Bạn đang đọc Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị – Chương 1: Gặp lại
Edit: Diệp Tâm
Beta: Diệp Thố
Người ta nói, bình thường nếu cùng bạn bè đi phỏng vấn , kết quả cuối cùng luôn là bằng hữu bị loại , mà bản thân lại thông qua . Dung Thanh luôn luôn cho rằng những lời này chỉ là để vui đùa thôi, cho đến khi cô bị bạn cùng phòng – Thẩm Văn Nghiên cứng rắn lôi kéo cô đến Tống thị nộp sơ yếu lý lịch, mới biết thì ra câu nói này không phải là đùa vui mà là sự thật a! —— Cái trình độ cẩu huyết này trong cuộc sống vĩnh viễn là không có phương pháp tránh khỏi.
Dung Thanh đứng ở trước cửa tòa cao ốc Tống thị, ngửa đầu liếc mắt một cái không đếm được tòa nhà này có bao nhiêu tầng, bỗng nhớ tới bộ dạng làm nũng của Thẩm Văn Nghiên như nói cô không được bỏ qua cơ hội thực tập làn này, cô yên lặng thở dài, đẩy cửa lớn.
Lúc trước tổng tài Tống Nghiễm của Tống thị đến trường học mở toạ đàm, ngày đó Dung Thanh cũng không ở trường nên trở về phòng ngủ, vừa bước vào đã thấy Thẩm Văn Nghiên vô cùng hưng phấn, cô nàng lôi kéo cô lảm nhảm trắng đêm, khen Tống Nghiễm đến ba hoa chích chòe, nào là từ diện mạo đến khí chất đều tràn ngập học thức, quả thực chính là một người hoàn hảo, lúc đó liền hạ quyết tâm muốn đến Tống thị, còn muốn Dung Thanh cùng nhau làm việc, thế nhưng không nghĩ tới cuối cùng kết quả lại như vậy a.
Kỳ thực Dung Thanh vừa đến phỏng vấn đã được thông qua, trong lòng nghi hoặc mãi. Tống thị là một công ty cao cấp nhất trong ngành, tuy rằng hàng năm đều sẽ đến đại học A thông báo tuyển dụng, nhưng lúc nào cũng chiêu những người tinh anh trong tinh anh. Dung Thanh thành tích tuy tốt, nhưng bộ phận khả năng thực tiễn ở xã hội lại trống rỗng, khả năng nói tiếng khác ngoài tiếng Trung là con số không, ngay cả sinh viên giỏi kinh tế như Thẩm Văn Nghiên cũng không được tuyển dụng, vốn là không có lý gì đến nổi tuyển dụng bản thân cô a…
Cuối cùng trúng tuyển với chức vụ là trợ lý thư ký… A, phải nói là trợ lý thư ký của tổng tài, chức vị này tốt … Làm cho Dung Thanh trong lòng sinh ra nghi hoặc, không phải cô tự coi nhẹ mình, nhưng cô nắm rõ khả năng của mình, coi nội dung sơ yếu lý lịch của cô, cho dù là như thế nào, cô cũng không đủ trình độ này đâu. Cũng nói, trời sinh voi sinh cỏ đi.
Ổn định tâm trạng, không nghĩ nhiều nữa, dựa theo chỉ dẫn của phòng nhân sự, Dung Thanh gõ cửa phòng.
“Mời vào.”
Vừa vào cửa, tiếp nhận ánh mắt hướng tới, Dung Thanh bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là gương mặt quen thuộc, trước sau như một, dung mạo tinh xảo, tao nhã hào phóng, đương nhiên đối với cái ánh mắt không chứa một chút thiện ý nhìn Dung Thanh mà nói, càng quen thuộc vô cùng.
Dung Thanh nhịn không được liền nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, khiến dung mạo thanh tú của cô càng có vẻ nhu hòa dịu dàng, nữ nhân đối diện khẽ hừ một tiếng, hơi khinh thường xoay đầu đi. Thấy phản ứng của cô ta có chút ngang ngược, không nghĩ tới, Dung Thanh ý cười càng lộ ra, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Dung Thanh? Nhạc Văn Tinh?”
“Vâng”
“Vâng”
Cửa phòng bị mở ra, một người mặc lê bước vào, quyến rũ lại không quá mất thiện cảm, tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất rất có tiết tấu, cô ta bước lại đây.
“Chào các cô, hoan nghênh đến Tống thị. Tôi là tổng thư ký Lí Hân.”
Dung Thanh cùng Nhạc Văn Tinh cùng kêu lên câu “Hân tỷ”, Lí Hân cườigật gật đầu, cũng không nói tiếp nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp liền giao cho hai người công việc.
Cho tới bây giờ chỉ biết thư ký không phải là một công việc đơn giản, Dung Thanh thật không nghĩ tới, lại sẽ mệt như vậy. Cô đối với công việc ở công ty không biết gì cả, Lí Hân chủ yếu phân phối nhiệm vụ cho Nhạc Văn Tinh tuyển dụng có sàng lọc, thế mà cũng làm cho cô vội vàng. Nhưng mà, này không tính là quá xấu, ngẫu nhiên có thể học thêm nhiều cái mới, cũng là một chuyện thú vị
Thời gian nghĩ trưa, trong văn phòng chỉ có một mình Dung Thanh, nhịn không được cô lười biếng vặn thắt lưng, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vô cùng đẹp, Dung Thanh ngồi ở cái bàn gần cửa sổ, toàn bộ vị trí đều bị ánh mặt trời bao phủ. Trong văn phòng mở điều hòa, nên ánh mặt trời rọi lên người cũng không có cảm giác nóng nực , chỉ cảm thấy loại cảm giác nhu hòa lo lắng, làm cho Dung Thanh nhịn không được hơi hơi nheo mắt —— lúc này, nếu đem theo quyển sách đến xem, chắc sẽ rất thích thú?
Hỏng bét! Thật đúng là bệnh cũ lại tái phát! Dung Thanh xem văn kiện chưa xử lý trong tay, trong nháy mắt tỉnh táo lại, cái trạng thái mơ màng đều bỗng chốc tan thành mây khói —— thật sự là tinh thần văn vẻ làm cho người ta bận lòng a, cả người lúc nào cũng thất thần được (Diệp Tâm: Câu này ta chém, chả hiểu gì a)
Bên trong phòng khác ở văn phòng, khuôn mặt thanh lịch lạnh lẽo của nam nhân xuyên qua cửa có chút thất thần nhìn nữ nhân đang ngồi ở bàn làm việc, trong mắt là một tia kì lạ nhìn không ra tâm trạng, giống như cảm khái, lại làm như hoài niệm…
*****
“Dung Thanh, pha tách cà phê đưa vào đưa vào cho Tống tổng.”
“Được”
Đường đường là Tổng tài Tống thị, Tống Nghiễm đương nhiên sẽ không uống cà phê tầm thường, Dung Thanh bưng tách cà phê, hơi hơi cảm khái cuộc sống cao sang hưởng thụ, đẩy cửa ra.
“Tống tổng, cà phê của ngài”
“Cám ơn”
“Nếu như không có chuyện khác, tôi xin phép ra ngoài” Đem cà phê đưa tới tay nam nhân, nghe hắn nói lời cảm tạ, Dung Thanh nói theo phản xạ, mang theo một chút ý cười nhàn nhạt, vừa muốn xoay người rời đi, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, vừa vặn 2 ánh mắt chạm vào nhau.
Cư nhiên… Là hắn? Diện mạo của nam nhân này làm cho người ta rất ấn tượng, gặp qua một lần là không thể quên được, nháy mắt gợi lên trí nhớ bao ngày qua không có nhớ đến trong đầu Dung Thanh, kinh ngạc xoẹt qua trong mắt, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, nụ cười ở khóe miệng Dung Thanh nhếch lên thêm vài phần, lễ phép hướng phía nam nhân gật đầu, xoay người —— tuy rằng thật ngoài ý muốn, nhưng hình như xem ra cũng có chút ý tứ bên trong đi?
Tống Nghiễm không nói gì, vẫn như vậy xem bóng lưng của nàng, thần sắc khó lường, thẳng đến lúc nàng đóng cửa lại rời khỏi văn phòng, mới dời đi tầm mắt, lại không có tâm tư tiếp tục làm việc, bưng lên cà phê thưởng thức một ngụm —— A, cà phê nàng pha rất ngon!
Đại khái do làm việc nên hôm nay cô mặc một trang phục lê công sở, tóc dài được búi lên, thêm vài phần giỏi giang cùng thành thục, nhưng vẫn không giấu được dung mạo nhu hòa thanh tú của cô. Tống Nghiễm nhắm mắt, thân người thả lỏng về phía sau, tựa lưng vào trên ghế dựa, bóng người trong trí nhớ và thân ảnh vừa rồi hiện lên.
Năm năm , đại khái cũng… đến lúc rồi…
Dung Thanh bất đắc dĩ cảm thán, ở trong toilet lại gặp ‘oan gia’ Nhạc Văn Tinh, người đối diện vẫn giống như trước kia không khác, hơi hơi ngưỡng đầu, lấy bộ dạng từ trên cao nhìn xuống tư thái khinh thường nhìn cô, sau đó hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Thái độ ác liệt rõ ràng như thế, Dung Thanh lại cư nhiên cũng không tức giận, ngược lại trong lòng bất đắc dĩ cười, nữ nhân này luôn cố tình bày ra bộ dáng cao ngạo, hơn nữa, cô cũng thật sự là không hiểu rõ…”Tôi rốt cục đã làm cái gì cho cô bất mãn như vậy?”
