Đọc truyện Lang Vương Sủng Thiếp – Chương 127: Phong phi
“Nương nương.”Thu Diệp từ phía sau đuổi đến.
Nguyễn Nhược Khê một đường thẳng chạy về Tử Uyển, lập tức chạy ngay vào phòng, gắt
gao đóng chặt cửa lại, hiện tại nàng có cảm giác trong lòng cực kỳ đau
đớn giống như bị ai đó xé rách. Hắn có thể có nữ nhân khác, nhưng vì sao lại là Tiểu Ngọc?
Nước mắt
từng giọt thi nhau rơi xuống, như những hạt châu long lanh rơi trên mặt
đất, trong khoảnh khắc rơi xuống tan vỡ, sau đó biến mất không thấy, im
hơi lặng tiếng, không ai có thể hiểu sự thống khổ của nàng.
Tiểu Ngọc là người mà nàng tín nhiệm nhất, đối đãi giống như bằng hữu, tỷ muội của mình, nhưng nàng lại phản bội mình như thế
Tây Môn Lãnh Liệt, đây là nam nhân mà nàng yêu thương nhất, lại thương tổn mình sâu
nhất, hóa ra tình yêu của nàng lại buồn cười như thế
“Nương nương, người sao rồi? Mau mở cửa, để cho nô tì hầu hạ ngươi.”Thu Diệp đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng hô lớn, nàng sợ nương nương nhất thời tư tưởng không thông.
“Két…”một tiếng động vang lên, cửa được mở ra, Nguyễn Nhược Khê đã lau đi nước mắt trên mặt, nhàn nhạt nói:
“Thu Diệp, ta không có việc gì.”
“Nương nương, nô tì sẽ chuẩn bị cho ngươi chút gì để ăn nha.”Thu Diệp nói sang chuyện khác.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, lại phân phó nói:
“Sự
việc xảy ra hôm nay không được nói ra ngoài, xem như cái gì đều không
biết, đối với Tiểu Ngọc cũng không được nói biết không?”
“Dạ.”Thu Diệp tuy không rõ, nhưng cũng không có hỏi nhiều, nàng biết nương nương có chủ ý của nương nương.
Thu Diệp đi ra ngoài không lâu, Tiểu Ngọc đã trở lại.
“Nương nương, người đang suy nghĩ cái gì?”Nàng vừa đi vào, liền đối với Nguyễn Nhược Khê đang ngồi ngẩn người cố ý hỏi một cách thoải mái, nàng biết nương nương rất thương tâm, không biết
nương nương sẽ đối đãi với chính mình như thế nào? Mặc kệ đánh hay mắng, nàng đều phải cố nhẫn nhịn.
“Tiểu Ngọc, ngươi đã trở lại rồi sao, cùng người trong lòng đã gặp gỡ xong rồi sao?”Nguyễn Nhược Khê vẫn giống như thường lệ, hiền hoà hỏi, lời lẽ cười đùa có chút trầm trọng.
“Gặp xong rồi.”Tiểu Ngọc gật đầu, trong lòng lại đang phát hoảng, nương nương bình tĩnh như thế này làm nàng sợ hãi.
“Vậy đi nghỉ ngơi một chút đi.”Nguyễn Nhược Khê tùy ý nói đến, không muốn nhìn thấy nàng.
“Dạ, nô tì cáo lui.”Tiểu Ngọc cắn cánh môi, bất an thấp thỏm trong lòng dần dần lui xuống, nàng
vốn tưởng rằng nương nương nhất định sẽ chấp vấn chính mình, ít nhất thì cũng làm nàng khó xử, nhưng nương nương cái gì cũng không làm, trong
lòng nàng lại càng bất an hơn, thẹn với nương nương.
Không yên lòng đi ra liền cùng Thu Diệp đụng vào nhau.
“Bốp.”Điểm tâm trong tay rơi trên mặt đất, tan vỡ văng tung toé khắp mặt đất.
“Thu Diệp, thực xin lỗi, để ta dọn cho.”Tiểu Ngọc lập tức giải thích, muốn đi thu thập.
“Không cần, ta cũng không dám làm ngươi lao tâm, nói không chừng, về sau ta
còn phải hầu hạ ngươi nữa, chẳng qua ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không
hầu hạ một kẻ vô sỉ phản bội. Ta chỉ hầu hạ một mình nương nương mà
thôi.”Thu Diệp lạnh lùng một phen đẩy nàng ra, châm chọc nói.
Nếu không phải nương nương cố ý ra lệnh, nàng nhất định sẽ nói ra những
lời càng khó nghe hơn nữa.
Tiểu Ngọc
nhìn nàng, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống khắp gương mặt, những uỷ khuất trong lòng nàng có thể nói cho ai biết chứ.
