Đọc truyện Lang Vẫn (Mõm Sói) – Chương 51: Hãn hình cung, hiện thân
Ngọn lửa thiêu cháy bầu trời, nhưng không đổi được chút thương xót.
Kẻ dẫn đến tai nạn là Địch Việt Lăng lại làm như người không liên quan mà trốn trên cây uống rượu, trong tai đầy kín tiếng kêu thảm thiết của những thôn dân vô tội, hắn lại không có một chút động dung. Sát thủ sẽ không dễ dàng giao phó tình cảm ra, cho dù là một li một tí, vì cảm tình của họ đã bị tán sạch trong huyết tanh không còn sót lại chút gì.
“Hết rượu rồi……”
Hắn đột nhiên tự lẩm bẩm, lắc lắc cài vò trong tay, rồi tùy tiện vứt đi, bỏ đi, dù sao cũng không uống quen loại rượu nấu thô ở chỗ này. Tiếng bình rượu vỡ vang lên không gây sự chú ý cho ai, những hắc y nhân đang đỏ con mắt tìm kiếm gương mặt của mục tiêu trong đám người bị giết, như thế ngược lại lại bỏ sót những thứ khác. Có lẽ cứ như vậy đợi được kết thúc rồi? Địch Việt Lăng nghĩ, hắn hoàn toàn không lo lắng, những người trước mắt này còn không đủ để khiến sinh mạng của hắn bị uy hiếp, hơn nữa không lâu trước đó thấy được tín hiệu của người bên mình, dù sao trên giang hồ lợi hại nhất là tình báo của Thất Phong Lâu, là người phía bên hắn, nếu có người tìm được hắn, vậy thì người trong bang chắc cũng rất nhanh sẽ xuất hiện.
Nhưng đợi chờ cũng thật nhàm chán, bây giờ đợi người đến rồi mới xuống, hay là hiện tại xuống tìm người? Ngay lúc Địch Việt Lăng đang suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên nghe thấy một thanh âm dị thường, dựa vào cành cây hắn vươn tay ra vén đi mớ lá trước mặt, phía dưới đã bị ánh lửa chiếu sáng tỏ, không biết vì nguyên nhân gì lại loạn thành một đoàn, hắc y chúng vác đao rầm rộ tụ về một hướng.
Có người đến sao? Địch Việt Lăng nghi hoặc, nhưng lập tức đánh tan đi giả thiết này, hắn không cảm giác được khí tức của đồng bạn, giây tiếp theo đó, thần kinh của hắn đột nhiên căng thẳng một chút. Quả nhiên không phải là đồng bạn, nhưng là lại là một sự góp mặt không thể ngờ được….. con lang đó?
Tại sao nó lại ở đây, lẽ nào nó thật sự là sơn thần hiển linh? Không không thể nào. Địch Việt Lăng lắc đầu một chút để tản đi cách nghĩ buồn cười của mình, sau đó chuyển người qua, mục quang bắt đầu đuổi theo con thú đang bổ tới cắn xé trong đám người.
Ngẩng đầu vứt một địch nhân ra, chuẩn thân lại bổ sang một người khác, hàm răng cắn nát yết hầu, vị máu tanh trong miệng có chút buồn nôn. Cảm giác móng vuốt sượt qua làn da có chút kỳ quái, y nghĩ tới nhiệm vụ đã từng có vài lần thất bại, đối diện với một đám lâu la không có trang bị vũ trang….. Lâu Ánh Thần cũng không ngờ bản thân lại có phản ứng lớn như vậy, y cho rằng cho dù nhìn thấy thôn làng bị tàn sát thì cũng chỉ lắc đuôi rồi bỏ đi, nhưng khi trong lỗ tai nghe đầy những tiếng kêu thảm, mắt y liền xung huyết. Giết chết đám cẩu nương dưỡng này (cẩu nương:dog, dưỡng: đẻ, tự hiểu)
Trừ điều đó ra, trong đầu không còn có suy nghĩ nào khác.
Sau đó, chính là tình huống hiện tại này.
Thấy được “sơn thần” đến cứu giúp, thôn dân lập tức vực dậy tinh thần, các tráng đinh rầm rầm nhấc cuốc xẻng bắt đầu phản kích, nhưng dù sao đối phương cũng là những kẻ có nền tảng trên giang hồ, số lượng thương vong vẫn không hề giảm xuống. Lâu Ánh Thần vội vàng liếc mắt qua, nhưng y không có thuật phân thân, hiện y đã trở thành mục tiêu nhất định phải giết chết của chúng, đám hắc y nhân đó nói cũng không nói liền hô hào một tiếng nhấc đao lên chào hỏi trên người y.
