Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 12: Phát hiện
Editor: Tami
Dung Thanh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm kế tiếp, phá lệ thức dậy sớm. Lúc Tống Nghiễm đến, cô đã sửa soạn xong, cháo ngao cũng đã ăn vừa đủ, Tống Nghiễm vừa vào cửa, đã nghe đến một mùi nồng nặc, anh nhìn hỗn hợp thuốc bắc chán ghét, cũng may đã quen hương vị này, cũng không quá mức khó chịu, ít nhất hương thơm của cháo thật là mê người .
“Tôi đã không có việc gì .” Dung Thanh thấy anh vừa vào cửa, vừa thay giầy, dường như có chút đăm chiêu nhìn mình, theo bản năng rụt lại chiếc chân bị phỏng giấu ở đằng sau
“Tôi nhìn xem.”Tống Nghiễm nhíu mày, ý tứ hơi có chút không tin.
“Không cần phiền toái , đã không có việc gì , vẫn là ăn cơm trước đi.” Dung Thanh có chút không được tự nhiên, xoay được nữa người muốn đi về phòng bếp, thì bị Tống Nghiễm trực tiếp khóa lại, khăm khăm ngăn ở trước người:
“Em muốn để anh tự mình động thủ nhìn sao?”
Trong giọng nói cư nhiên có chút trêu tức, bởi vì đã trải qua vài lần “Cường ôm” , Dung Thanh cũng không chút nghi ngờ nếu như lại cự tuyệt, anh sẽ không chút do dự trực tiếp động thủ, chỉ có thể ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nghĩ anh như vậy cũng là bởi vì quan tâm bản thân, rốt cục vẫn là thỏa hiệp, ngồi xuống trên sofa, ngoan ngoãn thoát tất.
Kỳ thực cho dù dược có công hiệu, cũng không khả năng dấu vết nhanh chóng biến mất như vậy, trên mu bàn chân trắng nõn có một vết ửng đỏ nhàn nhạt, nhưng so với lúc đầu thì đã tốt hơn nhiều lắm.
“Đau sao?” Tay Tống Nghiễm đè trên mu bàn chân chỗ còn lưu ngấn hồng.
Dung Thanh lắc đầu.
Thấy thần sắc của cô bình thường, cũng không như là còn đau, Tống Nghiễm mới yên lòng, “Ân” một tiếng, thuận tay lấy một chiếc tất, nắm giữ chân Dung Thanh, nhẹ nhàng thay cô nàng mang tất.
“Anh…”
Nam nhân nghe tiếng ngẩng đầu, vẫn như cũ không có biểu lộ thần sắc gì, trong mắt lại ẩn ẩn lộ ra chút nghi vấn đến, Dung Thanh giật mình, vừa muốn nói gì, nhấp mím môi, rốt cục vẫn là cúi đầu: “Không có gì, cám ơn.”
“Không có việc gì.” Lời nói của nam nhân này trước sau như một,rất giản lược, cúi đầu tiếp tục thay cô mang tất, anh chưa từng làm qua việc hầu hạ như vậy, nhưng giờ phút này cũng không có một chút không kiên nhẫn hay ghét bỏ gì. Dung Thanh nhìn một nam nhân thân mặc tây trang giày da quần áo sang trọng lại dè dặt cẩn trọng nắm chân mình, thần sắc có chút phức tạp, bỗng nhiên cũng nhịn không được, nhắm mắt lại.
A Trì nói, không thích hợp? Cô cho tới bây giờ cũng không trì độn, Tống Nghiễm đối cô tốt, cô đều thấy được, ghi tạc trong lòng. Nếu như lúc này nói về việc ở chung trước kia, là vì bản thân cứu anh mới cảm thấy thân cận, là tự mình cho rằng bằng hựu, vậy thì hiện tại… Giống như bây giờ nắm chân mình tự tay tất ình, thấy thế nào cũng không phải là chuyện bằng hữu bình thường hay làm nha? Cô không biết bản thân mình có chỗ nào hấp dẫn được anh, nhưng điều này đã không có ý nghĩa , A Trì nói rất đúng, giữa bọn họ, không thích hợp, một chút cũng không thích hợp.
Anh tốt lắm, rõ ràng là một người nam nhân sắc bén như vậy, đôi khi lại kỳ quái kiêu ngạo đáng yêu, giống như là một đứa trẻ, đáng tiếc… Dung Thanh có chút không tự giác xoa ngực, bỗng nhiên cảm thấy giống như thiếu chút cái gì, có một cỗ nhàn nhạt thất lạc tràn ngập mở ra.
“Như thế nào?”
