Đọc truyện Lãnh Đế Độc Y – Chương 3: Là người câm điếc
“Được rồi, hai người
các ngươi đừng có ầm ỹ nữa , nếu còn ầm ỹ nữa chúng ta sẽ bị sư phó phát hiện ra đó.” Một hài tử khác nói , ý bảo bọn họ đừng ầm ỹ nữa.
“Đều tại nàng ta, còn chưa chịu tỉnh mà đã đem lại cho chúng ta biết bao
nhiêu phiền phức, thật đáng ghét mà!” Tử Sa tức giận nói, oán hận trừng
mắt nhìn bé gái trên giường .
“Ngươi tự gây phiền
toái còn mặt dày đổ lỗi cho người ta , thật không xấu hổ.” Tử Kiệt hai
tay khoanh lại, liếc mắt nhìn Tử Sa.
“Đã bảo đừng gây ầm ỹ rồi mà? Nếu còn cải nhau nữa sư phó mà biết, chúng ta đều bị giáo
huấn .” Nam hài tử lớn tuổi nhất nói. Nhìn nhìn thân hình bé nhỏ trên
giường , nói: “Các ngươi nói xem, khi nào thì nàng sẽ tỉnh ? Sẽ không
ngủ hoài như vậy chứ?”
“Ai biết được! Ta nhìn thấy
nàng liền cảm thấy chán ghét! Thật không hiểu sư phó vì sao lại đem một
kẻ như vậy về . Các ngươi nhìn xem y phục trên người nàng mặc kia , ngay cả y phục của hạ nhân cũng không bằng, kém chất lượng như vậy, nhất
định là con của một nông dân ngèo nào đó.” Một bé gái tên Tử Cầm nói,
không chút nào che giấu ý chán ghét trong mắt của mình.
Một bé trai tên Tử Nguyên vừa nghe liền hiểu, cười nói: “Ta xem ngươi
là ghen tị dáng vẻ nàng đẹp hơn ngươi thì có . Con gái nào cũng đều như
thế, nhìn thấy cô gái khác luôn muốn so sánh, không đẹp bằng người ta
thì ghen tị, mấy muội muội nhà ta cũng thế , thật sự là mất mặt.”
Tử Cầm nghe vậy , thở phì phì nói: “Con trai các ngươi còn không phải
giống nhau, nhìn ai xinh đẹp liền mở to hai mắt nhìn chằm chằm . Giờ
nàng còn chưa có tỉnh mà các ngươi đã nói giúp nàng rồi , nếu nàng là
người có bộ dạng quái dị, ta nghỉ các ngươi đã sớm chuồn mất dạng rồi.”
“Đó là đương nhiên, ai lại không thích cái đẹp? Cha ta cưới nhiều vợ như
vậy mỗi người đều đẹp như hoa như ngọc, ai mà rảnh rỗi cưới người xấu xí về mà nhìn mà ngắm chứ!”
Mấy người đứng bên giường
nói chuyện với nhau rất chuyên chú , mà bé gái đang hôn mê chậm rãi
tỉnh lại, lờ mờ nghe được thanh âm nói chuyện của bọn họ , nhưng không
có mở mắt . Những hình ảnh đang nhảy vào trong đầu nàng toàn là hình ảnh trước lúc hôn mê , nàng thấy được mẫu thân của nàng chết dưới kiếm hắc y nhân , thấy được máu tươi chảy lênh láng , thấy những phần còn lại của
chân tay bị chặt đứt văng tứ tung…
Mẫu thân chết
rồi, sau này nàng không bao giờ … có thể nhào vào trong lòng của mẫu
thần làm nũng , sau này không bao giờ … có thể nhìn thấy ánh mắt cưng
chiều của mẫu thân, sau này không bao giờ … có thể nghe mẫu thân dỗ
nàng ngủ, sau này không bao giờ … có thể…
Nàng
rất muốn khóc, nhưng là nàng không thể khóc . Mẫu thân không thích nàng
khóc, mẫu thân nói Mặc Mặc là một bé ngoan, bé ngoan thì sẽ không khóc. Mẫu thân đã chết, vậy bây giờ nàng đang ở nơi nào? Nàng về nhà rồi sao? Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn quanh thấy đây không phải là căn phòng quen
thuộc của mình , mà là một gian nhà tranh nhỏ đơn sơ , còn có mấy người
kia đứng ở bên giường không biết là đang ầm ỹ cái gì .
“Ủa? Ngươi tỉnh rồi ? Ngươi tên là gì?” Tử Kiệt trước hết phát hiện nàng mở
mắt, lập tức vui vẻ chạy đến bên giường định đưa tay sờ mặt nàng , hắn
phát hiện, ánh mắt của nàng rất đẹp , so với Tử Sa cùng Tử Cầm còn đẹp
hơn nhiều.
Bé lẳng lặng nhìn bọn họ, cũng không trả
lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn không ra nàng suy nghĩ cái gì, mấy người này chịu không nổi sự im lặng của nàng, mở miệng hỏi nói: “Ngươi sao không
trả lời? Ngươi là từ đâu tới đây ?”
“Ta nghỉ chắc là
bị câm điếc rồi! Bằng không như thế nào sẽ không nói gì!” Tử Sa thanh
thúy nói , bởi tuổi còn nhỏ nên nói chuyện tuyệt không lưu tình một chút nào.
“Ngươi đừng nói bậy, nàng làm sao có thể là
người câm điếc.” Tử Kiệt nói xong, tiến đến bên giường nói: “Ta giới
thiệu mọi người cho ngươi biết nha! Chúng ta là đệ tử của Thanh Sơn cũng đang ở Thanh Sơn , ta tên Tử Kiệt, là tam sư huynh , còn hắn là nhị sư
huynh Tử Nguyên, kia là tứ sư đệ Tử Lập, nàng là ngũ sư muội Tử Cầm, và
nàng là Lục sư muội Tử Sa, còn có đại sư huynh Tử Nghiễn không có ở đây, đại sư huynh bị sư phó sai đi làm nhiệm vụ rồi . Ta giới thiệu chúng ta cho ngươi xong rồi ,giờ đến lượt ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết
đi, ngươi là ai hả?”
Bé vẫn là lẳng lặng nhìn bọn họ, không nói gì, nhưng cũng đang lục lọi trong đầu theo tin tức từ lời hắn nói . Nàng là đại tiểu thư của Bích Lạc sơn trang, khi nàng ba tuổi
mẫu thân đã dạy cho nàng viết chữ, hơn nữa nàng có khả năng gặp qua là
không quên được . Có rất nhiều chuyện nàng đều biết , chẳn hạn như Thanh Sơn này nàng không chỉ đọc được sách mà bình thường cũng nghe mẫu thân cùng phụ thân nhắc tới , đó là tứ đại danh sơn thiên hạ tông sư của Cổ
Vũ ,những người giỏi võ trên giang hồ đề xuất xứ từ Thanh Sơn. Nhưng là
nơi này ba năm mới thu nhận đệ tử, cũng là cực nghiêm ngặt , nàng làm
sao lại ở đây?
Nhìn nàng ngay cả cười cũng không
cười, càng đừng nói có cái biểu tình khác thường nào, Tử Kiệt vốn tiến
sát đến bên giường không khỏi nhíu nhíu mày nhìn bóng dáng nhỏ bé trên
giường nói: “Sẽ không thật là cái câm điếc chứ?” Nói xong, người đã muốn lui cách xa chiếc giường một chút ,ánh mắt nhìn nàng cũng toát ra ánh
sáng sắc nhọn mà lúc đầu không có.
“Ngay cả biểu tình
cũng không có, nói không chừng nàng còn là một ngốc tử.” Tử Sa đứng một
bên nói , khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia khinh miệt.
“Nàng ngủ ở đây cũng được ba ngày rồi, sư phó hẳn là chưa biết nàng là
kẻ câm điếc nhỉ? Các ngươi nói, nếu sư phó mà biết, có thể hay không đem nàng quăng khỏi Thanh Sơn?” Tử Nguyên hai tay khoanh trước ngực nói,
liếc măt nhìn nữ hài tử trên giường một cái sau đó liền dời đi, hắn tuy
rằng thích xem mỹ nhân xinh đẹp , nhưng là đối như vậy cái tiểu oa nhi
có bốn năm tuổi còn là kẻ câm điếc , thật đúng là không thế nào cảm thấy hứng thú.
Tử Lập bên cạnh nghe bọn họ nói vậy, lôi
kéo Tử Kiệt đứng bên nói: “Tam sư huynh, nếu nhìn xong rồi , chúng ta
vẫn là đi nhanh thôi! Nếu để sư phó biết được, chúng ta sẽ bị phạt đó .” Nói xong, trên mặt còn có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài , sợ sư phó
của bọn họ đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài.
Tử Nguyên
liếc mắt nhìn hắn một cái khinh thường nói: “Ngươi tốt xấu cũng ở Lăng
Phong ngây người hai năm rồi, thế mà lá gan của ngươi so với Tử Sa cùng
Tử Cầm còn muốn bé hơn, thật chả có bộ dạng một sư huynh gì cả.”
Bị nói như vậy , Tử Lập không khỏi cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn bọn họ một cái. Bình thường lá gan của hắn rất nhỏ , tuy rằng sư
phó dạy dỗi bọn hắn đều là giống nhau , nhưng lực lĩnh ngộ của hắn lại
kém nên luôn theo không kịp bọn họ. Không chỉ là nhị sư huynh khinh
thường hắn, mà ngay cả Tử Sa cùng Tử Cầm cũng khinh thường hắn.
“Được rồi nhị sư huynh, chúng ta nhìn cũng nhìn rồi , thừa dịp sư phó còn
chưa phát hiện, bây giờ chúng ta trở về luyện kiếm đi!” Tử Kiệt nói
xong, cũng không nhìn bé gái ở trên giường một cái. Mấy người đang chuẩn bị cùng nhau rời đi, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh làm cho cả người bọn hắn chấn động .
“Các ngươi ở đây làm
gì ?” Một nam tử trung niên mặc y bào màu xám khoanh tay đứng ở ngoài
cửa phòng. Trên khuôn mặt bình thường có một cỗ uy nghi làm người khác
không thể không e dè, trong mắt phát ra khí thế mạnh mẽ sắc bén, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nghe được âm thanh
quen thuộc này , cả bọn hài tử đang đứng bên giường đều quay phắt người
lại , quả nhiên thấy được bóng dáng làm bọn hắn khúm núm : “Sư, sư phó.” Mấy người quy quy củ củ đứng nghiêm , cung kính hô một tiếng, không tự
chủ được cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt chứa uy nghiêm của ông .