Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 33: Sủng ái


Đọc truyện Lang Vương Sủng Thiếp – Chương 33: Sủng ái

Hai thanh
chủy thủ (đoản kiếm) rất giống nhau đều tinh xảo, ở trên cũng khảm một
viên dạ minh châu, dù đây là ban ngày, cũng lóe hào quang, vừa thấy là
biết giá trị xa xỉ.

Chủy thủ?
Nguyễn Nhược Khê lập tức phản ứng, hai vị nương nương này thật sự là có
tâm, đem tặng lễ vật quý giá vậy, cũng có ý cảnh cáo mình, nhìn cho rõ
phương hướng, vinh hoa phú quý đi liền với tính mạng.

Như phi nương nương cùng Nhu phi nương nương thấy lễ vật của nhau, sắc mặt cũng thay đổi, cùng liếc mắt nhìn đối phương.

” Mỹ nhân không dám nhân đại lễ của nương nương như thế, lễ vật rất giá trị, mỹ nhân nhận không nổi, xin nương nương thu hồi.” Nguyễn Nhược Khê lập tức quỳ xuống, nàng đây là khiêm tốn, đồng thời cũng là
cự tuyệt các nàng, để các nàng hiểu được, bản thân chỉ là vô tình đi
nhầm đường mà thôi.


Muội muội sao lại nói vậy? Thứ đã tặng đi rồi, sao có thể thu hồi chứ?
Muội muội không nhận, không phải là ghét bỏ lễ vật của tỷ tỷ chứ.” Như phi nâng nàng dậy, trêu ghẹo nói.


” Nếu muội không vừa ý thì tỷ tỷ sẽ đổi cho muội món quà khác”. Nhu phi cũng nói.

” Nương nương coi trọng, muội muội được sủng ái mà lo, lễ vật rất quý giá, chỉ sợ nhận không nổi.” Nguyễn Nhược Khê lại quỳ xuống.

Như phi nương nương cùng Nhu phi nương nương vừa muốn cất lời, cửa liền truyền vào tiếng của Tây Môn Lãnh Liệt.

” Sao ở đây náo nhiệt vậy?” Một bước tiến vào cửa liền thấy các nàng.

” Nô tì tham kiến vương.” Cung nữ vội vàng quỳ xuống.

” Thần thiếp tham kiến vương.” Như phi, Nhu phi, Nguyễn Nhược Khê cũng cúi người hành lễ.

” Như phi cùng Nhu phi cũng ở đây sao, đều đứng lên đi.” Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói, nhanh như vậy đã không nhẫn nhịn được, nhìn các nàng, lại nắm lấy bàn tay Nguyễn Nhược Khê kéo đến trước mặt.

” Cám ơn vương ân điển.” Các cung nữ cùng đứng dậy, Như phi cùng Nhu phi đều ngẩn người, cũng đứng
dậy, nhìn lẫn nhau, chỉ cần không phải là đối phương, các nàng còn có
thể chịu được.

Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, tức khắc hoàn hồn, đây là hắn bày tỏ sủng ái
nàng, đã nhảy vào hố lửa thì phải phối hợp với hắn, đưa tay đặt trong

tay hắn.

Tây Môn Lãnh Liệt rất vừa lòng phối hợp của nàng, lập tức kéo nàng, không hề cố kị ôm vào trong ngực, sủng ái hỏi:

” Có vừa ý ở đây không? Không thích cái gì, Ta cho bọn họ sửa.”

” Không cần, vương, thiếp rất vừa lòng.” Cơ thể Nguyễn Nhược Khê có dấu hiệu muốn tránh né hắn, nhưng bị hắn nhìn chăm chú, đành phải từ bỏ, làm bộ như thẹn thùng nói.

Nhìn thấy bọn họ thân thiết như chỗ không người, trên mặt Như phi cùng Nhu phi có chút không nhịn được, vội vàng cúi người nói:

” Vương, thần thiếp cũng không quấy rầy vương cùng muội muội, thần thiếp xin cáo lui.”

” Lui ra đi.” Tây Môn Lãnh Liệt phất tay, thậm chí cũng không quay đầu lại liếc mắt các nàng một cái.

” Thần thiếp cáo lui.” Sắc mặt Như phi cùng Nhu phi lạnh lùng khó coi, cắn môi đi ra ngoài, chưa bao giờ vương đối xử với các nàng như thế.

” Các ngươi cũng đều đi xuống đi.” Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó cung nữ trong phòng.

” Vâng.” Cung nữ cũng lui ra ngoài.

Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới buông Nguyễn Nhược Khê ra, đôi mắt lại nhìn chằm chằm
vào hai thanh chủy thủ giống hệt nhau, cầm trong tay thưởng thức nói:

“Khó có khi nào các nàng ấy có chung ý kiến như vậy.”

” Chuyện này không phải theo đúng mong muốn của ngươi sao?” Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại nhìn hắn châm biếm nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.