Kháo lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình không phải nhân loại, dù sao thân thể của thú thì có thể làm ra phản ứng vượt qua giới hạn cực độ của nhân loại tốc độ, và cả sức mạnh.
Không tất yếu phải che giấu thực lực của mình, Lâu Ánh Thần tránh người né được mấy đao, đảo người đến sau lưng một hắc y nhân, thả người nhảy lên, hung hăng dùng móng vuốt vỗ lên sau cổ của hắn, đây chính là một trong những nơi yếu ớt nhất của cơ thể con người, trung khu thần kinh và cột sống, cho dù có tôi luyện thế nào cũng vô pháp cường hóa nơi này đến mức có thể thừa nhận được công kích. Công kích nơi yếu, có thể giành được thắng lợi nhanh nhất, thật ra nếu như có thể, Lâu Ánh Thần càng muốn tấn công vào nơi hiểm độc ở háng hơn, nhưng hiện tại y không phải là thân thể của nhân loại, động tác này đối với y mà nói rất khó làm, cho nên cũng chỉ đành vứt bỏ.
Địch Việt Lăng vốn đang trốn trên cây bỗng có chút nhiệt huyết nhảy xuống, hắn phát hiện con lang đó thú vị hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, mắt thấy một đám lớn hắc y nhân không biết từ chỗ nào chui ra, hắn lẩm bẩm: “Lấy nhiều hiếp ít, quả nhiên là tác phong của chính phái a……” Hai chữ chính phái nói ra hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, trong mắt lại phủ lên sự chán ghét. Những sát thủ bao vây bên ngoài tiếp tục tàn sát, có người nhìn thấy Địch Việt Lăng ăn mặc theo lối thôn dân, trời quá tối cũng không thể nhận rõ người này chính là mục tiêu của bọn chúng, huơ đao không có chút hàm lượng kỹ thuật chém qua. Địch Việt Lăng hung ác kéo khóe miệng, tay phải cầm một hòn đá thảy lên không, sau đó bắn ra, “A” một tiếng kêu thảm, người đó che mắt ngã xuống, giữa các kẽ hỡ ngón tay chảy ra máu tươi.
“Tự tác nghiệt tự chịu a ”
Cong lưng nhặt vũ khí của đối phương lên, Địch Việt Lăng múa may mấy cái, báo oán nói: “Thứ đao nát gì a Đến tìm bổn đại gia thì ít nhất cũng phải phái vài nhân vật ra dáng chứ……” Phất tay, chém đứt một cánh tay của hắc y nhân đang lao tới, sát nhân, đối với hắn mà nói chỉ giống như cơm bữa, tuy Địch Việt Lăng có tướng mạo giống y như một mỹ nam tử, nhưng đáng tiếc tính cách của hắn hoàn toàn không giống như vậy, dù sao cũng là sát thủ do thủ hạ của người nào đấy dưỡng, không thể nào chỉ với “một đám ô hợp” phế thải của võ lâm có thể làm khó nổi hắn, đương nhiên, một đám ô hợp ở đây là nhìn từ khía cạnh của hắn.
Đang lúc giết chóc lên tới cao trào, bầu trời đột nhiên được phóng lên một ngọn lửa màu trắng. Địch Việt Lăng lòng thầm mừng, nhân cơ hội lại chém ngã thêm mấy địch nhân, “Đám tử nhân đó cuối cùng cũng đến rồi”
“Tử nhân? Tử nhân sẽ đến cứu ngươi?”
Một giọng nói nam nhân mang chút nữ khí, đột ngột phiên đãng trong không khí, cũng có thể thấy được công lực của kẻ phát ra. Sắc mặt của đám hắc y nhân liền biến, ngưng trệ chừng hai giây, có người trực tiếp kêu lên: “Thiết Phiến…… Thiết Phiến Lãng Y!” Một câu này, làm hiện trường tàn sát vốn đang huyên náo lập tức giống như bị người bật nút tắt âm thanh, tử tịch một mảng.
“…….” Thiết Phiến?