“Khóc, ngươi còn khóc, người nên khóc chính là nương nương của ta. Ngươi nên
cười lên đi chứ, nói không chừng lập tức liền biến thành chủ tử.”Thấy nước mắt của nàng, không biết vì cái gì Thu Diệp bất giác liền nói ra
những lời châm chọc, lời cũng nhịn không được nói ra hết.
“Thu Diệp, không phải giống như ngươi tưởng như vậy đâu, ta không có phản bội.”Tiểu Kgọc khóc muốn giải thích.
“Thôi, không cần miếu máo khóc lóc giả từ bi, ta muốn đi làm cho nương nương một đĩa điểm tâm khác.”Thu Diệp nói xong, cũng không thèm nhìn xem nàng phản ứng ra sao, xoay người bước đi.
“Oa.”Tiểu Ngọc rốt cục cũng nhịn không được, khóc chạy về phòng của mình.
Nguyễn Nhược Khê nhìn ánh trăng sắp tròn ngoài cửa sổ, tâm tình đột nhiên trở nên
bình tĩnh hơn. Nàng không cần phải để ý, phải thương tâm, dù sao nàng
cũng sắp phải rời khỏi, về sau hắn thế nào đã không có quan hệ gì với
mình nữa. Tiểu ngọc cũng tốt, người khác cũng thế, nàng đều không nên để ý đến, nhưng nàng lại thực sự để ý đến chuyện đó, bởi vì yêu, nàng
không thể không để ý.
“Đang suy nghĩ cái gì? Đã ăn cơm chiều rồi chứ?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên từ phía sau ôm chầm lấy nàng, giọng nói đầy quan tâm.
Thân thể
Nguyễn Nhược Khê trở nên cứng ngắt, cảnh tượng ban ngày lại xuất hiện
ngay trước mắt, không biết vì sao trong lòng nàng có bài xích đối với
hắn, đẩy hắn ra một chút nòi:
“Ăn rồi.”Nàng không thể thuyết phục mình cười với hắn.
“Làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt có thể cảm nhận được đau đớn trong lòng nàng, hắn rất
muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực mình nhưng hắn phải lạnh lùng, cứng rắn hơn nữa.
“Không có gì? Đúng rồi, gần đây bận việc gì sao?”Nguyễn Nhược Khê tùy ý hỏi.
“Còn có thể là cái gì? Đều là những việc quốc sự này thôi, vĩnh viễn đều làm không xong.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý mang theo châm chọc nói với nàng.
“Quốc sự?”Nguyễn Nhược Khê trong lòng giơ lên một cái cười lạnh.
“Không tin sao? Bằng không nàng nghĩ rằng ta đang làm gì chứ? Ở đó ôm nữ nhân sao?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng giống như nói giỡn mà nói, kỳ thật là hắn đang muốn cố ý chọc giận nàng.
“Chàng là Vương, cho dù chàng ôm ấp nữ nhân, ta cũng không thể nào quản được, không phải sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại hắn, lại đẩy hắn ra.
“Nàng hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện toàn những câu châm chọc không thôi.”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt cố ý mang theo vài phần khó coi.
“Có sao? Vậy mời vương đi nơi khác đi.”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng nói, nàng không thể ép buộc chính mình, để bàn tay
đã ôm qua Tiểu Ngọc đến ôm mình, nàng để ý, nàng phi thường để ý chuyện
đó.
“Nhược Khê, hôm nay nàng làm sao vậy? Cả một ngày làm việc mệt nhọc, ta không
nghĩ đến đây lại phải nhìn thấy sắc mặt của nàng như vậy.”Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên lạnh lùng, hắn cố ý muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa nàng và hắn.
“Vương, người còn bề bộn nhiều việc, cho nên chuyện gì thì trong lòng người phải hiểu rõ hơn ta chứ.”Nguyễn Nhược Khê mắt lạnh lùng nhìn hắn, nàng rõ ràng bảo mình không thèm để
ý, nhưng khi thực sự đối mặt với hắn, nàng không thể ép buộc mình bình
tĩnh xuống. Tức giận và uỷ khuất trong lòng khiến nàng không muốn yên
lặng thừa nhận, hóa ra nàng cũng chỉ là nữ nhân ghen tị bình thường mà
thôi.
“Lời này của nàng là mang ý gì? Nói cho rõ ràng.”Tây Môn Lãnh Liệt một phen bắt lấy cổ tay của nàng, giọng điệu có chút sắc bén.
“Vương trong lòng người tự hiểu được.”Nguyễn Nhược Khê dùng sức muốn thu hồi cổ tay của mình lại, lại bị hắn nắm giữ chặt lại.
“Ta hiểu được cái gì? Nàng có chuyện liền nói rõ.”Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh như băng.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, hiện tại nàng cảm thấy như trở về trước đây, khi vừa mới
quen biết hắn, lạnh lùng vô tình. Bi ai từ tâm tràn đến, hóa ra người
này bạc tình có thể lạnh lùng, nàng dường như nghe được tiếng lòng mình
tan nát.
Nhìn thấy
trên người nàng toả ra từng hơi thở bi ai, Tây Môn Lãnh Liệt thiếu chút
nữa không kiên trì được, nhìn thấy ánh mắt bi ai đau khổ của nàng, tâm
hắn so với nàng còn đau hơn.
“Người thích Tiểu Ngọc sao?”Nguyễn Nhược Khê không muốn bị lạc trong cái vòng lẩn quẩn này mãi, nên đối
mặt thì phải đối mặt, muốn chết tâm cũng phải chết cho hoàn toàn một
chút.
“Thích, nhưng ta cũng thích nàng, hai việc này không liên quan gì đến nhau.”Tây Môn Lãnh Liệt không chút do dự liền gật đầu.
Nghe câu trả lời như thế, Nguyễn Nhược Khê cảm giác trái tim đau nhức của mình không thuộc về mình nữa, nàng thật sự muốn tát cho hắn một cái, hóa ra đây là tình yêu của hắn sao.
Nắm chặt bàn tay lại, đột nhiên nới lỏng ra, cố gắng nở ra một nụ cười nói:
“Vậy nên cấp cho nàng một danh phận, phải đối xử với nàng thật tốt.”
“Ta cũng đã muốn nói việc này với nàng, một khi nàng đã đồng ý, ta đây liền làm như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt ngay cả một chút ý muốn cự tuyệt đều không có.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, trong lòng lại cảm thấy máu chảy đầm đìa.
“Vậy để cho nàng vào ở Như Phi cung, ngươi cảm thấy thế nào?”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý hỏi, Như Phi cung? Thực rõ ràng, địa vị so với nàng còn cao hơn một bậc.
“Vương muốn quyết định như thế nào thì cứ làm như thế ấy?”Trên mặt Nguyễn Nhược Khê không hề biểu hiện một chút bi thương nào.
“Ngày mai ta lập tức hạ chiếu chỉ, yên tâm, ta đồng thời cũng sẽ hạ chỉ phong ngươi làm Vương hậu.”Tây Môn Lãnh Liệt nắm lấy bả vai của nàng nói.
“Phong Vương hậu không phải là chuyện nhỏ, không giống phong một phi tử bình thường, hay là người cứ từ từ mà tính.”Nguyễn Nhược Khê đẩy tay của hắn ra, nàng không cần vương hậu gì cả? Không cần những thứ hư danh đó, không cần thân phận, nàng chỉ để ý đến người mà
nàng yêu, một nam nhân chỉ yêu duy nhất mình nàng.
“Nàng không muốn làm Vương hậu sao?”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, cố ý hỏi.
“Tại sao ta phải muốn làm Vương hậu?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại hắn, nàng sẽ không để ý đến mấy cái hư danh này.
“Vậy nàng muốn cái gì?”Hắn biết rõ còn cố tình hỏi.
“Muốn…………”Nguyễn Nhược Khê vừa định nói ra, lại lập tức đình chỉ lại những lời muốn nói:
“Cái gì ta đều không nghĩ muốn, ta mệt, ta muốn nghỉ ngơi, người cứ làm việc của ngươi, ta không bồi người nữa.”Nói xong, đi về phía giường ngủ.
“Được, vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, đêm nay ta đem Tiểu Ngọc đi, ta sẽ an bài cho nàng một cung nữ đắc lực đến hầu hạ nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, biết mình làm như vậy, không thể nghi ngờ là xát muối vào nỗi đau của nàng? Nhưng hắn phải làm như vậy.
“Người an bài là được, ta không có ý kiến.”Nguyễn Nhược Khê nói xong, đã nằm xuống trên giường, đưa lưng về phía hắn.
“Vậy nàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ta đi ra ngoài trước, ngày mai ta lại đến xem nàng.”Nhìn thân ảnh bé nhỏ cô đơn kia, trong lòng hắn tất cả đều không muốn, lại chỉ có thể ngoan tâm.
Vào khoảnh
khắc cánh cửa đóng lại, nước mắt theo mặt Nguyễn Nhược Khê rơi xuống tựa như con sông nhỏ bị vỡ đê, không ngừng chảy xuống. Đây là nam nhân nói
yêu nàng, đây là nam nhân mà nàng yêu bằng tất cả sinh mệnh của mình.