Đọc truyện Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta! – Chương 42: Khiêu Khích?
Âm thanh manh mẽ kia vừa dứt, một trào xôn xao bàn luận trở lại. Hắn quay lại nhìn nàng, nàng thấy cả sự thách thức trong đôi mắt của hắn. Dưới đại sảnh, Thế tử Phan quốc vui mừng khôn xiết, hai tay chắp lại cúi đầu tạ ơn: _“Thần thay mặt Phan quốc cảm tạ ân huệ của hoàng thượng” rồi ngồi xuống.
Mấy phu nhân, tiểu thư bình luận rộn ràng, ánh mặt hâm mộ: chỉ là công nương tiểu quốc mới nhập cung đã là tòng tứ phẩm Tu Nghi, thật là hào nhoáng…. Hoàng quý phi quay lên, hình như không được vui cho lắm:
_“hoàng thượng, quyết định này…”
_”ý trẫm đã quyết, đừng mong ai cản lại”.
Tuy cho là đáp lại Phượng An nhưng hắn vẫn nhìn về hoàng hậu, mong chờ câu trả lời. Mọi người xong lại bình tĩnh im lặng, nhìn về phía thượng điện, ngay cả thái hậu im lặng nãy giờ cũng nhìn Nhạc Mỹ. Nàng chỉ nhu hòa cười, đứng dậy hai tay đặt trước eo cúi mình về phía hoàng thượng:
_“Hoàng lệnh của hoàng thượng chu đáo như vậy, mệnh làm hoàng hậu – mẫu nghi một nước như thần thiếp chỉ biết nghe theo, làm sao dám không đồng ý? Phần còn lại người hãy để thần thiếp lo liệu”.
Phong Dạ nhếch môi ngồi xuống:
_“hoàng hậu chúng ta thật biết phép tắc. Tiếp tục bữa tiệc đi, đừng để việc này làm mất không khí ngày hôm nay”. Nhạc Mỹ ngồi xuống, nhìn về phía công nương…không…là Tu nghi nương nương tương lai kia. Lê Phụng Tường không dấu nổi sự xúc động và vui mừng, cứ luôn liếc về hoàng thượng hai má ửng hồng, ý cười đầy mặt. Lã Phượng An lộ vẻ căm tức: nàng đã hứa với Thế tử Cao quốc cố gắng đưa biểu muội xa của mình biểu diễn để dành quyền hòa thân trước, ai ngờ…tự dưng lại rước về 1 cục đất ở đâu không biết!! Thôi thì…Hoàng quý phi liền đứng dậy hướng lên:
_“hoàng thượng, mỗi năm như thế này chẳng phải là quá tẻ nhạt sao? Thần thiếp có ý này, hay là để các công nương tiểu quốc biểu diễn tài nghệ đặc sắc của mình xem sao. Cái này cứ coi như là món quà tinh thàn dành tặng cho chúng ta nhân ngày tụ họp của chúng ta. Hoàng thượng nghĩ sao?”.
Thái hậu ngồi trên, nét mặt có chút vui mừng, nghiêng về phía Phong Dạ:
_“Mẫu hậu thấy ý này cũng hay, hoàng thượng thấy thế nào?”
_”..thôi được, theo ý thái hậu, trẫm chuẩn tấu. Hoàng quý phi đề xuất hãy tiến cử ai đi” – hắn nói xong rồi phất tay ngồi thẳng dậy.
Phượng An mỉm cười, nhún gối:
_“Đa tạ hoàng thượng, thái hậu. Để xem…thần thiếp muốn Đại công nương của Cao quốc xuất thủ trước”
_”chuẩn tấu”.
Nàng ta quay người, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt liếc nhanh qua phía Liên Kỳ gật đầu. Liên Kỳ cảm thấy như người mình lâng lâng pha chút hồi hộp: nghĩ may mắn mình vừa thay xong y phục. Nàng bước ra giữa sảnh, cúi người:
_“thần nữ cảm tạ sự tín nhiệm của nương nương. Thần nữ chỉ muốn dâng tặng một chút tài năng của mình. Nhưng nay thần nữ mạo muội có 1 đề nghị mong được chấp thuận”.
