Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Chương 3: Chuyện xưa


Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 3: Chuyện xưa


“… Tống, Tống Nghiễm?” Tuy rằng trong lòng cũng không quá để ý xưng hô, nhưng mà tới thời điểm này, đây là lần đầu tiên kêu tên anh, vẫn có chút lắp ba lắp bắp, đại khái là nam nhân này khí chất thực sự quá mức cường dại, làm cô không khỏi có chút nhút nhát, nhất là bây giờ anh đang khép mi mắt, nhìn không ra vẻ mặt vui buồn như thế nào. Không biết vì sao, Dung thanh cảm thấy trên người hắn tản ra một loại cảm xúc khó có thể nói, làm cô bất đắc dĩ phải lên tiếng trước gọi anh. Nghe thấy, anh ngẩng đầu, trong nháy mắt cô đón nhận sự thâm trầm trong đôi mắt anh. Hiển nhiên làm cho cô có cảm giác bức bách không thở nổi, hoản hoản, rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Ăn cơm”

“Được” Tống Nghiễm đáp, quen thuộc đi vào phồng bếp, dễ dàng tìm đực bát đũa — – nhiều năm như thế, vị trí bày biễn vẫn là không có chút thay đổi. Dung Thanh bưng đồ ăn lên bàn, nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh nhỏ nhỏ của đồ sứ va chạm nhau, quay đầu nhìn thấy Tống Nghiễm hơi hơi cuối người, cầm chén đũa đặt lên bàn, màu vàng của ánh đèn làm đường cong sắc bén của anh nhu hoàn đi không ít. Dung Thanh nhìn anh, cảm thấy ẩn ẩn có vài phần ôn nhu và hương vị người nhà, không khỏi giật mình, sau đó bật cười.

“Cười cái gì?” Cô vốn rất thanh tú, lúc cười làm đôi mày cong cong, cho dù anh biết rõ nàng cười chẳng qua là thói quen, nhưng vẫn là nhịn không được thả lỏng tâm trí, thanh âm của anh cũng nhu hòa hơn, đáy mắt nổi liên nhiều tia ý cười không rõ ràng.

“Tôi cảm thấy…” Dung Thanh mặt vần tràn ý cười như trước, mỉm cười, đôi mắt nhìn anh vẫn đang ngây ngốc “Giống như trở về 5 năm trước, thực giống nha..”

Năm năm trước, lúc Dung Thanh nghỉ hè.

Dung Trì nhỏ hơn Dung Thanh 1 tuổi, khi đó lúc cậu đang có cuộc thi cuối kì, mùa hè tháng tám nóng hừng hực, bị trường học đưa giấy thông tri, triệu đi quân huấn. (Tiểu Vũ: Này là huấn luyện quân đội chăng?)

Sau khi cha mẹ qua đời, ông Chu muốn đem chị em Dung gia cùng nhau ở bên ông, nhưng Dung Trì lại không có hứng thú với Trung y, mà Dung Thanh…Cha mẹ mất, nhưng trong nhà này vẫn như cũ tràn đầy không khí ấm áp của 4 người. Nhớ lại khi đó, cô bé mười hai tuổi yên lặng lau khô nước mắt, ôm em trai của mình, ngầng đầu trước mặt lão nhân gia người, nước mắt vẫn còn trên mi, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh dị thường: “Con tưởng ở lại trong nhà, con có thể tự chăm sóc bản thân cùng A Trì”


Sau này… Sau này ông Chu thật sự không lay chuyển được, nhìn đến ánh mắt quyến luyến cùng quyết tuyệt, rốt cục cũng thỏa hiệp. Lúc đầu còn mời người giúp việc mỗi ngày theo giờ quy định đến Dung gia, lại thấy cô bé một tay giặt quần áo, nấu cơm, đem mọi thứ đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Dần dần cũng không có ý kiến, thi thoảng lại đến, vạn nhất có chuyện gì không ổn giúp một tay.