Lâu Ánh Thần nghe hiểu được, tự nhiên cũng chú ý đến nhất cử nhất động xung quanh, y nhìn phản ứng của đám người đại khái cũng đoán được đó là một nhân vật lợi hại, nhưng mà ‘Thiết Phiến’?
Lẽ nào là Thiết Phiến Công Tử?
Y cùng đám người đánh giá vài kẻ đang từ trong bóng đêm đi ra, đi đầu là một nam tử thân hình thon cao, anh tuấn bá khí, giữa hai chân mày là khí sức ngưng lạnh, một người tạo ra cảm giác là kẻ rất mạnh, chắc là đầu lĩnh. Bên trái của hắn, là một nam tử chừng ba bốn mươi tuổi, thân hình gầy ốm, đầu tóc hỗn loạn, ngũ quan cũng coi như tạm được, nhưng khi chúng kết hợp với nhau lại tạo nên gương mặt như ma quỷ. Người bên phải lại là một gia hỏa rất đặc biệt, rõ ràng là thân hình của nam nhi, nhưng lại đeo một mớ dây cồng kềnh phiền phức mà chỉ có nữ nhi nhà người ta mới thích, đặc biệt là mái tóc, cũng không biết là thời cổ đại có phương pháp nhuộm tóc nào, mái tóc rủ trước trán của hắn lại là màu đỏ. Trong tay cầm một thiết phiến (quạt sắt) ngân quang lấp lánh, chắc vừa rồi kẻ mới lên tiếng chính là hắn.
“Hãn Hình Cung……”
Không biết là ai phun ra ba chữ này, thời gian tĩnh lặng đột ngột được mở ra, đám hắc y nhân đó liều mạng chạy trốn về những phía tương phản, ngược lại khiến cho Lâu Ánh Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ lộ ra rõ ràng.
“Di? Một con chó?”
Lãng Y kinh ngạc nhíu mày, thanh âm bất nam bất nữ khiến Lâu Ánh Thần run rẩy một chút, toàn thân trên dưới đều nổi một tầng da gà lốm đốm. Chó? Con mắt của ngươi sao vậy a bỏ đi….. lưu lại cũng không có chuyện tốt, bản thân phải nhanh chóng di tản
“Đi”
Lần này mở miệng là người đứng chính giữa, chỉ là một chữ, bầu trời đêm tối đen đột nhiên nhảy xuống hai hàng người đồng dạng cũng ăn mặc một bộ hắc y, bọn họ giống như một đàn dơi, ngay cả chân chạm đất cũng không có một chút tiếng động, rồi lại một lần nhanh chóng ẩn vào trong bóng đêm. Phía sau, tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
Địch Việt Lăng lắc lắc đầu, vẫy vẫy cây đao nhiễm máu trong tay, lưu manh cười: “Dô, chủ tử, đã lâu không gặp rồi ”
Vù một tiếng, Quỷ Diện đứng bên trái Hãn Hình Cung Cung Chủ ném một thanh trường kiếm qua. Địch Việt Lăng tiếp lấy, nhe răng cười: “A, ta biết các ngươi sẽ giúp ta tìm về mà cảm tạ, Quỷ Diện.” Quỷ Diện không thèm lý tới, con mắt không chút thần thái chăm chăm nhìn phía trước không động đậy. “Này này, Địch Việt Lăng, đừng cho rằng chủ tử phóng túng ngươi là ngươi có thể thật sự không biết lớn nhỏ ít nhất cũng phải vấn an một cái đi.” Lãng Y trề miệng, Lâu Ánh Thần đứng ở chỗ xa nhờ có ánh lửa mà phát hiện trên môi của hắn hình như còn tô son…..
Ách người biến thái……
Bản thân vẫn đừng nên tìm phiền toái thì hơn, y nhìn sang đám thôn dân may mắn còn sống bên kia một cái, Lâu Ánh Thần cúi thân thể xuống thấp một chút, chuẩn bị nhân loạn rời đi, vừa đi được hai bước, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió vù vù, y theo tính phản xạ nhảy về sau mấy mét, định mắt nhìn rõ, chỗ vừa đứng mới nãy, lúc này vài phi tiêu đang cắm sâu vào đất. Quay đầu, ngoài ý muốn đụng phải ánh mắt của Cung Chủ kia, tên đó liền mở miệng, trên mặt phủ lên một chút tà mị:
“Bắt lấy nó, con lang này, ta muốn”