Đọc truyện Lãnh Đế Độc Y – Chương 72: Hắn chính là Lãnh Tuyệt Thần
“Uh, Tử Tình con không sao chứ?” Lăng Thành hỏi, ánh mắt uy nghiêm mang theo một tia lo lắng cao thấp đánh giá nàng một phen, thấy nàng thần sắc như thường mới yên tâm một chút.
“Khiến cho sư phụ lo lắng, Tử Tình không sao.” Nàng nhẹ giọng nói xong, dời bước lên phía trước, tới đứng bên người hắn.
“Sơn chủ.” Lăng Thành chắp tay hướng Sơn chủ thi lễ, ánh mắt hướng Lãnh Tuyệt Thần một thân áo bào trắng nhìn thoáng qua, lóe lên nhưng không nói gì.
Sơn chủ gật gật đầu với hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười hòa ái, liếc mắt nhìn Tử Tình đứng bên cạnh Lăng Thành một cái, nói: “Thật không hổ là đệ tử do ngươi dạy dỗ, tuổi còn nhỏ nhưng gặp biến mà không sợ hãi, tương lai cũng không phải là vật trong ao a!” Trên người cô gái này mang theo một cỗ thành thục cùng lạnh nhạt không thuộc tuổi, dường như là đã trải qua chuyện gì đó, cặp thanh mâu bình tĩnh mà sâu thẳm làm cho người ta không thể nhìn thấu. Nói không chừng, chuyện tình lúc trước có lẽ có chút quan hệ với nàng, nếu quả thật là như vậy thì cô gái này, thật đúng là…
“Sơn chủ quá khen.” Lăng Thành khiêm tốn nói, ánh mắt uy nghiêm cũng xẹt qua một tia nhu hòa, đứa nhỏ Tử Tình này, quả thật không phải vật trong ao.
Nghe được lời Sơn chủ, thần sắc trên mặt mấy người Tử Nghiên đứng sau Lăng Thành thay đổi khác nhau. Mấy người Tử Nguyên, Tử Kiệt cùng với Tử Cầm đều cau mày liếc mắt nhìn Tử Tình đang đứng bên người sư phụ một cái, không phải chỉ triệu hồi ra một con chim nhỏ đần độn sao? Có gì đặc biết hơn người chứ? Thật không hiểu vì sao Sơn chủ lại khích lệ nàng như vậy.
Mà mấy người Tử Nghiên cùng Tử Lập còn có Tử Sa cũng liếc mắt nhìn về phái Tử Tình, thần sắc không đồng nhất, ánh mắt lóe lên không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Nhưng mà, Bạch Dật đứng một bên lại đem tâm tư đặt trên người Lãnh Tuyệt Thần một thân áo bào trắng phong tư trác tuyệt, vừa rồi hắn nghe Sơn chủ gọi hắn ta là Lãnh sư điệt, người này rốt cuộc là ai? Nghĩ nghĩ, liền lên tiếng hỏi: “Sơn chủ, người này không phải là đệ tử trên Thanh Sơn chúng ta, làm sao có thể vào được? Hắn là ai vậy?” Nhìn dáng vẻ của hắn hình như rất quen thuộc với Tử Tình, không phải kẻ ở trong phòng Tử Tình ngày đó là hắn chứ?
Nghe vậy, Sơn chủ cười, ánh mắt một lần nữa lại nhìn về phía Lãnh Tuyệt Thần đang khoanh tay đứng một bên, cười nói: “Ha ha, trong lúc nhất thời nên quên giới thiệu cho các ngươi, bất quá các ngươi hẳn là đã nghe qua tên của hắn. Hắn chính là đệ tử Thiên Sơn, Lãnh Tuyệt Thần.”
“Cái gì? Hắn chính là Lãnh Tuyệt Thần ư?”
“Hắn chính là người đứng thứ nhất trên bảng Tứ đại danh sơn phong vân, Thiên Sơn Lãnh Tuyệt Thần sao? Trời ạ! không ngờ hắn lại đến Thanh Sơn chúng ta!”
“Vẫn nghe nói đến tên của Thiên Sơn Lãnh Tuyệt Thần, lại chưa thấy qua, không nghĩ tới hắn không chỉ có thực lực xuất chúng mà ngay cả dung mạo cũng giống như thần tiên. Khó trách sẽ được người ta coi là đứng đầu Tứ đại danh sơn!”
“Nghe nói năm hắn mười lăm tuổi cũng đã là cao thủ cấp bậc Lam võ tôn. Vài năm qua, thực lực nhất định lại tăng thêm vài bậc, thiên tài chính là thiên tài, thực không phải là người như chúng ta có thể so sánh được a!”
“Đương nhiên, bên trong Tứ đại danh sơn, trước mắt còn chưa có ai có thực lực có thể so sánh với hắn. Nghe nói hắn trực tiếp bái Thiên Sơn Sơn chủ làm sư phụ, trong Thiên Sơn có mấy vị Phong chủ thực lực còn kém hắn đâu.”
“Không thể nào? Lợi hại như vậy?”
“Thật sự, bằng không cái tên Lãnh Tuyệt Thần của hắn làm sao có thể vang dội ở Tứ đại danh sơn như vậy!”
Trong lúc nhất thời, xung quanh truyền tới tiếng bàn tán xôn xao không dứt, từng đạo ánh mắt háo sắc không chút nào che dấu ái mộ trong đó dừng ở trên người Lãnh Tuyệt Thần. Nếu đem ra so sánh, Bạch Dục cùng Bạch Dật của Thanh Sơn bọn họ quả thật không thể so với người ta, khó trách mọi người luôn tán thưởng không ngừng.
Nghe được lời của Sơn chủ, trong mắt hai người Bạch Dật cùng Bạch Dục cũng khó nén kinh ngạc, không nghĩ tới người trước mặt này lại là thiên tài nổi tiếng Tứ đại danh sơn Lãnh Tuyệt Thần! Thảo nào bọn họ không thể nhìn thấu thực lực của hắn. Lấy thực lực của Lãnh Tuyệt Thần, chỉ sợ ở Thanh Sơn này ngoại trừ Sơn chủ ra thì rất khó có thể tìm người có thể địch lại được hắn!
Mà Tử Tình đứng bên người Lăng Thành nghe thấy tên đầy đủ của hắn, ánh mắt lóe lên, thanh mâu mang theo một tia nghi hoặc nhìn thoáng qua về phía hắn, tiện đà chậm rãi liễm hạ đôi mắt. Hắn chính là Lãnh Tuyệt Thần sao? Chính là, một đệ tử Thiên Sơn như hắn làm sao có thể chú ý tới một đệ tử Thanh Sơn nhỏ bé như nàng đây?
“Đúng rồi Lãnh sư điệt, sao ngươi lại tới Thanh Sơn? Có phải sư phụ của ngươi có chuyện gì cần nói hay không?” Lúc này Sơn chủ mới nhớ tới muốn hỏi hắn làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này? Còn vừa vặn đến xem nghi thức triệu hồi của bọn họ.
Nghe nói như thế, ánh mắt sâu thẳm từ trên người Tử Tình dời đi, chống lại ánh mắt lóe ra tia sáng khôn khéo của Sơn chủ: “Vãn bối biết hôm nay là ngày Thanh Sơn tổ chức nghi thức triệu hồi nên cũng muốn đến xem, thuận tiện giúp sư phụ mang chút tin tức lại đây.”
“Nga? Sư phụ của ngươi bảo ngươi mang tin gì đến?” Sơn chủ vừa nghe, trong mắt nổi lên một đạo quang mang. Ở trong Tứ đại danh sơn, hắn cùng với Thiên Sơn Sơn chủ, cũng chính là sư phụ của Lãnh Tuyệt Thần, Thiên Sơn lão nhân giao hảo tốt nhất. Lúc này lại bảo Lãnh Tuyệt Thần mang tin tức lại đây, không biết là có chuyện gì?
Từ trong ống tay áo xuất ra một cái bái thiếp trình lên nói: “Đây là sư phụ đưa cho ta giao cho ngài.” Hắn nhìn bái thiếp một chút, nội dung là làm cho đệ tử Thiên Sơn và Thanh Sơn cùng so thử võ công với nhau, thứ nhất là có thể tăng trưởng thực lực, thứ hai là tăng thêm tình hữu nghị.
Thanh Sơn sơn chủ mở bái thiếp ra vừa nhìn thấy, cười hớ hớ nói: “Hảo, chủ ý này không sai, thời gian cũng định rồi, xem ra là lão nhân kia đã sớm có chuẩn bị a!” nói xong khép bái thiếp lại nói với Thần: “Lãnh sư điệt, nếu đã đến đây thì hãy ở Thanh Sơn vài ngày đi! Ngươi cũng không cần phải bôn ba mà ta cũng có cơ hội mang ngươi đi tham quan Thanh Sơn của chúng ta.”
Nghe nói như thế, khóe môi Thần gợi lên một độ cong nhợt nhạt, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua vẻ mặt âm trầm của Bạch Dật cùng sắc mặt tái nhợt của Bạch Dục, lại liếc mắt nhìn Lăng Thành một cái rồi mới gật gật đầu đáp ứng với Sơn chủ: “Nếu như vậy thì quấy rầy rồi. Ta nghĩ trong khoảng thời gian này, tạm thời ở lại Lăng Phong Sơn đi!”
“Lăng Phong Sơn?” Sơn chủ vừa nghe, hơi ngẩn người, ánh mắt cơ trí dừng lại trên người hắn, lại nhìn về phía Tử Tình, tiện đà cười, nói: “Ha ha, hảo, Lăng Phong Sơn có vẻ thanh tĩnh, quả thật là một nơi không tệ.” nói xong, lại cười nói với Lăng Thành: “Thời gian này làm phiền ngươi chiếu cố Lãnh sư điệt nhiều một chút.”
“Sơn chủ yên tâm, ta sẽ.” Lăng Thành trầm giọng nói xong, hướng Thần gật gật đầu.
Mà mấy ngươi bên cạnh nghe vậy thần sắc trên mặt khác nhau, trong mắt Tử Tình hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh và lạnh nhạt như ban đầu. Mấy người Tử Nghiên, Tử Nguyên cùng Tử Kiệt và Tử Lập lại âm thầm đánh giá Thần, không rõ vì sao hắn lại nói thẳng ra là muốn ở Thanh Phong Sơn của bọn họ? Mà hai người Tử Cầm cùng Tử Sa lại hưng phấn nhìn Thần, đối với việc có thể ở chung một Sơn với hắn mà nói là khiến cho các nàng hưng phấn không thôi.
Hai người Bạch Dật cùng Bạch Dục khẽ cau mày, nghĩ đến chuyện hắn tự mình nói ra muốn ở lại Thanh Sơn, trong lòng hai người không thể nào thích được. Người sáng suốt chỉ cần nhìn là thấy hắn đánh chủ ý gì, mà Sơn chủ cùng sư phụ của Tử Tình lại còn đồng ý với hắn