DungTrì lần này đi quân huấn, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Dung Thanh. Chị em hai người sống nương tựa vào nhau vài năm, đột nhiên chỉ còn lại một thân một mình, Dung Thanh nhìn căn phòng vắng vẻ có chút khổ sở. Sắc trời dần dần ảm đạm, có lẽ vì không có Dung Trì ở nhà, Dung Thanh lại hoàn toàn không có ý định nấu ăn mặc dù đồ ăn trong tủ còn không ít, cô chỉ ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thở dài, lấy bóp tiền ra ngoài – vẫn là tùy tiện ăn chút gì đó là được.

Tiểu khu an ninh rất tốt, lúc trước cha mẹ Dung Thanh mua nhà ở trong này, nhiều người cũng nhìn trúng điểm này, ở trong hoàn cảnh như vậy, không thể nghi ngờ rất có lợi đối với người sống ở đây. Thời điểm chạng vạng, sắc trời nhá nhem tốim không còn ánh nắng ác liệt như ban ngày, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi tới, xen lẫn hơi thở cỏ cậy, làm cho tâm tình Dung Thanh dần dần trầm lắng xuống. Qua bồn hoa là một mảnh rừng cây nhỏ, là canh tùng bách thường, sâu trong đường mòn có mấy cái ghế băng, khá lãng mạn, nơi này là nơi mà những đôi tình nhân thường nói chuyện yêu đương. Dung Thanh sợ lúc lơ đãng đánh vỡ không khí, đi qua nơi này luôn là nhanh nhẹn mà đi. Nhưng lúc này đây…

Dung Thanh chỉ cẩm thấy cổ tay chợt lạnh, không đợi cô kịp phản ứng, cổ tay truyền đến một lực mạnh mẽ, cô bị kéo về phía sau, lảo đảo vài bước, ngã ngồi, trên người truyền đến cảm giác đau đớn làm cô nhịn không được nhíu mi. Ngay sau đó liền nhìn thấy một cái bóng to lớn như bóng ma phủ lấy cô, sau lưng bị đặt ở thân cây thô, truyền đến đau đớn. Một tia kinh hoảng xoẹt qua trong mắt, thong dong ngẩng đầu liền đối chọi với mâu quan thâm trầm.

“Anh…”

“Đừng nói chuyện.” Nam nhân ánh mắt lạnh như băng, Dung Thanh vừa mở miệng đã bị hắn đánh gãy, thanh âm rất nhẹ, lại lộ ra dày đặc hàn ý cùng nguy hiểm. Dung Thanh nguyên bản còn chờ hắn tiếp tục nói tiếp, lại thấy hắn nói xong ba chữ đó, lập tức hơi nhếch môi, cúi người ép sát cô, rốt cục cách thân người cô còn một tấc liền dừng lại, không một chút ý muốn nói chuyện.

Trong nháy mắt, hơi thở của nam tử xa lạ mà sắc bén phả bào mặt, cho dù Dung Thanh xưa nay lạnh nhạt, nhìn nam nhân đang gần trong gang tấc, mặt đối mặt phả hơi thở vào nhau, vẫn không tránh khỏi đỏ mặt, bản năng hơi hơi cuổi đầu, thần mình còn chút run run, nhưng cuối cùng chậm rãi trấn định lại – mặc kệ thế nào, ít nhất tại thời điểm này, phản khán lại anh hẳn là một hành động không sáng suốt. Nghĩ như vậy, Dung Thanh thả lỏng cơ thể mình, cảm giác lực đạo trên vai cũng nhẹ đi vài phần, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Rất nhanh liền có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, xen lẫn âm thanh cực thấp nói chuyện với nhau. Dung thanh nghe không rõ ràng, chỉ có thể loáng thoáng nghe ra “Chạy trốn”, “Tìm không thấy”, “Nhất định phải tìm”… Linh tinh chữ. Nhận thấy từ khi âm thanh kia xuất hiện, trong nháy mắt lực đạo trên vai tăng thêm vài phần. Dung Thanh nhíu mày chịu đựng đau, trong lòng có chút sáng tỏ, đại khái là tìm người này đi. Ánh sáng mờ mờ, 2 người tư thế như bây giờ, ở trong rừng cây nhỏ lãng mạn như vậy, nhất định sẽ bị hiểu lầm thành tình nhân thân mật. Cản thận xem xét, người này kéo cô cũng chính là mục đích này đi! Nếu như vậy, cô thật đúng là xui xẻo, này so với bị vạ lây còn oan uổng hơn.