“Không có gì, tôi thật sự không có việc gì , ăn cơm đi.” Chống lại đôi mắt như có chút đăm chiêu của Tống Nghiễm, đầu Dung Thanh khẽ run một chút, rất nhanh bình tĩnh trở lại, dường như không có việc gì cười cười, đứng dậy khỏi sofa, không nhanh không chậm hướng phòng bếp đi, chỉ để lại nam nhân đằng sau lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, hình như có hay biết nhíu mi.
…
Nghỉ ngơi một tuần, còn lại một ngày nghỉ phép, ba ngày nghỉ ngơi cơ hồ chính là một cái tiểu nghỉ dài hạn, Dung Thanh có chút buồn bực phát hiện, cô thật vất vả bắt đầu quen với công việc, giờ lại có chút mới lạ.
Xoa xoa huyệt thái dương, uống ngụm trà để nâng cao tinh thần, dư quang thoáng nhìn những bàn làm việc liền nhau, Lí Hân cùng Nhạc Văn Tinh đang đánh máy tính như bay, thần sắc không thấy chút buồn rầu, ngược lại đều là một bộ dáng đã biết trước, không khỏi khẽ thở dài một cái, cô đại khái là thật không thích hợp với công việc này a, có lẽ, cũng kém không nhiều lắm nên từ chức , dù sao… Vốn là ôm thái độ tùy ý mà đến , năng lực lại không quá khả quan, làm sao có thể chiếm vị trí mà vô sồ người tranh giành đau, thật muốn lãng phí tài nguyên mà? Huống chi, còn có nam nhân ngồi ở trong văn phòng kia…
Thanh âm tay nắm cửa chuyển động đột nhiên vang lên, Dung Thanh sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn về cửa, làm sao có nhân viên không gõ cữa mà trực tiếp đi vào như vậy?
“Aizz! Thằng nhãi Tống Nghiễm này lại tuyển thư ký mới ?” Người chưa tới, tiếng đã vang lên, loại tình hình này, sau khi Dung Thanh thật vất vả mới tiêu hóa được lời nói “Đại bất kính” này, mới rốt cuộc thấy rõ cái nam nhân đẩy cửa vào kia —— tay áo đen xăn lên đến khuỷu, quần tây, giày da bóng lưỡng, trên sóng mũi cao là cặp mắt kính nhã nhặn, nhưng không hiểu sao Dung Thanh lại nhìn ra trên người anh hai từ “ Ngã ngớn”.
“Tề thiếu, thật lâu không thấy.” Lí Hân không biết từ lúc nào đã đứng lên cười tươi nghênh đón, “Hai cô nương này đây là thực tập sinh mới tuyển.”
Nam nhân “Chậc” hai tiếng, bỗng nhiên thở dài đứng lên: ” Thằng nhãi Tống Nghiễm này thật là đáng giận, có thư ký mỹ nhân biết đều như Hân tỷ, cư nhiên còn muốn tiếp tục gây tai họa cho tiểu cô nương, quả thực chính là không bằng cầm thú a, không được, tôi nhất định phải đại biểu ánh trăng tiêu diệt anh ta!”
Phốc… Dung Thanh bật cười, đối người này ấn tượng đột nhiên liền tốt lên không ít.
“Tống tổng?” Điện thoại nội bộ vang lên, Dung Thanh mở loa lớn, như vậy thanh âm mang chút âm hàn của người trong phòng trong vang lên cả văn phòng đều nghe rõ ràng:
“Tề Dật, lăn tới đây.”
“Khụ khụ…” nam nhân bị kêu là Tề Dật có chút xấu hổ nâng nâng mắt kính, chào mấy người một cái, liền vui vẻ đi vào phòng trong, tấm lưng kia, thấy thế nào đều có chút chật vật.
Dung Thanh lắc lắc đầu cười cười, tiếp tục công tác, ít nhất… Cô bây giờ vẫn chưa có từ chức, không thể chậm trễ công tác
“Tôi nói…” Tề Dật ngựa quen đường cũ đi đến máy cà phê phía trước, muốn lấy một tách cà phê cho bản thân, bỗng nhiên phát hiện vốn dĩ cà phê cần được đặt ngay ngắn bên cạnh lại không thấy bóng dáng, “Cái cậu này, cà phê không còn cũng không kêu thư ký mang lên?”
“Cai.” Tống Nghiễm cũng không ngẩng đầu lên, một bên xem văn kiện, một bên không yên lòng đáp.
“Cai?” Tề Dật cả kinh, tay liền giật lấy văn kiện trong tay Tống Nghiễm, nhìn sắc mặt người đối diện trong nháy mắt trầm xuống, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, thanh âm bỗng chốc liền thấp xuống, rõ ràng hô hấp không thông: “Khụ khụ… Tôi rất kinh ngạc nha, thói quen nhiều năm nói cai liền cai a?”
“Bao tử không tốt, có hại cho sức khỏe.” Tống Nghiễm đưa tay, Tề Dật ngoan ngoãn đem văn kiện để trở về, Tống Nghiễm tiếp lấy văn kiện cũng không nhìn đến nữa, khép lại văn kiện đặt qua một bên, uống ngụm trà, yên lặng nhìn người đối diện, “Có việc?”
“Cậu vừa tuyển hai tiểu thư ký không sai a!” Tề Dật cười, tùy tiện ở trên sofa ngồi xuống, chân dài bắt chéo thích ý nói, “Giỏi giang kiêu ngạo có giỏi giang kiêu ngạo mỹ, ôn nhu điềm đạm có ôn nhu điềm đạm hảo, diễm phúc không…”
“Có việc nói chuyện.”
“Được rồi.” Bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Nghiễm người cùng thanh âm trấn trụ, Tề Dật thức thời thu liễm ý cười, thanh khụ hai tiếng, ngữ khí rốt cục đứng đắn lên, “Lần này chuẩn bị cho đấu giá như thế nào ?”
…
“Dung Thanh, tôi đi ra ngoài một chút, đây là tài liệu lần này, cô đem vào đưa Tống tổng đi.”
Dung Thanh ứng thanh, tiếp nhận văn kiện Lí Hân đưa tới, nhìn gót giày cao gót của cô đi ra khỏi cửa, Nhạc Văn Tinh đã đi toilet , trong văn phòng lại chỉ còn lại có một mình cô, thoáng sửa sang lại làn váy một chút, gõ vang cửa văn phòng Tống Nghiễm.
“Đi vào.”
Lúc đi vào, Tề Dật vẫn còn, bộ dáng cà lơ cà phất, không để ý hình tượng ngồi ở trên sofa, lải nhải nói cái gì, Tống Nghiễm chính là câu được câu không đáp lời, thẳng đến…
“Tôi nghe nói cậu đều từ chối tất cả các cuộc xã giao gần đây a? Thế nào, kim ốc tàng kiều a?” Tề Dật một bên uống trà, một bên nhiều có hưng trí bát quái , “Đúng rồi, tôi luôn nghĩ không thông, nói lúc trước cậu ăn chơi trác táng nhiều lắm a, thế nào vài năm trước bỗng chốc thu tâm , hiện tại cư nhiên ngay cả ăn một bữa cơm đều không muốn đi …”
“Câm miệng!”
“Thật xin lỗi đã quấy rầy , Tống tổng, đây là tài liệu hôm nay.” Dung Thanh yên tĩnh chờ hai người đối thoại xong một đoạn, mới lên tiếng, tay đem văn kiện đưa cho nam nhân.
“Nếu như không có chuyện khác, tôi liền đi ra ngoài.”
“Dung Thanh.” Tống Nghiễm ở thời điểm bản thân còn không có phản ứng được, cũng đã theo bản năng kêu tên cô, Dung Thanh lên tiếng trả lời ngừng bước chân, quay đầu, vẻ mặt vẫn là ôn nhu lạnh nhạt, lạnh nhạt đến Tống Nghiễm vốn dĩ lời giải thích đã đến bên miệng, bỗng nhiên liền không mở miệng được, ở đầu lưỡi vòng vo, sinh sôi liền nuốt đi xuống.
“Không có việc gì, cô trở về đi.”Tống Nghiễm thu lại tầm mắt, âm thanh điềm đạm nói. Cô căn bản là không có một chút để ý, anh giải thích thì có ích lợi gì? Nói không chừng còn có thể cười anh vẽ vời thêm chuyện…
Trở lại trước bàn Dung Thanh không biết vì sao có chút phiền chán, lời nói lúc nãy của Tề Dật cơ hồ không ngừng vang vọng bên tai, Tống Nghiễm anh cũng không có giải thích. Kỳ thực, cũng không có gì đẻ giải thích đi? Vốn chính là sự thật a, cô làm thư ký thời gian cũng ít, dù là như vậy, cũng đại khái có thể biết bọn họ là người như vậy, cuộc sống luẩn quẩn là cái bộ dáng gì. Cô muốn cuộc sống rất đơn giản, im lặng nghiên cứu y thuật, trị liệu bệnh nhân, mà thế giới của anh quá mức phức tạp, giữa bọn họ… Chính là như vậy, tuyệt không thích hợp.
Không biết vì sao, nghĩ như vậy , Dung Thanh đột nhiên cảm thấy… Có chút khổ sở.
Tác giả có chuyện muốn nói: phiền não cái gì, lại làm ta đau đầu = =
Không thích hợp cái gì, lý do thật sự rất đơn giản a ╮(╯_╰)╭
Kia cái gì, Tống Nghiễm tỏ vẻ hắn một chút cũng không cặn bã, con nít cũng có thể leo cây! !