Đọc truyện Lãnh Cung Hoàng Hậu – Chương 45: Đạp tuyết tìm mai – Phần 9
“Có muốn hay làm nguyên soái phu nhân hay không thì cũng phải được sự đồng ý của ta! Chỉ cần nguyên soái thích là có thể đoạt thê (*) của người khác sao?” Đường Vấn Thiên túm lấy tay ta, kéo ta vào lòng hắn
Ta ngây cả người. Hắn đang làm gì? Ta là thê tử của hắn từ lúc nào chứ?
Nguyên soái nở nụ cười, nói nhỏ, “Ngươi là ai mà xuất hiện ở đây?”
Ta cười nói, “Đó là con tin vừa mới được nguyên soái cứu ra!” Bây giờ vạch trần quan hệ giữa ta và hắn thì không phải là hành động sáng suốt cho lắm. Nguyên soái này mặc dù ngoại hình xinh đẹp nhưng tính tình quá nóng nảy, nếu làm hắn trở nên kích động bắt ta về làm phu nhân của hắn là hỏng hết chuyện của ta rồi.
Bàn tay của hắn đang đặt bên hông ta siết rất chặt. Đường Vấn Thiên tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của ta, nói nhỏ bên tai ta, “Không ngờ ngươi lại nghĩ cách cứu thoát bọn ta! Bây giờ thì chúng ta nghĩ cách thoát thân nhanh 1 chút!”
Ta rụt cổ lại, cười nói với vị nguyên soái kia, “Nguyên soái đại nhân, xin ngài đem Phúc Vân giao cho ta, còn nữa, bệnh đậu mùa của dân chúng cũng nên giao cho ta!”
Nguyên soái nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ, “Mặc dù nàng đã là thê tử của người khác, nhưng người này là được cứu ra từ hang ổ của bọn cường đạo, không thể chắc chắn hắn có phải là đồng bọn của lũ cường đạo hay không! Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Người đâu! Giết chết nam nhân này cho ta! Nếu ngươi chết rồi, có phải thê tử của ngươi liền thuộc về ta?” Hắn nhìn thẳng vào mắt Đường Vấn Thiên, hỏi.
Lời vừa nói ra, các tướng quân khác lập tức xông đến định chế trụ Đường Vấn Thiên! Đường Vấn Thiên lập tức động thân trốn chạy với ý định chơi đùa với bọn họ
Ta nói nhỏ, “Nguyên soái đại nhân. Tất cả mọi người đều thấy ngài đã cứu hắn ra! Như vậy chỉ trong chốc lát, liền muốn giết hắn cùng bọn tội phạm này, nhưng mấu chốt quan trọng nhất bây giờ là mạng sống của dân chúng trấn này còn đang nằm trong tay ta, không phải sao?”
Ta đương nhiên không phải vì muốn cứu Đường Vấn Thiên! Mà là, nếu như hắn chết, ta bị tên nguyên soái này bắt về thì biết làm sao?
“Nếu hắn chết, nàng cũng sẽ không gả cho ngươi!” Đường Vấn Hiên đứng ở phía sau ta, vừa ho vừa nói
Ánh mắt của nguyên soái khi vừa nhìn thấy hắn lập tức phát sáng lên! Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Đường Vấn Hiên, dùng tay nâng cằm hắn lên, “Nàng ta không được, thế còn nàng thì thế nào? Mỹ nhân!”
Đường Vấn Thiên hét lớn, “Ngươi mau buông hắn ra! Hắn là nam nhân! Ngươi nghĩ mình đang làm cái gì”
Đôi mắt tà mị của nguyên soái nhìn chằm chằm vào Đường Vấn Hiên, nói nhỏ, “Ta đương nhiên biết hắn là nam nhân! Nam nhân thì sao? Ta muốn nam nhân!” Dứt lời, rất nhanh điểm huyệt ngủ của Đường Vấn Hiên rồi khiêng lên ngựa,”Ta đã chấm tên nam nhân này rồi!”