Tùy rằng tâm tư phiền não, nhưng Dung Thanh cũng chỉ hơi hơi cúi đầu, phối hợp với người nọ làm tư thế ám muội. Nói không có kinh hoảng, đương nhiên là nói dối, khóa thứ nhất của bác sĩ chính là phải giữ tâm trí bình tĩnh, lý trí phân tích tình hình hiện tại, bình tĩnh một chút là có thể được, lựa chọn của cô bây giờ có lẽ là biện pháp tốt nhất.

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện dần dần đi xa, đến khi biến mất triệt để, Dung Thanh chỉ nghe tiếng côn trùng kêu to hòa với gió thổi qua laá cây sàn sạt. Cảm giác thời gian đình trệ, qua hồi lâu mới cảm thấy lực đạo giam cầm cô biến mất.

“Nếu như cô đủ thông minh, nên biết quên chuyện hôm nay.” Ngữ khí vẫn lạnh băng như cũ, nam nhân vùa nói vừa nghiêng người qua cầm lên áo khoác bị vứt trên đất. Dung Thanh cúi đầu “Ân” một tiếng, chống hay tay đứng lên, lúc nãy té ngã, chắc là ma sát khiến trên đùi rách một phần da, lại đính bùn đất nên bây giờ vừa nóng vừa đau. Dung Thanh nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, đồng thời thấy bước chân nam nhân lảo đảo và quần áo…dính vết máu.

“Đợi chút!”

Nam nhân đứng yên, quay đầu, lại không nói gì, Dung Thanh biết anh ta đang chờ cô nói.


“Ngươi bị thương.”

Nam nhân nhíu mày, không nói.

Thời điểm lúc nãy ánh sáng không rõ, lại thêm tâm tình khẩn trương, Dung Thanh đến bây giờ mới nhìn rõ dung mạo của anh. Không khỏi hơi hơi ngạc nhiên – thật sự là một người vô cùng tuấn mỹ, càng ngoài ý muốn là quần áo cùng tóc đều có chút hỗn độn. Trên người còn nhiễm máu chỗ nông chỗ sâu, rõ ràng rất chật vật, lại cố tình tỏ ra một thân sắc bén lạnh lùng. Tướng từ tâm sinh, Dung Thanh thủy chung cảm thấy khí chất cùng phẩm chất con người luôn có quan hệ. Như vậy đối với một người nam nhân mà nói… Tất nhiên sẽ vô cùng bình thường, nhưng mà anh rốt cục là ai, đối với cô cũng không có ý nghĩa gì đi.

“Anh chắc là không có phương tiện đi bệnh viện, không bằng theo tôi trở về xử lý miệng vết thương một chút” Nhìn nam nhân thần sắc không thay đổi, Dung Thanh âm thầm thở dài, bổ sung thêm “Ít nhất chân của anh nếu không lập tức xử lý, về sao hẳn chỉ có thể khuyết tật như vậy” (Tiểu Vũ: Nguyên bản cover không phải khuyết tật mà là ‘què’, ta cảm thấy Dung Thanh nói chuyện lịch sự như vậy nên thay đổi như thế cho thích hợp a!)

Cô nữ sinh nhỏ này đại khái tuổi cũng mới 15 16 đi? Tống Nghiễm nhìn thiếu nữ trước mắt, so với bạn cùng lứa tuổi, cô dường như thiếu một chút thanh xuân, sức sống, không biết vì sao anh có cảm giác yên bình khi nhìn thấy cô. Đứng giữa anh tịch dương, thiếu nữ tựa hồ cả người tản ra một loại khí chất lo lắng kì lạ, ma xui quỷ khiến, anh gật đầu.