Vừa hay ánh mắt của Nhạc Mỹ và nàng ta giao nhau, nàng đặt đũa xuống bát, lấy khăn chấm miệng, vẫn giữ 1 chất giọng cao quý:
_“công nương muốn bản cung chấp nhận yêu cầu gì sao?”
_”vâng đúng vậy”
_”nói đi”
_”thần nữ muốn người hãy đánh bản Tiêu Kiếm Trân để thần nữ múa 1 điệu”.
Lại 1 trào im lặng, Thân vương bất bình vỗ bàn:
_“to gan, sao ngươi có thể yêu cầu hoàng hậu nước lớn đánh đàn hầu ngươi múa chứ? Không chọn bản gì lại chọn đúng Tiêu Kiếm Trân, không biết lại có âm mưu gì. Hừ!!”.
Nhạc Mỹ khoát tay, nghiêm hiền nói: “Thân vương, không có gì to tát. Để mọi người vui, 1 bản Tiêu Kiếm Trân có gì là không thể chứ? Người đâu, dâng cầm”_”hoàng tỷ…”. Các vị quan viên, phu nhân đầu gật gù, tấm tắc: ‘hoàng hậu nói chí phải, cư xử đúng mực’….Nàng lắc đầu ra hiệu Trịnh Sở ngồi xuống, hắn chỉ đành nuốt ấm ức nhìn Liên Kỳ. Liên Kỳ đắc chí nhếch đôi môi đỏ chói mưu mô:
_“cảm tạ nương nương chấp thuận để thần nữ được chiêm ngưỡng tài nghệ của nương nương”.
Nguyệt Tình lại cười giảo hoạt nhìn về phía dáng lưng thon thả kia: thời khắc nhục nhã của ngươi sẽ bắt đầu từ đây, nếu không phải do Phượng An tỷ xin, ta cũng đã xin cho ngươi nhảy rồi!. Ly Lạc dâng chiếc Thượng Cổ Cầm lên, Nhạc Mỹ vuốt nhẹ mặt dây đàn thử âm. Khi ngón tay thon dài bắt đầu nhảy múa trên cổ cầm thì dưới sảnh từng bước chân lúc nhanh nhẹn, lúc chậm rãi bước qua về. Liên Kỳ lúc đầu chỉ nhảy múa trên tay cùng hai chiếc quạt lông, ngài mày điệu bộ thục nữ e lệ, hợp với phần một của bản nhạc. Sang đoạn 2, nàng ta lại bỏ quạt bước tiến bước lùi nhanh hơn, y một đóa mẫu đơn sớm nở tối tàn, vương vị quyến rũ. Một số vị thế tử ngưng uống rượu, chăm chú thưởng thức, đôi mắt nhìn rất ***. Nhạc Mỹ mỉm cười, có chút đề cao: ‘xem ra kỹ thuật múa của nàng ta rất tốt, lại đi sâu vào bản nhạc của ta’. Nàng đã mấy lần liếc qua hắn lại chỉ thấy hắn uống rượu, chốc lại thưởng mấy đũa thức ăn. Còn thái hậu chăm chăm thưởng trà, rồi sau thì thầm với Tứ công chúa Âm Thủy Mặc rất tình ý. Chắc có lẽ Thất công chúa cũng đi rồi! Liên Kỳ rút ra từ tay áo 2 tấm vải satanh chất liệu rất nhẹ, mỏng và mềm; vẽ ra những đường lụa độc đáo kết hợp với điệu múa của nàng ta. Chuyển sang đoạn 3 cũng là đoạn dài nhất, nhiều ẩn ý nhất và nhanh nhất; Nhạc Mỹ phải đánh mạnh hơn, giao âm phải bền và chặt chẽ hơn nữa. Liên Kỳ liền mạnh tay phất dải lụa dài 1 cái để nó thắt chặt thanh gỗ trên xà nhà, dáng vẻ ủy mị hấp dẫn, tôn lên đường cong hoàn hảo của nàng ta. Lúc này Phong Dạ mới ngẩng lên, nhìn nữ nhân đang múa trước mắt, con ngươi linh động đã bị ma men quấy rối. Lòng nàng đau như cắt, tay đánh nhanh hơn, thuần
thục hơn; nàng không thể điều khiển tâm trí mình được nữa: thực…xin lỗi…!. Liên Kỳ khi lên khi xuống, động tác hút hồn bao đấng nam nhi du lãng phía dưới. Ánh mắt vẫn không khỏi thách thức Huệ Hoa, Minh Dương cùng Lục công chúa….
Ở 1 nơi khác gần Niêm Công thành…..
Một bóng đen điêu luyện xuất thủ, điều động Ảnh Bạch hổ nhạt, một lần tàn độc giết hết 5 tên ám vệ bám đuôi, rồi dùng tay rắc thứ bột ma quái vào thi thể. Sau đó, bóng đen kia đi tiếp 1 quãng, dáng vẻ đề phòng, ẩn nấp quan binh; nhảy vào cái cây lớn có vẻ rậm rạp um tùm. Lại 1 người khác mặc đồ đen nhưng bề ngoài to lớn hơn, dáng vẻ đề phòng, tay đưa vũ khí lên; bóng đen kia tay đưa thẻ bài, tay cởi khăn che mặt:
_“A Tấn, là ta, Bình Cát Thanh Đơn. Mọi chuyện ổn chứ?”.
Người kia hạ tay cúi đầu, nhỏ giọng:
_“thì ra là quận dung*, tại hạ lỗ mãng mong quận dung thứ tội! Mọi chuyện đều thuận lợi, chắc có lẽ hôm nay tiệc lớn nên ám vệ xung quanh thành giảm hơn phân nửa, chúng thuộc hạ nhờ người xử lý hết rồi. Việc còn lại quận dung lo liệu”
_”được rồi, ngươi làm tốt lắm, đi đi. Khoan đã! Đại huynh có nhờ người ngoài sao? Là ai thế?”
_”bẩm quận dung, là người của Huyết Tàn cung!”
_”Sao cơ? Người của Huyết Tàn cung? Đại huynh ngân lượng đâu mà thuê họ chứ? Vả lại nhân lực chúng ta đâu có thiếu?” – chất giọng của Thanh Đơn toát lên lo lắng và ngạc nhiên.
A Tấn xua tay phân bua: “không phải, lúc đầu Đại Vương có ý đến nhờ bọn họ cung cấp nguyên liệu làm Hủy Thi tán. Không ngờ Cung chủ biết được Đại vương có kế hoạch liền muốn trợ tay giúp sức, miễn đi 2 phần kim ngân”_”được rồi, ngươi mau ẩn đi. Sau 2 canh nữa, thám thính xong ta đi, ngươi cũng đi. Gửi lời đến đại huynh cho ta”_”vâng, quận dung”….
** là thứ bậc của nữ tử được phong hào, có huyết mệnh, công lớn liên quan với hoàng thất: công chúa àquận chúaàquận nươngàquận dungàviện dung.
Điện Biền Lãng….
Từng nốt nhạc lúc thâm trầm, lúc đau thương, lúc bí ẩn vang vọng trong điện Biền Lãng. Liên Kỳ mỉm cười đầy ẩn ý nhìn nàng, tay còn lại dùng lụa phất mạnh. OA! Xung quanh đại sảnh là muôn vàn những cánh mẫu đơn bay tứ tung, được sự chuyển động của lụa điều khiển. Nàng ta rút ra từ trên mái tóc mình 1 cành mẫu đơn nở rộ đỏ thắm, ngậm trên đôi môi ướt át, yêu kiều của mình. Nhạc Mỹ chỉ nhíu mày nhìn vào những cánh hoa đang rơi, 1 cách rất tập trung. Vài vị nam tử dùng 2 ngón tay kẹp lên một vài cánh hoa, đưa ngang mũi thưởng thức: “thật là thơm, cách múa của mỹ nhân này quả khác biệt”. Đột nhiên, tâm trí nàng sáng suốt lên cả: phải rồi, hương thơm này, rất lạ! Nhìn qua Phong Dạ, nàng thấy hắn đang nằm ngả về một bên, tay chống đầu kê lên gối, 2 mắt nhắm nghiền tĩnh tâm. Còn mọi người phía dưới, giống như chẳng quan tâm thứ gì, người người chỉ lo ăn uống, người nói chuyện riêng, người thì lại thưởng thức mỹ nhân. Bỗng nhiên Liên Kỳ chuyển động tác, đưa dây lụa về phía thượng điện. Theo phản xạ nhanh, Nhạc Mỹ kìm chặt dây đàn, phất mạnh tay nhằm hướng công kích là những cánh hoa. Bụp! Bụp! Vô vàn những cánh hoa đang bay bị ám khí của nàng xuyên qua, thấm độc liền biến mất. Phụt! Máu từ miệng Liên Kỳ phun ra, Hải Đường hoảng hốt kêu lên làm sực tỉnh gần trăm người đang ngây ngất dưới kia. Nhìn ánh mắt căm tức nàng ta nhìn mình, nàng đứng dậy uy nghiêm tra hỏi: _“Rốt cuộc ngươi có ý định tính kế gì với hoàng thất chúng ta?”. Vương thượng Lăng quốc Phiên Hàng cả người béo tròn như heo, 2 mắt híp lại hô lên: “Ấy! Công nương Cao quốc làm sao vậy?”_”phải đó, công nương chắc đã có vấn đề gì rồi!” – tức thì một tràng nghi vấn rầm rộ lên. Liên Kỳ thấy Phong Dạ nhìn mình, nặn hai hàng nước mắt dáng vẻ yêu kiều thật muốn làm nam nhân dang tay bảo vệ, ôm ấp. Giọng nói đầy ủy mị, đau thương tội nghiệp, nghe như tiếng nấc đứt quãng vang lên: _“Hoàng thượng,…thần nữ..chỉ là muốn dâng công sức thấp hèn để biểu diễn trước mắt thánh thượng cùng hoàng thất đại quốc. Ngờ đâu, hoàng hậu tỷ tỷ hiểu nhầm, tưởng rằng thần nữ mộng cao, ong bay bắt bướm với thánh thượng; liền một tay đả thương thần nữ…Trước mắt bao quân tử tiểu quốc cùng quan lại trong triều, danh tiết này của thần nữ..há vứt cho chó ăn hay sao? Với sự việc ngày hôm nay, thần nữ làm sao có thể ra ngoài được. Mong hoàng thượng, các vị vương gia minh oan sự trinh trắng của thần nữ”. Phong Dạ nhíu mày, tay trái tỳ trên đầu gối, bàn tay đỡ cằm người hướng về trước. Nhạc Mỹ sắc mặt vẫn lạnh lùng, cong nhẹ môi đầy ẩn ý bước sang phía phải, ở khoảng trống ngoài phượng tọa. Nàng quỳ xuống, hai tay đặt phía trước, nhẹ cúi đầu: _“hoàng thượng, nếu như công nương khẳng định mình là đúng, thần thiếp là sai. Xin người hãy trách phạt thần thiếp”. Phong Dạ vẫn im lặng, quần thần vẫn im lặng; chỉ có 1 số ai đó là lòng thấp thỏm vui mừng. Ly Lạc nói thầm lo lắng: “nương nương” – rồi nhìn về phía hầu gia, quận chúa lắc đầu trấn an. Liên Kỳ vẫn để thân mình bám chặt trên dây lụa, tay kia xuất ra chủy thủ kề sát lên dây giữ mình ở không trung: _“hoàng thượng, xin người hãy đòi lại công đạo cho thần nữ. Nếu không máu sẽ chảy trên đại điện, ngay trong tiệc Chung Lan này”. Thấy tình hình của tỷ tỷ bất an, Hải Đường liền chạy ra giữa sảnh, dập đầu cầu xin: _“hoàng thượng, tỷ tỷ là người truân trinh, xem trọng trong sạch thân mình. Xin người lấy lại công đạo cho tỷ tỷ”. Thái hậu cùng hoàng quý phi chau mày nhìn Liên Kỳ với vẻ khó chịu. Cuối cùng bà mở lời: “hoàng thượng, có chuyện gì thì xử lý nhanh lên đi. Để các vị thế tử, công nương về nghỉ ngơi; không làm mất hòa khí bữa tiệc”. Vẫn là im lặng, hắn cứ đăm chiêu nhìn về phía nữ nhân đang quỳ kia… Liên Kỳ mất kiên nhẫn, không thể để kế hoạch thất bại được, liền mạnh tay cứa ngang dây lụa, làm cả người rơi xuống….