” Long Trấn Minh dứt lời, khuôn mặt cương nghị đầy ắp ý cười, cứ nghĩ tới phu nhân của mình thì ánh mắt sắc bén lại mềm đi.
“Giờ ta phải đi nói cho cha mẹ biết, để bọn họ cũng vui vui vẻ vẻ, tiện thể kêu người đi sắc thuốc bổ cho đại tẩu bồi bổ luôn.” Nàng nói xong bèn cởi áo choàng trả lại hắn: “Đại ca, ta đi trước, gần đây thấy ngươi rất bận rộn phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe đấy.” Giọng nói dịu dàng vừa dứt, thân người màu trắng liền đi xuống núi.
Nhìn nàng rời đi, Long Trấn Minh tắt nụ cười, nhớ tới tin tức gầy đây, ánh mắt sắc bén không khỏi lóe lên sự tàn nhẫn, bàn tay dưới ống tay áo gắt gao nắm chặt, Bích Lạc sơn trang Mặc Thành Hiên kia mà cũng dám làm ra chuyện tình như vậy, trước đây đúng là hắn đã nhìn nhầm mới đem muội muội giao cho hắn ta!
Người như vậy, nói gì hắn cũng không một lần nữa giao muội muội của mình ra! Bởi vì hắn ta không xứng!