“Vì sao?”

“Vì sao cái gì??” Nam nhân bị thương không ít, cũng may trừ bỏ vết thương trên đùi, những vết thương khác đều chỉ xây xát ngoài da. Dung Thanh dìu hắn ngồi xuống ghế sofa, dè dặt nhẹ nhàng không động đến vết thương, cẩn trọng ôn nhu bôi thuốc, sau đó tỉ mỉ dùng băng gạc đắp lại miệng vết thương, dán băng keo cố định. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chợt nghe anh hỏi một câu không đầu không đuôi, không khổi ngây người ngẩn ngơ.

“Vì sao giúp tôi?”


“Bởi vì anh bị thương, mà ta là bác sĩ a.” Dung Thanh cười cười, ngữ khí đương nhiên.

“Đưa ta trở về như vậy, không sợ bản thân gặp nguy hiểm?” Anh hơi hơi nhíu mi, trong giọng nói mang theo trách cứ mà anh cũng không phát hiện.

“Đưa anh trở về, tôi có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng nếu mặc kệ anh, chân của anh nhất định sẽ tàn phế” cô ngẩn đầu, mâu quang tràn ngập ôn nhu chất vấn “Cho nên a, tôi tình nguyện chịu thiệt một phen, thể nào cũng không thể trơ mắt nhìn người bị thương lại thờ ơ a…””

Anh trầm mặc, cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó đụng phải, chật vật xoay mặt, không dám nhìn cô đang tươi cười.

“Kỳ thực…” Dung Thanh hơi hơi nghiêng đầu, cười, “Tôi có đầu óc, anh không có nhân cơ hội làm chuyện xằng bậy, cũng không có ‘giết người diệt khẩu’, tuy rằng không chừng sẽ mang một chút phiền toái, nhưng chính anh nói đại khái sẽ không làm khó tôi đi?”

Cho nên, tôi càng không có lý do gì, đối với người bị thương xem nhưng không thấy.

[Tiểu Vũ: Khụ, chị Tô Oản này cũng tám ghê ghớm, tình hình là ta câu hiểu câu không ý của tác giả, thế nên ta để nguyên theo bản cover, benta chút ít à]
[Tác giả có chuyện muốn nói: 【 ta đây lại diễn quá mạnh , cho nên nói… Kỳ thực rất đơn giản, ác và ác tiếp tục gặp nhau ( theo 《 sư đệ 》 kia thiên cùng tới được muội tử nhóm, có hay không cảm thấy hòa phiên ngoại mở đầu thật tương tự? Không cần mắng ta sức tưởng tượng bần cùng a ta thật sự tưởng không thô khác phương pháp TAT)
Kỳ thực ta đỉnh sợ đem nữ chủ viết thành thánh mẫu , nhưng là… Rốt cuộc là một cái bác sĩ, có lẽ nàng hành động thoạt nhìn có chút kia gì, nhưng là ta luôn luôn cảm thấy, bác sĩ nên là như vậy a, phấn đấu quên mình, một lòng cứu giúp, ta làm không được, cho nên ta hi vọng ta dưới ngòi bút trong chuyện xưa, có thể có người làm được.
Chương này đề mục là “Chuyện xưa”, cả chương trọn đều là nội dung chuyện xưa kia, nhưng mà lần này tiêu đề bên trong “Chuyện xưa”, càng nhiều là dùng làm “Chuyện xưa” ý tứ, khởi này đề mục, coi như làm là của ta một chút ác thú vị tốt lắm, chơi một cái không quá inh chơi chữ = =】[Tiểu Vũ: Ta nói, Oản tỷ tỷ nói quá nhìu, càng nhìu càng loạn, ta bó tay rồi ==]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.