Lời vừa nói ra liền đã bị 1 người khác kéo xuống lưng ngựa!
Ta chỉ cảm thấy hoa mắt. Nam nhân vừa kéo nguyên soái xuống ngựa khí chất phi phàm, xinh đẹp vô song! Lúc này, hắn đang xanh cả mặt, trong ánh mắt rực lên ngọn lửa giận.”Ngươi bức ép ta vào động phòng, bây giờ lại tới đây đoạt nam nhân khác! Diệp Hàn Tuyết, ngươi là loại phụ nữ gì vậy chứ!”
Trong đầu ta “ầm” 1 tiếng, cái gì cũng không còn nghe rõ nữa! Hắn vừa mới nói cái gì! Cái gì bức ép vào động phòng, cái gì đoạt nam nhân khác? Cái gì Diệp Hàn Tuyết! Hắn hắn hắn!
Đảo mắt nhìn lại gương mặt của nguyên soái, đôi mắt đang cười, sống mũi thẳng, đôi môi tinh tế, đây là bộ dáng khi trưởng thành của muội muội?! Sao ta lại không nhận ra nàng? Bất quá, nàng chỉ thay đổi trang phục mà ta lại không nhận ra, nàng là muội muội của ta sao? Người làm tỷ tỷ như ta, thật không đủ tư cách!
Ta dùng hết khí lực của toàn thân, tách 2 người họ ra, kéo nam nhân vừa xuất hiện kia đến chỗ vắng người, dùng hai túm lấy vạt áo của hắn áo rống to, “Cái gì bức ép vào động phòng! Ngươi làm gì Hàn Tuyết của ta?”
Hắn hơi giật mình nhìn ta chằm chằm, một hồi lâu mới nói, “Cái gì, Diệp Hàn Tuyết của ngươi? Diệp Hàn Tuyết! Cả phụ nữ mà ngươi cũng trêu chọc? Ngươi là loại phụ nữ gì vậy?”
Nguyên soái hừ lạnh, “Ta đã quên sạch việc này mà sao ngươi lại còn dây dưa không ngớt? Sở dĩ bức ép ngươi vào động phòng là vì ta nhận lầm người! Ngươi muốn ta nói mấy lần thì ngươi mới hiểu? Ta không thích ngươi. Nếu ngươi là phụ nữ ta đã thích rồi! Đừng cản trở ta ở đây đoạt mỹ nhân!” Dứt lời, liền muốn đoạt lại Đường Vấn Hiên.
Nam nhân kia nổi giận hét lớn, “Ngươi nói rõ ràng cho ta! Cư nhiên lại nói nhầm lẫn là xong sao! Như vậy, ngươi nói ta nghe xem, rốt cuộc người đã cướp đi lần đầu tiên của ta là ai vào đây? Diệp Hàn Tuyết! Ngươi định chối bỏ trách nhiệm dễ dàng như vậy sao? Ta muốn đến Phượng Hoàng cốc 1 chuyến, ta sẽ gọi Diệp Dược Nô đến quản thúc loại nữ tử như ngươi!”
Nghe xong bọn hắn nói chuyện, ta cũng đã hiểu được 1 ít. Sau đó lạnh lùng nói, “Không cần đi, Diệp Dược Nô ở đây!”
Hắn nổi giận, dùng tay chỉ thẳng vào mũi ta, nói, “Như thế nào có thể! Làm sao ngươi có thể là Diệp Dược Nô! Hàn Tuyết của ta mỹ mạo vô song mà sao ngươi lại quá bình thường như vậy? Không có khả năng! Ngươi nói gì ta cũng không tin…” Thanh âm của hắn tắc nghẹn lại ngay trong tích tắc ta lột lớp mặt nạ da người xuống!
“Ta đeo mặt nạ ngươi cũng có ý kiến?” Ta lạnh lùng nói, dứt lời lại đeo lại mặt nạ Thời gian vừa vặn chỉ cho 2 người bọn họ nhìn thấy!