Đối với Dung Thanh mà nói, Nhạc Văn Tinh thật sự là một người kì lạ. Cô ta cùng Dung Thanh đều là sinh viên, chẳng qua Dung Thanh là học ngôn ngữ Hán cổ, mà Nhạc Văn Tinh chọn học văn học Tây phương, kì thực lẽ ra nhiều nhất cùng là quen biết sơ thôi. Dung Thanh cảm thấy cô cùng Nhạc Văn Tinh hoàn toàn là 2 người bất đồng, Nhạc Văn Tinh học ở học viện kinh tế chuyên nghiệp, rất nhanh sẽ lấy bằng tốt nghiệp, thành tích ưu tú, là người giỏi giang có thế mạnh ở trường. Mà cô đây… Dung Thanh nhớ đến bản thân học đại học hơn ba năm nhưng thủy chung không biết xã hội thực tiễn, không khỏi ẩn ẩn thở dài, quên đi, cô vẫn là tiếp tục tàn tàn mà tiến, an phận đọc sách là được, dù sao chí hướng của cô cũng không ở trong này.
Tuy rằng Dung Thanh cùng Nhạc Văn Tinh tính tình một trời một vực, nhưng kỳ thực Dung Thanh đối với cô ta luôn luôn rất thưởng thức, chính là không biết vì sao, rõ ràng hai người không có cùng xuất hiện, Nhạc Văn Tinh không thích Dung Thanh đến nỗi toàn hệ đều biết, cho dù là trước mặt Dung Thanh cũng không chút nào kiềm chế, chưa từng nhìn nàng bằng sắc mặt tốt. Nhưng kỳ quái là, cho dù là như thế nào, Dung Thanh lại thủy chung đối cô ta không chán ghét được, đại khái là bộ dáng của cô ta thật sự thật kiêu ngạo đi! Chung quy vẫn cảm thấy cô ta vốn không có ác ý, chẳng qua là thật kỳ quái mà thôi… Dung Thanh nghĩ như vậy , lại luôn bị Thẩm Văn Nghiên đánh một trận, nói cô ta đối với cô như vậy cô còn cảm thấy cô ta tốt, cô nhất định là cái M* nhu nhược! Cùng với cho ngươi bị nàng ngược, còn không bằng nhanh chút đầu nhập ôm ấp của ta đi! Dung Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười, đảo mắt không nghĩ sẽ chú ý việc này , nhưng là không nghĩ tới sẽ gặp lại nàng ở thời điểm thực tập, lại còn là ở chung một văn phòng. [M*: M trong SM có nghĩa là – kẻ yếu thế bị ngược a] (Yan: hình như M là chỉ người thích bị ngược…cái này rất thông dụng với giới hủ nữ)
Oan gia ngõ hẹp, cuộc sống hàng ngày vốn không thiếu tình huống cẩu huyết như vậy, chân lý này là được rút ra từ cuộc sống bình thường a!
“Cái sơ yếu lý lịch của ngươi đáng lẽ phải bị loại bỏ từ khi phỏng vấn” Nhạc Văn Tinh nhìn Dung Thanh, khẽ hừ một tiếng, giọng điệu không rõ ý tứ “Hiện tại này là cái gì, thị uy sao?”
“…” Dung Thanh có chút buồn bực, nói đến cô cùng Nhạc Văn Tinh này, cái duyên phận bất đắc dĩ ấy cũng đã dây dưa nhiều năm , nhưng quả thật số lần nói chuyện của các cô có thể đếm trên đầu ngón tay , khó có được lần này cô ta cư nhiên nói trước, hơn nữa nửa câu đầu nói đúng trọng điểm, chỉ có điều về phần nửa câu sau…
“Kỳ thực… Ngươi thật sự suy nghĩ quá nhiều.” Dung Thanh buông tay, lịch sự nói, đối phương nhìn thoáng qua cô bằng ánh mắt không có thiện ý, liền như vậy xoay người, đi giày cao gót dáng vẻ cao quý ra cửa toilet.
Vừa rồi… Cô tựa hồ cũng chưa nói cái gì đắc tội với người đó đi?
Ngày đầu tiên đi làm, công việc cũng không tính là nhiều lắm, Dung Thanh làm nhanh, rốt cục cũng hoàn thành công việc của mình, có thể đúng giờ tan tầm. Đi ra cao ốc Tống thị trong nháy mắt, chậm rãi hít không khí mới mẻ, nhất thời cảm thấy toàn bộ thế giới đều diễn biến rõ ràng !
“Lên xe” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt cô, Dung Thanh hơi hơi kinh ngạc, chỉ thấy cửa sổ thủy tinh của xe chậm rãi bị hạ xuống, ngồi ở vị trí lái xe, dung mạo anh tuấn từ từ hiện ra “Ta đưa ngươi trở về.”
“Được” Chỉ sợ run một giây, Dung Thanh liền đã phục hồi tinh thần lại, mở cửa phụ lái, ngồi vào đóng cửa lại, cài xong dây an toàn quay đầu nhìn về phía nam nhân lộ ra một nụ cười yếu ớt, ngữ khí quen thuộc hiển nhiên giống như là ân cần hỏi thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp, đương nhiên, đã lâu không thấy là sự thật còn về phần có phải là bạn cũ hay không cũng còn chưa biết.
“Đã lâu không thấy, xem ra vài năm nay hết thảy đều không việc gì xảy ra?”