Lãnh Đế Độc Y

Chương 16: Nàng muốn biết hắn là ai?


Đọc truyện Lãnh Đế Độc Y – Chương 16: Nàng muốn biết hắn là ai?

Editor : A Hoàng

Tử Kiệt hoảng sợ la lên, nhanh chóng nhảy xuống, cầm áo khoác trong tay
phủ lên đầu mình, không quên sử dụng khinh công nhanh chóng chạy trốn,
giọng nói đầy hoảng sợ, lớn tiếng nói: ” Chạy mau … nhanh … nhanh!”

“Aaaaa …. là ong vò vẽ … chạy mau… ”

Vốn đang đứng ở một bên đột nhiên, bọn họ nhìn thấy Tử Kiệt phủ áo khoác
trên đầu chạy đến chỗ mình, lập tức hoảng hốt, sử dụng khinh công bay
nhanh về phía trước. Ong vò vẽ cũng không giống như những con ong bình
thường, nếu như bị đốt không chỉ rất đau mà còn có thể sưng lên như cái
bánh bao, nghĩ như vậy, bọn họ đều liều mạng chạy ra thật xa, bọn họ
không muốn mặt mình sưng lên khó coi như một cái bánh bao

“Tam sư huynh, huynh đừng chạy theo ta, huynh chạy sang chỗ khác đi ” Tử Sa
chạy trốn khắp nơi, khinh công của nàng ta vốn không tệ, trong các sư
huynh sư tỷ thì khinh công của nàng ta là giỏi nhất, lẽ ra nàng ta có
thể bỏ rơi đám ong đang đuổi theo, nhưng Tam sư huynh vẫn luôn chạy theo sau nàng ta, mà ong vò vẽ lại đuổi phía sau hắn, cứ tiếp tục như thế,
cho dù nàng ta có liều mạng chạy cũng không thoát, thấy ong vò vẽ bay
đến càng ngày càng nhiều, nàng ta gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ ửng.

“Ta, ta, a …. Ta đau chết rồi!” Tử Kiệt vừa định mở miệng, ai ngờ một con
ong bay gần hắn nhất liền hung hăng đốt vào trán hắn, đau đến mức khiền

hắn phải hút hơi khí lạnh. Có mấy người lúc đầu chạy nhanh dần dần thả
chậm tốc độ, nhưng thấy tình trạng của Tử Kiệt thì vội vã chạy như bay.

Một hình dáng xuất hiện trên thân cây, nhìn thấy nhóm người bên dưới ôm
đầu chật vật chạy tán loạn, thỉnh thoảng lại kêu lên thảm thiết, ánh mắt mừng rỡ khẽ híp lại thành một đướng. Mấy ngày qua rảnh rỗi không có
việc gì làm, nên hắn đi xem xét xung quanh, không ngờ nhìn thấy một tiểu nha đầu mỗi ngày đều khoa tay múa chân ra chiêu, thế mà hắn lại nhìn
đến nghiện. Nghĩ đến mấy người này luôn luôn tính kế nàng, tự nhiên sẽ
không để mặc cho nàng bị khi dễ như vậy, suy nghĩ vừa xuất hiện, hắn lắc mình sang cây đại thụ khác, bóng dáng nhanh nhẹn quỷ mị khác thường
khiến người ta không thể dễ dàng bắt được.

Ở giữa cánh rừng
phía sau núi, Tử Tình cầm búa chém xuống cây đại thụ bên cạnh mình, khu
rừng thanh tĩnh ngoại trừ tiếng chặt cây thì chỉ có tiếng chim chóc đang cất tiếng kêu thánh thót cùng với âm thanh lá cây bị gió thổi xào xạc

“Phanh! bang bang phanh!”

Đột nhiên, một bóng dáng màu đen xuất hiện, hai chân bám vào cành cây, đầu
chổng ngược xuống đất làm cho mái tóc trắng tùy tiện buông xuống, hai
tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Tiểu nha đầu, hóa ra
ngươi ở chỗ này! Lão tử tìm ngươi đã nửa ngày.

“Vừa mới nhấc
búa lên cao, đang định dùng sức chặt xuống, một cái bóng trắng đột nhiên hiện ra, tay cầm búa liền dừng lại một chút, liếc mắt nhìn ông lão quái dị một cái, nói:” Ta ở đây chặt cây”. Nếu như lúc nãy nàng nhanh tay
một chút thì nhát búa này liền chém xuống đầu lão rồi.


“Lão
tử ta nhìn thấy, biết ngươi đang chặt cây ở đây.” Ông lão nói xong, cười tủm tỉm, khẽ dùng lực đạo dưới chân, thân thể lúc đầu bám trên cây đại
thụ cũng liền nhảy xuống, ngồi ở trên mặt đất nói:” Vừa rồi lão tử giúp ngươi làm việc tốt.” Nói xong, liền bày ra bộ dáng ngươi mau nhanh
chóng hỏi ta nha

“Giữa thanh thiên bạch nhật, lão không sợ
bị người khác nhìn thấy sao?” Tữ Tình lại tiếp tục hạ cây búa xuống,
nàng vẫn còn nhỏ nên sức lực không nhiều, chặt nãy giờ cũng không chặt
đổ được cây đại thụ này

Khuôn mặt vốn dĩ đang hưng phấn của
lão lúc nhìn thấy bộ dạng không hứng thú của nàng, liền không khỏi đề
cao thanh âm: “Ngươi không hỏi ta đã làm gì sao? Ngươi không thấy hiếu
kỳ à? Ngươi có thật là tiểu hài tử không? Tại sao lại không hiếu kỳ?”

Tử Tình có chút khó hiểu nhìn lão thật lâu, nếu thật sự không muốn người
khác biết đến sự tồn tại của lão thì tại sao lại luôn luôn xuất hiện ở
trước mặt nàng, dừng một chút, lại giơ búa lên tiếp tục chặt cây

“Haizzz … thật là khó hiểu.” Ông lão liếc mắt nhìn nàng một cái, cố ý nói:”
Vừa rồi nhóm sư huynh sư tỷ của ngươi bàn với nhau muốn lấy một tổ ong

vò vẽ tặng cho ngươi, lão tử ta liền hảo tâm đem tặng lại cho bọn chúng, giờ bọn chúng đều đang la hét vì bị ong đốt, chậc chậc, bị ong vò vẽ
đốt thì có qua năm ba bữa cũng không hết.” Nghĩ đến bộ dạng nhảy đi nhảy lại của đám người kia, ông lão cười tít mắt, quả nhiên đi ra ngoài du
ngoạn nhiều thì vẫn tốt hơn

“Tiểu nha đầu, ngươi gần đây có
làm món ăn dân dã gì không? Lần trước khi ngươi làm nồi canh rắn kia … chậc chậc … thật sự làm cho ta nhung nhớ hương vị của nó vô cùng.”

“Không có.” Nàng lên tiếng, đầu cũng không ngẩng lên mà tiếp tục chặt cây. Khó trách vừa rồi có tiếng kêu thảm thiết ở phía trước, hóa ra là thế.
Trong đầu lại nghĩ đến chuyện kia, tay cầm búa chặt xuống một cái, cho
đến lúc nàng nhớ tới ông lão thì khi ngẩng đầu nhìn lên cây, đã không
còn nhìn thấy bóng dáng hắn nữa.

Xung quanh không còn ai,
nàng liền lấy ra một cây kiếm gỗ bắt đầu luyện tập Thanh Phong kiếm
pháp. Kiếm tùy ý di chuyển, thân hình nho nhỏ múa kiếm đến khi chiêu
từng thức dần dần thuần thục, trên thân kiếm gỗ ngưng tụ ra một hơi thở
năng lương thật nhỏ, tuyệt không giống như người vừa mới bắt đầu học
kiếm pháp

Trong rừng cây, một bóng dáng màu trắng đang đứng
trên cây, dung mạo khôi ngô tuấn tú, ngũ quan tinh tế cương nghị giống
như tiên nhân, khí thế làm người ta không thể bỏ qua, toàn thân toát lên hơi thở tôn quý, khiến người ta có cảm giác không thể với tới. Hắn nhìn như ôn nhu nhưng khắp người lại lộ ra sự lạnh lùng, một đôi mắt đen
thâm thúy ẩn chứa tia sắc bén làm cho người khác không thể nào nhìn
thấu, đôi mắt thâm thúy khẽ dừng trên bóng dáng nho nhỏ ở phía trước
cách đó không xa.

Đột nhiên, hắn đạp không bay xuống đất,
tay áo màu trắng ở trong gió nhẹ nhàng chuyển động, không một tiếng động từ từ đi đến gần thân hình đang luyện kiếm ở đằng kia, môi mỏng khêu

gợi khẽ mấp máy, âm thanh thiếu niên trong trẻo như nước chảy trong núi
sâu, không nhanh không chậm, lại đi vào nội tâm: “Sai lầm rồi, phải là
như vầy.”

Thanh âm dễ nghe rơi xuống, trong lúc Tử Tình chưa
kịp phản ứng thì thiếu niên kia từ phía sau đã đến gần nàng, bàn tay
thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tay còn lại đặt ở chiếc eo
thon nhỏ, bước chân di chuyển, thanh kiếm bị hai người nắm chuyển động
theo thiếu niên. Kiếm pháp giống như nước chảy mây bay, nhẹ nhàng như
cơn gió, động tác nàng cùng với sự chuyển động của thanh kiếm dần dần
hòa hợp làm một, ánh mắt nàng chuyên chú nhìn theo thanh kiếm, cơ thể
được hắn dẫn dắt di chuyển theo kiếm pháp,theo đó mà âm thầm ghi nhớ
từng chút, từng chút một.

(A Hoàng : các nàng thấy sao chứ ta cảm thấy khá ổn rồi, đoạn này không biết đã cho ta ăn bao nhiêu trái bí)

Mặc dù nàng có thiên phú về trí nhớ, chỉ gặp qua một lần là không bao giờ
quên, nhưng mà không có ai nhìn nàng luyện kiếm, không ai chỉ cho nàng,
có đôi khi chính mình làm sai mà cũng không phát hiện. Mấy ngày nay nàng liên tục luyện bộ Thanh Phong kiếm pháp này, nhưng vẫn cảm giác thấy
thiếu thiếu gì đó? Nàng đã nhiều lần hồ̉i tưởng lại chiêu thức của Thanh Phong kiếm pháp, nhưng cuối cùng vẫn không biết mình sai ở đâu.

Hôm nay thiếu niên này cầm tay nàng múa kiếm một lần, nàng hình như đã hiểu ra, thấy rõ được điều mà nàng vẫn chậm trễ chưa hiểu, nàng múa Thanh
Phong kiếm pháp càng lúc càng thuận tay, tuy nhiên sức nàng vẫn không đủ mạnh, nhưng một thời gian sau, nàng liền có thể phát huy sức mạnh của
Thanh Phong kiếm pháp đến mức cao nhất!

Nhưng thiếu niên kia là ai? Tâm niệm vừa động thì thân hình nàng liền ngừng lại, trong lòng
dâng lên suy nghĩ, nàng muốn biết … thiếu niên kia là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.