Đọc truyện Lãnh Cung Hoàng Hậu – Chương 55: Lần đánh cuộc thứ 3 tại Tuyên thành
Nước trên người ta từng giọt từng giọt nhiểu xuống. Đường Vấn Thiên vội vàng chăm sóc đường Vấn Hiên, Đường Đình Hiên thì nhìn ta cười lạnh, “Hạ Tuyết cô nương thật là hăng hái quá, ứơc hẹn với hoàng huynh ta ở chốn cửa phật, Tuyên đã vì ngươi mà thoái hôn với Thuỵ Nhạc Mại, mà ngươi lại ở chỗ này hò hẹn với nam nhân khác, không biết khi Tuyên biết được chuyện này thì hắn sẽ có phản ứng thế nào đây? A! Nhạc Mai thua dưới tay ngươi quả thật là không đáng!”
Ta rất muốn cho hắn 1 chưởng, nhưng 3 huynh đệ bọn hắn đang ở đây, 1 mình ta là thân nữ tử, dĩ nhiên không phải là đối thủ của bọn hắn!
Ta cười lạnh nói, “Vậy là Tam hoàng tử thường xuyên hò hẹn với nữ tử ở chốn cửa phật sao? Ăn nói ba hoa cũng phải có giới hạn! Nói ta câu kết với ai cũng không thế nói rằng ta câu kết với hoành huynh ngươi! Ngươi không thấy thẹn nhưng ta cũng thấy thật khiếp sợ!” Người họ Đường vốn mưu mô, chỉ có mỗi Đường Vấn Hiện có thể gọi là khiết lương, còn những người khác đều là thuỷ hồng mãnh thú (*)!
Sắc mặt Đường Vấn Thiên tái xanh, lạnh lùng nói, “Đình Hiên, chớ có nói bậy, nàng là vị hôn thê của Tuyên, chúng ta gặp nhau ở chỗ này chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, nếu việc này bị đồn đại ra ngoài thì ta sẽ đến hỏi tội ngươi!”
Sắc mặt Đường Đình Hiên nhanh chóng hoá xanh, có vẻ như không cam lòng, hơi giật mình nhìn chằm chằm vào ta.
Ta tức giận nhìn lại. Dựa vào cái gì mà huynh đệ họ Đường các ngươi không để ai vào mắt! Tại sao ta phải ở chỗ này hứng chịu cơn thịnh nộ của các ngươi!
Ta đứng dậy, quát to với 3 người bọn hắn, “Chuyện của ta và Tuyên, không cần các ngươi xen vào!”
Đường Vấn Thiên lạnh nhạt nói, “Tuyên là trợ thủ đắc lực của ta, ngươi lại trêu đùa trợ thủ đắc lực của ta như thế, ngươi nói xem, ta có nên xen vào hay không!”
A! Thật sự là điển hình của ác nhân! Ta thật sự rất muốn cười nhưng có thế nào cũng không sao cười nổi.”Ta hy vọng hắn 1 đao giết chết ta!” Ta lạnh lùng nói.
Đường Đình Hiên hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói lời nào.
Đường Vấn Hiên nhỏ giọng nói, “Không nên ầm ĩ nữa. 2 người các ngươi cũng không nên cãi nhau! Ta mới vừa thấy Tuyên bị đàn ong vò vẽ đốt, thật sự rất đáng thương. Tuyên không nói lời nào, kỳ thật ta biết, người như hắn rất yêu cái đẹp, xem ra, lần này chúng ta quay về Tuyên thành, hắn cũng sẽ không gặp mặt chúng ta!”
Đường Vấn Thiên muốn nói gì đó, mấp máy môi vài cái nhưng cuối cùng lại không lên tiếng!
Lòng ta cảm thấy đau đớn. A! Ta cư nhiên lại mắc mưu Đường Vấn Thiên! Đem Tuyên làm mồi cho lũ ong vò vẽ rồi còn ở nơi này dương dương tự đắc!
“Còn có 1 việc ngươi vẫn chưa hoàn thành, không nhớ sao? Hôm nay đến đây, ta chỉ muốn ngươi làm cho ta việc thứ 3 mà thôi!” Đường Vấn Thiên lạnh lùng nói. Không còn vẻ ôn nhu lúc trước
Ta cắn răng nói, “Đường thái tử cứ yên tâm, chuyện ta đã hứa, tuyệt đối sẽ không chỉ làm một nửa. Thái tử thủ tín (**), tiểu nữ tử cũng thủ tín!” Hắn thoáng cái đã giúp ta tìm được hai muội muội, ta tất nhiên cũng của hiểu chuyện. Tạm thời gạt chuyện đấu đá sang 1 bên
Hắn chỉ tay vào người ta, nói nhỏ, “Ta đợi ngươi!”
Muốn làm Tuyên ra tay đánh Tuyên phu nhân 1 chưởng, kỳ thật cũng không khó, khó khăn ở chỗ là phải làm cho hắn cam tâm tình nguyện. Ta ngồi trên xe ngựa với Đường Vấn Hiên, nhắm mắt thầm nghĩ.
Vì hôm qua Đường Vấn Hiên cả ngưởi nhảy vào nước lạnh nên lúc này cả người nóng ran, mơ mơ màng màng.
Ta nhìn sắc mặt đỏ ửng của hắn, trong lòng thầm than, tại sao một mỹ nam tử thần tiên như vậy lại là đệ đệ của Đường Vấn Thiên! Hắn hô hấp rất khó nhọc. Nếu là chẩn trị không tới nơi tới chốn thì bệnh nhẹ sẽ hoá nặng. Vì vậy sẽ làm cho 1 công tử bệnh tật đi đời nhà ma
Đường Vấn Thiên ném ta vào chung xe ngựa với đệ đệ hắn, nói vậy chính là muốn ta mềm lòng mà chữa bệnh cho hắn! Vị đệ đệ này của hắn, không chết vì bệnh nặng mà ngược lại lại chết vì phong hàn thì thật không đáng!
Nhìn bộ dáng của hắn, ta vươn tay ra, ấn nhẹ vào 2 huyệt đạo bên mũi hắn, 2 huyệt vị này có thể làm hắn hít thở thông khí. Nếu ấn vào đúng cách thì có thể chữa khỏi bệnh phong hàn
A, Đường Vấn Thiên quả là đã tính đúng! Đệ đệ này của hắn, ta không thể hạ thủ (***) được! Hắn làm cho ta muốn chăm sóc! Ánh mắt như cún con ấy vĩnh viễn là chân thành, làm cho người ta đau lòng.
Thôi, dù sao đã kéo dài tính mạng cho hắn 2 năm, làm hắn khổ sở 1 năm, lưu lại 1 năm, ta không thể ra tay nữa!
Khi về đến Tuyên thành, ta nghe Tiểu Hỷ nói về chuyện Tuyên đã thoái hôn với Thuỵ Nhạc Mai. Nghe nói, hắn đã làm 1 trận đại phong ba. Cũng nghe nói, vì chuyện đó Tuyên phu nhân không thèm nói với hắn nửa câu!
Sau đó lại nghe nói, Thuỵ Nhạc Mai đi tìm hắn mấy lần nhưng không thấy, lại nghe nói, Thuỵ thái y đã làm náo loạn việc này đến thái hậu.
Nghe nói, chỉ là nghe nói mà thôi!
“Đại thiếu gia mấy ngày trước nhận được thư tín của thái tử liền khẩn cấp đi đến biên cảnh đón các ngài! Chỉ là khi trở về, mặt mũi lại sưng vù, có quả thật là hù doạ hạ nhân chúng ta!” Tiểu Hỷ nghiêng đầu nói .
“Phải không? Rất nặng sao?” Lòng ta cảm thấy cực lạnh. Thoạt nhìn, Đường Vấn Thiên vừa tìm ra được 1người, 1 biện pháp làm cho ta thống khổ! Nếu ta không rời đi thì cuộc sống của Tuyên sẽ ngày càng khổ sở!
A! Đường Vấn Thiên, ta phải đáp lễ ngươi như thế nào đây?
Qua mấy ngày, bệnh của Tuyên đã khỏi. Đường Vấn Hiên cũng đã có thể xuống giường đi lại
Ngày hôm đó, ta Tuyên phu nhân đi đến phía ta, Tuyên đã ở gần bà ta, trong tay âm thầm bắt một con nhện, vứt vào mặt Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân sợ hãi kêu lên. Chỉ nghe “ba” địa một tiếng, Tuyên đã đánh 1 chưởng lên mặt Tuyên phu nhân!
Thành công! Ta cười thầm. Chỉ đánh 1 cái là quá tiện nghi cho bà ta rồi, nhân tiện làm cho độc nhện lan tràn lên gương mặt xinh đẹp kia, ta cam đoan trong 3 tháng bà ta không thể bước ra khỏi cửa
Chú thích:
(*) Mãnh thú: thú dữ
(**) Thủ tín: giữ lời
(***) Hạ hủ: xuống tay
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết