Đọc truyện Lang Vương Sủng Thiếp – Chương 53: Linh hồn
Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Ngọc đã sớm chờ tại bên ngoài triều đường, vừa nhìn thấy Phượng Minh ra, thì vội vàng nghênh đón nói:
“Quốc sư, nương nương nhà ta cho mời.”
“Đi thôi.” Phượng Minh gật đầu, hắn nhận ra cung nữ này đêm đó đã hầu hạ Vũ Khuynh Thanh, hắn cũng nhớ rõ Vũ Khuynh Thành có chuyện muốn nói với mình.
“Dạ.” Tiểu Ngọc vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Tử Uyển.
“Nương nương, quốc sư đến.” Tiểu Ngọc đi tới báo.
“Mau mời.” Nàng đã sớm đợi.
“Thần tham kiến nương nương.” Phượng Minh đi tới quỳ một gối hành lễ.
“Quốc sư xin đứng lên, Tiểu Ngọc, ngươi lui xuống trước đi.” Nguyễn Nhược Khê dặn dò nói.
“Vâng, nương nương, nô tỳ cáo lui.” Tiểu Ngọc lui xuống.
Phượng Minh lúc này mới đứng dậy nhìn nàng hỏi:
“Không biết nương nương tìm vi thần có chuyện gì?”
“Quốc sư, ta chỉ là muốn thỉnh giáo một chút, người đã chết có linh hồn không?” Nguyễn Nhược Khê muốn thử hỏi, cũng không thể ngay từ đầu đã nói cho hắn biết
mình là xuyên không mà đến, trước tiên phải thăm dò đã.
Phượng Minh
hơi sửng sốt, con mắt nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn từ trong
mắt của nàng nhìn ra chút gì đó? Chưa có người nào từng hỏi qua vấn đề
như vậy? Cái từ linh hồn này, hắn chỉ biết được từ trong sách tổ tiên
lưu lại, bây giờ hắn cũng đang tìm kiếm, người bình thường hoàn toàn sẽ
không biết từ này, nàng làm sao biết được?
“Quốc sư, vì sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta nói sai cái gì rồi?” Nguyễn Nhược Khê bị hắn nhìn có chút chột dạ.
“Không có, thần chỉ là muốn biết, nương nương tin có linh hồn sao?” Phượng Minh lẳng lặng nhìn nàng, cũng như thử thăm dò nàng.
“Ta tin, cho nên ta mới hỏi chứ.” Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nàng chính là linh hồn, như thế nào có thể không tin.
“Vậy nương nương hiểu được linh hồn là như thế nào?” Nàng đến làm cho hắn rất ngạc nhiên, cũng rất muốn biết nàng nghĩ như thế nào, hắn suy nghĩ rất lâu, đều không thể hiểu rõ.
“Ta tin con người có linh hồn cùng thân thể là tách biệt, nếu không sao nói có quỷ, càng chẳng có bỉ ngạn hoa khai khai bỉ ngạn, đoạn trường thảo sầu sầu đoạn tràng, Nại Hà kiều tiền khả nại hà, tam sinh thạch tiền định tam sinh.
Thơ ca không phải viết như vậy sao?” Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn hỏi ngược lại.
“Nương nương, thơ vừa rồi của người là từ đâu nghe được?” Phượng Minh khiếp sợ nhìn nàng, cái này hắn chưa từng nghe thấy ở đâu.
“Ngươi không biết?” Nguyễn Nhược Khê xót xa nói, tiêu rồi, lúc này còn chưa có bài thơ này, thật
muốn vả miệng mình một cái, khoe khoang học vấn làm gì, đành phải nói
bừa vậy:
“Mấy năm trước, ta gặp được một tên ăn mày, chợt nghe thấy hắn liên tục
không ngừng lặp lại những lời này, ta hỏi hắn có ý gì? Hắn để lại cho ta tự nghĩ lấy, từ đấy về sau cũng chưa từng gặp lại hắn.”
Nàng thật bái phục mình, mở miệng nói dối trơn tru.
“Nương nương, vậy ngươi còn nhớ bộ dạng của hắn không?” Phượng Minh rất kích động hỏi, tên ăn mày kia nhất định là một cao nhân hành
tung ẩn giật, đúng lúc có thể giải thích rất nhiều nghi vấn cho mình.
“Không nhớ rõ.” Nguyễn Nhược Khê lảo đảo, vừa nãy nàng chỉ là nói lung tung, nàng biết nói với hắn như thế nào.
“Thật vậy sao.” Trong mắt Phượng Minh mang theo thất vọng lớn.