Nhìn vẻ mặt hơi giật mình của Hàn Tuyết, ta nói nhỏ, “Hàn tuyết, ta muốn biết chuyện gì xảy ra! Tại sao muội lại trở thành nguyên soái của Phong quốc, và tại sao nam tử này lại bị muội bức vào động phòng! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Ta muốn biết! Hàn Mai ở nơi nào?”
Hàn Tuyết như là không cách nào tiếp nhận sự thật này, nàng vỗ nhẹ mặt mình, một hồi lâu sau mới nói, “Có phải ta đang nằm mơ hay không? Đại tỷ đến tìm ta rồi? Như thế nào có thể? Rõ ràng là tỷ không quan tâm đến bọn ta! Tại sao lại còn đi tìm bọn ta?” Dứt lời, nước mắt liền trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp!
Nước mắt của ta cũng không nén được, trào ra như vỡ đê, xông lên ôm lấy nàng, nói nhỏ, “Làm sao mà ta lại không quan tâm đến các muội! Hài tử hư! Đại tỷ đã tìm các muội lâu lắm rồi! Lâu đến mức ta tưởng rằng mãi mãi sẽ không được gặp lại các muội nữa! Hài tử hư! Tại sao không trở về nhà! Hài tử hư!”
Nàng khóc nói, “Ta và Hàn Mai biết tỷ bức cha rời khỏi gia môn! Chúng ta tưởng rằng, ngay cả cha tỷ cũng từ bỏ được thì có lý do gì mà tỷ quan tâm đến 2 bọn ta, tỷ chắc hẳn sẽ không muốn bọn ta trở lại! Sau đó, chúng ta gặp mẹ nuôi! Bởi vì giúp mẹ nuôi làm việc nên vẫn không thể quay về Phượng Hoàng cốc! Nhưng bọn ta vẫn để ý đến mọi tin tức của Phượng Hoàng cốc! Đại tỷ! Ta không ngờ tỷ sẽ đến nơi này tìm bọn ta!”
Thất lạc nhiều năm như vậy, ta đã nghĩ mọi cảnh ngộ khi gặp lại 2 muội muội, chỉ là không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống thế này! Hàn Tuyết đã trưởng thành, lại còn trở thành thống soái của 3 quân!
Nàng đã lớn đến, không cần đến sự bảo vệ của ta!
“Hàn Mai ở nơi nào?” Ta vỗ nhẹ đầu của nàng, nói nhỏ.
Nàng cười, “Nàng đang ở trong quân! Chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng như vậy, 1 nguyên soái như ta làm sao có thể tự tiện rời đi!”
Ta bật cười. Đây đúng là muội muội của ta rồi! Vốn tưởng rằng nàng quá mức mạo hiểm, không ngờ nàng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy!
“Chuyện muội bắt ép người ta vào động phòng là như thế nào?” Ta nói nhỏ. Việc này nếu là người khác thì ta không buồn quan tâm, nhưng đây lại là Hàn Tuyết! Làm sao có thể bắt ép 1 nam nhân vào động phòng?
Nàng cười nói, “Việc này đại tỷ đừng bận tâm! Bây giờ ta muốn cướp một nam nhân về, đó là thật sự! Nếu tỷ thật sự tốt với ta thì đừng ngăn cản ta! Nếu không, nam nhân vừa rồi sẽ nổi điên!” Nàng nói nhỏ bên. Tay nhỏ nhắn âm thầm chỉ chỉ vào nam nhân xinh đẹp đang đứng sau lưng ta
Ta nhanh chóng đẩy ra nàng, lạnh lùng nói, “Nam nhân bệnh tật kia thì không được. Nếu muội muốn cướp người thì cướp tên nam nhân “quỷ rống quỷ gọi” kia là được rồi!” Ta không khách khí chỉ vào Đường Vấn Thiên.
Chú thích
(*) Thê: vợ
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết